Giờ Dậu, trời đã hoàn toàn tối đen, màn đêm phủ trùm khắp nơi. Xong việc, Masahiro chợp mắt một lát, đợi đến khi trời tối hẳn mới rời khỏi nhà Abe. Cậu khoác bộ kariginu màu xanh lục đậm để dễ ẩn mình trong bóng tối. Cậu đã báo với Seimei rằng mình muốn đến Kifune , tuy không nói gì với cha mẹ, nhưng có lẽ Yoshimasa cũng đã nhận ra điều đó. Dù sao thì... cũng là cha mình mà. Vừa leo qua tường rào, Masahiro vừa lẩm bẩm. Cậu nhẹ nhàng đáp xuống đất không một tiếng động. Theo sát sau lưng, bóng dáng trắng toát của Mokkun cũng lướt xuống theo. Mokkun đứng thẳng trên hai chân sau, liếc nhìn về phía xa bên ngoài bức tường. “Này.” Bất chợt nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, Mokkun khiến Masahiro nghiêng đầu suy nghĩ. “Gì vậy?” Thế nhưng ánh mắt màu ráng chiều của Mokkun lại không hướng về Masahiro, mà đang nhìn ra phía sau cậu. Masahiro nhìn theo, liền trông thấy một thanh niên đang ngồi trên tường, hai gối co lên. Người thanh niên đứng khuất trong bóng tối. Mái tóc dài sẫm màu, vai khoác áo choàng,...
Nhận xét
Đăng nhận xét