Chương 4

Giờ Dậu, trời đã hoàn toàn tối đen, màn đêm phủ trùm khắp nơi.

Xong việc, Masahiro chợp mắt một lát, đợi đến khi trời tối hẳn mới rời khỏi nhà Abe. Cậu khoác bộ kariginu màu xanh lục đậm để dễ ẩn mình trong bóng tối.

Cậu đã báo với Seimei rằng mình muốn đến Kifune, tuy không nói gì với cha mẹ, nhưng có lẽ Yoshimasa cũng đã nhận ra điều đó.

Dù sao thì... cũng là cha mình mà.

Vừa leo qua tường rào, Masahiro vừa lẩm bẩm. Cậu nhẹ nhàng đáp xuống đất không một tiếng động. Theo sát sau lưng, bóng dáng trắng toát của Mokkun cũng lướt xuống theo.

Mokkun đứng thẳng trên hai chân sau, liếc nhìn về phía xa bên ngoài bức tường.

“Này.”

Bất chợt nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, Mokkun khiến Masahiro nghiêng đầu suy nghĩ.

“Gì vậy?”

Thế nhưng ánh mắt màu ráng chiều của Mokkun lại không hướng về Masahiro, mà đang nhìn ra phía sau cậu.

Masahiro nhìn theo, liền trông thấy một thanh niên đang ngồi trên tường, hai gối co lên.

Người thanh niên đứng khuất trong bóng tối. Mái tóc dài sẫm màu, vai khoác áo choàng, toàn thân toát lên thần khí. Anh phất áo choàng một cái rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.

“Hả?”

Masahiro liếc nhìn Mokkun. Mokkun thì trừng mắt đầy nghi ngờ.

Rikugou, ngươi đến đây làm gì?”

“Không có gì. Chỉ là các ngươi đi đâu thì ta cũng muốn đi cùng.”

“Rốt cuộc là vì sao?”

Rikugou vốn là shikigami của Seimei, lẽ ra phải ở bên cạnh bảo vệ chủ nhân. Thế mà giờ anh lại rời khỏi nhà Abe để đi theo Masahiro. Rốt cuộc là vì cơn gió nào thổi tới vậy?

Thấy Masahiro ngơ ngác, Rikugou bình thản nói ngắn gọn:

“Ta chỉ là đột nhiên muốn đi cùng hai người thôi, mặc kệ ta là được.”

Dù ngươi có nói cứ mặc kệ, nhưng thật sự có thể coi như không để ý được sao?

Rikugou chăm chú nhìn Masahiro. Thấy cậu vừa định nói lại thôi, gãi đầu rồi đứng sững một chỗ, anh đột nhiên vung áo choàng lên — ngay sau đó, thân hình cao ráo của anh biến mất.

Tuy đã ẩn thân, nhưng vẫn hiện diện ngay bên cạnh.

Hơi thở của anh vẫn ở gần đây. Rõ ràng là đang âm thầm đồng hành.

Masahiro do dự một chút, nhưng vì không còn nhiều thời gian, cậu quyết định tạm gác chuyện đó sang một bên.

Lâu lắm rồi mới cảm nhận được làn gió đêm mơn man lướt qua mặt, Masahiro bắt đầu chạy.

Mokkun chạy theo, vừa chạy vừa hỏi:

“Cậu tính làm gì bây giờ?”

“Đến Kifune trước rồi tính. Tớ muốn kiểm tra tình hình ở đó trước khi điều tra chuyện những người mất tích.”

Cậu vừa làm việc vặt trong Âm Dương Liêu, vừa để ý lắng nghe, nơi nào cũng có người bàn tán, đồn thổi về những vụ mất tích. Hoàng cung thì đúng là “kho tàng” tin đồn. Đám quý tộc cứ ngồi xuống là bàn chuyện thiên hạ, nên chỉ cần gợi chút chuyện, là họ sẵn sàng kể cho nghe.

Hơn nữa, lần này lại đúng dịp. Tuy Masahiro chỉ giữ một chức vị thấp trong Âm Dương Liêu, nhưng dù sao cũng là cháu trai của Seimei. Nếu cậu thể hiện sự quan tâm, chẳng cần mở lời, sẽ có người chủ động tới nói — dù phần lớn chỉ để hỏi Seimei nghĩ sao về chuyện này.

Hầy... thôi bỏ đi. Nhưng mà, tự dưng vừa thấy mặt người ta đã hỏi Seimei nghĩ gì này nọ, sau này đừng như vậy nữa. Dù gì thì mình cũng có tên đàng hoàng là Abe no Masahiro cơ mà.

Masahiro trong bụng thì bực bội là vậy, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh trả lời mọi câu hỏi.

Như Mokkun nói, cậu dường như đã nắm vững nghệ thuật đối đáp trong chốn cung đình.

Nghe nói đã có hơn mười người mất tích. Đột ngột biến mất, tung tích mờ mịt.

Lao nhanh tới vùng ngoại ô kinh thành, Masahiro nghiến chặt môi.

Nếu bị yêu quái bắt đi, rồi bị ăn thịt...

Không để lại một manh mối nào, mà lại nhiều người biến mất như vậy — khả năng sống sót gần như bằng không.

Lũ quái vật từ nơi khác, do Kyuki cầm đầu, vẫn xem nhân loại như miếng mồi ngon.

Masahiro dừng bước, quan sát xung quanh.

Mỗi khi ra ngoài vào ban đêm, cậu đều dùng phép để tăng cường thị lực, nên dẫu đêm đen dày đặc vẫn có thể thấy rõ ràng.

Ngồi cạnh Masahiro, Mokkun vặn cổ nhẹ nhàng.

“Cậu sao vậy?”

“Ừ thì… tớ muốn tìm một thứ mà cũng không thể gọi là đồ vật…”

Nhìn quanh một hồi, Masahiro rốt cuộc thở dài.

“Hầy… vẫn là không gọi thì không được.”

Vén tóc khỏi trán, Masahiro ngẩng đầu nhìn trời. Cậu chụm ngón cái và ngón trỏ tay trái thành vòng tròn, đặt bên miệng rồi huýt sáo.

Âm thanh cao vút phá tan bầu trời đêm, vang vọng trong tiếng gió gào thét, rồi loãng dần trong không trung.

Mokkun lặng lẽ nhìn Masahiro. Một lúc sau, bỗng nghe thấy tiếng bánh xe vang lên từ xa.

Dỏng tai lắng nghe, quay đầu về hướng âm thanh phát ra, Mokkun ngạc nhiên đến híp cả mắt lại. Bên tai cậu vang lên giọng Masahiro đầy mừng rỡ:

“A, tới rồi, tới rồi.”

Masahiro nghiêng đầu, dõi mắt nhìn về phía xa. Đôi mắt sáng ngời chăm chú tìm kiếm, rồi cuối cùng, một chiếc xe bò to lớn, lập lòe ánh lửa ma trơi xuất hiện. Chỉ cần nhìn qua cũng đủ biết chiếc xe bò này không hề bình thường: không cần bò kéo, nó vẫn tự chạy băng băng. Đây là yêu quái xe mang tên Kurumanosuke, cái tên do chính Masahiro đặt.

Kurumanosuke chạy đến bên Masahiro rồi đột ngột dừng lại. Khuôn mặt to lớn ở giữa bánh xe nở một nụ cười thân thiện, như không muốn rời xa.

Masahiro cũng mừng rỡ tươi cười. Cậu vươn tay vỗ vỗ lên chiếc bánh xe còn cao hơn mình, chăm chú quan sát vẻ mặt của Kurumanosuke.

"Oa, Kurumanosuke, lâu rồi không gặp. Ngươi dạo này khỏe không?"

Thân xe vang lên tiếng lạch cạch, Kurumanosuke đong đưa càng xe. Đó là cách yêu quái này biểu đạt cảm xúc, vì tuy hiểu tiếng người nhưng lại không thể nói.

Mokkun vẫn ngơ ngác, đứng nhìn cảnh này trân trân. Cậu dùng chân trước kéo tay áo Masahiro.

"Ê, cháu trai của Seimei."

"Đừng gọi tớ là cháu trai!"

Masahiro hét lên phản xạ, gỡ móng vuốt Mokkun khỏi tay áo rồi hỏi:

"Mokkun, cậu làm gì vậy?"

"Đừng gọi tớ là Mokkun!"

Vẫn cãi nhau như mọi khi. Mokkun hơi khép mắt, dò xét nhìn Masahiro:

"Quan hệ hai người thân thiết đến vậy từ bao giờ hả?"

Trước đây, Masahiro và Mokkun từng nhờ Kurumanosuke đưa đến Kifune. Đoạn đường từ kinh thành đến Kifune quá xa, nếu đi bộ thì nhanh nhất cũng mất nửa ngày. Nhờ có yêu quái này, trong lúc khẩn cấp, hai người chỉ mất chưa đến 15 phút.

Nhưng sau đó, Masahiro bị thương nặng suýt mất mạng, đến tận hôm nay vẫn còn phải dưỡng bệnh. Tuy biết Kurumanosuke là yêu quái lương thiện, khẳng khái, nhưng chuyện hai người thân đến mức chỉ huýt sáo là gọi được, thật khiến Mokkun không khỏi thắc mắc.

"Mokkun, lúc cậu đi thăm dò ở kinh thành, Kurumanosuke đã đến thăm tớ. Vì quanh nhà có kết giới của ông nội, nên cậu ấy chỉ đứng ngoài. Lúc đó, Rikugou cũng có mặt, tớ nhờ anh ấy cõng tớ đến bên tường."

Chiều cao của Rikugou không chênh lệch nhiều với Guren và Seiryuu, nên khi ngồi lên vai anh, bức tường chỉ ngang ngực Masahiro. Sau đó, hai người dùng cử chỉ mà "trò chuyện" với nhau, dần dần trở nên ăn ý.

"À, ra vậy."

Mắt Mokkun trợn tròn, nhưng Masahiro thì vẫn khúc khích cười:

"À, là vậy đúng không?"

Cậu quay lại hỏi Kurumanosuke. Kurumanosuke hạ càng xe xuống, tỏ ý đồng tình.

Masahiro lại tiếp tục "trò chuyện" bằng cử chỉ với Kurumanosuke. Mokkun chỉ còn cách làm khán giả, xụ mặt nhìn Masahiro, như đang giận vì không được kể cho nghe. Cậu vểnh tai, dựng đuôi, nhìn qua trông rất khó chịu.

Rikugou, đang ẩn thân, quan sát tất cả. Trên gương mặt hờ hững của anh thoáng hiện nét cười nhẹ:

"Touda vậy mà cũng có biểu cảm thế này."

"Rồi, mình đi thôi, Mokkun."

Có vẻ đã trò chuyện xong, Masahiro quay sang Mokkun.

"Đi đâu?"

Mokkun nghiêng người, nhìn ra xa. Masahiro liền bế cậu lên, vòng ra phía sau Kurumanosuke.

"Cậu ấy nói sẽ đưa mình đến Kifune."

"Oa, đau quá!"

"Ai da."

"Đừng dẫm tớ!"

"Cậu tưởng tớ thích dẫm lên cậu lắm hả?!"

Ầm một tiếng vang lên. Tiếng cãi nhau cũng theo đó im bặt.

Rikugou ngồi ở sau đuôi xe, thản nhiên trước cảnh nhốn nháo, vịn thành xe rồi nhẹ nhàng nói:

"A, cắn trúng rồi."

Một lát sau, tiếng cãi nhau lại vang lên.

Trong bóng đêm, chiếc xe yêu quái phát ra ánh ma trơi xanh trắng, chạy vun vút như gió.

*****

Hai ngọn núi thiêng ôm lấy dòng sông Kibune, tràn ngập thần khí lành lạnh. Một trong đó là núi Kifune, khác biệt hoàn toàn so với lần trước Masahiro đến. Giờ đây, cả ngọn núi bao phủ bởi thần khí trang nghiêm, đã khôi phục lại dáng vẻ vốn có.

Bầu không khí mát lạnh thấm vào cơ thể, linh lực của Kifune đã hồi phục hoàn toàn.

Yêu quái ngoại tộc dường như thật sự đã biến mất, không còn chút yêu khí nào vương lại. Trong thời gian Masahiro dưỡng bệnh, không rõ chúng đã rút đi đâu.

Gió nhẹ mơn man. Ngọn núi dưới sự bảo hộ của kết giới thần thánh trở nên tĩnh lặng. Đi dọc theo con đường mòn sẽ đến chỗ thần quan trông coi đền Kifune, đi sâu hơn sẽ đến chính điện.

Masahiro ngẩng đầu nhìn trời xanh, ngọn núi cao ẩn trong mây, lòng bỗng dâng lên niềm thương xót.

Thần quan và cung tư trông coi nơi đây đã bị yêu quái sát hại. Họ bị giết thảm khốc, bị lột da để yêu quái giả mạo thân phận. Khi qua đời, họ đã nhìn thấy điều gì, nghĩ gì?

Nghe nói Seimei đã bí mật cử hành lễ cầu siêu cho linh hồn họ.

Ngay cả Mokkun lần này cũng nhỏ giọng nói. Masahiro gật đầu khẽ:

"Ừ, tớ cũng nghe nói là lễ cử hành trong điều kiện rất kín đáo."

Kifune là thủy thần, là Long Thần. Khi Thiên hoàng cầu mưa, chính là cầu vị thần hộ quốc này.

Do thần quan tham gia lễ cầu mưa bị sát hại, cần phải báo cáo sự tình.

Abe no Seimei cuối cùng cũng dâng tấu lên Thiên hoàng và Tả đại thần Fujiwara no Michinaga. Ông trình bày rõ ràng sự việc, bao gồm cả vụ cháy trong hoàng cung trước đó. Với việc báo cáo chậm trễ, Seimei cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần chịu trách phạt. Nhưng Thiên hoàng và Michinaga vẫn tin tưởng ông. Họ không trách tội mà chỉ ra lệnh ông nhanh chóng xử lý, âm thầm tiêu diệt yêu quái ngoại tộc.

Nếu sự việc bị bại lộ, kinh thành sẽ rơi vào hỗn loạn. Michinaga đã sớm lường trước điều này. Khi biết con gái bị nhắm đến, ông vẫn kiên quyết nói:

"Ta không lo, Seimei, chẳng phải đã có ngươi sao."

Chỉ cần có Abe no Seimei, âm dương sư vĩ đại bảo vệ, thì dù là yêu quái nào cũng không thể chạm đến Akiko.

Nghe Seimei kể lại câu ấy, Masahiro cũng đồng tình. Dù sao đó cũng là ông nội mình. Akiko chắc chắn sẽ an toàn.

Đang nghĩ, Masahiro bỗng thấy ghét chính mình. 

"Oa, chờ đã, sao mình lại bắt đầu tin lão cáo già đó rồi? Mình thật là... Phải mau chóng mạnh lên, đủ để không cần nhờ đến lão hồ ly đó mà vẫn có thể vỗ ngực nói: "Tiểu thư Akiko sẽ do ta bảo vệ, không cần lo."

Không rõ vì sao, Masahiro thấy bực bội, thở ra vài tiếng.

Ngay khi đó—

"A?"

Masahiro chợt đưa tay vuốt ngực. Cảm thấy có gì đó lạnh lẽo, cứng ngắc đọng lại nơi lồng ngực, nặng trĩu. Một cảm giác bất an, nôn nóng, âm u.

Tim cậu run lên kỳ lạ.

"Masahiro, cậu sao vậy?"

Như bừng tỉnh, Masahiro chớp mắt. Trước mắt cậu là thân hình nhỏ bé lông trắng, đôi mắt màu ráng chiều nhìn cậu đầy lo lắng.

"Không có gì, chỉ là đột nhiên thấy... hơi kỳ lạ."

Chưa dứt lời, Masahiro chợt thấy một đốm sáng xanh trắng lơ lửng bay qua. Cậu ngừng nói, đưa mắt nhìn quanh. Đốm sáng mong manh ấy đang chậm rãi trôi trong gió.

Lúc đầu Masahiro không nhớ ra. Một lúc sau, cậu mới nghĩ đến:

"Đom đóm?!"

Qua mùa rồi mà... Có lẽ đây là con đom đóm cuối cùng trong năm.

Trong bóng đêm rậm rạp dưới tán cây, ánh trăng cũng không lọt nổi, một con đom đóm bay múa.

Mokkun cũng tròn xoe mắt:

"Đúng là hiếm thấy thật."

"Đúng vậy. Mokkun, giờ là tháng mấy rồi?"

Masahiro rõ ràng biết, nhưng vẫn muốn xác nhận. Mokkun chớp mắt:

"Sắp hết tháng tám rồi. Cuối thu rồi đấy."

"Đó là vì Kifune bị ngăn cách khỏi thế giới con người."

Giọng nói trầm ổn vang lên. Dịu dàng, không giống Guren hay Seiryuu.

Cảm nhận được hơi thở của Rikugou đang ẩn thân, Masahiro ngẩng đầu như thể đang nhìn anh. Dù không thấy, nhưng cậu vẫn cảm nhận rõ ánh mắt anh đang nhìn về phía gì.

"Kifune đúng là mát thật."

"Vì nơi có thần linh cư ngụ đều như vậy."

"Thật sao?"

Đúng là Long Thần ngự tại nơi này, nên chuyện gì cũng không còn khó tin. Masahiro nghĩ vậy, để tự chấp nhận điều kỳ diệu này. Cậu lại dõi mắt theo đốm sáng đang bay múa.

Dưới núi Kifune, dòng suối chảy róc rách.

Chạy đến đây cứu Akiko và Keiko là chuyện hai tháng trước. Khi đó có rất nhiều đom đóm. Giờ chỉ còn một con.

Nghe nói sông Kifune là nơi ngắm đom đóm tuyệt đẹp. Khi đó đã qua mùa, nhưng vẫn có nhiều đom đóm. Nếu giữa hè, nhất định sẽ có vô số đàn đom đóm tuyệt đẹp bay lượn.

Đom đóm bay trong đêm là cảnh tượng tuyệt vời.

Nếu mà...

Tiếng thì thầm tan trong gió. Mokkun vểnh tai:

"Cậu vừa nói gì?"

"À, không có gì."

Masahiro vội vã xua tay, quay sang hướng khác, nhanh chân bước về chính điện đền Kifune.

"Nè nè, chờ tớ với, Masahiro!"

Mokkun vội vàng đuổi theo. Nghe tiếng bước chân, Masahiro nhận ra mặt mình hơi nóng.

"Sao hồi nãy lại nghĩ đến Akiko chứ?"

Chắc do linh khí Kifune. Linh khí mát lành ấy khiến cậu nhớ về đêm hôm đó.

Tuy vậy, cảnh hiện ra trong lòng lại không phải lúc chiến đấu với yêu quái.

Có lẽ vì đom đóm bay múa quá đẹp. Cậu chỉ nghĩ, nếu Akiko được nhìn thấy, chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc.

Lúc còn phải nghỉ bệnh ở nhà, Akiko từng sai người mang thư thăm hỏi Masahiro rất thường xuyên, cứ vài ngày lại gửi một lần, thế mà Masahiro lại thường nhận hai thư mới hồi âm một bức.

Đó là vì cậu thấy xấu hổ với nét chữ xấu xí của mình.

"Tớ thật có lỗi với cậu mà."

Khẽ thì thầm, Masahiro chợt cảm thấy vô cùng áy náy.

"Mấy ngày nay, mình cứ tìm cơ hội thích hợp để đến gặp cô ấy, báo tin mình đã hoàn toàn bình phục, sẵn tiện mang theo chút quà tặng."

Bây giờ lại đang lên núi, thấy lá phong đỏ rực đẹp mắt, trái cây rừng cũng tươi ngon,... các tiểu thư quý tộc hầu như chẳng mấy khi được ra ngoài, nếu Akiko nhận được mấy món quà này chắc chắn sẽ rất vui.

Chỉ nghĩ đến nụ cười tươi như hoa của Akiko, lúc cô vui vẻ cảm ơn mình, tim Masahiro đã rộn ràng theo.

Khi cậu còn đang mải suy nghĩ, thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng kêu hoảng hốt của Mokkun, như muốn xuyên thủng màng nhĩ:

"Nè, cậu!"

"A?"

Ngay lúc đó, "ầm" một tiếng vang lên – đầu Masahiro va mạnh vào thứ gì đó, khiến hai mắt cậu nổ đom đóm.

"Á ~ đau, đau quá ~"

Choáng váng, Masahiro lảo đảo lùi về sau.

"Masahiro!"

Rikugou bất ngờ xuất hiện, thậm chí còn nhanh hơn cả Mokkun đang lao đến. Anh vươn tay đỡ lấy Masahiro vừa ngã vật ra sau. Masahiro ngồi phịch xuống đất, ôm trán rên rỉ.

"Oa..."

Nước mắt rưng rưng – đầu cậu đau như búa bổ.

Mokkun chạy tới bên Masahiro, bất đắc dĩ trừng mắt:

"Mất mặt quá, cậu không biết nhìn đường sao hả? Thật sự là mất mặt."

Vừa xoa xoa mũi, Masahiro vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Rikugou đã biến mất vào bóng tối.

"Cảm ơn!"

Không ai đáp lại. Masahiro cũng lường trước điều đó, cậu thở dốc rồi gượng đứng dậy.

Dõi mắt nhìn con đường mòn rậm rạp cây cối phía trước, Masahiro chau mày trầm ngâm.

Mokkun ngẩng đầu nhìn Masahiro đang đăm chiêu:

"Cậu có sao không?"

"Ừ thì... thật ra tớ định đến chính điện."

Nhưng Kurumanosuke còn đang chờ, không thể đi xa quá. Cậu còn phải quay lại kinh thành để điều tra vụ những người mất tích. Phải tranh thủ thời gian.

Chưa kể, vẫn chưa cảm tạ Takaokami no Kami.

Nghe Masahiro lẩm bẩm, Mokkun tròn mắt. Masahiro liếc nhìn Mokkun, nói tiếp:

"Tớ không chết là nhờ Takaokami no Kami cứu giúp, dù tớ không nhớ rõ chuyện lúc đó. Vậy mà đến lễ cảm tạ cũng chưa dâng, thăm viếng cũng chưa một lần."

"Vì cậu vẫn đang bệnh, chưa khỏi hẳn mà."

Thấy Masahiro gãi đầu suy nghĩ, Mokkun cũng đành im lặng.

Đúng là chuyện nên làm thì phải làm, nhưng Masahiro lại quá thản nhiên.

Đối phương là một vị thần – nếu chẳng may không hài lòng sẽ gây ra biết bao phiền toái. Hơn nữa, đó còn là một trong ngũ đại thần của Nhật Bản. Chỉ vì Masahiro tình cờ phá được bùa phong ấn mà thần để ý đến cậu, nếu lúc đó là Seimei phá vỡ cấm chế, dù Masahiro có nguy nan đến đâu, thần cũng chỉ thản nhiên phán: "Đó là số mạng", rồi khoanh tay đứng nhìn.

Vậy nên, cũng có thể nói Masahiro là cậu nhóc may mắn đến mức kéo cả thần linh vào cuộc. Thật là thú vị.

Khi Mokkun còn đang suy nghĩ, giọng của Rikugou bỗng vang lên bên tai. Mokkun nhìn thoáng qua khoảng không kế bên, nhẹ giọng đáp:

"Dù gì thì cũng không hổ danh là người kế thừa Seimei."

Người kế thừa ấy giờ đang ngồi cạnh Mokkun, ôm đầu rên rỉ.

Vẫn còn chút... không, là cực kỳ không đáng tin. Cứ như một gà mờ chính hiệu.

"Đúng vậy thật."

Rikugou đáp dứt khoát, khiến Mokkun nghẹn họng.

"Ngươi... thật sự thấy vậy cũng được sao?"

Mokkun hỏi lại, như muốn xác nhận lần nữa. Rikugou đáp, giọng hơi mang ý vị sâu xa:

"Nếu Seimei đã nói vậy, ta cũng thấy như thế là được rồi."

Masahiro là người kế thừa của Abe no Seimei. Nói cách khác, cậu là chủ nhân đời thứ hai của Mười hai Thần Tướng.

Seimei đã thừa nhận, nên Rikugou cũng chấp nhận. Chỉ đơn giản vậy thôi. Tuy nhiên, nếu Masahiro không có thực lực, họ cũng sẽ không dễ dàng công nhận, nhất định sẽ phản đối và nghi ngờ.

Nhưng Masahiro đã giải cứu Long thần Takaokami no Kami khỏi phong ấn, lúc đó Rikugou cũng có mặt. Anh tận mắt chứng kiến Masahiro một mình cứu tỉnh Touda đang chìm trong cơn cuồng loạn tuyệt vọng, còn ngăn cản ngọn lửa nghiệp thiêu đốt ngọn núi.

Mokkun vểnh tai, nhìn xa xăm.

"Vậy sao..."

Tiếng thì thầm mang theo chút ấm áp. Rikugou nhẹ nhàng híp mắt, im lặng không nói gì thêm.

"Ai, xong."

Masahiro – nãy giờ vẫn ngồi ôm đầu rên rỉ – đột nhiên bật dậy, quay về phía núi Kifune, hít sâu một hơi, bày ra tư thế nghiêm trang:

"Takaokami no Kami, cảm ơn ngài!"

Vị thần được thờ ở Đền Kifune chính là núi Kifune. Tiếng hô vang vọng không gian, Masahiro vỗ tay, nhắm mắt lại, rồi cúi đầu thi lễ, sau đó quay đi.

"Xong rồi, mình về kinh thành thôi."

"Như vậy... có đơn giản quá không?"

Thấy Mokkun lộ ra nụ cười mỉm, Masahiro ưỡn ngực:

"Không sao, chỉ cần thành tâm là được."

"Thì ra là vậy..."

Mokkun hoàn toàn cạn lời. Masahiro mặc kệ, cứ thế một mình chạy băng băng xuống núi.

Nếu thực sự nghe thấy lời Masahiro, không biết Long Thần sẽ cảm thấy thế nào.

Mokkun hơi lo lắng, ngẩng đầu cảnh giác nhìn ngọn núi cao chót vót khuất trong màn đêm. Thần sẽ không bất chợt hiện ra chứ...

"Mokkun, coi chừng tớ bỏ cậu lại đó nhé!"

Tiếng gọi của Masahiro vang vọng lại. Mokkun khẽ thở dài, rồi chạy theo sau cậu.

*****

Cả nhóm từ Kifune trở lại kinh thành, vừa đúng giờ Sửu qua nửa khắc.

Nghe nói vụ mất tích đầu tiên xảy ra ở Ukyō, gần giao lộ giữa Đại lộ Shijo Ōji và Đại lộ Kio Ōji. Một tạp dịch của gia tộc quý tộc cấp dưới họ Fujiwara khi đang tuần tra ban đêm thì đột nhiên biến mất.

Kurumanosuke đang lao như bay đến giao lộ thì đột ngột dừng lại, khiến Masahiro và Mokkun văng ra ngoài.

"Ối!"

Masahiro bị văng khỏi mành xe, ngã ngồi bẹp xuống đất, ôm đầu đau đớn. Được cho đi nhờ thì rất cảm kích, chạy nhanh cũng tốt thôi, nhưng thắng xe kiểu này thì chắc chắn mình sẽ đầy thương tích mất.

Thêm nữa, chỗ nào cũng bị thương thì chẳng phải sau này sẽ để lại sẹo đầy mình sao?

Ngồi xe mà để lại sẹo, nghe thôi đã thấy mất mặt.

Vừa càm ràm, Masahiro vừa chui ra khỏi càng xe, nhưng vẫn lễ phép cảm ơn Kurumanosuke vì đã đưa cậu đến nơi.

Từ nhỏ, Masahiro đã được ông nội và cha mẹ dạy dỗ chu đáo, luôn biết nói cảm ơn và xin lỗi. Nếu bản thân không sai, cậu tuyệt đối không lùi bước, còn nếu đã sai, Masahiro sẽ thành thật nhận lỗi.

"Cảm ơn cậu nhiều. Có lẽ sau này còn phải làm phiền cậu nhiều nữa đấy."

Masahiro cười thật tươi. Kurumanosuke dường như cũng rất vui, lay lay càng xe. Sau đó, Kurumanosuke bất chợt chạy đi trên con đường sáng ngời ánh trăng rồi biến mất.

Ukyō từ cuối mùa xuân bắt đầu xuất hiện rất nhiều yêu quái. Lần đầu Masahiro gặp Kurumanosuke cũng là ở Ukyō, và nơi ẩn nấp đầu tiên của bọn Kyuki cũng là một góc tại đây.

Dù sao đi nữa, trước hết phải đến dinh thự của vị quý tộc kia cùng ngôi đền mà nữ đầu bếp của thần quan cũng đã mất tích.

Lúc này—

“Cháu trai!”

Mấy chục giọng nói đồng thanh vang lên.

Mokkun theo phản xạ nhảy ra ngoài. Cảm thấy nguy hiểm, Rikugou cũng lập tức ẩn thân, chạy trốn đến bức tường của một ngôi nhà dân gần đó.

Ngay lúc đó, mấy chục con yêu quái nhỏ, tập trung “nhắm” vào cậu nhóc Masahiro đang ngơ ngác đứng, đồng loạt rơi lộp bộp xuống như mưa.

Masahiro trừng to mắt.

“Oa oa oa!”

Hướng về chỗ Masahiro đang bị đè bẹp dí, nhiều tiểu yêu mới cũng hớn hở chạy tới.

“Ồ, khỏe hết rồi nè.”

“Thật tốt quá, thật tốt quá.”

“Tui lo lắng muốn chết luôn.”

“Vẫn chậm chạp như trước nhỉ.”

“Không không, bị đè dẹp lép mới xứng với cháu trai chứ.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Không đè dẹp lép thì chơi không vui!”

“Đúng đó, cháu trai, cậu khỏe không?”

Đám tiểu yêu tụ tập ríu rít không ngừng, trông vô cùng vui vẻ.

Mokkun vừa nhìn vừa lấy chân trước xoa khóe mắt, dường như thật không đành lòng, nói:

“Đứa bé Masahiro này quá đáng thương.”

Mỗi ngày đều bị đè một lần như vậy. Nghĩa là, bình thường ban đêm Masahiro đi đường cũng sẽ bị đám tiểu yêu này đè. Ngược lại, nếu không có “bước” này, dường như lại thấy thiếu thiếu.

Cánh tay phải của Masahiro cố gắng vươn lên qua “núi” tiểu yêu, run rẩy không ngừng. Ngọn “núi” bắt đầu lay động, Masahiro bật dậy, trán nổi đầy gân xanh.

“Một lũ đáng ghét!”

Vừa kéo những con tiểu yêu còn bám trên người xuống, Masahiro vừa trừng mắt nhìn Mokkun:

“Lần nào cậu cũng thừa cơ bỏ chạy một mình.”

Mokkun nhìn ánh mắt đầy “sát ý” của Masahiro, giả vờ điềm nhiên, đáp ung dung:

“Chẳng phải lâu rồi mấy người mới gặp nhau sao. Tớ nghĩ bọn nó cũng muốn tận tình đè cậu một chút thôi. Chỉ vậy thôi à.”

“Vậy cậu thử để chúng đè dẹp lép một lần xem!”

“Cậu nói gì!? Masahiro, sao có thể để thân hình bé nhỏ đáng yêu của tớ bị đè chứ!”

“Ai nhỏ bé đáng yêu hả! Thân là một con mononoke, mới lớn có chừng này mà thái độ lại cuồng ngạo tự đại, chẳng biết thân biết phận gì cả.”

“Đừng gọi tớ là mononoke, cháu trai của Seimei.”

“Đừng gọi tớ là cháu trai!”

Đám tiểu yêu “đánh hơi” được màn khẩu chiến buồn cười giữa Masahiro và Mokkun liền thì thầm:

“Phải vậy mới vui chứ…”

Rikugou đứng bên cạnh quyết định không can thiệp. Anh thấy được bộ mặt không ai ngờ của Touda, nên cũng muốn xem “màn kịch” này. Mokkun bên cạnh Masahiro chỉ là hình ảnh Touda biến hóa, nhưng Touda lúc này so với Touda trước kia quả là hoàn toàn khác biệt.

Ai sống trên đời cũng sẽ thay đổi — Seimei từng nói vậy, và quả thật là thế.

Nhưng hình như… thay đổi hơi nhiều rồi.

Đang lẩm bẩm, Rikugou bỗng cảm nhận được nguy hiểm. Anh nheo mắt, ánh nhìn sắc bén quét quanh.

Gần như cùng lúc, Masahiro và Mokkun cũng nhận ra.

Cả hai lập tức im bặt, quay đầu nhìn về phía tây Đại lộ Shijōji.

Gió cuốn cát bụi mù mịt, không khí mùa thu mát lạnh bỗng pha lẫn một mùi nồng ấm lạ lùng.

Đám tiểu yêu ôm lấy nhau run rẩy. Cơn ớn lạnh từ bàn chân dâng lên khắp cơ thể.

“Đúng rồi… có chuyện cần nói cho cậu.”

Chúng bò đến dưới chân Masahiro, răng va lập cập, mắt dán vào màn đêm.

Phía tây, tuy có ánh trăng soi, nhưng đã cuối tháng tám, trăng hạ huyền đã qua, ánh sáng mỏng manh đến mức ngay cả một trượng phía trước cũng không nhìn rõ.

Bầu trời đầy sao cũng không đủ xua tan bóng tối này.

Nhưng lũ yêu quái thì ẩn mình trong bóng tối, yêu thích hắc ám.

Dù trời tối mịt, với chúng vẫn chẳng khác gì ban ngày.

Mokkun và Rikugou, vốn thuộc Thần tộc, đã thấy được bóng dáng đang tiến đến từ màn đêm.

Chỉ còn Masahiro chưa xác định được vị trí yêu quái, cậu nín thở chăm chú quan sát.

Chướng khí đáng sợ bắt đầu theo gió lan tỏa, bám lên da thịt.

Masahiro nín thở.

Yêu quái đã đến — hơn nữa là loại cậu chưa từng gặp, hoàn toàn khác những gì từng thấy trước đây, đáng sợ tột độ.

Tiếng rít quái dị vang lên như tiếng rắn thè lưỡi đe dọa.

“Cái gì thế?”

Giọng Masahiro khô khốc, căng thẳng. Lòng bàn tay lạnh toát mồ hôi.

Mấy tiểu yêu ôm chặt chân cậu, run rẩy kêu:

“Đáng sợ lắm! Nó chuyên săn yêu quái nước ngoài đó!”

Masahiro không hiểu, hỏi lại:

“Mấy người nói gì?”

“Yêu quái nước ngoài săn bọn tui, thì nó lại săn bọn đó!”

Chướng khí càng lúc càng đặc. Đột nhiên, bóng tối bị xé toạc.

Trong nháy mắt, một yêu quái khổng lồ hiện ra trước mặt Masahiro.

Cơ thể lông lá, tám chân to lớn, phun chướng khí nồng nặc, trừng trừng nhìn cậu.

Cặp mắt sáng quắc, trống rỗng.

Masahiro ngẩng đầu — cậu biết loài này, nhưng bình thường chúng chỉ lớn bằng bàn tay, không có lông, sống trên mái hiên hoặc trên cây. Loài này thì sống trên mặt đất — nhện đất.

Cậu run rẩy tìm lá bùa trong ngực. Tim đập loạn, thân thể lạnh buốt, máu như đông lại.

Ánh sáng lóe lên.

Mokkun, toàn thân bao trùm màu đỏ thẫm, trở lại hình dạng thật.

Guren giơ tay phải, ngọn lửa đỏ rực phình to, xoáy tròn như vật sống.

Tám chân nhện tiến sát, hàm răng sắc bén nhe ra.

Ầm! Lửa của Guren lao tới. Nhện phun tơ trắng lẫn chất nhầy xanh, bốc khói độc.

Masahiro chưa kịp phản ứng thì đã bị Guren ôm bật ra, nơi vừa đứng lập tức bị tơ phủ kín.

Nhện liên tục giăng lưới, vây kín cả hai. Guren dùng tay không thiêu tơ, nhưng những sợi tơ xuyên qua lửa, siết lấy tay anh, ăn mòn da thịt.

“Guren!”

Nghe tiếng Masahiro, Rikugou lập tức hành động. Anh cởi áo choàng, quét sạch tơ, rồi biến vòng bạc thành thương bạc hai lưỡi, chém đứt những sợi tơ trói Guren.

Nhện gầm gừ nhìn Rikugou, nhưng khi thấy Masahiro bước ra, kết ấn, nó vẫn giữ khoảng cách.

Masahiro nghiêm giọng:

“Đây là trận đầu tiên sau khi em bình phục. Dù thế nào, em cũng muốn tự mình đánh.”

Nói rồi cậu đọc thần chú, y phục tung bay.

Nhện nâng nửa thân, rít lên — và đột ngột biến mất, không để lại dấu vết.

Masahiro sững sờ. Guren và Rikugou cũng ngạc nhiên. Nguy hiểm đã qua.

Cậu thở dài, ngồi phịch xuống đất.

Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Không ngờ lại không gặp yêu quái nước ngoài, mà lại chạm trán yêu quái bản xứ, lai lịch mơ hồ, trước giờ chưa từng thấy qua. Rikugou đã kết luận như vậy. Là kẻ địch mới sao?

Guren biến trở lại hình dạng Mokkun, híp mắt ngẩng đầu nhìn Masahiro đang suy tư.

"Không sao chứ?"

"Ừm… chỉ là hơi nhụt chí thôi."

Vừa ngẩng đầu nhìn, Rikugou đã ẩn thân. Bên cạnh vẫn còn hơi thở của anh, nhưng lại không thấy ai.

Masahiro không ngừng thở dốc, đám tiểu yêu tụ tập lại hỏi han:

"Đừng nói là chuyện nhỏ xíu này cũng làm cậu mệt bở hơi tai nha…"

"Hay là thể lực suy giảm rồi?"

"Hình như mới hết bệnh mà…"

"Nhưng dù vậy thì cũng…"

"Ôi, tương lai thật đáng lo…"

"Bọn tui trông cậy vào cậu lắm đó…"

Masahiro chỉ đành “rồi, rồi” đáp qua loa mấy con tiểu yêu cái gì cũng dám nói này.

"Làm ơn đi mà, âm dương sư!"

"Để sớm bình phục, cậu phải ăn uống đầy đủ đó nha."

"Biết chưa, cháu trai của Seimei!"

Không chỉ vậy, đám tiểu yêu còn đồng loạt kêu to “cháu trai” thêm lần nữa. Masahiro nhướng mày tức giận, hét ầm lên:

"Đừng có gọi ta là cháu trai!"

*****

Ngày hôm sau, Masahiro trở lại Âm Dương liêu làm việc vặt, nhưng tâm hồn lại bay bổng đi đâu.

Khi cậu được giao viết chữ, Masahiro cũng ngồi ở một góc cầm bút viết, nhưng phần lớn thời gian là dừng bút, như đang chìm trong suy tư. Rồi đột nhiên, cậu giật mình tỉnh táo, cuống quýt viết tiếp. Mokkun lúc nào cũng ở bên quan sát, đến giữa trưa thì cố ý thở dài:

"Cũng sắp đến giờ tan tầm rồi nhỉ, Masahiro?"

"Ừm, đúng vậy."

Mở quyển trục ra, Masahiro uể oải đáp lời. Mokkun biết thật ra cậu đang rất mong thời gian trôi nhanh.

Vừa làm vừa chú ý vị trí mặt trời, ngay khi nghe tiếng chuông báo giờ, cậu liền vội vàng ngẩng đầu. Không ai ở đây trông ngóng giờ về bằng cậu.

Mokkun hơi nheo mắt nhìn Masahiro.

"Buổi sáng, Seimei có dặn cậu sau khi tan tầm thì đến Điện Higashi Sanjo-dono chào hỏi tiểu thư Akiko. Ôi thật là… Seimei cũng tinh ý ghê. Đúng là cáo già số một."

Mokkun tấm tắc gật gù, Masahiro cau mày:

"Gì hả? Tuy tớ đồng ý, ông nội đúng là cáo già."

"Không có gì đâu~"

Mokkun lắc đuôi, vờ tỏ ra ngây thơ vô tội. Masahiro định châm chọc lại thì đúng lúc chuông báo giữa giờ ngọ vang lên.

Masahiro thu dọn sách vở và quyển trục, túm cổ Mokkun đứng dậy:

"Em còn có việc, xin phép về trước ạ."

Những người khác ngạc nhiên nhìn theo, thấy cậu chào xong liền đi thẳng ra cửa.

Buổi sáng, trước khi Masahiro đi làm, Seimei đã kéo cậu lại và nói:

“Gần đây, kết giới ở Điện Higashi Sanjo-dono dường như hơi lay động. Tuy Tả đại thần không phái người báo, nhưng ta cũng lo. Trên đường về, con thuận tiện ghé qua xem.”

Kết giới ở Higashi Sanjo-dono vốn để bảo vệ Fujiwara no Akiko khỏi yêu quái. Nếu kết giới bất thường, tức là có thứ gì đó đã tấn công Akiko.

Ra khỏi cung, Masahiro đi thẳng đến Higashi Sanjo-dono, vì nếu về nhà rồi mới tới thì phải vòng xa, tốn thời gian. Trực tiếp tới đó vẫn tốt hơn.

Nếu thật sự có chuyện, đi sớm một chút cũng tốt.

Masahiro nóng ruột, bước nhanh. Mokkun đi bên cạnh, lắc tai:

"Nhưng lạ thật. Kết giới biến động đến mức Seimei nhận ra, sao Akiko không nói gì?"

"Có lẽ cậu ấy không để ý."

"Nè, đừng xem Akiko như mấy âm dương sư vô dụng. Kenki của cậu ấy mạnh cực kỳ. Không thể có chuyện kết giới có vấn đề mà Akiko không nhận ra."

Mokkun nhíu mày, lắc cái đuôi trắng:

"Michinaga cũng chưa nói gì. Có lẽ chưa có chuyện rõ ràng."

Ngài Michinaga vốn muốn bảo vệ con gái, nên đã nhờ Seimei dựng kết giới ở Higashi Sanjo-dono. Ông luôn canh cánh về sự an toàn của Akiko.

Với quý tộc, con gái là lá bài quan trọng để giữ quan hệ hoặc gả vào hậu cung. Hoàng hậu hiện thời là cháu gái Michinaga, Fujiwara no Shōko. Dù lớn tuổi hơn Thiên hoàng nhưng tình cảm vẫn hài hòa. Hiện nàng đang mang thai, khoảng hai tháng nữa sẽ sinh.

Fujiwara no Michinaga là người quyền lực nhất triều đình. Hoàng thượng tuy ở ngôi chí tôn nhưng không có thực quyền. Nhưng ông vẫn chưa thỏa mãn vì chưa khống chế được hậu cung.

Shōko là cháu gái, nhưng nếu sinh hoàng tử, ông cũng chẳng được lợi. Muốn củng cố quyền thế, ông cần người cùng huyết thống trực tiếp sinh hoàng tử.

Nghĩ vậy, Mokkun nhớ đến bản đồ sao mình từng thấy: vận mệnh người liên quan đến Masahiro sẽ biến động to lớn. Là ai đây?

Mokkun liếc nhìn Masahiro.

Cậu vẫn chạy thẳng đến Higashi Sanjo-dono, chẳng để ý xung quanh. Nơi này không xa Hoàng cung, chắc cũng sắp tới.

Masahiro nhất định sẽ dừng lại chỉnh lại nhịp thở trước khi vào, để không ai biết mình đã vội vàng.

Mokkun nhẹ nhàng nhảy lên vai cậu. Masahiro liếc sang, rồi im lặng đi tiếp.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Mokkun không vui, nhíu mày:

“Vì mình không hoàn toàn nắm thuật chiêm tinh, có lẽ mình đọc sai… tốt hơn là đừng nói Masahiro biết.”

Nếu là Seimei thì khác, còn mình phán đoán cũng chẳng đáng tin.

Mokkun khe khẽ thở dài.

Higashi Sanjo-dono vẫn khí phái như thường. Dù đến nhiều lần, Masahiro vẫn thấy bị áp đảo. Cậu tự nhủ nên tập quen, đừng “quê mùa” nữa.

Masahiro báo cho người hầu lý do đến đây. Không lâu sau, Utsugi — thị nữ thân cận của Akiko — bước ra.

"Masahiro-dono, hôm nay ngài đến có việc gì?"

"Ông nội dặn ta đến thăm hỏi tiểu thư Akiko."

"Thì ra vậy, xin chờ một lát."

Utsugi đi báo tin, còn một thị nữ khác đưa Masahiro vào phòng chờ. Trên đường, cậu quan sát kết giới: tuy vẫn bao phủ nơi này, nhưng cường độ đã yếu.

Masahiro thầm nghĩ: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Akiko có kenki mạnh như vậy, chắc chắn đã bị tấn công. Sao lại không báo?

Mokkun thì thào:

"A a, kết giới quả là sắp sụp… Ý Seimei là vậy."

Khi đang trò chuyện trong phòng chờ, Utsugi đến, dẫn Masahiro và Mokkun tới đối phòng Đông Bắc. Nơi này từng bị Kyūki nhắm tới để bắt cóc Akiko, nên kết giới cực mạnh.

Nhưng giờ, nó yếu đến mức chạm nhẹ cũng tan vỡ. Chỉ cần một yêu quái xuất hiện là sẽ sụp hoàn toàn.

Masahiro khẽ hít sâu: Quá kỳ lạ… Akiko sao có thể không nhận ra?

"Tiểu thư, Masahiro-dono đã tới."

Utsugi hướng vào bức mành. Masahiro nóng lòng chờ.

"Mời cậu ấy vào."

Giọng nói trong trẻo vang lên. Tâm tình Masahiro bỗng dịu lại. Giọng nói quen thuộc ấy vẫn không thay đổi.

Utsugi mở cửa bên, mời Masahiro vào, rồi lui xuống.

Masahiro và người bạn vô hình bước qua cửa, tới trước bình phong. Trong phòng, Akiko ngồi trên đệm hương bồ, nhìn ra cửa sổ phía đông đình viện — nơi cảnh vật mùa thu hiu quạnh.

"Akiko?"

Không hiểu sao, Masahiro thấy cô thật xa xôi. Cậu đứng yên, nắm chặt tay vịn bình phong. Khuôn mặt trắng trẻo của Akiko dường như gầy và nhợt nhạt hơn trong ký ức.

Akiko quay sang, mỉm cười:

"Lâu rồi không gặp. Cậu khỏe hẳn chưa?"

Nụ cười ấy làm gánh nặng trên vai Masahiro tan biến.

Cậu ngồi xuống đệm, nhìn chằm chằm Akiko:

"Cậu có sao không?"

Akiko dịu dàng hỏi lại, gương mặt nghiêng hơi hốc hác. Masahiro nghĩ lát nữa nên hỏi thế nào. Mokkun cũng im lặng quan sát.

"Cậu sao vậy? Cau mày suy nghĩ gì mà trán đầy nếp nhăn thế, chúng sẽ không biến mất đâu nha."

Akiko cười khổ, Masahiro nghiêm túc:

"Đã xảy ra chuyện gì? Đừng lừa tớ, kể tớ nghe."

Nụ cười Akiko vụt tắt, đôi mắt ngân ngấn nước. Cô cúi đầu, nắm chặt hai tay.

Masahiro bỗng thấy trên cổ tay phải của cô thoáng hiện những đường gân đỏ như máu, rồi biến mất.

"Mình hoa mắt sao?" — Cậu liếc Mokkun, nhưng nó không để ý, chỉ nghiêng đầu.

"Sao cậu biết có chuyện?" — Akiko khẽ hỏi.

"Đương nhiên biết! Dù mới là học việc, tớ vẫn là âm dương sư!" — Masahiro lớn giọng.

"Tuy học hành chẳng ra gì… nhưng cũng tính là âm dương sư." — Mokkun xen vào, khiến Masahiro lườm mình rồi im bặt.

"Kết giới yếu thế này, sao không báo bọn tớ?"

Akiko ngước nhìn, chớp mắt:

Nhưng nếu tớ nói, cậu nhất định sẽ tìm cách giải quyết, phải không?

"Tất nhiên!"

Akiko siết tay đến trắng bệch:

"Nếu vậy, cậu sẽ lại bị thương nặng!"

Vai cô run rẩy, nước mắt chực trào nhưng vẫn cố nén.

"Chuyện của Keiko cũng thế… Nếu tớ không nhờ cậu, nếu tớ không ra ngoài, cậu đã không bị thương. Tớ nghĩ cậu chưa bình phục, nếu báo tin, cậu sẽ lại gắng gượng tới đây…"

Masahiro nghe những lời trĩu nặng đó, sững sờ, không biết đáp thế nào, chỉ xua tay:

"Ừm… tớ nói này…"

"Vì tớ mà cậu bị thương nặng, tớ không muốn cậu mạo hiểm lo cho tớ nữa!"

"Nè, chờ chút…"

"Thật ra, tớ vẫn luôn rất sợ… nhưng mà!"

"Rồi, nghe tớ nói đã!"

Masahiro vội kêu, nắm chặt vai Akiko. Cô lập tức nín thở, chớp mắt.

"Nghe kỹ này. Nếu có chuyện gì, phải báo tớ ngay. Đừng lo, muốn phá kết giới của ông nội không dễ. Nhưng nếu đối phương mạnh, thì cũng chưa biết được."

Bị ánh mắt nghiêm túc của Masahiro áp đảo, Akiko khẽ gật đầu.

Chương trước                    Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chương 2

Chương 11