Chương 2
Mùa thu đã trôi qua được một nửa. Cuối tháng Tám đang đến gần, khoảng thời gian mà chỉ mặc một lớp áo mỏng vào buổi sáng cũng đã thấy se lạnh.
Bầu trời đêm phía đông, ánh trăng mảnh mai như hình cánh cung. Dù bị ánh trăng rực rỡ lấn át phần nào, nhưng những vì sao vẫn không cam chịu lép vế, gắng sức tỏa sáng, điểm xuyết khắp bầu trời.
Những vì sao tản mát khắp trời đêm, soi rọi vận mệnh của mọi sinh linh nơi thế gian.
Nghe nói, trong đôi mắt của những người có thể tự do vận dụng chiêm tinh thuật, những ngôi sao kia chẳng khác nào dòng chữ ghi lại vận mệnh con người.
... Ừm?
Bước ra đình viện, ông lão cao gầy đang ngước nhìn sao trời bỗng khẽ nhíu mày.
Cái lạnh mỗi lúc một rõ rệt, bầu không trung cũng dần trở nên trong vắt.
Ngón tay khẽ chạm môi, ông lão trầm ngâm, chăm chú quan sát những ngôi sao mờ ẩn sau ánh trăng.
Đêm nào ông cũng quan sát sao trời.
Hình như vị trí có gì đó đã thay đổi?
Ông lão Abe no Seimei xắn tay áo, bước lên hành lang trở lại gian phòng, rồi ngồi xuống bên bàn đọc sách.
— Seimei, có chuyện gì vậy?
Một giọng nói vang lên sau lưng Seimei, có chút kinh ngạc. Ngay sau đó, một bóng người cao gầy hiện ra mơ hồ phía sau.
Tóc dài màu trà, cột ngang hông. Khuôn mặt bình thản gần như vô cảm, nhưng lại tỏa ra cảm giác ấm áp khiến người khác yên lòng. Đôi mắt nâu trong vắt đang chăm chú nhìn Seimei từ phía sau, dưới mắt phải có một vết màu đen.
Trên vai khoác áo choàng đen như mực, nơi cổ đeo ba vòng bạc lớn nhỏ khác nhau. Bộ y phục y mặc trông như trang phục của những tượng Minh Vương trong các ngôi đền. Một chiếc vòng bạc đung đưa nơi cổ tay trái.
Đó là Mộc tướng Rikugou — một trong mười hai thần tướng luôn hộ vệ bên cạnh Seimei.
Seimei không quay đầu lại, chỉ cất tiếng đáp:
— Đột nhiên có điều khiến ta bất an. Trước tiên ngươi đừng nói gì cả.
Rikugou vốn là người ít lời, nếu không có việc trọng đại sẽ không tùy tiện lên tiếng. Vậy mà giờ đây, Seimei vẫn phải nghiêm giọng ra lệnh cấm ngôn — có lẽ là vì còn vài thần tướng khác cũng đang hiện diện tại đây.
Hiện giờ, ngoài Taijō và Tenkō, còn có cả Ten’itsu đang ẩn thân quanh đây.
Trên bàn là lục nhâm thức bàn — công cụ bói toán của âm dương sư, bên cạnh là bản đồ sao.
Các thần tướng đều nín thở, lặng lẽ canh giữ.
Rốt cuộc đã có chuyện gì?
Seimei bói toán với vẻ mặt nghiêm nghị, bỗng chốc mở to hai mắt.
Nhưng vào khoảnh khắc đó...
Mokkun đột ngột mở mắt.
Tại gia trang nhà Abe, trong phòng của Masahiro. Masahiro — chủ nhân căn phòng này — do vết thương từ lần trước chưa lành hẳn, nên đã ngủ say từ sớm.
Mokkun đang cuộn mình trên tay áo Masahiro, bỗng nhiên bật dậy.
Lặng lẽ mở cửa hông phòng, động tác linh hoạt như một con mèo. Hình thể mềm mại như mèo lớn, toàn thân phủ lớp lông trắng. Đôi mắt lấp lánh như ánh hoàng hôn, đôi tai dài hơi đong đưa. Trên cổ đeo một vòng câu ngọc đỏ.
Có lẽ giờ đã quá giờ Dần. Gần đây mặt trời mọc muộn, bình minh thường đến vào khoảng giờ Mão.
Mokkun băng qua hành lang dưới ánh trăng xanh trắng nhàn nhạt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trên đỉnh đầu, vầng trăng hạ huyền cong cong như khảm vào nền trời, vây quanh là các vì sao nhấp nháy ẩn hiện trong ánh trăng.
Mokkun chớp chớp mắt. Một cảm giác bất thường vụt qua.
Dù đã ngủ, ý thức vẫn không hoàn toàn biến mất. Tầng sâu nhất trong linh hồn luôn giữ được sự tỉnh táo — có lẽ đó là bản năng.
-- Từ đó đến nay, đã gần hai tháng trôi qua.
Vào đầu tháng Bảy, đúng dịp lễ Thất Tịch.
Fujiwara no Keiko, vì bị yêu quái từ xứ khác xúi giục mà thực hiện lời nguyền rủa, nghe nói hiện vẫn đang nằm liệt giường, nhưng sức khỏe đã bắt đầu có dấu hiệu cải thiện.
Fujiwara no Akiko, từng bị yêu quái bắt đi, nhưng do không bị thương cũng chẳng nhiễm bệnh, nên đến giờ vẫn bình yên sinh hoạt. Có khi, vì lo lắng cho Masahiro phải ở nhà dưỡng bệnh, cô sẽ sai người đưa thư hỏi thăm.
Về phần Masahiro, mỗi lần nhận thư từ cô, đều ôm đầu trầm tư, sau đó rề rà đi luyện viết chữ.
Theo lời của “nhân vật chính”:
“Hồi âm một lá thư viết chữ đẹp thế này, tớ mà không rèn chữ thì còn mặt mũi nào nhìn ai nữa!”
Tuy chữ viết của Masahiro không đến mức tệ như gà bới, nhưng cũng tuyệt đối không thể gọi là đẹp.
Cảm nhận được tâm tình bạn mình, Mokkun không khỏi rơi lệ cảm thương.
Vừa mới nhẹ lau khóe mắt, đã bị Masahiro — lúc này chỉ mặc bộ áo đơn màu trắng — dừng tay, trừng mắt nhìn:
— Mokkun, tớ thảm hại đến mức khiến cậu cũng muốn khóc luôn sao? Đã vậy thì đừng ngại, cứ khóc lớn một trận cho thoải mái đi!
Tuy miệng nói “cậu cứ khóc lớn một trận”, nhưng ánh mắt của Masahiro lại lạnh như gió mùa đông thổi qua cửa sổ.
Mokkun cố nín cười không để lộ ra, chỉ giả vờ ho khan một tiếng, vai run nhẹ, rồi tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì:
— Ủa? Có gì đâu.
— Đừng có giả ngu.
Mỗi ngày, cả hai đều trò chuyện trong bầu không khí “ấm áp hòa thuận” như thế, và cũng chính trong sự ấm áp đó, Mokkun lặng lẽ bảo vệ Masahiro, giúp cậu từng chút một hồi phục.
Giờ sắp đến cuối tháng Tám, gần đây Masahiro cuối cùng đã có thể ngồi dậy cả ngày.
Hôm đó, cậu liều mình giao chiến với hai con điểu yêu — thuộc hạ của đại yêu Kyuki. Nhờ được thần Kifune, tức Takaokami no Kami, ra tay cứu giúp nên mới giữ được mạng. Nhưng cũng vì mất quá nhiều máu mà hơn nửa tháng liền Masahiro không rời khỏi giường. Khi Akiko đến thăm, cậu lại cố gắng gượng ngồi dậy tiếp chuyện, khiến quá trình hồi phục bị ảnh hưởng xấu. Dẫu vậy, xét đến tâm trạng của Masahiro thì điều đó cũng đành chịu.
Thêm vào đó, thời tiết mùa thu mưa dầm dề kéo dài nhiều ngày, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh khiến cơ thể vốn đã yếu của Masahiro càng thêm suy sụp.
Cậu bị cảm nặng, sốt không ngừng và ho khan dữ dội. Cơn ho thật sự tiêu hao thể lực. Trước đây, đêm nào Masahiro cũng ho đến mức tái nhợt cả mặt. Mãi gần đây bệnh tình mới dần ổn định trở lại.
Nói đúng ra là “bệnh nặng vừa mới khỏi”, nên Masahiro hiện vẫn chưa thể ra ngoài làm việc, cũng không rời khỏi kinh thành.
Thỉnh thoảng, Masahiro sẽ nhờ Mokkun ra ngoài dò xét tình hình. Những lúc như vậy, thần tướng Rikugou và Ten’itsu sẽ tình nguyện ở lại bảo vệ Masahiro. Không ai sai bảo, họ chỉ đơn thuần là muốn thế.
Dù ngoài miệng không nói gì, nhưng chắc chắn Seimei sẽ vui mừng mỉm cười. Không, không chỉ mỉm cười đâu — cháu trai yêu quý của mình được các thần tướng công nhận, có lẽ ông ấy sẽ cười đến mức không khép miệng lại được.
“Vậy à, vậy à, vậy thì các ngươi cứ đi đi,” — vừa nói vừa dùng quạt che miệng, mắt cười cong cong, bộ dáng hí hửng. Quả thực không khó để tưởng tượng ra vẻ mặt Seimei lúc đó.
Đó là khuôn mặt dịu dàng và đầy yêu thương của người ông — mà Seimei quyết không bao giờ để Masahiro nhìn thấy.
Quay trở lại phòng Masahiro, Mokkun chớp mắt mấy lần, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Đôi mắt màu ráng chiều hơi híp lại, dõi về nơi xa có những ngôi sao lấp lánh.
Dù mang thân phận là thần linh, Touda — thân phận thật sự của Mokkun — cũng không phải là toàn năng. Năng lực quan sát sao để đoán biết tương lai của anh còn kém xa những âm dương sư xuất sắc.
Tuy nhiên, anh sở hữu một trực giác sắc bén vượt xa loài người.
Di chuyển rồi sao?
Tuy rất khó nhận ra, nhưng dường như vị trí các ngôi sao đã thay đổi — chỉ lệch một chút xíu thôi, chỉ là một li nhỏ…
Touda không có khả năng xác định ngôi sao đó đại diện cho ai. Thế nhưng trực giác của anh lại mách bảo một điều:
Chuyện này… có liên quan đến Masahiro?
Không phải Masahiro trực tiếp, mà là điềm báo về vận mệnh của một người có liên hệ với Masahiro — đang xảy ra biến chuyển lớn.
Đúng lúc đó, một luồng thần khí mãnh liệt từ trên trời đột ngột giáng xuống!
— Cái gì?!
Mokkun giật mình, quay phắt người lại, lao ra hành lang. Sau đó, lách qua cánh cửa đang khép hờ, chạy thẳng vào phòng Masahiro.
Trên đệm giường, Masahiro vốn đang ngủ, lúc này đã ngồi dậy, một chân gối lên. Nhưng mà…
Mokkun đang định chạy tới thì đột ngột dừng bước. Masahiro cũng nhìn thấy Mokkun, rồi nheo mắt lại.
Hai người giữ một khoảng cách nhất định. Đôi mắt Mokkun ánh lên vẻ nguy hiểm, gầm nhẹ, trừng trừng nhìn Masahiro:
— Có chuyện gì?
Masahiro lặng lẽ nhìn Mokkun, đột nhiên khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười.
— Ồ, chỉ liếc một cái đã phát hiện ra à. Không hổ là một trong mười hai thần tướng.
Masahiro vươn tay nhấc áo khoác lên. Tiết trời mỗi lúc một lạnh, ban đêm ở kinh thành mà chỉ mặc một lớp áo đơn thì quả thật hơi rét.
Khoác áo lên, Masahiro bước ra hành lang. Thân thể cậu tỏa ra thần khí sắc bén, không cách nào che giấu được.
Liếc nhìn qua vai, Masahiro như thể đọc được suy nghĩ của Mokkun:
— Đừng lo, thần tướng. Xong việc ta sẽ rời đi ngay. Còn ngươi hiện nguyên hình ở đây, không sợ làm phiền người khác sao?
Mokkun đuổi theo phía sau, thấp giọng đáp lại:
— Thật là… thân thể hắn còn chưa hoàn toàn bình phục. Có gì thì nói ngắn gọn đi.
Gió đêm thổi táp vào mặt. Masahiro cúi xuống nhìn Mokkun. Mái tóc đen không buộc, theo gió nhẹ nhàng bay.
— Đám yêu quái từ nơi khác… đã biến mất khỏi Kifune. Không rõ đã đi đâu.
Mokkun mở to mắt kinh ngạc, không kiềm được mà thốt lên:
— Cái gì?! Takaokami no Kami?!
Masahiro, lúc này đang bị vị thần nhập thể khống chế, dịu giọng đáp lại, gương mặt cũng trở nên ôn hòa:
— Ta nói dối ngươi làm gì?
Takaokami no Kami – vị thần đang mượn thân thể Masahiro – bình thản ngẩng đầu nhìn trời.
— Điều khiến ta không cam lòng nhất… là lại để chúng thoát được.
Giọng nói nhẹ nhàng, cùng với nét mặt cau mày, vừa giống vừa khác với Masahiro thường ngày.
Tuy là con người, nhưng Masahiro vốn có lòng tự trọng rất cao.
Đặt tay lên ngực, vị thần cư ngụ trong thân thể Masahiro khẽ cười, nhìn Mokkun:
— Nếu các ngươi có chuyện cần đến ta, cứ gọi là được. Dĩ nhiên, điều quan trọng là lời gọi đó phải truyền đến tai ta.
— Nhất định là sẽ truyền đến tai ngươi. Chút năng lực đó Masahiro vẫn có.
Mokkun cộc cằn nói. Takaokami no Kami chỉ mỉm cười.
Mokkun nhíu mày, ngẩng đầu nhìn vị thần, mắt chớp chớp.
— Dù sao cũng là chuyện tốt… Takaokami no Kami rất thẳng thắn.
Khi cần thiết, Masahiro có thể cầu xin sự trợ giúp từ vị thần này. Chỉ cần lời khẩn cầu là chân thành, thần sẽ lại cho mượn sức mạnh. Đây là điều đã được hứa hẹn giữa họ.
— Nhưng chắc chắn có điều gì đó bị che giấu.
Thấy Mokkun lộ rõ vẻ nghi ngờ, không hề che giấu sự đề phòng, Takaokami no Kami dường như thấy buồn cười, khẽ bật cười khe khẽ. Vai áo nhẹ lay động.
Dáng vẻ đúng là Masahiro, nhưng lại tràn đầy nghiêm nghị.
Hơi thở thần thánh không thể xâm phạm, phong thái đĩnh đạc, mang nét trưởng thành lạ thường. Không giống một con người. Đôi mắt trong suốt như lưỡi dao bạc, sắc bén vô cùng.
— Tin hay không là tùy các ngươi. Nhưng hãy nhớ, ta tuyệt đối không nuốt lời. Chỉ vậy thôi. Giờ ta phải quay về.
Chiếc áo khoác tuột nhẹ xuống.
Cùng lúc đó, thân thể Masahiro mềm nhũn, ngã quỵ.
Luồng thần khí vô hình lập tức tan biến, để lại một quỹ đạo lạnh lẽo vút lên, biến mất về bầu trời phương Bắc.
— Masahiro!
Trong khoảnh khắc ấy, Mokkun hiện nguyên hình.
Không còn là con mononoke nhỏ bé nữa, mà là thân ảnh cao lớn, mạnh mẽ hiện ra trên hành lang.
Anh đỡ lấy Masahiro sắp ngã, khoác lại áo choàng lên thân thể lạnh buốt của cậu, rồi nhẹ nhàng bế lên.
Quay đầu nhìn theo luồng thần khí vừa biến mất, đôi mắt vàng kim của Guren bừng cháy phẫn nộ.
— Masahiro rõ ràng vừa mới khỏi bệnh, vậy mà…!
Có lẽ vì Masahiro đang ngủ say, không còn sức chống cự, mới bị thần nhập thể dễ dàng như vậy. Nhưng dù vậy, việc này cũng đã để lại gánh nặng lớn cho cơ thể.
Huống hồ, đối phương lại là một trong những vị thần tối cao của Nhật Bản – thần Kifune.
Để một vị thần như vậy nhập thể hoàn toàn… đúng là chuyện khó lường nha.
Bị giọng nói bình thản đột ngột vang lên làm giật mình, Guren quay phắt lại. Seimei đang từ góc khuất hành lang bước ra.
— Seimei!
Ông lão như đã biết rõ mọi chuyện, khóe miệng thoáng ý cười. Guren nhẹ nhàng hít sâu một hơi.
Cũng phải thôi. Là âm dương sư vĩ đại nhất đời, không thể nào không cảm nhận được khi có thần linh hạ thế.
Seimei cẩn thận quan sát gương mặt của đứa cháu đang được Guren ôm trong lòng. Đó là gương mặt thuần khiết và ngây thơ, ngủ rất yên lành, chẳng khác gì hồi còn bé. Ánh trăng rọi xuống khiến sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng hơi thở vẫn đều đều.
Takaokami no Kami, có lẽ cũng lo cho thân thể Masahiro, nên đã cố gắng hết sức để kìm nén thần khí của mình.
Seimei nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đang say ngủ, khẽ cười khổ:
— Thật là… lại bị một nhân vật rắc rối như thế nhắm tới…
Nếu có thể kéo vị đó về phe mình, thì sẽ là một đồng minh vô cùng đáng tin. Nhưng ngược lại, nếu bị vị thần ấy ghét bỏ, e rằng sẽ bị nguyền rủa đến cả đời con cháu.
Thật chẳng biết phải làm sao mới đúng.
Tuy nói vậy, gương mặt Seimei vẫn bình thản như thường. Đúng là kiểu người nghĩ một đằng, nói một nẻo.
Gió thu quất nhẹ vào mặt. Seimei ngẩng đầu nhìn trăng. Guren cũng làm theo, ngước nhìn bầu trời đêm.
— Yêu quái xứ khác… đã biến mất khỏi Kifune.
Chúng từng được cho là vẫn còn ẩn náu đâu đó sâu trong vùng Kifune. Chính vì thế mà Takaokami no Kami cũng không thể trở về núi Kifune của mình.
Masahiro từng nhận ra điều đó, nên đã nhờ Mokkun đến kinh thành thăm dò tình hình — xem bọn yêu quái ấy có tràn đến kinh thành hay không, có động tĩnh gì bất thường từ đó đến nay, và liệu chúng còn đang trốn trong Kifune nữa không.
Về phần Takaokami no Kami, biết rõ điều này nên mới đích thân tới báo tin.
— Bọn yêu quái do Kyuki cầm đầu… đã rời khỏi Kifune.
Sắc mặt Guren thoáng lộ vẻ nguy hiểm.
— Biến đi đâu rồi?
-----
Chú thích:
Taijō (Thái Thường):
Masahiro khi bị Takaokami no Kami nhập thể:
Nhận xét
Đăng nhận xét