Chương 1
-- Này.
Có tiếng gọi vọng đến.
-- Trả lời!
Âm thanh ấy thật khủng khiếp và đáng sợ.
Không thể nghe. Càng không thể đáp lại.
Nếu phá vỡ cấm kỵ này, cô sẽ bị con yêu quái đáng sợ kia bắt giữ.
Tuyệt đối không được nghe thấy.
Nếu lỡ đáp lại thì ——
Fujiwara no Akiko giật mình mở mắt.
Toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi, cảm giác ẩm ướt khiến người ta khó chịu vô cùng.
Ngón tay lạnh cóng đến thấu xương.
Rốt cuộc là thứ gì vậy?
Akiko đứng dậy quan sát. Dù da thịt không bị lạnh nhưng cô vẫn rùng mình.
Bây giờ là mấy giờ rồi?
Căn phòng cô ở là gian đối phòng hướng đông bắc, ba phía Đông, Tây, Nam đều có bình phong vây quanh.
Giờ đang là tháng Tám, hôm qua dường như là đêm trăng tròn. Ánh trăng xanh nhạt len lỏi qua bình phong phía Tây, chiếu rọi vào phòng. Trăng đã lặn.
Xét theo vị trí ánh trăng, chắc hẳn đã quá giờ Dần.
Akiko hít sâu vài hơi, bỗng cảm thấy tay phải có cảm giác lạ.
Ngón tay run rẩy không ngừng, cô xắn tay áo đang ướt đẫm mồ hôi lên.
Một cảm giác quái dị như có thứ gì đó đang cựa quậy bên dưới làn da mu bàn tay phải.
Cô xoa xoa mu bàn tay, đảo mắt nhìn quanh gian phòng.
Lạnh quá… Tại sao lại lạnh đến thế?
Cho dù thời tiết có se lạnh đi nữa, thì hiện tại vẫn là mùa thu. Ban ngày trời còn oi nóng đến mức phải đổ mồ hôi kia mà.
Cơn ớn lạnh run người này… quả thực quá mức bất thường.
Khoác thêm một chiếc áo ngoài, Akiko vòng tay ôm lấy vai mình.
Một nỗi sợ mơ hồ cuộn trào. Toàn thân cô run lẩy bẩy, bản năng như đang cảnh báo điều gì đó cực kỳ nguy hiểm.
-- Trả lời.
Akiko nín thở.
Phía bên kia tấm bình phong… Có thứ gì đó khủng khiếp hơn bất kỳ yêu quái nào.
Là thứ gì vậy…?
Cô rất muốn hét lên, nhưng phát hiện mình chẳng thể thốt nên lời.
Cổ họng dường như bị đông cứng.
Chướng khí tỏa ra từ con quái vật bao trùm lấy toàn thân cô, khiến cơ thể đông cứng như đá.
Hai luồng ánh sáng như mắt yêu quái ghim chặt cô không rời.
Tựa như hai lưỡi dao băng giá, sắc lạnh ánh bạc.
-- Trả lời.
Akiko liều mình quay đi.
Nếu cô đáp lại, nhất định sẽ xảy ra chuyện kinh hoàng.
Ai đó, cứu tôi với! Xin hãy cứu tôi…
Phụ thân, ngài Seimei, ngài Yoshimasa —— Masahiro!
Cô ra sức gạt bỏ hình ảnh thiếu niên hiện lên trong tâm trí.
Không được. Không thể tiếp tục ỷ lại vào cậu ấy.
Chỉ mới không lâu trước đây, Masahiro đã bị thương nặng đến mức phải nằm liệt giường.
Chuyện khiến cậu ấy bị thương nghiêm trọng như vậy… đều là do Akiko sai.
Nếu ngay từ đầu cô nghe lời cậu ấy thì mọi chuyện đã chẳng thành ra thế này.
Vì vậy, cô không thể, và cũng không muốn để Masahiro gặp nguy hiểm thêm nữa.
Akiko run rẩy vươn tay, nắm chặt chiếc túi thơm đặt bên gối.
Hồi trước, có người từng nói với cô rằng, túi thơm có thể trừ tà, trấn ma.
Hai tay nắm chặt chiếc túi thơm, cô thành kính cầu nguyện:
Xin hãy cứu con. Làm ơn hãy phù hộ cho con.
Kết giới bao phủ hai gian phòng oằn xuống. Cùng lúc đó, một âm thanh như vật cứng bị rạch nứt vang lên rõ ràng.
--
Bàn tay nắm chặt túi thơm không còn chút huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy.
Không biết đã giằng co bao lâu.
Tiếng cắt vỡ lại vang lên lần nữa.
Yêu quái đứng trước kết giới không gì phá nổi chăm chăm nhìn Akiko.
Bất ngờ, nó nheo mắt lại rồi tan biến vào bóng tối.
Kết giới bị vặn vẹo dần khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Yêu khí cũng hoàn toàn tan biến.
Ngay khi chắc chắn rằng hiểm họa đã qua, dây thần kinh căng như dây đàn của Akiko cuối cùng cũng đứt phựt.
Vẫn nắm chặt túi thơm trong tay, cô ngã vật xuống đệm giường.
Nhận xét
Đăng nhận xét