Chương 11

Masahiro nắm chặt lá bùa trong tay, sững người đứng nhìn.

Có vài người vừa xuất hiện giữa chiến trường, tiêu diệt đám yêu quái đông nghịt chỉ trong chớp mắt – nhẹ nhàng như gió lướt qua mặt nước.

Họ không phải người phàm. Tuy có hình dáng giống hệt nhân loại, nhưng luồng khí chất họ toát ra lại thanh cao, trong trẻo, mang dấu ấn của thần linh.

Kyuki quay phắt lại, ánh mắt đỏ ngầu căng lên đầy cảnh giác. Nó gầm gừ, nhe hàm răng sắc bén với địch thủ mới. Trong số đó, nó đặc biệt trừng mắt nhìn chằm chằm một người – một thanh niên trẻ tuổi, mang theo vẻ tĩnh lặng như mặt hồ trước bão tố.

“… Người đó là ai?”

Masahiro lẩm bẩm, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.

Người kia trạc hai mươi, khoác trên mình bộ kariginu sẫm màu, mái tóc dài được buộc gọn sau đầu. Không đội mũ ô sa như những người đã trưởng thành, vẻ ngoài anh trông thật giản dị – nhưng chính điều đó lại khiến người ta không thể rời mắt, như đang đứng trước một điều gì đó thiêng liêng và phi thường.

Bên cạnh anh là những người hộ vệ – không, là Shikigami. Họ đứng yên lặng như thể gió lặng trước giông, bao bọc lấy anh bằng một sự trấn áp vô hình.

Người thanh niên rút một lá bùa từ trong áo, mỉm cười.

Ngay khoảnh khắc đó, linh lực xung thiên.

Masahiro bất giác lùi lại một bước – linh lực này thậm chí còn mạnh hơn cả Seimei. Người mạnh nhất cậu từng biết, giờ bỗng chốc bị lu mờ.

“Anh ấy là ai…”

Không ai trả lời – cũng chẳng cần. Masahiro hiểu rõ, điều duy nhất cậu có thể làm bây giờ là quan sát.

Bầy yêu quái bắt đầu tràn đến, vây chặt người thanh niên kia. Chúng như thủy triều đen đặc, không ngừng dâng lên.

Người ấy nâng lá bùa lên, nhắm mắt, tụng niệm chú văn. Giọng anh thanh thoát mà mạnh mẽ, như tiếng chuông gõ vào tâm trí. Các Shikigami xung quanh thì càn quét đám yêu quái không ngừng – nhưng số lượng chúng quá nhiều.

Một vài con vượt qua được hàng phòng ngự, lao thẳng tới chỗ người thanh niên.

“Nguy hiểm!”

Không kịp nghĩ ngợi, Masahiro kết ấn, lao ra khỏi vòng lửa Guren dựng lên.

“Ân cát lí cát lí ba trách lạp ngô cáp tháp!”

Chú ngữ vừa dứt, luồng sóng ma lực bùng phát, đánh bật lũ yêu quái quanh Masahiro lẫn đám đang áp sát người thanh niên. Tiếng rít gào vang vọng, thân thể yêu quái bị quật văng, ngã lăn lóc trong đau đớn.

Người thanh niên thoáng sững lại, đôi mắt mở to – rồi bật cười. Một nụ cười ngắn, dịu dàng, như cơn gió xuân lướt qua giữa trời tuyết.

Các Shikigami bên anh cũng liếc nhìn Masahiro – không còn là xa lạ, mà như đang thầm gật đầu.

Masahiro thở hắt ra, ngồi bệt xuống nền đất lạnh.

“Masahiro!”

Guren lập tức gọi to, giọng đầy lo lắng. Masahiro quay đầu lại, mỉm cười trấn an.

“Em không sao.”

Dù biết người kia không cần đến sự giúp đỡ, Masahiro vẫn không thể đứng nhìn mà không làm gì. Đó là bản chất của cậu – không bao giờ quay lưng trước ai đang chiến đấu, bất kể là ai.

Người thanh niên lúc này đang đứng giữa vòng vây yêu quái, bình thản nói lên lời cuối cùng của chú thuật.

“—— Vạn ma củng phục!”


※※※※※

Masahiro đứng lặng. Trong đầu cậu trống rỗng.

“… Cái… gì thế này…?”

Mặt đất loang lổ đầy những thi thể bị sét đánh cháy đen, mùi khét lẹt lan ra trong không khí. Đám yêu quái bắt đầu hoảng loạn tháo chạy – chúng bị đánh tan không chút sức chống trả.

Kyuki, dù chưa hoàn toàn thất bại, vẫn không thể không lùi bước. Nó căm hận nhìn người thanh niên lần cuối, rồi tan vào màn đêm như một vết mực.

Chỉ còn lại gió lạnh và ánh trăng nhợt nhạt rọi xuống đống gạch vụn.

Guren không nói gì. Ánh mắt anh lạnh lẽo, dõi theo người vừa tiêu diệt cả bầy yêu quái như nhìn một định mệnh nào đó sắp xảy đến.

Người thanh niên lặng lẽ tiến về phía Masahiro, nhẹ nhàng cúi xuống, giơ tay — rồi... gõ nhẹ lên trán cậu.

Masahiro sững sờ.

“Gì vậy…?”

Cậu chớp mắt, thì thấy người ấy đang cười, yên tĩnh như một mảnh trăng rơi xuống nhân gian.

Sau đó, anh rút ra một lá bùa, đọc chú ngữ. Lá bùa bay đến Guren, mở rộng ra như đôi cánh, quấn lấy anh.

“Guren!”

Masahiro hoảng hốt nhào tới – rồi ngẩn người. Tất cả vết thương trên người Guren… đều biến mất.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, lòng như trút được tảng đá.

“Thật lợi hại…”

Âm dương sư như vậy, sao mình chưa từng nghe tới? Ngay cả Seimei – người được cả thiên hạ kính trọng – cũng chưa từng làm được như thế.

Một trận gió mạnh bất ngờ thổi qua.

Masahiro giật mình quay đầu lại.

Không thấy nữa.

“Anh ấy… đã đi rồi…”

Không một dấu vết, không một luồng linh lực sót lại. Tựa như chưa từng tồn tại.

Masahiro ngơ ngác, rồi khẽ bật cười. Trong lòng cậu chỉ còn lại sự thán phục, xen lẫn cảm giác vừa mất mát, vừa nhẹ nhõm.

“—— Masahiro, trở về thôi.”

Tiếng gọi quen thuộc vang lên – là Mokkun. Masahiro nhìn xuống.

Mokkun – bộ lông trắng muốt hơi xù lên, đôi mắt lấp lánh vẻ không vui – đang đứng cạnh đống gạch vỡ.

Dù vết thương đã lành, nhưng Masahiro hiểu – chắc chắn vẫn còn đau.

Nhưng ít nhất… mọi người vẫn còn ở đây. Vẫn sống sót.

Cậu cúi xuống, ôm lấy Mokkun vào lòng.

“Được rồi, về nhà thôi.”

※※※※※


Khi Masahiro về đến nhà Abe thì phương đông đã bắt đầu ửng trắng.

Dù bình thường luôn đầy sức sống, nhưng trải qua một đêm dài đầy biến cố, cậu chỉ còn đủ sức lảo đảo bước qua cổng, lê vào nhà rồi trở về phòng an toàn.

“Mokkun, cậu nghỉ ngơi đi nhé… Mokkun?”

Không thấy Mokkun đi theo.

Masahiro chợt thấy lạ, liền bước ra ngoài và bắt gặp Mokkun đang lặng lẽ đi trên hành lang với vẻ mặt cau có.

Rốt cuộc là sao vậy?

Linh cảm có chuyện không ổn, Masahiro lặng lẽ bám theo.

Cậu thấy Mokkun bước thẳng vào phòng của Seimei.

“Nè, Mokkun, khoan đã! Giờ này ông nội vẫn còn đang ngủ mà…”

Chưa kịp nghĩ ra cách ngăn lại, Masahiro đã nghe giọng Mokkun bùng nổ giận dữ:

“Seimei! Sao ông lại làm mấy chuyện liều lĩnh như vậy hả!”

Masahiro đứng sững như bị sét đánh.

—— Cái… gì cơ?

Dán mắt vào khe cửa, cậu thấy Mokkun đang nổi trận lôi đình, dựa lưng vào bàn, quát thẳng vào Seimei — người đang ngái ngủ dụi mắt.

Chuyện… gì đang xảy ra thế này?

Cậu đang định rút lui thì có một cô gái lạ mặt xuất hiện, mỉm cười vẫy tay gọi. Hơi thở tỏa ra từ cô khiến Masahiro hiểu ngay — đây không phải con người.

Một Shikigami. Chắc chắn là một trong Thập Nhị Thần Tướng.

Được gọi vào, Masahiro ngoan ngoãn bước vào phòng. Seimei nhìn thấy cháu mình thì cười ôn hòa như thể chẳng có chuyện gì to tát.

“A, Masahiro à. Vừa rồi nguy hiểm thật đấy nha. Vì vậy nên ngày nào ông cũng nhắc con phải chăm chỉ tu luyện. Ông nội thương con nên mới lải nhải vậy thôi. Nhưng nếu chỉ mới thế này mà con đã phải liều chết đồng quy vu tận với yêu quái… thì ông nội biết đến bao giờ mới yên tâm mà về hưu hả con?”

“...Cái gì cơ?”

Masahiro sửng sốt hỏi lại, nhưng Seimei làm như không nghe, vẫn ung dung tiếp lời:

“Tuy biết là không nên, nhưng vì thương con nên ông vẫn đành miễn cưỡng làm vậy.”

“...Ông đang nói cái gì thế?”

Một cảm giác bất an mơ hồ dâng lên. Masahiro nhíu mày, cố giữ vẻ bình tĩnh, chăm chú lắng nghe.

“Ông ơi, ý ông là sao ạ?”

Seimei phẩy chiếc quạt nhẹ nhàng, chỉ sau lưng Masahiro. Cậu quay lại — rồi lập tức chết trân tại chỗ.

Năm người đang đứng đó.

Họ tỏa ra khí chất thần thánh lạnh lẽo — rõ ràng không phải con người.

Từ vẻ điềm đạm đến nghiêm nghị, mỗi người một phong thái.

Mà họ — Masahiro vừa gặp tất cả vào đêm qua.

“…Thần Tướng…?”

Masahiro khẽ thì thầm, rồi quay đầu nhìn ông nội với ánh mắt hoang mang.

Chẳng lẽ…

Seimei mỉm cười bí hiểm, không nói một lời.

Ngay lúc đó, Mokkun gào lên tức giận:

“Vậy nên ta mới nói! Sao ông lại tách hồn ra hả? Lỡ xảy ra chuyện gì, linh hồn bị tổn thương thì coi như xong đời!”

“Không sao đâu. Còn có Seiryuu với Kouchin bảo vệ ta, không đến mức nguy hiểm vậy đâu.”

“Không phải chuyện đó! Ông có biết mình bao nhiêu tuổi rồi không?!”

Mokkun tức đến run rẩy, rống lên một tiếng đầy bất bình.

Masahiro không chịu nổi nữa, đưa tay day trán. Cậu phải bình tĩnh lại, tổng hợp hết những gì vừa xảy ra.

Vậy tức là — người thanh niên thần bí đã cứu mình và Mokkun khỏi vòng vây yêu quái… chính là Seimei.

Seimei đã xuất hồn đến đó, dẫn theo các Thần Tướng, ra tay giải nguy.

Nhưng bề ngoài kia rõ ràng chỉ tầm đôi mươi…

Trong khi ông nội đang ngồi trước mặt đây — đã hơn bảy mươi rồi cơ mà!?

Nhận thấy ánh mắt Masahiro đang nhìn mình, Seimei liền thở dài.

“Masahiro à…”

Ông cụ khoanh tay, vẻ mặt trông vừa nghiêm túc vừa… kịch.

“Ông nội đã dốc lòng dạy dỗ con bao năm, nào ngờ… lại thành ra thế này…”

“…A…”

“Thật đáng buồn… chỉ một đám yêu quái như vậy thôi mà con cũng suýt mất mạng…”

Masahiro muốn phản bác, nhưng không thốt nên lời. Cảm giác bất an tụ lại trong lòng như mây giông kéo tới.

Seimei thở dài, lấy ngón tay gõ trán, cúi đầu đầy mệt mỏi:

“Quả nhiên phải ôn lại từ đầu thôi. Hồi bé con dễ thương lắm. Ngày nào cũng lẽo đẽo theo ông, miệng thì ‘ông nội, ông nội’ ríu rít, cười ngây thơ đến là đáng yêu~”

Lại nữa rồi! Không thể để bị dắt mũi được!

Masahiro nghiến răng, cố nhịn cơn giận dâng lên.

Seimei, tất nhiên, chẳng để ý gì hết:

“Con còn nhớ không? Con từng nói lớn lên muốn trở thành một âm dương sư giống ông. Thế mà giờ lại thành ra thế này, ông thật sự… muốn khóc luôn đó…”

Mokkun, từ nãy đến giờ vẫn giận sôi, cũng phải im lặng trước màn "tấn công tâm lý" của Seimei.

“Bọn yêu quái đó thật ra đâu có chết, chúng chỉ tạm lánh đi thôi. Vậy mà cũng không xử lý nổi. Haizz… có lẽ là lỗi của ông, không dạy con đến nơi đến chốn, khiến con vỡ mộng rồi…”

Bang!

Một tiếng động vang lên trong lòng Masahiro. Cơn giận đã vượt ngưỡng chịu đựng.

“Con hiểu rồi! Con sẽ tiêu diệt hết lũ yêu quái đó cho ông xem! Đúng vậy! Nhất định sẽ cho ông thấy con làm được!”

Hét lên đầy khí thế, Masahiro quay người.

“Con đi ngủ đây! Ngủ ngon!”

Bước chân cậu nện ầm ầm trên hành lang, dứt khoát quay về phòng.

Sau lưng cậu, Seimei cười lớn, vẻ mặt cực kỳ đắc ý.

“Tốt! Thằng nhóc này vẫn dễ xỏ mũi như ngày nào~”

Mokkun liếc xéo Seimei, ánh mắt lạnh băng.

“…Seimei, ông kiểu này thì sớm muộn cũng bị ghét cho xem.”

“Không sao, không sao. Dù thế nào đi nữa, ta vẫn luôn yêu thương Masahiro mà. Mọi thứ đều là vì tình thương vô bờ bến của người ông đó nha~”

Không ai đọ nổi mặt dày của người này thật.

Mokkun thở dài bất lực. Nhưng rồi Seimei đột ngột nghiêm mặt lại, ánh mắt sắc bén:

“Guren này… ngươi cũng nên suy nghĩ lại. Ngươi từ bỏ thân phận Shikigami của ta, chỉ vì một lý do như thế sao?”

Mokkun lập tức trầm mặc khi nghe cái tên đó — Guren.

Nếu đã tự nguyện làm hộ vệ cho Masahiro, thì có ra sao cũng phải bảo vệ cậu đến cùng.

Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc phải đánh đổi cả mạng sống của mình.

Seimei muốn nhắc cậu — bảo vệ Masahiro, còn phải giữ lại sinh mệnh của chính mình.

Mokkun im lặng vẫy nhẹ chiếc đuôi chào Seimei, rồi quay lưng, rời khỏi phòng.


Cửa phòng Masahiro đang mở toang.

“Masahiro!”

Mokkun hấp tấp lao vào, liền bị một loạt quyển sách bay thẳng vào mặt, đành phải đứng khựng lại, ngơ ngác nhìn quanh—một khung cảnh như vừa trải qua động đất.

Tấm màn thì rớt khỏi trần, bàn ghế lật tung, sách vở văng khắp nơi, quyển trục thì trải dài đầy đất. Quyển sách vừa bay sượt qua mình hình như là Sơn Hải Kinh thì phải…

“Tức điên mất thôi!!!! Gì mà… ‘do ông không biết dạy nên làm con đánh mất ước mơ’ hả! Âm dương sư bình thường có ai biết xuất hồn đâu!? Lại còn biến hóa như yêu quái nữa chứ!”

Ừ thì, cũng đúng… Mokkun thầm gật đầu tán thành. Nếu không phải là Seimei thì ai mà làm nổi?

Masahiro vò nát tập viết, mặt đỏ bừng vì giận.

“Nhất định lão cáo già đó ngay từ đầu đã quan sát hết mọi chuyện rồi! Nếu nhìn thấy cả rồi, sao không ra tay sớm đi! Cái đồ chỉ chờ đến lúc gay go mới chịu ló mặt ra! AAAAA!! Bực chết đi được!”

Ừm, khả năng đó cao lắm. Mokkun nhíu mày suy nghĩ. Cậu bé này lớn lên dưới sự quan sát kỹ lưỡng của mình. Tuy Seimei rất hay trêu chọc Masahiro thật, nhưng tới mức bị gọi là “lão hồ ly” thì… chắc phải có chuyện gì sâu xa lắm.

“Masahiro, sao cậu lại xem Seimei như kẻ thù vậy?”

Masahiro buông cái bàn nhỏ trong tay, quay lại, mắt sáng lên như vừa chờ đúng câu hỏi này:

“Câu hỏi hay đó! Chuyện là vào mùa hè năm tớ 5 tuổi, khi tớ vẫn còn là một đứa bé vô cùng dễ thương.”

Thời đó, trừ lúc bận việc, Seimei đi đâu cũng dắt theo Masahiro. Hai ông cháu tình cảm lắm. Cho đến cái ngày “định mệnh” đó…

“Lão hồ ly kia thế mà… bỏ rơi tớ ở Đền Kifune lúc chạng vạng!”

Lúc ấy, Masahiro bám Seimei quá chặt. Dù thấy đáng yêu, nhưng Seimei lo rằng nếu cứ như vậy, cậu sẽ mãi là đứa trẻ yếu đuối không lớn nổi. Với thiên phú của Masahiro, ông không thể để nó uổng phí. Cuối cùng, ông “nhẫn tâm” buộc Masahiro vào gốc cây ở Đền Kifune… khi trời bắt đầu tối.

Ký ức kinh hoàng ùa về, mặt Masahiro tái mét.

“Đền Kifune ban đêm khủng khiếp lắm biết không!? Tối đen như mực, chỉ có ánh sao, ngoài tiếng côn trùng kêu thì im phăng phắc! Lại còn có tiếng ‘toong... toong…’ nghe như gõ đinh năm tấc nữa chứ!”

Mokkun thầm gật đầu. Làm gì mà không sợ—một đứa trẻ được nuông chiều từ bé, lần đầu biết thế nào là bóng tối.

Thực ra, Guren (mình) luôn ở bên Masahiro đêm đó, không để nguy hiểm đến gần. Seimei biết rõ, nên mới yên tâm mà đi.

“Rồi sáng hôm sau, ông nội mới thản nhiên quay lại. Cậu đoán ông ta nói gì!? ‘Thật xin lỗi, thật xin lỗi, vì đột nhiên có việc nên không về kịp.’ Mặt thì còn cười nữa! Không một chút hối hận! Lúc đó tớ thật sự nghĩ ổng là… ác quỷ đội lốt người!”

Mokkun gật đầu lần nữa. Quả thật là biện pháp quá mạnh tay, để lại “vết thương lòng” cũng hơi sâu… nhưng xét trên kết quả, Masahiro trưởng thành lên rất nhiều từ sau chuyện đó.

Kể từ đó, Masahiro gần như “phản kháng” lại Seimei. Nhưng tất cả, từ khởi đầu đến kết thúc, đều không nằm ngoài sự tính toán của lão hồ ly kia.

Masahiro càng nói càng kích động, giọng điệu cũng tuột hết kính trọng.

“‘Không máu không nước mắt’—câu này chắc chắn là phát minh ra để tả ông ta rồi! Thật quá quắt! Tức chết đi được——!”

Mokkun thấy tình hình có vẻ vượt mức an toàn, chuẩn bị mở miệng can ngăn:

“Tớ nói này, Masahiro, là lúc—”

“Chưa hết đâu! Nếu thực sự muốn giúp, thì sao phải đợi đến khi Guren bị thương nặng mới chịu ló mặt!? Dù là Thần tướng đi nữa, cũng biết đau, cũng có máu! Lão hồ ly đó đúng là… đồ máu lạnh vô cảm!”

Masahiro quát lên, nhưng sâu trong lòng, cậu biết rõ: chính mình mới là nguyên nhân khiến Guren bị thương. Vì mình còn quá yếu, nên Guren mới phải liều mạng che chắn. Anh ấy thậm chí chưa dùng tới nửa sức lực, đã bị thương tơi bời.

Seimei nói đúng. Lỗi ở mình. Là một đứa gà mờ.

Cậu biết điều đó. Rất rõ. Nhưng...

Cơn giận này... phải trút vào đâu đây!?

“Mokkun!”

Giọng cậu vang lên bất ngờ khiến Mokkun giật bắn mình, vô thức đứng nghiêm, tay giơ lên trán chào kiểu nhà binh.

“Dạ!”

Masahiro siết chặt tay, giọng run lên vì cảm xúc mãnh liệt.

“Tớ muốn làm chuyện này! Tớ muốn tự tay tiêu diệt tất cả đám yêu quái đó! Cho nên, Mokkun—làm ơn, cho tớ mượn sức mạnh của cậu!”

Nghe lời tuyên thệ đó, Mokkun chớp chớp mắt kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, Mokkun mỉm cười, gật đầu một cách chắc nịch.

Masahiro vén rèm cửa sổ.

Trời đã hửng sáng. Một buổi sáng trong lành, mát dịu, bầu trời cao vời vợi.

Thật là một buổi sáng đẹp trời…

Nhưng sự trong trẻo ấy không thể xoa dịu tâm trạng đang dâng trào của Masahiro.

Cậu ngửa mặt lên trời, hét thật to:

“Nhớ lấy đó, lão già đáng ghét ————!!”


Cháu út của dòng họ Abe danh giá, Abe no Masahiro, 13 tuổi.

Lại một lần nữa bị ông nội chơi xỏ, và một lần nữa, cậu tuyên bố lời thề lẫm liệt: tiêu diệt hết bọn yêu quái!

Tiếng hét đó vang vọng khắp bầu trời còn ngái ngủ của kinh thành, vang mãi không tan.

-------------

Chú thích:

Semei lúc trẻ và lúc xuất hồn:



Chương trước                    Lời bạt

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chương 2

Chương 4