Chương 10

Chỉ vừa nhìn thấy tòa dinh thự bỏ hoang nhiều năm, Masahiro đã hiểu được những chuyện từng xảy ra nơi đây.

Cả nhà từng bị bọn cướp xông vào sát hại. Ngay cả người hầu cũng không được buông tha. Vật dụng sinh hoạt cùng sàn nhà đều vấy máu, tiếng kêu thảm thiết và tiếng thở dốc vang lên nối tiếp nhau, cuối cùng là tiếng gào đau đớn đầy tuyệt vọng trước lúc lìa đời.

Âm thanh cầu cứu yếu ớt vang lên một cách mỏng manh... chẳng bao lâu sau thì dần dần... dần dần lịm tắt ——

Masahiro ghét nhất những nơi bị hơi thở người chết ô nhiễm. Dù đã từng được làm lễ trấn hồn, nhưng vết thương trong lòng người để lại không dễ gì có thể lấp đầy. Nếu nơi đây còn lẩn khuất những cô hồn dã quỷ, cậu e rằng mình cũng chẳng thể nào xoa dịu được họ.

Cảm thấy có chút nặng nề, Masahiro cúi đầu bước vào bên trong dinh thự.

Vạch qua bụi cỏ dại mọc cao, cậu tiến vào trong sân. Một khu nhà cũ kỹ nghiêng ngả hiện ra trước mắt.

Ngay phía trước căn phòng chính là một khoảng sân phủ đầy cát, không một ngọn cỏ mọc. Masahiro tiến lại gần, lặng lẽ quan sát xung quanh.

Điều chỉnh hơi thở, Masahiro chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để có thể ứng phó kịp thời nếu có bất trắc xảy ra. Biết đâu sẽ giống như lúc nãy, lại bất ngờ bị tập kích. Thế nhưng, nơi này lại yên tĩnh đến mức khó hiểu.

Masahiro khẽ hít vào một hơi. Chẳng lẽ đám yêu quái nước ngoài đã không còn ở đây? Có lẽ chúng đã sớm tìm được chỗ trú chân tốt hơn và rời đi rồi...

Nhưng vẫn có điều gì đó khiến cậu canh cánh trong lòng. Trong đầu, những chi tiết bình thường sẽ bị bỏ qua nay lại như đồng loạt ùa về, khiến lòng cậu bỗng trở nên nôn nao bất an. Tim đập mỗi lúc một mạnh hơn. Máu trong người chảy cuồn cuộn theo nhịp đập gấp gáp, lồng ngực vang lên tiếng thình thịch nặng nề như muốn nứt toạc. Masahiro suýt nữa đã khuỵu gối. Mokkun dưới chân cậu dựng thẳng bộ lông, toàn thân toát ra địch ý mãnh liệt.

Đặt tay lên lưng Mokkun, Masahiro khẽ thì thầm:

“…Mokkun, có gì đó không ổn…”

Mokkun không đáp. Masahiro cũng chẳng bận tâm, tiếp tục nói:

“Bởi vì... không có tiếng côn trùng.”

Giữa mùa hè, nơi cỏ dại mọc thành bụi như thế này, thông thường sẽ có không ít tiếng ve hay côn trùng kêu vang. Nhưng lúc này lại hoàn toàn không có lấy một âm thanh nào. 

Mokkun gầm gừ trong cổ họng. Tiếng gầm thấp dần, ánh mắt sắc lạnh hướng thẳng vào sâu bên trong dinh thự bỏ hoang. Cơ thể Masahiro như có dòng băng lạnh tan ra, khiến làn da run rẩy. Ngay cả cổ họng cũng như bị tắc nghẹn, không thể bật ra tiếng. Một thứ gì đó bất ngờ vụt qua và rơi xoạch xuống ngay trước mặt họ, bắn tung những giọt nước li ti. Một vài giọt văng lên mặt Masahiro.

Một mùi tanh nồng nặc tỏa ra, nước vẫn tí tách nhỏ xuống. Masahiro đưa mu bàn tay lau mặt, nhìn lại—thứ dính trên tay là chất lỏng có màu đậm đến rợn người.

Một đôi mắt trừng trừng nhìn về phía họ.

Tròng mắt đục ngầu lồi ra khỏi hốc mắt trũng sâu, cái miệng há một nửa để lộ đầu lưỡi đen sì.

Bốn chiếc sừng trên đầu sinh vật đó đều bị gãy. Thân thể từng trắng như tuyết giờ bị thứ gì đó màu đen nhầy nhuộm lấy, chẳng còn chút dáng vẻ ban đầu.

Một câu nói cuối cùng vang lên bên tai Masahiro.

—— phải đem thân thể này tiến dâng lên sao?

Không phải Masahiro, mà là cái thân xác đã bị thiêu cháy đến tàn tạ kia.

Rốt cuộc là muốn hiến tế cho ai?

Con quái vật mang hình dáng con trâu, mất hết tứ chi, đang chăm chú nhìn về phía họ như thể đang thăm dò điều gì.

Các khối cơ bắt đầu căng cứng. Dù biết rõ không nên ngẩng đầu nhìn, toàn thân vẫn cứng đờ phát ra tiếng răng rắc, như thể không còn chịu sự điều khiển. 

Ngay tại khoảnh khắc đó.

Ở nơi đó—có thứ gì đó tồn tại.

Dù trong lòng tin rằng đó là sự thật, nhưng lại khiến người khác không thể tin nổi. 

Không thể hô hấp. Tim đập thình thịch—âm thanh lớn đến mức đau cả tai.

—— bởi vì, hoàn toàn không cảm nhận được một chút hơi thở nào.

Ngọn lửa đỏ rực bùng cháy lên giữa trán Mokkun. Ngay lúc ấy, một luồng yêu khí khổng lồ ập ra từ sâu trong dinh thự, cuốn phăng tất cả, đập tan khu nhà hoang phế. Masahiro lập tức đưa tay che mặt. Một luồng gió dữ dội quất đến, thổi tung căn phòng thành từng mảnh vụn, cuốn thẳng về phía cậu. Những mảnh vỡ của mái nhà, kèm theo xà nhà mục nát rơi xuống như mưa rào. Ẩn trong đó là vô số luồng khí hỗn tạp, chỉ một cơn gió cũng đủ phá tan cả tòa nhà. Không phải Ban Ban, cũng chẳng phải Goeutsu — mà là một con quái vật khác, mạnh hơn, khủng khiếp hơn gấp bội.

“Mokkun ——”

Ngay lúc Masahiro thét lên đầy hoảng loạn, ngọn lửa đỏ rực bùng lên, nuốt trọn tất cả những mảnh vụn đang rơi. Gió nóng quấn lấy Masahiro, hóa thành một lá chắn vô hình bảo vệ cậu.

Cảm nhận được hơi nóng lướt qua da mặt, Masahiro khẽ hé mắt, lặng lẽ quan sát hướng phát ra yêu khí. Xuyên qua kẽ tay, cậu trông thấy hình dạng của con quái vật chưa từng gặp.

Gió nóng thổi bay toàn bộ căn phòng đổ nát, Guren hiện nguyên hình, đôi mắt vàng kim rực rỡ ánh sáng.

Là bọn quái vật nước ngoài.

Yêu quái đông không kể xiết, ẩn mình trong bóng tối, không một ai là loại bình thường.

So với bộ xương mà Masahiro từng đánh bại, thì bọn chúng còn ghê gớm hơn rất nhiều.

Masahiro bật thốt:

— Đáng sợ quá…

Chưa bao giờ cậu chứng kiến một đàn yêu quái đông đúc đến vậy.

Bách Quỷ Dạ Hành từng khiến kinh thành xôn xao, so với cảnh tượng trước mắt cũng chẳng đáng gì.

Nhưng Masahiro vẫn tập trung quan sát.

Dù là một bầy yêu quái, nhưng lại có sự tổ chức và điều phối rõ rệt — chắc chắn đang có một kẻ đứng đầu điều khiển tất cả.

Rốt cuộc là con nào?

Masahiro cố ép đôi chân đang run lẩy bẩy của mình bước lên một bước.

Dưới ánh trăng, chỉ có những bóng quái vật đang nhìn cậu bằng ánh mắt vô cảm.

Không có địch ý, không có sát ý.

Thứ Masahiro cảm nhận được, là sự trống rỗng rợn người và cảm giác bị áp chế tuyệt đối.

Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

Tim đập như trống trận, không có dấu hiệu bình ổn lại.

Giữ khoảng cách, Masahiro chậm rãi đảo mắt, quan sát xung quanh.

Và rồi, cậu khựng lại.

Một con yêu quái nhỏ, đang giẫm lên xác một con quái vật giống chuột, nhìn Masahiro bằng ánh mắt băng giá.

Nó trông như một con trâu nhỏ.

Nhưng khác với bất kỳ yêu quái nào Masahiro từng gặp — hoàn toàn không có yêu khí.

Bộ lông sắc như kim châm phủ khắp thân thể, đôi mắt chết lạnh lẽo ánh lên màu bạc của trăng đêm.

Nó dẫm mạnh lên lưng Ban Ban.

Ban Ban nằm sõng soài trên mặt đất, chỉ còn lại một bộ xương.

Đôi mắt đục ngầu không chút sinh khí nhìn chằm chằm Masahiro.

Lạnh lùng đá văng xác Ban Ban, con quái vật ấy lững thững tiến lên.

Ngay lúc ấy, vô số yêu quái cũng đồng loạt xông tới, vây quanh Masahiro và Guren.

Trong tình cảnh đó, Masahiro vẫn kịp nghĩ rằng — thật may, quanh tòa dinh thự này không có ai sinh sống.

Nếu có, e là họ đã bị liên lụy.

Phải tránh để chuyện đó xảy ra bằng mọi giá.

Vì Masahiro đã từng hứa với Guren.

Tuyệt đối không để ai phải hy sinh. Và cậu nhất định sẽ trở thành một âm dương sư vĩ đại.

Cho nên...

“… Tới đúng lúc lắm.”

Masahiro run rẩy thốt lên.

Hình dạng của con quái vật bắt đầu thay đổi. Thân thể nhỏ như nghé con phình to ra, toàn thân xuất hiện những sọc vằn. Bộ lông đan xen vàng và đen phát sáng dưới ánh trăng. Đôi mắt bạch kim sắc bén như dao băng, phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Răng nanh nhọn hoắt hé lộ qua khóe miệng. Bốn chân là những móng vuốt sắc lẹm, trên lưng vươn ra đôi cánh khổng lồ như chim ưng. Trông y hệt như một con hổ bước ra từ trong tranh.

Masahiro choáng váng, lảo đảo suýt ngã, may mà được Guren kịp thời đỡ lấy.

Không thể thở nổi.

Chỉ riêng yêu khí toát ra từ nó cũng đủ khiến toàn thân Masahiro mềm nhũn.

Tay chân run lẩy bẩy đã mất hết cảm giác, rõ ràng đang cố bám lấy tay Guren, mà chẳng thấy gì là thật.

Masahiro chưa từng khiếp sợ yêu quái nào đến vậy — từ tận đáy lòng.

Không muốn chết, nên sợ hãi.

Nhưng con quái vật này còn vượt xa nỗi sợ hãi thông thường.

Sự tồn tại của nó chính là nỗi kinh hoàng nguyên thủy.

Trước cả khi kịp nghĩ đến cái chết, bản năng đã mách bảo rằng — không thể chống lại được.

Yêu quái biến thân từ con trâu nhỏ thành hổ bật cười lạnh:

“… Sợ lắm à? Cũng phải thôi…”

“Câm miệng!”

Guren lập tức gầm lên, sát khí bốc cao.

“Ngươi là yêu quái phương Tây vượt biển tới đây? Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Yêu quái nhếch môi, híp mắt cười nhạt, lộ ra hàm răng bén ngót.

“Để khai mở lãnh địa cho bọn ta… Và chữa lành vết thương này.”

Nhìn kỹ lại, trên đầu con hổ có một chỗ như bị khoét sâu vào.

Một khối vật chất màu đen không da không lông đang dần dần hòa nhập vào trong đó.

Chữa thương. Tìm chỗ ở.

Guren sực nhớ lại.

Anh từng đọc trong Sơn Hải Kinh — có loài yêu quái trưởng thành hình dạng như trâu, lông như lông nhím, có thể biến thành hổ và mọc cánh chim ưng.

—— Khuê Sơn, nơi đó có loài thú, hình như trâu, lông nhím, tên là…

Guren nín thở.

“Ngươi là… Kyuki (Cùng Kỳ)!?”

Con hổ không đáp, chỉ cười lạnh đầy hung ác.

Đó là tên một con yêu quái cổ xưa, đến từ phương Tây xa xôi. Vì là chuyện nước khác, Guren vốn chẳng để tâm, nhưng vì loài quái vật này có hình dạng kỳ quái — như trâu, có cánh, lại hóa thành hổ — nên anh mới nhớ kỹ. Anh cũng nhớ rõ, Kyuki thích ăn những cô gái có mái tóc dài. Nghĩ đến đây, anh lập tức hiểu vì sao Ban Ban lại tấn công Akiko. Akiko tóc dài, lại mang linh lực mạnh mẽ — đúng là con mồi lý tưởng. Yêu quái ở quốc gia kia thường chiếm các ngọn núi làm lãnh địa, mỗi đỉnh núi đều có đại yêu thống trị.

Kyuki bị thương, dẫn theo đàn quái vật vượt biển tìm đến nơi này.

Vì sao?

Ánh mắt sắc như dao của Guren nhìn chằm chằm Kyuki.

“… Là vì tranh đoạt lãnh địa với yêu quái khác — và bị đánh bại, đúng không?”

Đôi mắt Kyuki lóe lên cơn phẫn nộ.

Bị nói trúng rồi sao?

Guren khẽ điều chỉnh nhịp thở, quan sát tình hình xung quanh. Đám yêu quái kia tuy không quá mạnh, nhưng số lượng quá đông khiến anh và Masahiro rơi vào thế hạ phong. Nếu chỉ có một mình, Guren chắc chắn có cách thoát thân. Nhưng Masahiro đang ở đây.

Phải bảo vệ cậu ấy!

Guren lùi chân phải một bước, chuẩn bị tấn công, thì Kyuki bất chợt gầm vang.

“Tránh ra!”

Ngay sau tiếng gầm, ngọn lửa của Guren bùng lên, thiêu rụi mấy con yêu quái thành tro. Không thèm ngoái nhìn những thân xác đang gào thét trong biển lửa, Guren vươn tay về phía Masahiro.

“Masahiro!”

Nhưng còn nhanh hơn cả anh, một con yêu quái lông trắng như khỉ đã bất ngờ vồ lấy Masahiro, ném cậu lên không trung.

Lũ yêu quái lao tới như một bầy sói, thay nhau ném Masahiro như trò chơi ném bóng.

Masahiro chỉ biết cuộn tròn người lại, bị quăng lên rồi lại rơi xuống, cuối cùng bị một con yêu quái to lớn hình dáng như ngựa ngoạm lấy vạt áo, vung mạnh và ném thẳng xuống đất.

Cú va chạm khiến cậu nghẹt thở. Mắt hoa lên, đầu óc quay cuồng.

“... Khặc… khặc…”

Cậu ho khan từng tràng, hơi thở bật ra âm thanh khô khốc. Vị máu tanh nồng len lỏi vào mũi, ngực đau như bị xé toạc. Cả thân thể mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.

Không ổn rồi…

Masahiro cố mở mắt, lờ mờ tìm kiếm Guren giữa bầy yêu quái. Kyuki vẫn đang ở ngay bên cạnh. Sau lưng nó, những bóng đen mờ mịt lay động.

Thỉnh thoảng, cậu thấy những con rắn lửa rít lên, ánh sáng lóe lên giữa cơn hỗn loạn. Cuối cùng, cậu cũng nhìn thấy Guren — thân ảnh rực cháy giữa biển yêu, đang chiến đấu dữ dội.

“... A…”

Masahiro thở phào nhẹ nhõm. Guren vẫn an toàn, vẫn còn sống.

Ngực đau thắt, chỉ cần hít thở khẽ thôi cũng khiến cậu run rẩy. Kyuki cúi sát xuống, hơi thở nóng rực phả thẳng vào mặt cậu.

Ngay sau đó, cậu cảm giác cơ thể rơi xuống — yêu quái đang giữ lấy cậu đột nhiên nhả ra.

Cậu đập mạnh xuống đất, một lần nữa cơn đau lại ập đến như sóng triều. Masahiro rên khẽ. Có lẽ nội tạng đã bị thương nặng.

Cậu cố gượng dậy, thân trên nhấc khỏi mặt đất thì liền bị đè ngược trở lại. Yêu quái kia vươn móng vuốt, túm lấy đầu Masahiro, ghì chặt xuống nền gạch vỡ vụn.

Bị ép bất ngờ, Masahiro suýt ngất đi.

Yêu quái như đang chơi đùa, nhẫn nại quan sát cậu sắp chống đỡ hết nổi.

Trong cơn đau thấu xương, Masahiro cố giữ cho đầu óc tỉnh táo.

Nặng quá… mí mắt như đá đè… Không được… Không thể chết ở đây… Kyuki… nó sẽ ăn thịt mình…

Một mùi hương quen thuộc thoảng qua đầu mũi.

— Masahiro nhất định sẽ trở thành một âm dương sư xuất sắc.

Giọng nói và hình bóng thân thuộc vang lên như ánh sáng rọi vào cơn mê loạn.

Chiếc túi thơm mang bên người…

Mình còn chưa thực hiện lời hứa với Guren.

“... Guren…”

Masahiro mở to mắt, kéo suy nghĩ trở lại thực tại.

Có cách nào không?

Thu hút sự chú ý của Kyuki và bọn yêu quái… tạo cơ hội cho Guren thoát thân!

Guren là Shikigami của ông nội. Anh ấy không thể chết ở đây.

Masahiro siết chặt bàn tay đang dần tê liệt, bắt đầu kết ấn.

Chỉ cần một khoảnh khắc thôi. Một nhịp thôi là đủ.

“... Hy vọng… có thể hàng phục…”

Kyuki nghiêng đầu, chăm chú theo dõi Masahiro lầm rầm tụng chú.

Trong khi đó, Guren vẫn đang chiến đấu điên cuồng.

Ngọn lửa thiêu đốt, ánh đao đỏ thẫm xé toang lớp lớp yêu quái. Nhưng chẳng khác gì chém vào sóng lớn — hết lớp này, lại lớp khác ập đến.

Không rõ bao nhiêu con đã tràn đến từ đất nước xa lạ kia. Không thể đếm xuể!

Cơ thể Guren rướm máu. Những vết cào, vết cắn chằng chịt trên thân. Có con yêu quái bám vào chân anh, kéo giật lại. Có con thì leo lên vai, định cắn đứt cổ anh.

Guren vùng vẫy, xé xác kẻ bám trên tay, thiêu rụi tên đang đu trên cổ.

Masahiro đâu rồi?

Ánh lửa quét qua, mở rộng tầm nhìn của Guren.

Anh thấy rồi — Kyuki đang đè Masahiro xuống đống gạch vụn.

Cậu ấy còn sống không? Còn có thể cử động không!?

Phải cứu cậu ấy! Trước khi Kyuki kịp cắn xé——

Guren bỗng nghẹn thở.

Anh mở to mắt, không thể tin nổi vào cảnh tượng trước mắt mình.

Dù đang bị đè chặt, dù đang bị thương nặng, môi Masahiro vẫn động đậy.

Cậu ấy đang tụng chú!

Không được! Dùng phép trong tình trạng thế này… chính là tự sát!

Âm dương thuật tiêu hao tinh thần cực lớn, càng chưa thành thạo, càng tổn hại nặng nề.

Hơn nữa — ấn pháp kia là… triệu hoán!?

Đúng lúc ấy, giọng nói của Masahiro truyền tới.

Đó không phải một câu chú. Đó là một lời thỉnh cầu tuyệt vọng, là tiếng gọi dùng cả sinh mệnh đánh cược:

— Chạy đi, em sẽ mở một lối sống cho anh. Đủ rồi, anh có thể quay về với ông nội… Guren…

Guren sững người. Một thứ gì đó cắn vào vai anh, kéo rách lớp da thịt. Anh hét lên.

“TRÁNH RA!!”

Masahiro siết chặt lòng can đảm, kiên định tụng chú văn.

Lần đầu sử dụng, chưa chắc có thể thành công. Nhưng chí ít — cũng có thể thu hút hết sự chú ý của bọn yêu quái.

Đến đây đi, thanh đao xé rách bóng tối, ánh sáng sấm sét rọi khắp trời đất…

“Tránh ra!”

A… Guren đang gào lên.

Thật ra… giọng anh ấy… rất dễ nghe.

Tại sao trước kia mình không bao giờ nói ra điều đó nhỉ…

“… Điện chước quang hoa…”

Masahiro nhắm mắt, dốc hết toàn lực, gào lên câu chú cuối cùng.

“— Cấp cấp như luật lệnh!!”

Trong khoảnh khắc lóe lên ánh chớp, một tia sét chói lòa từ trời cao giáng xuống, đánh thẳng vào Kyuki. Tầm nhìn của lũ yêu quái bị ánh sáng trắng xóa làm cho mù mịt, hỗn loạn. Bị lưỡi gươm sấm sét xuyên qua thân, Kyuki gầm lên một tiếng thảm thiết. Cả bầy yêu quái náo loạn, nhất loạt đổ dồn ánh mắt về phía Masahiro và Kyuki – chính là khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, khe hở đã xuất hiện.

Masahiro khẽ mỉm cười.

Dù chỉ trong nháy mắt, nhưng với Guren, từng chữ chú văn vừa rồi là đủ. Anh ấy nhất định hiểu cậu đang làm gì – và cũng sẽ biết đây chính là cơ hội để thoát thân.

Giữa ánh sáng trắng của thần sấm, Kyuki phát ra tiếng rít cuồng nộ, gào thét đến chấn động cả không trung. Ánh chớp vẫn còn chớp lóe trên thân thể nó khi Kyuki vặn vẹo, hất văng sét xuống, lông cháy sém từng mảng. Nhưng ngoài vài vết cháy xém bên ngoài, nó gần như không hề hấn gì. Masahiro biết rõ – phép triệu hoán đó vẫn chưa đủ sức hoàn chỉnh, vẫn chưa đủ để gây thương tổn chí mạng.

Quái vật bắt đầu thở gấp, hung dữ phả ra luồng hơi nóng thổi vào mặt cậu.

“…Ngươi dám!”

Tiếng gầm của Kyuki vang lên như tiếng sấm cuối cùng, theo sau là âm thanh khủng khiếp của hàm răng cắm ngập vào thịt người. Máu tươi bắn ra, tanh ngòm.

Ánh chớp tan dần. Tầm mắt của Masahiro không còn mờ trắng, bắt đầu hiện ra hình ảnh. Và khi cậu vừa mới lấy lại thị lực, một giọt nước ấm nóng rơi lên má.

Giọt nước ấy lăn qua gò má, trượt xuống cằm, tan vào đất như hòa lẫn với máu và tro bụi.

Masahiro ngẩng đầu. Ban đầu cậu tưởng là ánh trăng đang rọi xuống, nhưng không – thứ ánh sáng vàng kim ấy không phải ánh trăng, mà là vầng sáng nơi chiếc vòng trên trán Guren.

Máu từ vai Guren vẫn đang rỉ xuống, từng giọt từng giọt.

Tại sao? Rõ ràng cú cắn đó là dành cho cậu. Vì sao Guren lại...

Anh đang quỳ, nhưng thân hình cao lớn như che chắn toàn bộ cho Masahiro. Bàn tay đặt lên gạch vụn, máu chảy dài, thế nhưng Guren không hề động đậy.

Kyuki đã định cắn vào cổ Masahiro. Nhưng người lãnh trọn cú cắn – lại là Guren.

Trong nháy mắt, Kyuki đang điên cuồng lại dùng móng vuốt sắc bén của nó cào Guren. Lại thêm một vết thương mới, máu anh bắn ra tứ tán như màn sương đỏ. 

Guren thấy Masahiro đang nhìn mình không chớp mắt, đột nhiên anh nở nụ cười.

Thấy nụ cười này, trái tim của Masahiro đột nhiên trở nên lạnh ngắc. Bỗng nhiên nhận ra tất cả đều là hiện thực, Masahiro la lên.

“… Anh… Anh đang làm gì chứ…! Sao lại không trốn đi! Em vất vả lắm mới…”

Ngay cả phép triệu hoán thần sấm sét mình chưa từng thử bao giờ cũng đã dùng ra, rõ ràng có thể chạy thoát.

Guren không trả lời. Lưng, vai, bụng của anh đều đã bị yêu quái cắn xé đến thương tích đầy mình. 

Nhẹ nhàng đẩy ra đám yêu quái đang nhe nanh xông đến chỗ Masahiro, Guren dựng lên một bức tường lửa bao quanh mình.

Bức tường lửa cháy lên nhợt nhạt, bọc lấy Guren và Masahiro ở trong. Bên trong không có chút hơi nóng hay ngọn lửa nào, lửa chỉ tấn công lũ yêu quái ở ngoài đang nhằm vào hai người. 

Sau khi chắc chắn Masahiro đã an toàn, Guren lảo đảo ngã xuống, phải lấy tay chống xuống đất. Máu cứ nhỏ xuống tí tách. 

Masahiro hoảng hốt gọi tên anh không ngừng.

“Guren anh thật ngốc! Lại bị thương nặng như vậy… Em phải xin lỗi ông nội sao bây giờ!” 

Ánh mắt của Guren thật dịu dàng. 

“… Không cần để ý. Nếu em mà chết, ta sẽ rất khổ sở.”

Masahiro run rẩy nhìn Guren.

Lúc trước anh ấy cũng từng nói qua y hệt vậy. 

Nếu em chết đi, ta sẽ rất khổ sở, ta không để em chết đâu.

Ta giao cho cậu quyền được gọi tên ta ——

Những lời này, vang lên trong tâm trí cậu, rõ mồn một. 

Masahiro ngây ngốc không biết trả lời ra sao, Guren thấy vậy, bình tĩnh tiếp tục nói.

“… Em phải trở thành âm dương sư. Âm dương sư lợi hại nhất, vượt qua cả Seimei. Ta sao có thể để em chết đi ở cái chỗ như này đâu chứ?”

Không sai, đã sớm quyết định rồi.

Masahiro không biết, Seimei cũng không biết. Nhưng khi Masahiro chào đời, Guren cũng đã đưa ra quyết định này.

Ai có quan hệ huyết thống với Seimei quả thật đều có được thực lực bất phàm. Nhưng, tất cả bọn họ đều sợ Guren. Tỏ vẻ hoảng sợ, lớn tiếng khóc lóc, thể hiện sự chán ghét của mình.

“Nếu Guren chết đi thì em cũng sẽ rất đau khổ! Mokkun mà không ở bên em, em sẽ rất cô đơn! Hơn nữa…”

Lời nói bỗng im bặt. Tức giận đan xen với sự phẫn nộ, trong đầu trống rỗng, Masahiro cũng không nghĩ ra điều gì để nói được nữa.

Guren cười. Không sai, lúc ấy em không khóc.

Dù là ai thì cũng sợ hãi hơi thở của Touda ta, sợ hãi thần khí của ta, không cho ta xuất hiện trước mặt bọn họ.

Chỉ có đứa nhỏ mới sinh này chăm chú nhìn thẳng vào mắt ta, cười thật vui vẻ, giơ đôi tay bé xíu đó về phía ta. 

Cho dù Touda ẩn thân ở bên cạnh, cũng không hề sợ sệt. Lớn lên một chút, những lúc chập chững theo sau Seimei, sắp té ngã thì chỉ cần thấy mình đi cùng, sẽ ôm lấy chân mình, lộ ra vẻ mặt thật vui sướng. 

Bộ dạng khi còn nhỏ của Masahiro hiện lên trong mắt của Guren. Masahiro không biết, Touda vẫn luôn ở bên cạnh cậu. Đã cứu cậu khi bị yêu quái lừa ngã xuống ao nước, mà từ đó về sau, vẫn lặng yên bảo vệ cậu, nhìn cậu lớn lên từng ngày.

—— Giao một Shikigami phù hợp cho Masahiro à? Vậy để ta đi nha. 

Cũng không phải Seimei ra lệnh cho Guren, mà là Guren tự mình đề nghị với Seimei.

Dù là đối với Mokkun, hay cả khi đã biết thân phận thật của Guren, thái độ của Masahiro vẫn không chút thay đổi. Thiên tính hiếm thấy này, Guren không muốn cậu mất đi ánh sáng trong trái tim mình.

Guren thở hổn hển. Tuy là Thần tướng, nhưng cũng không phải bất tử. Nếu thân thể thật bị tổn thương, thì vẫn có thể chết đi.

Bức tường lửa bắt đầu lay động. Guren liếc nhìn ra bên ngoài. Bọn yêu quái dù bị bức tường lửa ngăn trở, vẫn không ngừng nhe nanh giương vuốt xông đến đây. 

Guren đứng lên chuẩn bị đánh trả, Masahiro nắm cổ tay của anh, nín thở kêu lên.

“Em nhất định sẽ trở thành một âm dương sư vĩ đại, anh lúc nào cũng phải trông chừng em nha! Nếu anh mà chết ở đây, em tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ anh đó!”

Guren hơi mở to mắt, Masahiro đẩy anh ra, bước về phía trước.

“Đừng có giỡn mặt với ta! Bọn yêu quái nước ngoài kia, ta thật sự tức giận rồi đây!” 

Vô số yêu quái liền cười nhạo cậu.

Ngực rất đau. Cảm giác đau đớn càng lúc càng nghiêm trọng. Phép thuật triệu hoán thần linh vừa nãy có lẽ đã rút cạn sức lực của mình. Nhưng …

Masahiro rút lá bùa ra. Sao có thể dễ dàng từ bỏ như thế? Nếu có ý chí, nhất định sẽ thành công!

“Ân ba trách lạp kỉ ni…”

Ngay khoảnh khắc đó.

Từ bầu trời, vô số chùm sáng xé tan bóng tối. Như những vì tinh tú giáng trần, chúng trút xuống không ngừng, cuốn sạch từng lớp yêu quái – tầng tầng lớp lớp – trong ánh sáng thần thánh.

--------

Chú thích:

Kyuki (Cùng Kỳ)




Chương trước                    Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chương 2

Chương 4

Chương 11