Chương 9
Đêm nay trăng hơi khuyết.
Hình như có người ở Âm Dương Liêu từng nhắc qua—sắp tới sẽ tổ chức hội trăng tròn.
Yến tiệc từng được lên kế hoạch, nhưng vì nội cung xảy ra hỏa hoạn trong tháng này nên phải hoãn lại, có lẽ sẽ chờ dịp thích hợp để tổ chức lại theo cách khác.
Từ lúc cử hành nghi lễ đeo mũ quan đến giờ chưa đầy một tháng, vậy mà đã xảy ra biết bao chuyện.
Masahiro và Mokkun cùng nhau đi về phía Nam dọc theo đại lộ Nishinotoin.
Vừa đi không ngừng nghỉ, có điều gì đó khiến Mokkun thoáng kinh ngạc, hoa văn trên trán cũng hằn sâu hơn.
“...Là yêu quái từ nước ngoài đến à. Quả thật là chuyện không lường trước được.”
“Vậy ra cũng có chuyện mà đến cả Mokkun cũng không biết luôn nha. Không biết là ai từng khoe khoang mình sống lâu cực kỳ, kiến thức uyên bác, lại còn rất vĩ đại nhỉ?”
Bị Masahiro trêu chọc đầy tinh quái, Mokkun lè lưỡi làm mặt quỷ đáp lại.
“Cho dù sống lâu cực kỳ, kiến thức uyên bác đến đâu thì cũng đâu thể biết được chuyện ở nước ngoài! Từ lúc sinh ra đến giờ tớ tiêu dao tự tại mấy trăm năm ở đất nước này rồi, nhưng chưa từng bước chân ra khỏi Nhật Bản đâu á!”
“Mokkun, như vậy là không được rồi, cậu phải có chí tiến thủ chứ! Không chịu học những điều mình chưa biết, cứ ôm khư khư những thứ mình biết thôi thì kiến thức đó sẽ dần trở nên méo mó, rồi đến cả tính cách cũng kỳ quặc theo, bị người ta ghét cho coi!”
Masahiro vừa nói vừa gật gù đắc ý, không hề nhận ra nét khổ sở thoáng hiện qua gương mặt Mokkun.
Thế nhưng khi biểu cảm ấy tan đi, Mokkun lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng thường thấy, bình thản đáp lời:
“Cũng có khi là vậy. Tuy có chí tiến thủ, nhưng nếu không trưởng thành thì cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu, cháu trai của Seimei à.”
Masahiro siết nắm tay, làm bộ như muốn đá Mokkun.
“Đừng gọi tớ là cháu trai nữa! Rồi rồi, tớ sẽ nhàn nhã thoải mái tiếp thu hết những gì ông nội dạy, như một con rùa đen vậy!”
Mokkun nhìn Masahiro thao thao bất tuyệt mà không khỏi ngạc nhiên, đoạn cất giọng bình tĩnh:
“…Cậu đang muốn nói đến ‘nước trong chai’ đúng không?”
“Cái gì cơ?”
Bị Mokkun chỉ ra sai lầm một cách thản nhiên, Masahiro trợn tròn mắt.
“Cái chai? Là cái chai như thế này hả? Chẳng phải là con rùa đen có cái mai rắn chắc sao?” (1)
Masahiro bỗng nhiên tỉnh ngộ, ôm đầu há hốc mồm.
“A—tớ cứ tưởng là rùa đen có giáp xác chứ! A, ra là vậy, mấy câu như ‘chai nước di động’ thì cũng giống như ‘nước chảy thành sông’ hả? Hóa ra là thế! Thật là một phát hiện ngoài ý muốn luôn á~”
Thấy Masahiro đón nhận cách nói đó một cách nhẹ tênh không chút đắn đo, Mokkun bỗng cảm thấy cạn lời, gần như muốn quỵ xuống tại chỗ.
Masahiro thường sẽ nói ra những chuyện… không phải buồn cười, mà là thú vị theo kiểu rất riêng.
“…Ê ê, cậu tỉnh táo lại chút coi, cháu trai của Seimei.”
Không thấy chút căng thẳng nào—chẳng lẽ do mình đã tác động tâm lý thành công?
Nhưng chỉ liếc qua Masahiro, Mokkun liền thay đổi suy nghĩ.
Tuy cố làm ra vẻ thản nhiên, vẫn dùng giọng điệu nhẹ nhàng để trò chuyện, nhưng trong ánh mắt Masahiro lại ánh lên sự nghiêm túc.
Để nhìn rõ trong bóng đêm trống trải và hành động tự do như ban ngày, cậu đã thi triển phép thuật lên cơ thể mình.
Masahiro bỗng dừng bước, Mokkun cũng dừng theo.
Trước mặt là phủ đệ Higashi Sanjoin. Khi hai người rời nhà Abe là vào giờ Hợi, đã qua nửa khắc (ND: khoảng hơn 21h một chút), người hầu đều đã yên giấc.
Không cảm thấy có gì bất thường, Masahiro thở ra nhẹ nhõm. Kể từ lần trước, nơi này dường như không còn xảy ra chuyện nguy hiểm nào nữa.
Chiếc áo đơn của Masahiro phảng phất hương thơm từ túi thơm Akiko tặng. Vì sợ làm rơi mất khi ra ngoài, nên cậu đã cất nó ở nhà, nhưng vẫn bị Mokkun bắt gặp và chọc ghẹo một trận.
Masahiro cẩn trọng đảo mắt nhìn xung quanh.
Đại lộ Suzaku chia kinh thành làm hai: phía Đông là Sakyo (Tả kinh). Dù nhà của Masahiro và phủ đệ dòng Fujiwara tọa lạc tại vùng Sakyo phồn hoa, thì vùng Ukyō (Hữu kinh) phía Tây lại vô cùng hoang vắng.
Không ai biết vì sao lại thành ra như thế.
Có lẽ ngay từ đầu thời Heian, nơi ấy đã từ từ trở nên tiêu điều theo năm tháng.
Chính vì vậy mà trong Ukyō có rất nhiều nhà cửa bị bỏ hoang.
Cũng có không ít dân thường nghèo khổ, sống lay lắt ở đây. Quý tộc thì rất hiếm khi đặt chân đến vùng đất này.
Quanh điện Higashi Sanjoin là những dinh thự hoa lệ đứng sừng sững, có vẻ khu vực này không có ngôi nhà nào bị biến thành sào huyệt yêu quái.
Vậy nơi gần nhất là đâu nhỉ?
“…Còn chỗ gần cái bộ xương khổng lồ lần trước thì sao? Từ đại lộ Suzaku rẽ vào một chút, cũng không xa lắm.”
Mokkun lẩm bẩm tự hỏi, Masahiro liền xoay người đáp lời:
“Không sai. Nói chung, mình cứ đi xem trước đã.”
Đi về hướng Tây, dọc theo đại lộ Nijo.
Vì con đường này sẽ đi ngang qua đại nội nên họ rón rén lẩn trong bóng tối, cố tránh bị phát hiện. Nếu bị tra hỏi lý do, e là rất phiền phức.
Vừa qua khỏi đại nội, đặt chân vào khu Ukyō, không gian quanh họ lập tức trở nên tĩnh lặng.
Dù kiến trúc cao lớn vẫn sừng sững khắp nơi, nhưng lại toát lên cảm giác hoang vắng khó tả, hoàn toàn không có dấu hiệu của hơi thở con người.
Dĩ nhiên nơi này vẫn có người sống.
Không ít quan lại cấp thấp cư ngụ ở Ukyō, nhưng khu vực này đang dần suy tàn theo từng năm.
Đôi tai Mokkun khẽ động. Dừng bước, cậu đảo mắt nhìn quanh, chớp mắt rồi lên tiếng:
“… Giờ phải làm gì đây?”
Masahiro chậm rãi quay đầu lại.
“Nếu muốn vào thì phải nhanh lên, chứ bên đó chắc chắn sẽ không tự tìm đến chúng ta đâu!”
Trước mặt họ là một dinh thự hoang phế. Masahiro và Mokkun trèo qua bức tường đã sụp, bước vào bên trong khu đất.
Dưới ánh trăng cùng với phép thuật trợ giúp, Masahiro dễ dàng thấy rõ sự tiêu điều của tòa nhà.
Chỉ sợ ngay cả ban ngày mà bước vào đây cũng cảm thấy rợn người.
Người nào nhát gan hay sợ rắc rối chắc chắn sẽ không dám bén mảng tới gần.
Masahiro không hề bận tâm, cứ thế đi vào căn nhà phủ đầy bụi bặm.
Mokkun theo sau, bị tro bụi bay lên làm sặc, hắt hơi liên tục:
“Hắt… xì! Hắt… xì…”
Ngay sau đó là một tràng ho khan. Masahiro rốt cuộc không chịu nổi, liền bế Mokkun lên.
“Cậu ổn chứ?”
“Không sao, chỉ là mũi hơi ngứa.”
Dùng chân trước nhẹ nhàng dụi mũi, Mokkun vừa sụt sịt vừa chớp mắt.
Có gì đó đang nhìn chằm chằm vào hai người.
Vô số ánh mắt, không sao đếm xuể.
Tuy không mang ác ý rõ rệt, nhưng lại đầy tò mò.
Vì họ đã che giấu khí tức, nên không bị phát hiện, bọn kia chỉ lén núp một bên quan sát—điểm này khiến người ta thấy chúng khá dễ thương.
Masahiro cũng nhận ra, khẽ quan sát xung quanh.
Không lâu sau, một luồng yêu khí mỏng nhẹ từ trên giếng trời rơi xuống.
“Phía trên à?”
Masahiro theo phản xạ ngẩng đầu nhìn, hàng trăm ánh mắt cũng đổ dồn theo.
Trên thanh dầm cao nơi giếng trời, trong bóng râm của cây cột, những yêu quái ẩn mình nãy giờ giờ đồng loạt hiện thân, xếp hàng san sát, cúi đầu chăm chú nhìn hai người.
Không phải loại yêu quái cao cấp có tên gọi riêng, mà chỉ là những zakki—tạp quỷ nhỏ bé, như trẻ con.
Thấy đứa trẻ trước mặt không hề sợ hãi, lại còn nhìn chằm chằm lại mình, bọn yêu quái thoáng sững sờ, ngơ ngác nhìn nhau. Rồi một con trong số đó tròn mắt lên, nói khẽ:
“… Là cháu trai…”
Masahiro khẽ cau mày. Nhận ra tâm trạng cậu đang chuyển biến, Mokkun lập tức “thôi mà thôi mà” cố gắng trấn an.
Ngay cả ở đây cũng thế sao? Ngay cả đám zakki này cũng gọi cậu là “cháu trai của Seimei” ư!
Không mảy may để ý tới vẻ mặt cau có của Masahiro, lũ yêu quái bắt đầu xôn xao:
“Là cháu trai, là cháu trai đó!”
“Ta biết mà! Chính là cháu trai của Seimei!”
“Hắn đánh bại bộ xương khổng lồ đó đấy!”
“Cái gì!? Đánh thắng được thứ đó luôn á? Ghê thật nha!”
Bọn yêu quái ào ào nhảy xuống sàn.
Có con xương cốt to lớn nhưng tay chân ngắn tũn, miệng nhọn hoắt, mắt thì to bất thường.
Lại có con toàn thân lông lá dựng đứng, hình dáng tựa như con chồn.
Chủng loại nhiều vô kể.
Đồ đạc trong nhà hẳn đã bị trộm hoặc nhặt sạch từ lâu.
Căn nhà chẳng còn nội thất, không có sàn, không một thứ tiện nghi, chỉ đầy rẫy bụi bặm và yêu quái cứ thế không ngừng xuất hiện—tựa như lớp bụi đã phủ kín nơi đây suốt bao năm được quét sạch ra ngoài cùng lúc.
Masahiro bị vây chặt giữa vòng vây của chúng, ánh mắt tò mò săm soi dồn về phía cậu.
“Đây là cháu trai của Seimei sao?”
“Nghe nói mới mười ba tuổi? Nghi lễ đeo mũ quan gì đó tổ chức muộn thật nha.”
“Lúc đánh bại bộ xương đó là làm thế nào vậy? Cái tên đó đáng sợ lắm mà.”
“Cháu trai hả, cháu trai… Không ngờ Seimei còn có đứa cháu nhỏ như thế.”
“Dù có xếp vào hoá sinh hay yêu quái thì cũng không vấn đề gì đâu.”
“Tuy là con người, nhưng bề ngoài chẳng khác gì cả.”
“Có cả một con sinh vật kỳ lạ đi theo nữa kìa.”
“Chỉ là một nhóc con, nhưng là người nhà Abe thì chắc cũng có được Shikigami chứ nhỉ.”
“Dù gì thì cũng khác người bình thường, chẳng như mấy tên âm dương sư chỉ biết khoe mẽ mà chẳng có bản lĩnh.”
Giữa những lời bàn tán ồn ào, Masahiro khẽ thì thầm với Mokkun:
“Mokkun, đừng có tức quá mà lộ nguyên hình đó nha!”
“Haizz… Với đám này, cho dù có lộ mặt thật cũng chẳng làm gì được mình đâu… Oa!”
Mokkun trợn mắt, rồi hốt hoảng vùng vẫy thoát khỏi tay Masahiro.
“Mokkun! —— Oa!”
Lũ yêu quái đồng loạt nhảy từ giếng trời xuống, khiến Masahiro ngã nhào, bị đè bẹp dưới một đống cơ thể nho nhỏ.
Chúng nhẹ cân nên cũng không đau, nhưng với số lượng nhiều đến thế thì cậu hoàn toàn không nhúc nhích nổi.
“Ôi, quả nhiên là chẳng có chút bản lĩnh gì cả.”
“Vậy ổn không đó? Tương lai của ngươi thật khiến người ta lo lắng nha.”
Masahiro khẽ hất mấy lọn tóc vướng trên mặt ra, mặc cho bọn yêu quái nhốn nháo nói cười.
Cậu hất bàn tay nào đó đang đè lên mũi mình rồi trừng mắt trách Mokkun:
“Mokkun, cậu dám bỏ tớ lại chạy một mình hả?”
“Xin hãy tha thứ cho tớ. Vì bản thân tớ là báu vật quý giá nhất.” (ND: =)))
Mokkun chắp tay, cúi đầu trước Masahiro—lúc này đang bị xem như món đồ chơi—rồi chụp lấy một con yêu quái gần đó:
“Nè, ngươi có thấy con yêu quái nào trông lạ chưa từng gặp bao giờ không?”
Bầu không khí đột ngột trở nên nặng nề. Một giây trước còn ồn ào, giờ đây lặng ngắt như tờ.
Lũ yêu quái lẳng lặng nhìn chằm chằm Mokkun, vài con còn run rẩy.
“—— Nặng quá! Làm ơn… tránh ra một chút đi!”
Chỉ còn Masahiro là còn đủ tinh thần để càm ràm.
Vì đám yêu quái sợ đến cứng người không nhúc nhích, Mokkun đành tự mình “khai quật” Masahiro khỏi đống hỗn loạn.
Masahiro phủi bụi khỏi áo, đảo mắt nhìn quanh.
Thấy vẻ hoảng sợ trên mặt lũ yêu quái, cậu chắc chắn rằng chúng biết về sự tồn tại của Ban Ban.
“Là con quái vật mình chuột, đầu rùa đen, tiếng kêu giống chó. Các ngươi biết nó ở đâu không?”
Nghe vậy, lũ yêu quái lập tức thi nhau trả lời, mỗi đứa một câu, khiến mọi thứ rối tung.
“Khoan đã! Tóm lại, nói theo thứ tự đi. Bắt đầu từ bên này.”
Nghe lời Mokkun, đám yêu quái nhìn nhau, thì thầm gì đó, rồi chọn ra ba đại diện.
“Mặc dù ta không biết con quái vật đó, nhưng có thấy một con trông như con trâu. Rất nhiều bạn ta bị nó giết ở Rashomon.”
“Ta cũng không biết con đó, nhưng có thấy nó rượt bạn ta vào một tòa nhà quan trọng của loài người, rồi giết luôn trong đó.”
Masahiro hít sâu một hơi. Quả nhiên chính nó đã gây ra vụ hỏa hoạn trong nội cung.
Yêu quái bản địa vốn không hề yếu.
Hiện đã có không ít gia súc và người dân bị tấn công, thiệt mạng.
Còn lũ yêu quái trước mặt bọn họ chỉ là loại nhỏ yếu.
Ngoài kia vẫn còn những con khủng khiếp hơn nhiều.
Con quái vật đầu tiên Masahiro từng đánh bại có hình dạng như con giun, riêng cái miệng đã rộng đến tám thước—có thể nuốt chửng cả con trâu.
Bấy giờ, một con yêu quái nãy giờ im lặng nghe các bạn mình kể, bỗng mở to đôi mắt tròn xoe, chen lời:
“Cái gì? Không đúng đâu. Còn có con yêu quái khác còn đáng sợ hơn nữa cơ!”
“Gì cơ!?”
Masahiro và Mokkun đồng thanh kêu lên.
Còn có thứ đáng sợ hơn cả Gouetsu và Ban Ban sao!?
Những con khác nghe vậy liền phản đối, cho rằng nó bịa chuyện, vì chẳng ai từng thấy sinh vật như vậy.
Yêu quái nọ run rẩy như sắp bật khóc, vẫn cố gắng nói:
“Thật đó! Nó thật sự rất đáng sợ! Thân hình to lớn, có vằn trên mình, lưng mọc cánh...”
—Đúng lúc ấy.
“Trò chuyện vui vẻ ghê nhỉ——”
Như thể bị dội gáo nước lạnh, Masahiro và Mokkun lập tức quay phắt lại.
Trên nền đất phủ cỏ dại của dinh thự bỏ hoang, Ban Ban xuất hiện.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, thân thể của Ban Ban hiện rõ. So với tưởng tượng, nó còn nhỏ hơn nhiều.
Tuy chỉ lớn cỡ một con chó con, nhưng luồng yêu khí tỏa ra từ cơ thể nhỏ bé đó mạnh đến mức ngay cả bộ xương khổng lồ mà Masahiro từng đánh bại trước đây cũng không thể sánh bằng.
Một lớp chướng khí bao phủ lấy nó, vừa che giấu hình dạng thật, vừa phong kín yêu khí.
Nhưng tuyệt đối không thể để bị vẻ ngoài đó đánh lừa—chỉ cần lơ là, không nhìn thấu bản chất của nó, cái giá phải trả sẽ là mạng sống.
Ban Ban nở nụ cười nhạo báng, rồi bật nhảy trên hai chân sau.
Thân hình nhỏ nhắn lập tức bay vút lên cao.
Chỉ trong chớp mắt, bên tai Masahiro vang lên một âm thanh tựa tiếng sáo, và ngay sau đó, một vết cắt đỏ thẫm xuất hiện trên má cậu. Máu nhỏ giọt. Cơn đau rát lan nhanh khắp gương mặt.
Rồi cậu nghe thấy một tiếng gào thét thê lương.
Âm thanh ấy như kéo giật lấy tâm trí, khiến toàn thân Masahiro cứng đờ.
Khi ngoảnh đầu lại, cảnh tượng đập vào mắt khiến cậu nín thở:
Rất nhiều yêu quái đã bị chém thành hai nửa, nằm rạp trên nền đất. Những kẻ sống sót hoảng loạn tháo chạy.
Ban Ban liếc nhìn những cái xác một cách thờ ơ, thè lưỡi liếm máu dính trên đầu ngón tay.
Masahiro cố nén cơn run rẩy, gắng gượng điều khiển cơ thể đang cứng ngắc, đứng dậy một cách khó nhọc.
Bên cạnh, Mokkun đã thay đổi hẳn. Thái độ trở nên nghiêm nghị đến lạ thường. Nó khẽ gầm lên, tiếng gầm thấp nhưng vang vọng, tựa lời cảnh cáo.
Hoa văn trên trán Mokkun bắt đầu phát sáng.
Ban Ban lại tung mình nhảy lên không trung.
Masahiro chăm chú dõi theo chuyển động của nó, rồi bất giác cúi thấp người xuống—ngay sau đó, một luồng gió xé gào vút qua trên đầu cậu.
Một sợi tóc bị cắt lìa, chậm rãi rơi xuống. Nếu chậm hơn chút nữa, có lẽ đầu cậu đã bị xẻ đôi.
Tiếng thét thảm thiết lại vang lên lần nữa, găm thẳng vào tai Masahiro.
Hơn chục yêu quái khác trúng đòn, yếu ớt ngã xuống.
“Đừng giết họ! Họ đâu có hại người! Ngươi chẳng có lý do gì để làm vậy cả!”
Masahiro hét lên, giọng vang lên trong tuyệt vọng và giận dữ.
Ban Ban tròn mắt nhìn cậu, như thể không thể hiểu nổi lời vừa nghe.
“Nói gì kỳ vậy —— chỉ cần bị bọn ta để mắt tới thì kết cục cũng như nhau thôi. Sớm hay muộn mà.”
“Im đi! Ta sẽ không để ngươi muốn làm gì thì làm!”
Masahiro gầm lên giận dữ, lập tức kết ấn, tung đòn phản công từ hướng Tây.
Âm Dương Đạo—thứ được hình thành từ sự hòa trộn giữa Đạo giáo phương Bắc, Thần đạo Nhật Bản, và Mật giáo—nếu dựa theo lý thuyết, thì hoàn toàn có thể dùng để chiến đấu.
Ban Ban nhe răng. Masahiro hô vang:
“Ân hãn đắc mạ đát lạp, a ba ca gia ni sách lạc sách oa ca!”
Ngay lập tức, một luồng lực lượng vô hình chặn đứng Ban Ban, đẩy nó văng ra xa.
Nó xoay người giữa không trung rồi phóng vụt tới như một tia chớp.
Nhưng ngay trước mặt nó, Mokkun với bộ lông trắng tinh đã đứng chắn đường.
“Tránh ra!”
Ban Ban gầm gừ, yêu khí từ cơ thể bộc phát dữ dội.
Căn phòng lập tức rung chuyển. Tiếng răng rắc vang lên khắp nơi. Trần nhà nứt toác, mảnh gỗ rơi lả tả.
Bị áp lực từ yêu khí ép tới, các yêu quái còn sống co rúm người lại, không dám cử động.
Ban Ban giẫm lên từng đứa, như thể chúng chỉ là đá vụn. Nó thản nhiên hất văng bọn họ.
Mokkun nghiêng đầu, trừng mắt nhìn.
“Không thể để ngươi tiếp tục lộng hành!”
Dứt lời, hoa văn trên trán Mokkun bùng cháy rực rỡ.
Bộ lông trắng xù lên, toàn thân bốc lên đấu khí đỏ rực.
Nhiệt khí hóa thành cơn gió, rồi ngưng tụ lại thành những lưỡi dao sắc bén, phóng về phía Ban Ban.
Một âm thanh trầm đục vang lên—trên lưng Ban Ban xuất hiện vài vết rách sâu hoắm. Máu tươi phun ra xối xả.
Vì ánh trăng không chiếu tới, nên máu của nó sẫm đen như mực, sền sệt như hắc ám hóa lỏng.
Dù vậy, Ban Ban vẫn không dừng lại. Nó lao thẳng tới Masahiro.
Một con yêu quái cố ngăn cản liền bị húc văng, đập mạnh vào xà nhà rồi rơi xuống.
“Đồ ngốc!”
Masahiro hét lên, tim như bị bóp nghẹt.
Cậu thấy cơ thể nhỏ bé ấy nằm bất động trên đất, liền ôm ngực, cố nén nỗi đau trào dâng trong lồng ngực.
Không thể để mọi thứ kết thúc như thế này. Không thể để ai chết thêm nữa.
Loài người và yêu quái hoàn toàn có thể chung sống hòa bình.
Chỉ cần không xâm phạm lãnh địa của nhau, chỉ cần không gây hại, ai nấy đều có thể gìn giữ lấy khoảng trời riêng—ban ngày cho người, đêm tối cho quỷ, chẳng phải như vậy rất tốt sao?
Lẽ nào lại để một con quái vật đến từ phương xa phá vỡ tất cả?
Masahiro rút một lá bùa từ trong áo, giơ lên trước mắt, rồi nhắm lại hai mắt.
Ban Ban lại một lần nữa nhảy vọt lên. Mokkun lập tức lao lên ngăn cản, cả hai cùng rơi xuống đất.
“Vạn ma củng phục, cấp cấp như luật lệnh!”
Một luồng chấn động dữ dội, hoàn toàn khác biệt với gió thường, vang lên như sấm, cuốn thẳng về phía Ban Ban.
Sức mạnh tựa sấm sét vô hình xuyên qua cơ thể quái vật, thanh lọc từng tấc yêu khí tỏa ra từ nó.
“Thành công rồi!”
Masahiro siết chặt nắm tay, thầm nhủ. Nhưng—
“—— Đồ không biết sống chết ——!”
Một luồng sát khí sắc bén như giáo nhọn đâm thẳng tới.
Masahiro nghẹn thở, không kịp phản ứng, theo bản năng lùi lại một bước.
Thân hình Ban Ban vặn vẹo dữ dội.
Đột nhiên, vòng linh lực đang giam cầm nó liền tan biến.
Masahiro ngẩn người nhìn con quái vật đến từ phương xa.
Ban Ban nhếch miệng, cười nham hiểm, mắt gườm gườm nhìn Masahiro.
Rồi nó xoay người bỏ đi.
Máu của nó nhỏ từng giọt, tích tụ thành vũng, mùi tanh nồng nặc tỏa ra khắp nơi, ghê tởm đến mức khiến người ta buồn nôn.
Con quái vật nhỏ bé kia, dù đã bị thương nặng, lại hành xử như thể chẳng hề hấn gì. Trong chớp mắt, nó biến mất tăm không dấu vết.
Lẽ ra nếu đuổi theo ngay bây giờ, rất có thể sẽ lần ra được sào huyệt của lũ quái vật. Nhưng mà ——
Masahiro không chọn truy đuổi. Thay vào đó, cậu vội chạy đến chỗ con yêu quái đang ngã quỵ trên mặt đất.
Chính là con đã liều mạng ngăn cản Ban Ban vừa rồi. Cũng là nó đã từng nói nhìn thấy một “con quái vật còn khủng khiếp hơn”.
“Nè, đừng có chết! Mau tỉnh lại đi!”
Masahiro lay mạnh thân thể yêu quái. Nó rên khẽ một tiếng rồi từ từ mở mắt. May quá, chỉ là bất tỉnh mà thôi.
Không còn cảm nhận được luồng yêu khí của Ban Ban, những yêu quái trước đó đã bỏ chạy giờ cũng bắt đầu lục tục quay lại.
Chúng vẫn còn sợ hãi, thận trọng tiến từng bước về phía bạn mình.
“—— Tên đó, nó đã từng đi ngang qua nơi ở của những bạn khác nữa.”
Yêu quái run rẩy, giọng nghẹn ngào như muốn bật khóc, nhưng vẫn cố cất lời:
“Bọn tôi bị nó săn lùng liên tục, chẳng còn nơi nào để chạy trốn nữa… Xin cậu, hãy giúp chúng tôi đánh bại nó!”
Các yêu quái đều mang theo quyết tâm liều chết. Masahiro có thể cảm nhận rõ điều đó.
Tuy nhiên, có gì đó trong tình huống này khiến Mokkun cảm thấy sai sai.
Từ trước đến giờ, đã từng có âm dương sư nào nhận lời cầu cứu của yêu quái để đi tiêu diệt một yêu quái khác chưa?
“—— Hình như chưa từng có thật…”
Mokkun lẩm bẩm một mình. Masahiro đứng bên cạnh như cũng cạn lời, không biết phải phản ứng thế nào.
Có lẽ cậu cũng đang nghĩ giống Mokkun.
Các yêu quái thì chẳng để tâm đến khoảng lặng đột ngột giữa hai người, vẫn tiếp tục nài nỉ không ngừng:
“Xin hãy giúp chúng tôi lấy lại cuộc sống yên bình!”
“Trả lại sự tự do cho bọn yêu quái bọn tôi đi!”
“Nếu cứ thế này, đêm đến là chẳng thể đi dạo được nữa!”
“Làm ơn đó, âm dương sư!”
Câu cuối cùng như một màn hợp xướng đồng thanh, vang lên vô cùng gọn gàng và đúng nhịp.
Masahiro điều chỉnh lại cảm xúc rồi bắt đầu phản bác:
“Khoan đã! Ta mới chỉ là người kiến tập thôi! Trước tiên các ngươi phải tự nghĩ cách giải quyết chứ!”
Không ngờ, các yêu quái lập tức đồng thanh:
“Vì bọn tôi yếu mà!”
“Đừng có mà kiêu ngạo quá đó nha!”
Trả lời dứt khoát, lưu loát đến mức Masahiro sững sờ.
Tất cả yêu quái đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn cậu.
“Keo kiệt quá! Không tốt đâu, cậu là âm dương sư mà phải không?”
“Ta đã nói rồi, ta chỉ là người kiến tập thôi!”
“Dù kiến tập, lúc trước Seimei cũng mạnh lắm đó!”
Masahiro chau mày, mắt trợn trừng. Mokkun thì vô tội nháy mắt với vẻ đầy ám chỉ.
“Không sai, cậu chính là cháu trai của Seimei mà.”
Mokkun dường như đã nghe được tiếng lòng đầy uất ức của Masahiro.
“Làm ơn nha, cháu trai của Seimei!”
Masahiro cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, hét lớn:
“Đừng có gọi ta là cháu trai!”
Cậu khoanh tay ngồi phịch xuống, nhún vai, giang tay ra như đang biểu diễn kịch nói.
“Ông nội là ông nội, ta là ta! Đừng có đem hai người nhập làm một! Nói bao nhiêu lần rồi! Dù rất không cam lòng, nhưng hiện tại ta chỉ là một âm dương sư kiến tập thôi!”
“Có ai quy định người kiến tập thì không được hàng yêu trừ ma đâu?”
“Không có!”
“Vậy thì tốt rồi! Không thành vấn đề nữa nhé!”
“—— Ặc…”
Thấy Masahiro rốt cuộc cũng rơi vào bẫy, đám yêu quái liền đồng loạt reo hò mừng rỡ.
Masahiro trừng mắt, há miệng mà không nói được lời nào.
“—— Không phải như vậy đâu mà…”
“Ngốc quá! Cậu quên rồi à? Bọn yêu quái vốn giỏi dụ dỗ và lừa gạt người ta rơi vào bẫy! Hết cách rồi — cậu cũng nên tự xem lại mình đi, cháu trai của Seimei.”
“Đừng có gọi tớ là cháu trai!”
Masahiro phản đối gay gắt lời nhận xét bất đắc dĩ của Mokkun, ôm bụng đầy tức giận mà chẳng thể làm gì hơn.
Dẫu vậy, trong lòng cậu vẫn không thể gạt đi những lời yêu quái nói về “con quái vật đáng sợ hơn”.
Masahiro lập tức túm lấy yêu quái từng tận mắt thấy nó, hỏi nhanh:
“Ngươi nói đã từng nhìn thấy nó? Ở đâu?”
Yêu quái suy nghĩ một lúc, rồi bỗng siết tay lại, như chợt nhớ ra:
“Là ở một căn nhà hoang cực kỳ lớn bên Ukyō.”
Sau khi được đám yêu quái vui vẻ tiễn ra tận ngõ, Masahiro và Mokkun liền lập tức lên đường đến dinh thự kia.
Tuy nhìn bề ngoài có vẻ tinh thần bọn yêu quái đã khôi phục, nhưng nghĩ đến việc gần một nửa bạn bè của chúng vừa bị giết ngay trước mắt, chắc hẳn trong lòng không khỏi đầy nước mắt.
Thế nhưng, suy nghĩ đầy cảm thông ấy đã bị Mokkun phủ định ngay lập tức.
“Không phải đâu. Chắc là vì chúng nghĩ cậu có thể đánh bại lũ quái vật đó thôi. Yêu quái vốn là loài rất bạc tình.”
“—— Thì ra là vậy…”
Ánh trăng dần lặn xuống.
Lũ quái vật luôn lợi dụng bóng đêm để hành động. Nếu không nhanh chân lên, có thể chúng sẽ kịp trốn thoát.
Khi trời sáng, chúng sẽ ẩn mình, cắt đứt hơi thở, chôn sâu yêu khí, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Huống chi đối phương lại là yêu quái đến từ nước ngoài. Phải tranh thủ đến đó càng sớm càng tốt.
Hai người chạy dọc theo Đại lộ Nijo hướng về phía tây. Căn nhà được nhắc đến là một dinh thự cũ kỹ, hoang phế từ lâu, danh tính chủ nhân thuở ban đầu cũng đã bị lãng quên.
Có lẽ trước kia từng có yêu quái khác cư ngụ nơi đó, nhưng không rõ từ khi nào, quái vật ngoại lai đã chiếm lấy. Những yêu quái cũ nơi đó e rằng cũng đã bị xử lý, giống như những kẻ vừa bị sát hại khi nãy.
Masahiro siết chặt tay.
Là một âm dương sư, cậu có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với các sinh vật không phải con người.
Đa số những quái vật đó đều gây hại, cần phải tiêu diệt không do dự. Nhưng, cũng có không ít yêu quái lương thiện tồn tại.
Giống như con mononoke luôn ở bên cạnh cậu vậy.
Masahiro chưa từng cho rằng mình có nghĩa vụ phải bảo vệ yêu quái. Nhưng rõ ràng, những kẻ xâm nhập từ bên ngoài như Ban Ban đang phá hoại kinh thành.
Trong Sơn Hải Kinh từng ghi lại, Gouetsu thậm chí còn ăn thịt người.
Nếu còn tồn tại những quái vật kiểu như vậy, kinh đô chắc chắn sẽ lâm nguy.
Vì thế, Masahiro quyết tâm. Cậu nhất định phải tiêu diệt toàn bộ những “kẻ không mời mà đến” này.
-------------
Chú thích:
(1): trong tiếng Nhật, “rùa” với “bình” đều phát âm là “kame”. Tác giả để Masahiro nhầm giữa hai cái này thì cũng thật là…. tội cháu trai của Seimei quá.
Nhận xét
Đăng nhận xét