Chương 8
Đang ôm chồng sách Sơn Hải Kinh trên tay, Masahiro may mắn gặp được phụ thân Yoshimasa của mình ở một góc Âm Dương liêu.
Yoshimasa đang ngồi viết bùa chú bên án thư, mực ông dùng là
do Masahiro đã mài suốt buổi.
“Ai nha, còn chưa về sao con?”
Ngoài Yoshimasa, còn có vài người quyền quý khác cũng đang
viết bùa chú.
Vì tế điển phòng hỏa hoạn do Seimei chủ trì sẽ được cử hành
trong vài ngày tới, mọi người hiện đang gấp rút chuẩn bị.
Mặt trời đã lặn từ lâu. Đại nội cũng không cách nhà Abe bao
xa, mà giờ này thì cũng nên về nhà rồi.
Yoshimasa cũng sắp về. Trên bàn không còn bao nhiêu giấy trắng,
cạnh đó là những tờ đã viết xong với nét chữ đẹp đẽ, được xếp ngay ngắn bên cạnh.
“Mấy quyển sách đó là sao thế con?”
Thấy con mình ôm cả chục quyển sách, Yoshimasa lấy làm ngạc
nhiên.
Masahiro một lần nữa cầu xin cha mình cho phép.
“Cha ơi, con xin cha chuyện này ạ. Con muốn được yên tĩnh đọc
hết quyển sách này, hôm nay cha có thể cho con trực đêm không ạ?”
“Trực đêm?”
Thấy Yoshimasa chưa hiểu, Masahiro cố gắng gật đầu.
“Vâng ạ, vì quyển này không được mượn về nhà.”
Yoshimasa đưa tay lấy một quyển trong chồng sách Masahiro
đang ôm, nhìn trang bìa rồi nói:
“…Cha nhớ là nhà mình có quyển này mà…”
Masahiro và Mokkun đều ngây người.
“…Cái gì?”
“Có à?”
Masahiro hỏi trước, rồi đến Mokkun.
Yoshimasa gật đầu, đặt lại quyển sách vào tay Masahiro.
“Hình như là ở chỗ của phụ thân. Lúc còn là âm dương sinh,
ông từng nhờ ngài Kamo no Tadayuki mang sách về rồi tự chép lại toàn bộ.”
Nghe nói, Seimei rất được sư phụ của mình là ngài Tadayuki
thương yêu. Ngài Tadayuki sớm đã nhận ra Seimei là người có thiên tư hơn người,
nên đã truyền dạy tất cả bản lĩnh cho đệ tử, không hề giữ lại chút nào.
Cũng vì vậy, Seimei mới có thể mang những quyển sách quý
không được mượn ra ngoài về nhà đọc.
Masahiro ôm chồng sách, trầm mặc nhìn Mokkun. Mokkun nghiêng
đầu, cau mày, cố gắng nhớ lại.
Không lâu sau, Mokkun lộ vẻ khó xử, đung đưa đôi tai.
“Thì ra là vậy à?
—— A —— a? Vậy là, tên kia từng có một thời kỳ dốc sức sao chép sách và quyển
trục quý báu sao?”
Ấn tượng có chút
mơ hồ, nhưng hình như đúng là đã từng nghe qua chuyện này.
Tay ôm sách bắt đầu
mỏi và đau, Masahiro đành đặt bộ Sơn Hải Kinh xuống đất.
“Nếu nhà mình thật
sự có bộ này, con rất muốn xem ngay bây giờ. Có thể mang ra xem liền được không
ạ?”
Yoshimasa khoanh tay suy nghĩ.
“Chắc là đặt ở đâu đó… rốt cuộc là ở chỗ phụ thân hay trong
nhà kho nhỉ… Vì không phải ở chỗ ta.”
Nhà kho trong gia trạch nhà Abe cất giữ vô số sách vở và quyển
trục. Để tránh ẩm mốc, sâu mọt làm hỏng sách, mỗi khi trời khô ráo mát mẻ, mọi
người sẽ đem sách ra phơi nắng, đồng thời đốt ngải cứu đuổi côn trùng.
Phần lớn những quyển sách Masahiro đặt trong phòng đều là
“khai quật” từ nhà kho, còn lại là do Yoshimasa và Narichika đưa cho.
“Nếu có thật thì chắc là ở nhà kho. Nếu ông nội cất trong
phòng mình thì…”
Nếu vậy thì sẽ hơi phiền toái.
Một góc phòng của Seimei chất đống rất nhiều sách vở kỳ quái
— nào là thư tịch do ông tự tay ghi chép về âm dương học, nào là những sách vở
linh tinh ghi lại lịch sử.
Tuy có thể học được nhiều điều, nhưng muốn tìm sách trong đó
thì đúng là không dễ gì.
Yoshimasa dịu dàng trấn an Masahiro.
“Không sao đâu, lần trước khi ta phơi sách còn thấy bộ này. Chắc là cất trong nhà kho.”
Thì ra là vậy.
Lần phơi sách gần
nhất là trước mùa hè năm nay. Như vậy thì bộ sách này đúng là ở trong kho rồi.
Lúc ấy, Masahiro
cũng đến giúp một tay, nhưng vì số lượng sách quá nhiều, không thể quan sát kỹ,
nên không chú ý đến Sơn Hải Kinh.
Masahiro cúi người,
lại ôm chồng sách đặt dưới đất lên lần nữa.
“Vậy con đem mấy
quyển này cất lại ạ.”
“Ừ, cứ vậy đi
con. Ta còn ở lại một lát, con cứ về trước.”
“Dạ. Mình đi
thôi, Mokkun.”
Gọi Mokkun xong,
Masahiro liền quay người rời đi. Đúng lúc đó, những người đang viết bùa cũng lần
lượt rời chỗ.
Không còn ai khác
ở đây, Mokkun nhìn chằm chằm Yoshimasa, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
“…Này Yoshimasa,
ngươi có ý kiến gì về trận hỏa hoạn này không?”
Dù hình dáng chỉ
là một con mononoke nhỏ bé, nhưng bản chất Mokkun vẫn là vị Thần tướng khống chế
luyện ngục và sợ hãi.
Yoshimasa hiểu rõ
điều đó, nên nói năng hết sức cẩn trọng.
“Chắc là do yêu
quái phóng quỷ hỏa… Nhưng tại sao lại xâm nhập nội cung, tại sao lại phóng hỏa,
thì…”
“Không biết sao?…
Quả nhiên, Yoshihira vẫn giỏi đoán mệnh và bói toán hơn ngươi. Mà thôi, so với
Seimei thì anh em các ngươi vẫn còn kém xa.”
Yoshimasa chỉ biết
cười khổ. Con “mononoke” này đã theo hầu Seimei từ trước cả khi ông sinh ra.
“Ngài nói vậy
cũng hơi khắt khe... Không biết Touda đại nhân có cao kiến gì không?”
“Ta chỉ là người
phàm trong mấy chuyện bói toán. Ta cũng không rõ lắm, nhưng mà…”
Mokkun ngừng lại
một chút, đôi mắt híp lại thành một đường mảnh.
“Con trai ngươi
dường như dựa vào bản năng mà cảm nhận được điều gì đó. Tuy nó không cố ý,
nhưng… quả không hổ là cháu trai của Seimei.”
Yoshimasa hơi sững
người. Mokkun nghiêng người, chăm chú nhìn người con thứ của Seimei.
“Ngươi cũng vậy,
Yoshihira cũng vậy, tuy bây giờ đều có chút tiền đồ… nhưng suy cho cùng, vẫn là
những kẻ nhát gan.”
Abe no Seimei, theo lời đồn, là con của hồ ly. Khi còn nhỏ,
dù phải đối đầu với dị hình hay yêu quái, ông đều không hề sợ hãi hay hoảng loạn.
Không gì có thể khiến ông dao động.
“Trẻ con cũng chỉ có bản năng thôi… Nhưng đó là chuyện của
quá khứ rồi.”
Hiểu rõ ẩn ý trong lời Mokkun, Yoshimasa bình thản đáp:
“Có lẽ là vậy. Vì là chuyện lúc còn nhỏ, nên cũng không nhớ
rõ lắm…”
“Đương nhiên. Nếu còn nhớ rõ thì chẳng khác gì quái vật. Trẻ
con nhà Abe mà là quái vật thì ta không thích đâu.”
Yoshimasa bắt đầu khó chịu với vẻ mặt của Mokkun, không còn
tươi cười nổi nữa.
“Con cháu hồ ly thì là yêu quái sao? Yêu quái cũng có chỗ
đáng tin chứ.”
Đúng lúc này, Masahiro trở lại. Cậu túm cổ Mokkun rồi nhấc
nó lên.
“Ô oa!”
Giơ Mokkun lên ngang tầm mắt như đang bắt một con mèo,
Masahiro nhướng mày:
“Mokkun, sao cậu không đi theo tớ hả! Một mình tớ khó mở cửa
gỗ ra lắm đó!”
May mà vừa khéo có một âm dương sinh đi ngang đã giúp
Masahiro mở cửa, nên mọi việc cũng hoàn thành thuận lợi. Lúc này Masahiro quay
lại theo bản năng để tìm Mokkun.
“Cậu nặng quá đi!”
“Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi, tại tớ mải nói chuyện với
Yoshimasa quá.”
Masahiro đột ngột buông tay. Mokkun vẫn còn đang cười cười
thì bị rơi “bịch” một tiếng xuống đất.
“Masahiro, tự nhiên buông tay như vậy là chơi xấu đó nha!”
Bỏ ngoài tai lời phản đối của Mokkun, Masahiro quay sang
Yoshimasa:
“Phụ thân, như vậy không được đâu. Nếu cứ hùa theo lời
Mokkun thì ngay cả suy nghĩ của mình cũng sẽ dần dần trở nên tùy tiện đó!”
Yoshimasa hết nhìn Mokkun lại quay sang Masahiro.
Cho đến tận lúc nãy, Mokkun vẫn toát ra một thứ cảm giác
căng thẳng khó diễn tả. Nhưng từ khi Masahiro xuất hiện, cảm giác ấy liền tan
biến hoàn toàn.
—— Đầu xuân năm nay, khi Seimei nói sẽ phái Thần tướng Touda
đến bên cạnh Masahiro, thật ra Yoshimasa đã phản đối.
Ông hiểu rất rõ bản tính của các Thần tướng — những
shikigami của Seimei. Tổng cộng có mười hai vị, chia đều giữa thuần dương và
thuần âm.
Cũng vì vậy nên ông mới phản đối. Khoan hãy nói đến những vị
khác, tại sao lại nhất định phải là Touda — một vị thần mà ai cũng e ngại? Chưởng
quản đấu tụng thì có Byakko, chưởng quản mùa màng có Ten’itsu, chưởng quản
khánh hạ có Rikugou, ai cũng được, nhưng tại sao lại là Hung tướng Touda?
Mãi đến bây giờ, Yoshimasa mới có thể nói chuyện với Touda
như một người bình thường.
Khi còn nhỏ, ông từng vô cùng sợ hãi vị Thần này.
Nghe nói lúc ấy, chỉ cần cảm nhận được hơi thở của Touda ở
bên Seimei, ông liền khóc không ngừng.
Vừa nãy, khi Mokkun nói “Trẻ con cũng chỉ có bản năng”,
chính là muốn nhắc đến điều đó.
Bản năng cảm nhận được sự đáng sợ, khiến con người nảy sinh
sợ hãi và ghét bỏ.
Trước mặt Yoshimasa đang trầm ngâm, Mokkun chu miệng ra như
cố tình phá hỏng tâm trạng của ông.
“Masahiro, cậu nói tớ tùy tiện là có ý gì vậy chứ! Làm người
đừng có quá đáng vậy nha!”
“Ý tớ chính là như hai chữ đó luôn đấy! Mokkun, cậu tốt nhất
nên tự giác một chút đi!”
Trong lúc tranh cãi, Masahiro không hề nương tay, đáp lại dứt
khoát và thẳng thừng.
Masahiro đối đãi với Touda không chút ngăn cách. Dù lúc đầu
chỉ nghĩ đây là một con mononoke bình thường, hay sau này biết rõ đó là Thần tướng
Touda, cậu vẫn không thay đổi.
Tận đến mấy hôm trước, Yoshimasa vẫn chưa biết Touda làm
cách nào để luôn đi theo bảo vệ Masahiro.
Cho đến khi Mokkun hiện ra trước mặt ông, ông thực sự vô
cùng kinh hãi.
Đây là Touda sao?
Thật không thể tin nổi! Trong tình huống đột ngột ấy, ông
không tài nào chấp nhận được.
Sao lại là Touda? Seimei không trả lời, chỉ mỉm cười nói:
"Một ngày nào đó con sẽ hiểu."
—— Thật không hổ là người được gọi là “cháu trai của
Seimei”.
Hồi tưởng lại lời của Mokkun, Yoshimasa khẽ cười nhạt.
Từ khi sinh ra đến giờ, dù là anh cả Yoshihira hay bản thân
mình, đều chưa từng được Touda gọi là “con trai của Seimei”. Hắn cũng tuyệt đối
không gọi con cháu khác trong nhà là “cháu trai của Seimei”.
“Tự giác? Là mấy thứ kia á? Những thứ có hình dạng như sách
vở, nghiên mực ấy sao, ‘cháu trai của Seimei’?”
“Đừng có gọi tớ
là cháu trai! Đó là ‘tứ giác’, không phải ‘tự giác’! Mấy chữ như vậy mà cậu
cũng quên sao, Mokkun!”
“Đừng có gọi tớ
là Mokkun!”
Touda chỉ gọi một
mình Masahiro như vậy — “cháu trai của Seimei”.
Tóm lại, là một
chuyện như thế đó.
Yoshimasa cười khổ,
vỗ tay để thu hút sự chú ý của hai người.
“Được rồi, giờ là
lúc về nhà rồi đấy. Hai đứa không phải còn việc cần làm sao?”
Masahiro lập tức
tỉnh táo lại, dừng trận khẩu chiến, ôm lấy nách Mokkun rồi bế lên, sau đó đứng
dậy.
“Bọn con về đây ạ.”
“Đi đường cẩn thận.”
“Dạ!”
Nhìn theo bóng
lưng con mình rời đi nhanh chóng, Yoshimasa thở dài, lại nhấc bút lông lên lần
nữa.
※※※※※
Masahiro hối hả về
nhà Abe, chỉ qua loa đáp lại lời hỏi thăm của người mẹ đang ra cửa đón mình. Về phòng, cậu cởi
mũ ô sa, thay thường phục, rồi lập tức nhốt mình vào nhà kho.
Chuẩn bị vài giá
cắm nến để thắp sáng, Masahiro bắt đầu tìm Sơn Hải Kinh.
“Hừ, núi càng cao
ta càng muốn trèo lên đỉnh! Chừng nào chưa tìm ra thì ta chưa bỏ cuộc! Ta sẽ
không thua đâu!”
Masahiro vén tóc
đuôi ngựa được buộc cao, siết chặt nắm tay, dõng dạc tuyên bố. Mokkun kéo kéo vạt
áo cậu:
“Tớ biết ý chí cậu
rất kiên định, nhưng lần này chắc phải thất vọng rồi...”
“Mokkun, có chuyện
gì sao?”
Đôi tai Mokkun khẽ
động.
“Núi sách nhỏ dưới
chân cậu kìa, toàn bộ đều là Sơn Hải Kinh đó.”
“Cái gì?”
Masahiro hoảng hốt.
Cậu đưa giá cắm nến lại gần soi, quả nhiên đúng như Mokkun nói — toàn bộ đều là
Sơn Hải Kinh.
“Oa, đúng là tiết
kiệm công sức thật! Đây chắc chắn là phần thưởng cho những hành vi đứng đắn thường
ngày của tớ rồi!”
Hò reo một hồi,
Masahiro ôm chồng Sơn Hải Kinh lên, vui vẻ rời khỏi nhà kho. Nhìn theo bóng
lưng Masahiro, Mokkun thầm nghĩ:
Dễ quá mức, đúng
là dễ như trở bàn tay.
Mokkun cẩn thận
quan sát bốn phía, vẫn còn lưu lại khí tức của shikigami mà Seimei từng sử dụng.
Thì ra là vậy, hình như vừa rồi Seimei đã âm thầm giúp bọn họ tìm ra.
Tức là Seimei đã
đoán trước rằng Masahiro có thể mất mấy ngày mới tìm được, nên mới “ra tay hỗ
trợ”.
Tuy vậy, việc
Seimei không trực tiếp can thiệp, chắc là vì muốn Masahiro cứ tiếp tục hành động
theo suy nghĩ của mình.
“Vậy nghĩa là… ta
chỉ cần hành động theo ý mình là được rồi?”
Nếu vậy, Seimei
à, từ giờ ta phải thoát khỏi vai trò là shikigami của ngài.
Vậy có được
không?
Seimei hẳn là có
thể nghe thấy, nhưng không hề phản ứng.
Mokkun xem sự im
lặng đó là đồng ý, liền đuổi theo Masahiro, bỏ lại nhà kho phía sau.
Vài ngọn nến le
lói soi sáng căn nhà kho vắng lặng.
Đột nhiên, ánh lửa
vụt tắt. Cánh cửa gỗ vốn đang mở cũng lặng lẽ khép lại.
Giấu mình trong
bóng tối, che giấu hơi thở, một thứ gì đó lặng lẽ chuyển động — hướng sâu vào
trong phủ đệ, biến mất trong phòng của Seimei.
Masahiro và
Mokkun – người vừa đến chậm một bước – phân công nhau hợp tác, mỗi người “vật lộn”
với một chồng Sơn Hải Kinh.
Hán văn vốn không
phải trở ngại gì.
Nhưng vì có quá
nhiều địa danh và tên gọi cổ xưa, nên việc phân biệt, đối chiếu thật sự rất phiền
toái.
Hơn nữa, đây lại
là bản viết tay của Seimei, hoàn toàn không có tranh minh họa quái vật, chỉ có
chữ nghĩa làm manh mối duy nhất.
May mà cả hai đều
đã tận mắt nhìn thấy con quái vật trông như trâu, có bốn sừng và toàn thân phủ
một lớp lông trắng xõa dài.
Nếu có thể tin
vào giấc mơ của Masahiro, thì còn một con yêu quái giống chuột từng tấn công điện
Higashi Sanjoin nữa.
Để nhìn rõ từng
trang sách hơn, thay vì chỉ một giá cắm nến như thường lệ, Masahiro chuẩn bị tới
năm cái, ánh sáng rọi khắp nhà kho.
Tất cả những điều
này đều là để phục vụ Masahiro—vì Mokkun đâu cần đến ánh sáng.
Đang chăm chú đọc,
Mokkun đột nhiên kêu lên:
“Ê! Không phải là
cái này sao?”
“Hả? Cái nào cơ?”
Masahiro gần như
úp cả mặt vào sách để tìm đoạn mô tả Mokkun chỉ. Rồi cậu đọc lớn:
“… Hình dáng như
trâu, thân trắng, bốn sừng, lông rũ phủ mình… Chính là nó!”
Chính là con quái
vật đã đụng độ tối qua! Masahiro lập tức rùng mình, luồng khí lạnh chạy dọc sống
lưng.
“Tên gọi là… Gou… Không đọc được! Chữ Hán này là gì vậy? Là Gouetsu (Ngạo Nhân) sao?... Con này… ăn thịt người!”
Masahiro khẽ
khàng đọc tiếp, còn Mokkun thì vẫn tiếp tục lật tìm.
Một sinh vật có
mình chuột, đầu giống rùa đen, phát ra tiếng kêu như chó sủa... rốt cuộc, con
yêu quái trong giấc mơ kia có tồn tại thật không?
Vừa lẩm nhẩm vừa
lục lọi, Mokkun chợt khựng lại, nhớ tới cách Masahiro phát âm chữ “Gouetsu” lúc
nãy. Cảm giác cứ như sai sai, nhưng không biết sai chỗ nào…
“A!”
Mokkun ngẩng đầu
bật dậy đúng lúc Masahiro lại quay sang phía khác. Kết quả—
Bốp!
Cả hai va đầu vào
nhau một cú trời giáng.
“Á á á á á!”
Masahiro lăn quay
ra đất, ôm mặt, hai mắt hoa lên vì choáng. Còn Mokkun cũng ôm đầu, lăn lộn dưới
sàn.
“… Đau quá trời
đau luôn…”
Mãi một lúc sau,
cả hai mới lồm cồm bò dậy. Masahiro vừa xoa đầu vừa liếc sang chỗ Mokkun chỉ
lúc nãy.
“Ở đây…”
Vừa rên rỉ vừa chỉ
tay vào dòng chữ, hoa văn đỏ thẫm như máu trên trán Mokkun dường như sẫm màu
hơn, có lẽ do vừa đụng đầu.
Masahiro chớp mắt,
ngó kỹ rồi đọc tiếp:
“Ừm… ‘Con sông chảy
về hướng Bắc. Trong nước có một loại sinh vật gọi là Ban Ban, hình dáng là…’”
(Ban Ban là Man Man trong Sơn Hải Kinh)
Giọng cậu thấp xuống, pha lẫn hồi hộp.
“… Có hình dáng thân chuột, đầu ba ba, tiếng kêu như chó sủa…”
Không thể nhầm được!
Mokkun ngước nhìn Masahiro. Cảm nhận được ánh mắt đó,
Masahiro lặng lẽ gật đầu.
— Có thứ gì đó đã đến. Là một vị “khách không mời”.
Từ phương Tây xa xôi, vượt đại dương trùng khơi, những sinh
vật vượt ngoài sức tưởng tượng ấy đã xuất hiện.
Masahiro mím chặt môi, đứng bật dậy, lặng lẽ chuẩn bị bùa
chú và thủ sáo – vũ khí để hành pháp.
“Masahiro?”
“Phải đi tìm. Tìm con quái vật đó… Con Ban Ban đó. Nếu cứ để
mặc, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Một cảm giác nặng nề lan khắp toàn thân Masahiro, như có khối
đá vô hình đè nặng lồng ngực cậu.
Những con yêu quái kia đã từng nói: muốn đem Masahiro và
công chúa nhà Tả đại thần “hiến tế” cho một kẻ khác.
Nhưng rốt cuộc, là hiến tế cho cái gì?
Ngực cậu lạnh toát như bị đóng băng, giọng nói cũng nghẹn lại.
Masahiro biết rõ “khối băng” ấy là gì: nỗi bất an.
Chỉ là dự cảm. Chưa thấy tận mắt. Nhưng nếu nó đúng thì, “thứ
đó” thực sự là gì?
Bản năng thôi thúc cảnh báo: không chỉ dừng lại ở hai con
yêu quái kia. Nhất định còn có những kẻ khác.
“… Nhưng tìm kiểu gì? Kinh thành rộng lớn thế này, biết tìm ở
đâu cho hết?”
Masahiro xoay người lại, nhìn Mokkun đang trầm ngâm chưa có
câu trả lời.
“Đi bắt đám yêu quái từng tụ tập lại ở đó. Chúng có thể cảm
nhận được sự hiện diện của ‘nó’... Chắc chắn chúng đã giấu khí tức mà trốn đi.
Mình phải tìm ra chúng!”
-----
Chú thích:
Gouetsu (Ngạo Nhân):
Lại hướng tây 220 dặm là hòn núi Tam Nguy 三危, ba loài chim xanh cư ngụ. Đó là núi, rộng tròn trăm dặm. Trên đó có loài thú, dạng nó như con trâu, thân trắng, bốn sừng, lông nó như rũ che, tên nó là ngạo nhân 傲[彳因], ăn thịt người được.
Ban Ban (Man Man):
Lại hướng tây 200 dặm là đến phần đuôi núi Cương Sơn, sông Lạc Thủy đi ra, rồi chảy hướng bắc trút vào Hoàng Hà. Trong nước nhiều con man man 蠻蠻, dạng nó thân chuột mà đầu con ba ba, tiếng kêu như chó sủa.
Nhận xét
Đăng nhận xét