Lời bạt
Nhà xuất bản lần này là “Beans Bunko”. Nhưng sao lại là “cây đậu” (ND: Beans là đậu) chứ?
Đó là câu hỏi mà biên tập viên N村 đã bất ngờ hỏi tôi trong một lần tình cờ gặp nhau vào mùa hè. Và tôi đã trả lời thế này:
Vì sao ư?
Vì tôi lúc nào cũng chăm chỉ làm việc như con ong cái kiến vậy!
Làm đến mức nghiền nát bản thân thành bột luôn đó.
Ý là, kết cục cuối cùng của tác giả như tụi mình chính là bột đậu! Rồi sẽ được rắc lên chiếc bánh mang tên Beans Bunko để dâng lên cho độc giả thưởng thức!
Kết quả là, cả đám biên tập có mặt lúc đó đều cười nghiêng ngả. Cả hai đồng nghiệp Aisaka-sensei và Fuzuki-sensei cũng đành chịu thua, thừa nhận: “Thôi rồi, ván này mình thua toàn tập trong khoản gây cười rồi.”
Vì… Vì sao chứ…?
※※※※※
Chào mọi người, rất vui được gặp gỡ.
Mọi người khỏe chứ? Tôi là Yuuki Mitsuru.
Đây là câu chuyện về một thời đại ngập tràn bóng tối, nơi yêu ma quỷ quái tung hoành khắp Kinh đô Heian. Một câu chuyện về thiếu niên âm dương sư vừa sống động, vừa hùng tráng, lại đầy chất mộng ảo!
… Lẽ ra là như vậy. Theo đúng kế hoạch thì không sai vào đâu được. Nhưng mà, có gì đó sai sai.
Mọi thứ bắt đầu trật khỏi quỹ đạo từ chỗ nào vậy nhỉ? Chắc là… tất cả lỗi đều do con mononoke đó!
Rõ ràng chỉ là một con mononoke mà lại biết đứng thẳng đi bằng hai chân.
Rõ ràng chỉ là một con mononoke mà lại biết nói.
Rõ ràng chỉ là một con mononoke mà lại biết làm xiếc, thậm chí còn dám trêu chọc nhân vật chính không chút nể nang!
Mokkun, vốn dĩ, chỉ là vai phụ thôi mà.
Vì nhân vật chính là thiếu niên Masahiro — tên sách cũng là “Shounen Onmyouji” (Thiếu niên âm dương sư) cơ mà.
Vậy mà chẳng hiểu sao, Mokkun trong truyện lại sống động lạ thường.
Hơn thế nữa, còn “nẫng tay trên” cả hào quang của âm dương sư vĩ đại nhất thiên hạ là Abe no Seimei.
Masahiro ơi, như thế này là bị Mokkun nuốt gọn luôn rồi đấy, ổn không đây!?
Yếu tố mang tính quyết định chính là… bìa sách.
Lúc đang viết lời cuối sách, tôi gọi điện cho ban biên tập và nói với người phụ trách — N村-sensei:
“Ít nhất cũng cho tôi xem qua bìa sách chứ!”
Sau một hồi “mặt dày mày dạn” năn nỉ, bìa sách quả nhiên được gửi đến rất nhanh.
Tôi hồi hộp đứng ngồi không yên, mong ngóng xem rốt cuộc bìa sách trông thế nào.
—— ngay khoảnh khắc đó, Yuuki Mitsuru như bị gõ một gậy vào đầu.
Gõ mạnh đến mức tôi ngã gục luôn, không gượng dậy nổi!
Bị độ đáng yêu của Mokkun hạ gục hoàn toàn!
Người thắng là Asagi Sakura-sensei!
(toong ~ toong ~ toong ~!)
Đáng yêu quá đi mất! Mokkun thật sự quá hợp gu của tôi rồi!!
Vì từng xảy ra chuyện như thế, nên chắc chắn sẽ có người vừa than “Lại nữa rồi…” vừa mỉm cười khoan dung bao dung tôi. Nhưng cũng chẳng sao, thích là được mà!
(Muốn biết chuyện cũ là gì thì xin mời đọc bộ “Takamura Hagen Zōshi” do Kadokawa Ruby Bunko xuất bản nhé! Bộ đó kể về một câu chuyện ở Kinh đô Heian, trước thời của Masahiro đến 200 năm đó! Nếu hiệu sách không có thì chỉ cần đặt mua là sẽ được giao tận tay thôi!)
Quay lại với Shounen Onmyouji, khi sáng tác tôi đã đến Kyoto để thu thập tư liệu.
Vào giữa tháng Tám — đỉnh điểm của mùa hè — tôi đi khắp nơi: Đền Seimei, Công viên trường quay Toei Uzumasa Eigamura, Viện bảo tàng Phong tục…
Ở Đền Seimei, tôi cầu xin ngài Seimei phù hộ: “Mong thật nhiều người sẽ đọc cuốn tiểu thuyết về âm dương sư này… A, nhưng mà nói thế này thì giống đang diễn quá. Nhưng vì ngài là âm dương sư vĩ đại nhất, hẳn là ứng phó chuyện nhỏ này dễ như trở bàn tay, xin ngài rộng lượng giúp con lần này nhé!”
Tại Toei Uzumasa, tôi thấy cả Trụ sở Thừa hành Kitamura, cầu Nhật Bản, và cả nhà của Zenigata Heiji, phấn khích vô cùng… À không.
Tôi đến để thu thập tư liệu, nhớ nha, tư liệu! Nè nè, là phim lịch sử đó! (Nói thế nghe chẳng thuyết phục gì hết…)
Lần đó thật may mắn, tôi còn gặp dịp đặc biệt: cảnh điện Seiryō-den trong phim Sennen no Koi — Hikaru Genji Monogatari được mở cửa cho công chúng, lại còn trưng bày cả chiếc xe bò dùng trong phim. Tôi hưng phấn muốn leo lên ngồi thử, đồng nghiệp phải vất vả lắm mới kiềm tôi lại.
Sau đó, ở Viện bảo tàng Phong tục, tôi có trải nghiệm không ngờ tới: được tự do mặc thử kariginu và yubinuki.
Lại còn có cả mũ ô sa thật nữa! Có thể chọn quạt gỗ, hốt cho nam giới, thật chu đáo quá chừng!
Vì không có áo đơn, tôi chỉ cởi áo khoác rồi hào hứng mặc thử kariginu và yubinuki.
… Ây da, yubinuki thì lạ lạ, còn kariginu cứ tuột khỏi vai, khó giữ thăng bằng, mặc lên người thấy cứ là lạ sao ấy!
Tôi loay hoay mặc lại, khiến nhân viên bảo tàng phải cười khổ ra hỗ trợ.
Cuối cùng cũng đội mũ ô sa lên xong! Ở đó còn có sẵn gương lớn nằm ngang, Viện bảo tàng Phong tục đúng là đỉnh thật!
Chưa hết, còn có lều vải, chúng tôi vào trong lăn lộn một trận. Đúng là trải nghiệm hiếm có!
Chúng tôi còn xem án kỷ, chải tóc cho búp bê triển lãm, toàn là những trải nghiệm quý giá không thể quên!
Lần sau đến, tôi nhất định sẽ thử mặc nguyên bộ phục trang thời Heian! Dù có vẻ sẽ nặng lắm đấy (cười).
Trên đường về, tôi báo tin cho N村-sensei, tiện thể làm báo cáo.
Mitsuru: “Cái mũ ô sa đó hóa ra mềm ghê, trước giờ cứ tưởng nó cứng, thiệt là thiếu kiến thức văn hóa trầm trọng. Đội không khéo là sụp xuống liền.”
N: “Ồ, vậy viết cảnh Masahiro vừa đội mũ liền bị sụp xuống, rồi Mokkun thấy vui quá liền đập đập vài cái. Kiểu không khí náo nhiệt dễ thương vậy đó.”
Mitsuru: “A, hay đấy! Tôi viết liền đây!”
—— Và thế là một cảnh trong nghi thức gepuku ra đời.
※※※※※
Thật ra, chính từ câu chuyện này, biên tập viên phụ trách cho tôi đã thay đổi.
Sau khi chia tay G藤-sensei, dù tôi tỏ ra bình thản, trong lòng thật ra đầy lo lắng.
Nhưng ngay khi gặp người mới — N村, tôi lập tức cảm nhận được đây là một người đáng tin cậy, làm việc chỉn chu, vừa tốt bụng lại rất nhẹ nhàng.
Khi cùng bàn bạc công việc, anh ấy luôn đưa ra những ý kiến sắc sảo, nhạy bén. Tôi liền nghĩ ngay: “N村-sensei không phải người có thể xem thường đâu nha!” (cười)
Sau này cũng mong được anh chỉ giáo thêm nhiều!
Phụ trách minh họa bìa và tranh trong sách là cô Asagi Sakura. Như đã kể, nhờ cô ấy mà tôi bị "đánh gục" bởi Mokkun ngay từ cái nhìn đầu tiên. Masahiro và Guren cũng đẹp hơn cả tưởng tượng, tôi thật sự vô cùng cảm kích! Xin gửi lời cảm ơn sâu sắc!
Và còn cả các độc giả nữa.
Câu chuyện về cậu thiếu niên Masahiro — một âm dương sư còn non nớt, mọi người thấy thế nào? Nhất định phải cho tôi biết cảm nhận của các bạn nhé!
À, còn nữa, bạn tôi có lập một trang web giúp tôi. Tên là “Sagiri-dono”. Nếu có thể, mong mọi người ghé thăm nhé! Ở đó sẽ thấy cuộc sống hằng ngày tràn đầy niềm vui của Yuuki đó.
Vậy thì, hẹn gặp lại mọi người trong tập truyện tiếp theo!
— Yuuki Mitsuru
Chương trước Minh họa
Nhận xét
Đăng nhận xét