Chương 3

Ngày hôm sau.

"Ôi, thể lực hơi suy yếu thì phải…"

Masahiro vừa vươn vai vừa lẩm bẩm.

"Ủa? Gì mà nghe răng rắc thế này? Có khi nào nên vận động một chút cho giãn gân giãn cốt không nhỉ?"

"Cậu đang nói cái gì vậy hả?!"

Mokkun hét ầm lên. Nhìn Masahiro đứng dạng chân chống nạnh như đô vật, nó không thể nhịn nổi.

"Đừng có vận động mạnh kiểu đó! Cậu quên là mình vừa mới khỏi bệnh, nằm bẹp suốt mấy ngày liền à?!"

Nhưng Masahiro thì lại tỏ ra vô cùng khó hiểu. Cậu không ngừng xoay người, vung tay vung chân, vỗ vai đi tới đi lui, mặt đầy thắc mắc.

Sau một hồi nghiêng đầu suy nghĩ, Masahiro nhìn xuống Mokkun rồi nói:

"Không hiểu sao mà hôm nay thấy khỏe cực kỳ. Hôm trước còn nặng nề mệt mỏi lắm, mà giờ tự nhiên nhẹ bẫng luôn. Kỳ lạ thật đấy~"

Hai tay ôm vai, cậu xoay người ngó nghiêng, như thể chính mình cũng không tin nổi.

"Nói sao nhỉ, cứ như được ông nội dùng pháp thuật hồi phục thể lực trong chớp mắt ấy… Không đúng, hình như còn hơn cả thế nữa. Vì sao chứ…?"

Mokkun nhìn Masahiro đang vò đầu suy nghĩ, không khỏi cảm thấy xót xa. Nó khẽ liếc về hướng bắc xa xôi.

"Thần Kifune đúng là đã ra tay… hơn nữa còn làm rất đàng hoàng."

Không để ý thấy vẻ mặt không mấy vui vẻ của Mokkun, Masahiro hào hứng nói:

"Vậy nên tớ định hôm nay quay lại làm việc. Nếu đi ngay thì chắc vẫn còn kịp."

"Ừ... ừ, vậy à? Hả?! CÁI GÌ CƠ?!"

Mokkun đang định gật đầu theo phản xạ thì trợn tròn mắt, hét toáng lên. Masahiro thì vừa giơ tay co duỗi vừa cười:

"Yên tâm đi, tớ sẽ không để bản thân mệt quá đâu. Hồi trước có tổ chức yến hội ngắm trăng, chắc giờ cũng không có hoạt động lớn gì đâu ha?"

Với vị trí thấp nhất ở Âm Dương liêu, Masahiro chẳng khác nào người làm tạp vụ. Mỗi lần có việc lớn là cậu bận muốn xỉu.

"Mà dạo này tớ bệnh nằm bẹp suốt, nên chắc cũng không ai bắt làm việc nặng hay tăng ca tối đâu."

Dù nói vậy, nhưng nếu Âm Dương liêu không có biến gì mới là điều tốt nhất…

"Cậu đang nói nhảm gì vậy! Yoshimasa, Tsuyuki, rồi cả ông nội cậu nữa… họ mà để yên cho cậu chắc?! Đồ ngốc! Đồ âm dương sư non nớt, phán đoán gì mà gà thế không biết!"

"Cậu tranh thủ mắng tớ đấy à!"

Masahiro bĩu môi phản bác.

"Không sao đâu, người tớ thật sự hoàn toàn bình phục rồi. Hơn nữa..."

Sắc mặt cậu bỗng trở nên nghiêm túc.

"Còn Kyuki nữa. Tớ không thể cứ nằm dài ở nhà mãi được."

Mới hôm qua còn choáng váng khi đứng dậy, thế mà giờ đã hoàn toàn biến mất. Thân thể nhẹ nhõm đến kỳ lạ sau thời gian dài ru rú trong phòng, khiến cậu không sao hiểu nổi. Nhưng thôi, dù nguyên nhân là gì, khỏe lại là tốt rồi.

Tuy chưa phục hồi hoàn toàn, nhưng chỉ cần vài ngày nữa, chắc chắn có thể hoạt động bình thường như trước.

Masahiro đứng lên, mặc trang phục chính thức để đi công tác. Cậu soi gương, búi tóc lại cho gọn gàng.

Bước cuối cùng là đội mũ ô sa thật chỉn chu. Hồi trước lúc nào cũng đội lệch, không ngay chính giữa, nay cuối cùng cũng đã thành thạo.

"Rồi, xong xuôi!"

Masahiro quay lại, liếc nhìn Mokkun đang xụ mặt phản đối, rồi hỏi:

"Thế nào?"

Mokkun chạy lại, đánh giá từ đầu đến chân, miễn cưỡng đáp:

"Ừ… cũng tạm được."

Khi Takaokami no Kami nhập vào Masahiro, nàng đã khôi phục phần thể lực bị tổn hao. Tuy chưa rõ ý đồ của vị thần này, nhưng tạm thời cứ xem như là… lòng tốt vậy.

Chuyện đêm qua, Masahiro – nhân vật chính – lại chẳng nhớ gì.

Từ việc báo tin về bọn yêu quái, đến chuyện phục hồi thể lực cho Masahiro, vị Long Thần ấy quá mức “hào phóng” khiến người ta khó mà không nghi ngờ động cơ thực sự.

Mokkun thì không nghĩ chuyện này đơn giản.

Thần – một khi nổi giận – còn đáng sợ và khó đối phó hơn cả ác linh hay yêu quái. Cẩn trọng vẫn hơn.

"Đi thôi, Mokkun! Không nhanh sẽ muộn mất!"

Masahiro đứng ở cửa gọi lớn. Mokkun gật gật đầu rồi lặng lẽ đi theo.

Tới bàn ăn, đã thấy Seimei ngồi sẵn. Yoshimasa thì hình như đã ra ngoài.

"Chào ông buổi sáng ạ."

"Sáng sớm mà con ăn mặc kiểu gì vậy?"

Ngay cả Seimei cũng tròn mắt ngạc nhiên. Masahiro ngồi xuống, đáp tỉnh rụi:

"Con tính từ hôm nay sẽ đi làm lại ạ."

"Vậy à? Nếu con thấy mình ổn thì ông không ngăn đâu. Nhìn khí sắc cũng không tệ lắm."

Seimei nhìn Masahiro đầy vẻ nghi ngờ. Masahiro thì phòng thủ ra mặt.

"Phải đó ạ. Con mới khỏi bệnh mà…"

Nếu ông nội không tin cậu mới ốm dậy thì biết làm sao đây?

Trong lòng Masahiro không khỏi bồn chồn. Thấy cháu mình cúi đầu ôm tay, chẳng buồn động đũa, Seimei chỉ cười khẽ:

"Dù gì thì cũng ăn cơm trước đi. Con nghỉ lâu như vậy rồi, mà ngày đầu quay lại đã đi trễ thì không hay đâu."

"Dạ, vâng ạ."

Masahiro chắp tay, lễ phép nói: “Mời cả nhà dùng cơm”, rồi cầm lấy chén đũa bắt đầu ăn.

Vừa nhìn Masahiro ăn ngấu nghiến, Seimei vừa khẽ hỏi Mokkun đang ngồi bên cạnh:

"Chuyện đêm qua, ngươi vẫn chưa nói cho nó biết đúng không?"

"Đúng vậy. Thằng nhóc này chẳng nhớ gì cả. Còn Long Thần kia thì hình như đã chữa cho Masahiro khỏe hẳn rồi. Thật là rộng lượng ngoài dự đoán."

Masahiro liếc mắt nhìn Seimei và Mokkun đang thì thầm to nhỏ, lòng đầy hiếu kỳ. Nhưng vì thời gian không còn nhiều, cậu đành tiếp tục ăn một cách gấp gáp.

Khi Masahiro đặt đũa xuống, cuộc trò chuyện giữa hai người kia cũng kết thúc.

"Cảm ơn vì bữa ăn!"

"Ừm."

"Con đâu có nói với ông đâu."

"Thì ông có trả lời con đâu."

Seimei híp mắt, nở nụ cười ranh mãnh. Masahiro liếc ông một cái, cúi đầu chào rồi đứng dậy:

"Con đi đây."

"Đi đường cẩn thận một chút."

Masahiro gật đầu, quay người bước đi:

"Đi thôi, Mokkun."

"Cậu đi trước đi, tớ theo sau."

Nói thì nói vậy, nhưng Mokkun vẫn đứng yên. Chờ đến khi Masahiro đi khuất, Mokkun mới nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Nhìn bộ dạng đó, tối nay Masahiro chắc lại lẻn ra ngoài nữa cho xem."

"Ta cũng đoán vậy. Làm phiền ngươi, Guren."

Mokkun hiểu rõ sự quan tâm thầm lặng ẩn trong câu nói đó, khẽ mỉm cười:

"Không cần ngươi nhắc, ta biết mà."

*****

Gần cuối tháng Tám, ban ngày đã bắt đầu ngắn dần.

Một vệ sĩ lớn tuổi đứng gác trước hoàng cung nhìn thấy Masahiro, liền niềm nở hỏi thăm:

"Masahiro-dono, cơ thể đã khỏe lại rồi chứ?"

Có lẽ ông đã nghe tin Masahiro bị bệnh phải nằm nhà một thời gian. Ánh mắt ông nhìn Masahiro trìu mến như đang nhìn đứa cháu ruột của mình.

So với khoảng cách tuổi tác bình thường giữa ông cháu, Masahiro và Seimei đúng là cách nhau hơi xa thật.

Ở thời đại này, Seimei đã được coi là sống rất thọ rồi.

"Cảm ơn ngài đã lo lắng. Con đã hoàn toàn bình phục rồi ạ."

Nhìn nụ cười tươi tắn của Masahiro, ánh mắt người vệ sĩ càng trở nên hiền hòa:

"Thế thì tốt quá. Nhưng cũng đừng ép bản thân quá mức, thong thả một chút thì cơ thể sẽ hồi phục hẳn nhanh hơn."

"Vâng ạ."

Masahiro gật đầu rồi rảo bước về phía Âm Dương Liêu. Mokkun đi bên cạnh, đột nhiên lắc lắc cái đuôi:

"Tính ra cũng khoảng một tháng rưỡi rồi ha. Masahiro, cậu còn nhớ cách làm việc không đó?"

"Này, cậu xúc phạm tớ hơi quá đấy!"

Masahiro cau mày, mắt híp lại khó chịu. Mokkun bật lên vai cậu, tiếp tục lải nhải:

"Trong lúc ở nhà dưỡng bệnh, cậu quên sạch mấy thứ rồi còn gì. Nếu là vậy thật thì nguy to đấy nha. Cậu phải làm việc nghiêm túc đó, cháu trai của Seimei à."

"Đừng có gọi tớ là “cháu trai”!"

Masahiro hơi nhướng mày, đáp nhỏ:

"Trong lúc nghỉ ngơi, tớ vẫn ôn tập, còn đọc sách nữa cơ mà. Đừng lo. Nhưng mà… nói gì thì nói, tớ vẫn chưa tu hành đủ."

Câu cuối cùng mang theo chút buồn bã.

Mokkun chớp mắt. Masahiro lúc này mang một vẻ mặt khó tả. Khi thấy Mokkun định quan sát mình kỹ hơn, cậu liền đưa tay ấn nhẹ cái mũi nó xuống.

"Nếu ngay từ đầu tớ nỗ lực hơn, chắc đã nhận ra có điều lạ ở tiểu thư Akiko, và ông nội cũng không phải vất vả đến thế. Mà ngoài ra…"

Đang nói, Masahiro đột ngột im bặt.

"Masahiro?"

"Không có gì."

Chỉ liếc Mokkun một cái, Masahiro khẽ nhíu mày.

Nếu bản thân không cố gắng hơn, Guren—người đã từ bỏ thân phận Shikigami của ông nội để ở bên cạnh mình—chẳng phải sẽ rất thất vọng sao?

Còn thần tướng Seiryuu thì vẫn luôn nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh nhạt và đầy châm chọc.

“Ta biết ngươi ghét ta, xem ông nội là số một. Nhưng ngươi đâu cần đến mức ngày nào cũng tới chỉ để soi mói ta? Lạnh sống lưng thật sự luôn ấy.”

Những lời đó, Masahiro chỉ dám nói thầm trong lòng. Trên mặt, cậu vẫn giả vờ thờ ơ, lúc thì ngồi đọc sách, lúc thì giả bộ ngủ.

Còn kỳ lạ hơn nữa, mỗi lần Seiryuu xuất hiện thì Mokkun lại không có ở đó. Không, đúng hơn là Seiryuu canh đúng lúc Mokkun vắng mặt mới đến cũng nên.

Trên đường đến Âm Dương Liêu, Masahiro vừa gật đầu chào các quý tộc ngang qua, vừa lặng lẽ suy nghĩ.

Cả Rikugou và Ten’itsu cũng thỉnh thoảng xuất hiện—cũng toàn vào lúc Mokkun không có mặt.

Cứ như thể chỉ đợi Masahiro sai Mokkun đi thăm dò tình hình ở kinh thành xong, thì một trong hai người, hoặc có khi cả hai, sẽ bất ngờ xuất hiện. Nhưng họ không làm gì đặc biệt, chỉ lặng lẽ ở lại, như để bảo vệ Masahiro.

Rikugou thì ít nói đến mức đáng sợ, chưa bao giờ để lộ suy nghĩ hay cảm xúc. Dù có hỏi gì, cũng chỉ nhận được cái lắc đầu.

Còn Ten’itsu thì chỉ nghiêng đầu mỉm cười, chẳng trả lời gì cả.

Sao mấy thần tướng lại bí ẩn đến vậy chứ???

Liếc sang Mokkun đang ngồi trên vai mình, Masahiro khẽ thở dài một hơi.

"Cậu sao vậy?"

Thấy Masahiro đang nhìn mình, Mokkun nheo mắt lại hỏi. Masahiro lắc đầu.

"Không có gì đâu."

Lúc này, một giọng nói phấn khởi vang lên từ bên cạnh.

"A, chẳng phải là Masahiro-dono sao? Em đã hồi phục hoàn toàn rồi nhỉ?"

Masahiro giật mình, vội quay đầu lại và cúi chào.

"Ngài Yukinari! Thật xin lỗi, em không để ý là ngài cũng có mặt…"

"Không sao đâu, đừng bận tâm. Dù gì em cũng lâu rồi chưa đến đây mà."

Fujiwara no Yukinari, người giữ hai chức Hữu đại biện và Tàng nhân đầu, từng là người chủ trì lễ trưởng thành của Masahiro. Lúc nào anh cũng dành sự quan tâm chân thành cho cậu.

Khi Masahiro dưỡng bệnh ở nhà, Yukinari đã nhiều lần cho người tới thăm hỏi. Sự quan tâm ấy khiến Masahiro tự nhủ rằng: Nếu có ngày ngài Yukinari gặp chuyện, nhất định mình sẽ báo đáp.

Con đường làm quan của Yukinari thuận lợi hơn nhiều người cùng thời, nên anh chắc chắn cũng thu hút không ít kẻ thù, lại thường bị cuốn vào những rắc rối và âm mưu, chẳng hạn như bị nguyền rủa. Thế giới chính trị thật đáng sợ — u ám, dơ bẩn và đầy máu tanh.

Biết càng nhiều lại càng thấy nặng nề.

"Thấy em khỏe mạnh thế này là anh yên tâm rồi."

"Vâng, em đã hoàn toàn bình phục."

Masahiro đáp, rồi bỗng nhận ra Yukinari không mặc y phục triều đình mà chỉ mặc đơn giản một bộ noshi.

Thấy ánh mắt Masahiro hơi lạ, Yukinari cúi nhìn lại trang phục mình rồi bật cười.

"À, là chuyện này sao. Dạo gần đây trong kinh thành xảy ra nhiều việc khả nghi. Bệ hạ yêu cầu phải báo cáo ngay lập tức nên anh phải đích thân đi điều tra. Cùng đi còn có người của Vệ phủ, Kinh chức và cả Ngự lại nữa. Giờ anh đang chuẩn bị tới hiện trường đây."

"Ngài nói chuyện khả nghi là chuyện gì ạ?"

Masahiro hỏi, Yukinari hơi ngạc nhiên.

"Hóa ra em chưa nghe gì à? Là hàng loạt vụ mất tích bí ẩn."

"Mất tích bí ẩn?"

"Đúng vậy. Người mất tích ở khắp nơi trong kinh thành. Nghề nghiệp và độ tuổi đủ cả: tạp dịch trong phủ quý tộc, thần quan trong đền, nữ đầu bếp, bé gái bán quà vặt, thậm chí cả tăng nhân chùa chiền cũng không ngoại lệ. Nghe nói gần đây các nạn nhân còn có người thân cận với Thiên hoàng, bao gồm thân thích quý tộc trong cung và các nữ quan. Tất cả đều biến mất không để lại dấu vết. Sống chết không rõ, nguyên nhân cũng chẳng ai biết. Nếu cứ tiếp diễn, nỗi bất an sẽ lan rộng. Bệ hạ đã hạ lệnh phải nhanh chóng điều tra nguyên nhân và truy tìm tung tích các nạn nhân. Nếu xác định không phải do con người gây ra, Âm dương liêu sẽ phải vào cuộc. Khi đó, anh trông cậy vào em đấy."

Nghe Yukinari nói đến đây, Masahiro nhăn mặt khổ sở.

"Ngài đừng nói mấy chuyện như thế với một kẻ chuyên làm việc vặt như em chứ. Trình độ của em vẫn còn non lắm. Chuyện này nên để cha hoặc bác em đảm đương thì hơn…"

"Vậy à? Nhưng anh kỳ vọng rất nhiều vào em đấy."

Yukinari mỉm cười, rồi quay lại chỗ các thuộc hạ đang chờ. Masahiro vừa tiễn anh bằng ánh mắt vừa trầm ngâm suy nghĩ.

Mất tích bí ẩn… người đột nhiên biến mất… chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Mokkun, đêm nay chúng ta tới Kifune xem sao."

"Bọn yêu quái xứ khác không còn ở Kifune nữa rồi."

Masahiro tròn mắt, hít một hơi lạnh.

"Thật à?"

"Ừ. Tối qua khi cậu ngủ, Long Thần Kifune đã đích thân đến báo tin."

"Hả!?"

Masahiro lẩm bẩm, rồi sắc mặt đột ngột tái nhợt.

"Không thể nào… Sao tớ lại không cảm thấy gì hết!? Chết rồi, tớ chọc giận Long Thần rồi… Tớ sẽ bị nguyền rủa, bị trời phạt mất!"

"Là thần tiên đó! Bị phớt lờ thì chắc chắn sẽ giận dữ lắm!"

Masahiro hoảng hốt ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất. Mokkun từ vai cậu nhảy xuống, phất tay trấn an.

"Không sao đâu, mấy chuyện nhỏ nhặt thế này, đừng để trong lòng."

Long Thần Kifune dường như rất có thiện cảm với Masahiro. Không chỉ cứu mạng, giúp khôi phục thể lực, còn tự thân tới truyền tin. Hơn nữa, nàng còn nói nếu Masahiro cần trợ giúp, chỉ cần gọi là sẽ đến. Có thể nói là rất chu đáo, quan tâm đến từng chi tiết.

Nếu Masahiro biết chuyện này, nhất định sẽ đắc ý đến mức vênh cả mặt lên. Chính vì vậy, sau khi bàn bạc, Seimei quyết định tạm thời không cho cậu biết.

Đột nhiên, Masahiro ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc đến bất ngờ.

"Ngài ấy… không nổi giận sao? Ví dụ như hét vào mặt tớ “Đồ ngốc!” rồi cho sấm chớp mây đen bao phủ phía sau để tăng hiệu ứng đe dọa ấy…"

"Cậu nghĩ quá nhiều rồi đấy."

"Chính Mokkun còn nói thần tiên sẽ nguyền rủa mà!?"

"Cậu nghĩ quá rồi, đừng tự làm khổ mình nữa."

Mokkun vỗ vai Masahiro rồi quay người bước đi.

"Dù sao đi nữa, chúng ta vẫn nên đi xem thử. Biết đâu còn sót lại manh mối gì đó."

Masahiro gật đầu đồng tình, rồi đứng dậy.


Chương trước                    Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chương 2

Chương 4

Chương 11