Chương 5
"Mặt khác, nếu tớ bị thương, thì đó là vì tớ chưa đủ vững vàng, nên cậu đừng áy náy nữa."
Nói đến đây, ánh mắt Masahiro bỗng dịu lại.
"Lúc trước tớ đã nói với cậu rồi, thế nhưng cậu vẫn không thể tin tưởng tớ hoàn toàn. Như vậy tức là tớ không biết cách diễn đạt. Tớ vẫn còn nhiều điều phải học, cũng rất kém cỏi, không thể bày tỏ trọn vẹn ý nghĩ trong lòng."
Akiko khẽ lắc đầu. Masahiro tiếp lời:
"Không sao, dù thế nào đi nữa, chuyện này cũng sẽ không xảy ra. Tớ hứa rồi, chừng nào chưa trở thành một âm dương sư xuất chúng, tớ sẽ không để mình chết."
Cậu buông tay khỏi vai Akiko, đưa mắt quan sát kết giới bảo vệ căn phòng.
"Đúng là yếu thật. Tớ sẽ sửa lại và tăng cường sức mạnh của nó, nhưng tốt nhất vẫn nên để ông nội đến đây một chuyến. Akiko, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Nhất định đây là một con yêu quái rất nguy hiểm, mò đến đây không chỉ một hai lần. Kết giới của Abe no Seimei mà trở nên mỏng manh thế này thì thật khó tin."
Mokkun vẫn ở bên quan sát, phát hiện gương mặt Akiko bỗng ửng đỏ.
Cũng phải thôi, bị nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy, lại còn bị nắm lấy vai, bình tâm mà nghĩ thì đúng là khó tin thật. Bản thân Masahiro dường như chẳng chú ý đến điều đó, dù là vẻ mặt của Akiko hay tâm tình của chính mình.
Mokkun thầm nghĩ: “Ôi, cậu bé này đúng là khờ khạo.”
Lúc này, Masahiro vẫn đang kiểm tra kết giới.
Akiko hít sâu một hơi, rồi nói:
"Đại khái nửa tháng trước, mỗi tối con yêu quái này đều xuất hiện. Hơn nữa, nó đứng ở Đông viện, gọi tên tớ, dùng giọng nói đáng sợ buộc tớ phải trả lời. Bằng trực giác, tớ biết mình không thể đáp lại. Tớ cảm thấy nếu trả lời thì sẽ xảy ra chuyện cực kỳ khủng khiếp."
"Yêu quái trông thế nào?"
"Nó to lớn vô cùng, bị chướng khí bao phủ nên tớ không nhìn rõ. Nhưng trên lưng hình như có đôi cánh khổng lồ như loài chim."
Trong thoáng chốc, tim Masahiro như ngừng đập. Trong đầu cậu hiện lên một hình ảnh:
Cặp cánh như cánh kền kền khổng lồ… thủ lĩnh của vô số yêu quái… Chắc không phải đâu…
Sắc mặt Masahiro tái nhợt hẳn. Thấy vậy, Akiko cũng hoảng hốt.
"Masahiro, cậu không sao chứ?"
Cả người lạnh toát, như không còn giọt máu, Masahiro chỉ lặng lẽ lắc đầu, không đáp.
Chưa đến nửa tháng, đã có rất nhiều người mất tích trong kinh thành.
Yêu quái xứ khác biến mất khỏi Kifune. Gần đây lại gặp loại yêu quái chưa từng thấy.
Trước đó đã tiêu diệt con điểu yêu muốn bắt Akiko làm tế phẩm cho thủ lĩnh chúng.
Bọn yêu quái này sẽ ăn thịt người. Những người mất tích đó, e rằng…
Lòng đầy cay đắng, Masahiro nhìn chăm chú Akiko.
Cậu ấy còn không biết mình từng bị chọn làm tế phẩm. Nếu nói ra chỉ khiến cậu ấy lo thêm, tốt nhất nên giấu kín.
"Tuyệt đối không được trả lời nó. Cậu nhớ lúc nào cũng phải mang bùa hộ mệnh của ông nội bên mình."
Akiko gật đầu. Để Akiko yên tâm hơn, Masahiro mỉm cười:
"Không sao đâu, tớ sẽ bảo vệ cậu. Có lẽ tớ chưa đủ đáng tin, nhưng còn có ông nội và cha tớ nữa, cậu không cần lo."
Nhìn Masahiro gãi đầu, Akiko lắc đầu.
"Tớ sẽ gọi cậu, cậu phải bảo vệ tớ thật tốt nhé."
Nói rồi, Akiko rốt cuộc cũng nín khóc, nở nụ cười tươi, như muốn trấn an Masahiro.
Đã hoàn toàn chìm vào thế giới riêng của hai người rồi sao? Mokkun quan sát, nghĩ vậy, rồi lấy chân sau gãi đầu, tự hỏi mình có phải “kỳ đà cản mũi” không. Có lẽ ra ngoài vẫn hơn, ở đây lại sinh ra nhiều suy nghĩ lung tung.
Sau đó, Masahiro nhờ Akiko mang lá bùa của Seimei đến và phát hiện linh lực trên đó cũng bị suy yếu.
Hai lớp bảo vệ của Abe no Seimei mà còn bị ăn mòn đến mức này…
Nắm chặt bùa hộ mệnh, Masahiro cắn môi:
Kyuki! Mi ở đâu?
Để không ai phải hy sinh vô ích nữa, cần nhanh chóng tìm và tiêu diệt nó.
Bổ sung lại sức mạnh cho kết giới và bùa hộ mệnh, Masahiro vừa khẽ thở phào, nữ quan Utsugi xuất hiện.
"Masahiro-dono, lão gia đã trở lại. Tôi báo ngài đã tới, ngài ấy hy vọng lát nữa ngài đến gặp."
"Vâng, tôi biết rồi. Tôi đến ngay."
“Lão gia” chính là ngài Michinaga. Có lẽ ông ngạc nhiên khi thấy Masahiro đột ngột đến thăm.
Mình vẫn nên báo với ngài ấy, tốt nhất là để ông nội tới đây một chuyến cho chắc chắn.
Utsugi cúi chào rồi lui xuống. Masahiro vừa định đứng dậy thì chợt nhớ ra:
"À, Akiko, cậu từng thấy đom đóm chưa?"
"Đom đóm ư?"
Akiko hơi chớp mắt, đặt một ngón tay lên môi, vẻ mặt trầm tư:
"Tớ có thấy một lần trong viện. Sao cậu lại hỏi?"
"Hôm qua tớ đến núi Kifune thám thính, thấy một con đom đóm. Núi Kifune là thắng địa ngắm đom đóm, nghe nói giữa hè có rất nhiều."
"A, chắc là đẹp lắm!"
Tưởng tượng ra khung cảnh tuyệt mỹ, đôi mắt Akiko sáng lấp lánh. Với những tiểu thư hiếm khi được ra ngoài như cô, đó hẳn là cảnh tượng mộng ảo.
"Chắc chắn là rất đẹp, như tranh vẽ."
Masahiro cũng vui vẻ tiếp lời:
"Năm nay đã hết mùa, hè sang năm mình cùng đi ngắm nhé."
Bất ngờ trước lời Masahiro, Akiko mở to mắt, rồi lập tức lắc đầu:
"Không được đâu, Kifune xa lắm."
"Không sao, để yêu quái xe lần trước tớ kể cậu nghe chở đi là được."
Dĩ nhiên không thể để nó chạy ào ào như trước, nhưng với Kurumanosuke thì cả đêm cũng dư dả.
Khuôn mặt Akiko tràn đầy niềm vui:
"Thật sao?"
"Ừ, nhất định năm sau tớ sẽ đưa cậu đi ngắm đom đóm."
Akiko gật đầu, đưa ngón út tay phải lên:
"Hứa nhé."
"Không thành vấn đề, lúc đó chắc chắn bọn yêu quái đã bị tiêu diệt hết rồi."
Nói xong, Masahiro ngoéo ngón út của Akiko.
Vừa ngoéo tay, hai người vừa vui sướng cười. Mokkun nhìn họ, vừa phe phẩy đuôi như quạt, vừa ngắm phương xa, khẽ thì thầm:
"Giữa mùa thu mà nóng thế này…"
*****
Masahiro và Mokkun trở về nhà Abe vào giờ Dậu, khi mặt trời sắp lặn.
Ban đầu định về sớm hơn, nhưng lại bị ngài Michinaga giữ lại. Lúc rời khỏi Điện Higashi Sanjo-dono đã vào khoảng giờ Thân bảy khắc.
"Ôi, mệt quá…"
Chống tay lên bàn, Masahiro hít một hơi thật sâu. Ngồi xếp bằng, đầu gối mỏi nhừ.
"Ừ, vất vả thật."
Nhìn Mokkun đang gật gù đồng tình, Masahiro lắc cổ.
Trò chuyện một đối một với Fujiwara no Michinaga quyền khuynh thiên hạ quả là căng thẳng hơn mình tưởng nhiều.
Masahiro uể oải, nói thầm:
"Tiếp theo là giao cái này cho ông nội."
Masahiro lấy bức thư mà ngài Michinaga đã trao cho cậu khi rời khỏi điện Higashi Sanjo-dono từ trong ngực ra.
Hình như lá thư này vốn định sai người đưa đến nhà của Seimei, nhưng vừa hay nghe nói Masahiro đến chơi, nên tiện thể giao luôn cho cậu mang về.
Khi đó, Michinaga nói:
"Đúng rồi, Masahiro, ít nhiều cũng nhờ ngươi cứu con gái ta khỏi tay yêu quái. Ta phải cảm tạ ngươi!"
Ôi, một người nắm quyền tối cao trong triều đình lại cúi đầu cảm ơn mình — điều này thật chẳng hợp với uy nghiêm của Tả Đại thần chút nào, khiến một “nhân vật bé nhỏ” như Masahiro không khỏi kinh ngạc.
Mokkun ngồi cạnh Masahiro — lúc này đang cứng đờ vì không biết đáp lại ra sao — vốn trước giờ chẳng để quý tộc vào mắt, híp mắt lại tấm tắc:
"Có thể nghiêm túc cảm ơn khi cần là một việc vô cùng quan trọng, ừm ừm."
Masahiro trừng mắt liếc Mokkun đang gật gù, bản thân thì hoảng quá, cứ mãi quỳ rạp trên mặt đất.
Michinaga còn nói:
"Để tỏ lòng cảm tạ, ta sẽ bày tiệc."
Masahiro vội vàng, căng thẳng giải thích rằng không cần thiết đâu ạ, thậm chí còn bịa ra một câu chuyện là mình đã nói dối ông nội.
"A, thế thì thôi vậy."
Ngài Michinaga cuối cùng cũng chịu buông tha cho mình.
Nhìn vẻ mặt đầy tiếc nuối nhưng rất chân thành của ngài, Masahiro cảm thấy hơi áy náy. Nhưng dù sao, có mở tiệc thì cậu cũng không thể uống rượu.
Được ngài ấy xem trọng đương nhiên là điều đáng mừng, được quan tâm cũng rất cảm kích, chỉ là Tả Đại thần lại đích thân chú ý đến một “tay làm việc vặt” của Âm dương liêu đến mức này thì hơi… đáng sợ.
Dù sao, người ta cũng là quý tộc cao tận mây xanh, không thể với tới. Xét về địa vị, giữa mình với ông ấy cũng như khoảng cách giữa Mokkun và Thần Amaterasu vậy.
Bìa thư mà ngài Michinaga viết là những nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ.
Oa! Đẹp thật. Có thể dùng làm chữ mẫu để tập viết luôn."
Thấy Masahiro tỏ vẻ ỉu xìu, Mokkun liền trêu:
"Chữ mẫu có đẹp đến đâu, nếu cậu không có khiếu thì cũng chịu thôi."
"Xin lỗi nhé. Tớ chính là cái đứa bị sư phụ thư pháp phán là ‘không có năng khiếu’ đó."
Nhớ đến những chuyện xảy ra trước lễ trưởng thành, Masahiro khẽ nhíu mày. Lúc ấy mình còn chưa nhìn thấy yêu quái, Mokkun đã giúp đỡ rất nhiều… Nghĩ đến đây, cậu bất giác đắm chìm trong hồi ức. Nhưng rồi Masahiro đột nhiên lắc đầu:
"Không được, phải mau giao bức thư này cho lão cáo già kia."
Lão cáo già ấy chắc chắn đã được shikigami báo rằng mình đã về nhà. Biết đâu, ngay cả chuyện mình đang cầm thư chuẩn bị giao, ông cũng nắm rõ. Nếu còn đứng ngây ra ở đây, về sẽ lại bị lảm nhảm mắng cho một trận.
"Phải bình tĩnh… phải bình tĩnh…"
Masahiro thầm mặc niệm, rồi bước đến phòng của Seimei.
Quả nhiên, ông lão gầy gò đang ngồi đọc sách. Thấy Masahiro vào, ông ngẩng lên:
"Cuối cùng con cũng xuất hiện rồi à? Nhìn con đúng là nhởn nhơ quá nhỉ. Rõ ràng có vật cần giao cho ông, hơn nữa còn là vật bí mật. Vậy mà con vẫn lơi lỏng cảnh giác! A, nếu đây là việc cấp bách thì con tính sao, hả Masahiro?"
Buồn bực trách móc xong, Seimei lấy cán quạt chống lên trán, thở dài, tỏ vẻ vô cùng thất vọng:
"Khó khăn lắm mới được ngài Michinaga để mắt và giao việc cho, vậy mà con lại làm như thế. Con nghe ông nói không, Masahiro?"
"Dạ dạ, con nghe mà."
Trong lòng phiền đến cực điểm nhưng vẫn phải quỳ trước mặt Seimei, Masahiro đặt lá thư lên bàn.
Bàn tay gầy gò của Seimei nâng bức thư lên, từ tốn mở ra đọc. Chỉ thoáng lướt qua những nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ, trên gương mặt ông đã hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tuy nhiên, sự biến đổi này quá mờ nhạt nên Masahiro hoàn toàn không nhận ra. Ngay cả Mokkun, người quen biết Seimei đã mấy chục năm, cũng phải khó khăn lắm mới nhận thấy.
"À, con nhớ rồi. Ngài ấy nói muốn ông nội trả lời thư trong vài ngày tới ạ."
Seimei rời mắt khỏi lá thư, đưa ánh nhìn khó tin về phía Masahiro.
"Thấy chưa? Ngài ấy nói là gấp rồi còn gì."
"Ngài ấy bảo là trong vài ngày tới, chứ đâu phải ngay hôm nay. Con có đưa gấp thì cũng chẳng thay đổi được gì."
Masahiro trợn mắt cãi lại, còn Seimei thì dường như đang ấp ủ một ý định gì đó, cứ nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt.
Cảm thấy không khí trở nên khó chịu, Masahiro lập tức đứng lên.
"Con ra ngoài đây."
Cậu định chuồn đi, nhưng Seimei đâu dễ để cho cậu toại nguyện.
"Khoan đã, ông còn chưa hỏi con về tình hình của tiểu thư Akiko."
"À…"
Nghe vậy, ngay cả Mokkun — vốn chăm chú theo dõi cuộc đối đáp “thắm tình” của hai ông cháu — cũng bất giác ngẩng đầu, liếc Masahiro một cái.
"À thì…"
Không biết nói gì tiếp, Masahiro cố tình tằng hắng, rồi quay lại ngồi trước mặt Seimei.
"Bản thân Akiko thì không sao. Chỉ là kết giới bị nhiều yêu quái tấn công, uy lực đang yếu dần. Nếu tình trạng này kéo dài, kết giới có thể nứt vỡ hoặc bị phá hủy hoàn toàn. Ngoài ra, bùa hộ mệnh của cậu ấy cũng đã suy yếu. Trước đây, bùa là vòng cổ câu ngọc, lúc ngăn cản Keiko bị hai con chim đỏ điều khiển thì nó đã bị nứt. Giờ đến chuỗi tràng hạt thủy tinh — nhiều hạt đã nứt, chuyển sang màu trắng đục, như sắp vỡ vụn, khó mà chịu nổi thêm vài đợt tấn công nữa."
"Vậy à…"
Seimei trầm ngâm, nghiêm túc khép quạt, chống cằm.
"Có vẻ chỉ dựa vào kết giới và bùa hộ mệnh thì vẫn chưa đủ."
Ông đã giao đấu với bọn yêu quái này từ lâu. Đại yêu Kyuki từng thua trận và rút lui, nhưng đó chỉ là vì bị thương tạm thời, chứ không phải bị tiêu diệt.
Từ thuở thiếu niên, Seimei đã thuộc làu làu Sơn Hải Kinh. Về sau, hễ có dịp, ông lại đọc lại, nên hầu hết kiến thức trong sách đã in sâu vào trí nhớ. Người ta kể rằng ở quốc gia được ghi chép trong sách, có cả thần tiên và yêu ma, đặc biệt là những yêu quái sở hữu sức mạnh khủng khiếp.
Ngay cả Takaokami no Kami cũng không tìm ra tung tích của chúng. Còn ở kinh thành, việc nhiều người mất tích bí ẩn liên tiếp xảy ra khiến Masahiro linh cảm họ sẽ không bao giờ trở lại.
Bọn Kyuki có lẽ đã trốn khỏi thế giới này. Nhưng chúng đã đi đâu?
Ngự sử và Kinh chức đều đang cuống cuồng tìm kiếm manh mối, nhưng chẳng thu được gì. Hoàng Thượng đã giao cho Seimei âm thầm xử lý vụ việc.
Ông lão khẽ thở dài. Xét cho cùng, ông vốn ghét những chuyện rắc rối, tốn sức. Khó khăn lắm mới được làm Âm dương sư của Tàng nhân sở, lẽ ra có thể ở nhà an dưỡng tuổi già, nhưng hết người này đến người khác tìm đến cầu cứu, khiến ông cứ bị cuốn vào đủ loại phiền phức.
Trong thoáng chốc, Seimei chợt nhớ đến người vợ đã khuất, tưởng như bà đang ngồi cạnh, vừa theo dõi vừa bật cười:
“Cuối cùng thì chàng cũng bị cuốn vào thôi, đừng phí sức giãy giụa nữa.”
Đúng là, ở tuổi này mà vẫn phải gánh bao nhiêu chuyện, thật mệt mỏi. Nhưng khi một vị Hoàng đế ngang tuổi cháu mình nhờ cậy bằng câu “làm phiền ngươi, Seimei”, thì ông không thể từ chối.
Vả lại, người thực sự phải ra sức… không phải là ông.
Seimei liếc nhìn cậu cháu út đang ngồi ngay ngắn trước mặt. Cảm nhận được ánh mắt ấy, Masahiro hơi nhíu mày.
Chuyện gì vậy ạ?"
"Ừ…"
Seimei xòe cây quạt ra nửa chừng, rồi khép lại, tiếng loạt xoạt vang khẽ.
"Bùa hộ mệnh của tiểu thư Akiko, sau đó thế nào?"
"Con đã tạm thời truyền thêm linh lực mới vào, nhưng cũng chỉ duy trì được một thời gian ngắn. Con nghĩ tốt nhất nên chuẩn bị bùa hộ mệnh hoặc thần khí trừ tà mới."
"Đúng thế." — Seimei gật đầu đồng tình — "Vậy con đi chuẩn bị đi."
"Dạ!?"
Masahiro gật theo phản xạ, rồi giật mình trợn mắt, kêu lên thảm thiết:
"Ông nội, rốt cuộc ông đang nghĩ cái gì vậy?!"
Seimei vẫn bình thản, hờ hững đáp:
"Thì như ông vừa nói thôi. Sao? Con không làm được à?"
Masahiro nghiêm chỉnh tự nhủ: Tới nữa rồi.
Seimei cúi đầu nhìn xuống đất, bắt đầu giả vờ khóc:
"Ô… Ông khổ sở như vậy, dốc hết kiến thức dạy con, mà con lại nói không làm được. Nếu vậy, con tốt nhất trả lại tuổi thọ mà Long thần núi Kifune thương hại ban cho con đi. Dùng mạng của mình mà tạ lỗi vì sự không nên thân này… A, Masahiro ơi, ông nội thật thương tâm, thật khổ sở, vô cùng bi thương…"
"Ông nội, ông muốn giết con thật hả? Lấy mạng con trả là xong đời luôn đó!"
Bình thường gặp tình huống này, Masahiro sẽ tức đến gân xanh nổi đầy trán, cứng họng không nói nên lời. Nhưng lần này, cậu bất ngờ áp dụng một chiến thuật khác:
"Thật quá đáng! Biện pháp này không phải quá đáng lắm sao! Quả nhiên trước giờ ông nội chưa từng thương con!"
Mokkun ngồi cạnh, không lường trước phản ứng này nên sững sờ.
Masahiro tiếp tục:
"Chịu thôi… Được coi trọng như vậy, lại được ông nội truyền hết tài nghệ, mà con không nên thân, gà mờ, không đáng tin, mỗi ngày bị Mokkun chê trách. Nếu mạng nhỏ này có thể làm vị Long thần kia hài lòng, con sẵn sàng trả lại!"
Cậu cố tình rưng rưng, lấy tay che nửa khuôn mặt.
Không chỉ Mokkun, ngay cả Seimei cũng ngẩn người.
"Quá lợi hại, thật sự rơi nước mắt…" — Mokkun lẩm bẩm.
Qua kẽ ngón tay, Masahiro liếc trộm phản ứng của Seimei. Ông bị phản đòn bất ngờ nên hơi bối rối, cứ nhìn chằm chằm cậu. Trong lòng Masahiro, nắm tay siết chặt: Tuyệt! Mình thắng rồi!
Từ trước tới nay, cậu toàn thua trò này của ông nội, nên đã quyết tâm nếu có cơ hội sẽ trả đũa. Và hôm nay, lần đầu tiên, cậu thành công.
Giỏi lắm! Abe no Masahiro, nỗ lực không tệ!
Masahiro xúc động đến run vai. Mokkun thì chớp mắt suy nghĩ, rồi liếc Seimei.
Ban đầu Seimei chỉ hơi bối rối, nhưng chẳng mấy chốc ông khép mắt, ra vẻ thất vọng:
"Vậy à… Nếu con đã chuẩn bị tâm lý như thế, ông sẽ không nói thêm. Lát nữa, ông sẽ thỉnh Takaokami no Kami xuống, truyền lại từng lời con vừa nói."
"A?"
Masahiro ngẩng lên, thấy Seimei chống trán bằng cán quạt, giọng đau thương:
"Từ lúc con ra đời, ông nội vui sướng vô cùng. Đúng rồi, có lần khi con năm tuổi, ông để quên con ở Kifune…"
"Ông bỏ quên con!?"
"Con bảo không muốn làm Âm dương sư, ông liền gửi con cho thầy thư pháp và nhã nhạc. Lần đầu trừ yêu, con sợ đến nằm bẹp. May mà có Guren cứu."
"Chuyện đó đừng nhắc lại!"
"Ôi… Chuyện gì cũng khiến người ta hoài niệm, Masahiro. Lần sau chuyển kiếp, nhất định phải làm người xuất sắc và đầu thai vào nhà ta nhé…"
Nước mắt giả tuôn như mưa, Seimei không để Masahiro chen vào.
Mokkun cố nín cười, đứng lên vỗ vai Masahiro. Cậu bé mười ba tuổi này, dù cố thế nào cũng không thắng nổi một lão hồ ly thành tinh.
Nghe tiếng cười khúc khích, Masahiro ngẩng đầu.
Là Rikugou, không biết xuất hiện từ bao giờ, đang dựa vào cột, cười đến run vai. Bên cạnh là Ten’itsu, cô lấy tay áo che miệng, ánh mắt ngời ý cười.
Masahiro hậm hực quay đi. Mokkun thì tròn mắt ngạc nhiên: về khoản giữ mặt không cảm xúc, Rikugou vốn không kém gì mình.
"Không đùa nữa."
Seimei đột ngột đổi giọng, nghiêm túc:
"Con chuẩn bị bùa hộ mệnh cho tiểu thư Akiko. Ông sẽ tập trung dựng kết giới. Như vậy lớp bảo vệ sẽ chắc chắn hơn trước nhiều."
"À… Ra là thế."
Masahiro hiểu ý đồ của ông nội. Nhưng cậu bỗng thấy có ánh mắt sắc lạnh đang nhìn mình. Quay lại, cậu thấy Seiryuu — cao ráo, ánh mắt xanh biển đầy lạnh lùng, đứng ở cửa.
Masahiro cau mày; cậu vốn chẳng ưa gì thái độ của Seiryuu đối với Guren.
Seiryuu cũng khẽ nhíu mày, rồi biến mất.
"Tới đây làm gì…"
Khi đã chắc Seiryuu rời hẳn, Masahiro chợt nhận ra: căn phòng vốn không rộng, giờ có đến bốn trong mười hai thần tướng, cộng với Seimei và cậu — đúng là “mật độ dân số” cao thật.
"Giờ lấy gì làm bùa hộ mệnh thay cho chuỗi tràng hạt đây?"
Masahiro vừa định hỏi, thì đột nhiên, một chuyện khác thường xảy ra.
Một làn sóng đánh tan thứ gì đó lan đến đây. Ngay sau đó, tiếng động ầm ầm vang lên như vọng từ dưới lòng đất, rồi mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Dù đã tám mươi tuổi, Seimei vẫn nhanh nhẹn khác thường, lập tức đứng bật dậy. Sắc mặt ông thay đổi, nhanh chóng chạy ra đình viện.
Masahiro và Mokkun chậm hơn một chút nhưng cũng vội vàng chạy theo.
Các Thần tướng đồng loạt căng thẳng, bước sát theo chủ nhân.
Seimei ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía nam, ánh mắt đầy kinh ngạc.
"Chướng khí!"
Trung tâm Ukyo hơi chếch về phía bắc. Ngay giữa đường phố, một lốc xoáy chướng khí vô hình với mắt thường đang cuộn xoáy dữ dội.
"Vị trí đó… Chưa kể lúc nãy còn xảy ra động đất."
Seimei đột ngột biến sắc, xoay người sang hướng khác.
"Đi Higashi Sanjo-dono!"
Masahiro vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Tại sao?"
"Lốc xoáy chướng khí. Ngọn nguồn chính là nơi hôm nay ông cháu ta định đến."
Kết giới của Seimei—vị trí vừa bị yếu đi, vốn là chỗ Masahiro mới tu sửa lại.
Chướng khí tỏa ra mùi tanh hôi, quất thẳng vào gương mặt tái nhợt của Masahiro.
"Không thể nào… Sao lại bị phá rách chứ?!"
Giọng Mokkun vang lên như lưỡi dao sắc bén, như muốn xuyên thủng tai Masahiro. Đằng sau lưng cậu, Seimei quát lớn:
"Ngây ra làm gì, nhanh lên!"
Masahiro quay đầu lại, thấy Seimei đã sẵn sàng xuất phát.
Cậu vội chạy dọc hành lang, ném chiếc mũ ô sa xuống, xõa tung mái tóc, chải sơ qua vài lần rồi buộc vội lại.
Kết giới đột ngột bị phá vỡ—người được nó bảo vệ, chẳng lẽ…
Hơi thở yêu quái mang theo chướng khí đang tập trung lại, tràn đến nơi này.
"Đúng rồi, Mokkun!"
Masahiro bắt đầu tìm kiếm thân hình trắng muốt của Mokkun. Cậu định vượt lên trước thì Mokkun dừng bước, quay đầu lại.
"Mokkun, cậu đến điện Higashi Sanjo-dono trước đi, càng nhanh càng tốt! Nhanh lên!"
Masahiro còn chưa kịp nói hết câu thì Mokkun đã hiểu, gật đầu một cái rồi bật nhảy lên cao.
"Mau lên!"
Thân ảnh Mokkun lặng lẽ vượt qua bức tường, biến mất khỏi tầm mắt.
Masahiro bỗng cảm thấy trái tim như bị siết chặt. Nhịp tim đập thình thịch, đau nhói. Vết sẹo trong tim vốn đã lành, giờ lại âm ỉ nhức buốt.
Cậu không nói được lời nào, chỉ nhắm mắt lại.
Xin cậu… cậu nhất định phải…
"Akiko!"
Nhất định phải bình an…
Nhận xét
Đăng nhận xét