Chương 6

Trở lại trước đó một giờ.

Sau khi tiễn Masahiro ra ngoài, Akiko mới cảm thấy thật an tâm, khẽ thở dài một hơi.

Nỗi lo đè nặng trong lồng ngực như tan biến, cả người nhẹ nhõm. Dạo gần đây, cô vẫn luôn sống trong sợ hãi, rất muốn kêu cứu, nhưng nếu nói cho Masahiro, mọi chuyện sẽ lại như lần trước—khiến cậu phải đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng.

Nghĩ như vậy, dù nỗi sợ có nhấn chìm, cô vẫn không thể nhờ Masahiro giúp đỡ. Mặt khác, cũng không thể nói cho Seimei, bởi nếu ông biết thì Masahiro nhất định cũng sẽ hay tin.

Akiko tuyệt đối không muốn Masahiro lại bị thương. Chỉ cần nghĩ đến việc cậu có thể gặp nguy hiểm vì mình, toàn thân cô đã lạnh toát.

Ngắm nhìn kết giới bao quanh căn phòng, Akiko khẽ mỉm cười.

"Không sao rồi."

Đã an toàn rồi. Đây là “bức tường bảo vệ” mà Masahiro vừa chỉnh sửa lại. Bùa hộ mệnh cũng vậy. Ngoài ra còn có thứ này—từ trong tay áo, cô lấy ra chiếc túi thơm cất kỹ, đặt trên lòng bàn tay mà mân mê.

Nghe nói hương liệu bên trong có thể trừ tà. Vì Masahiro từng nói với mình điều đó, nên Akiko luôn mang túi thơm theo bên người.

"Không biết giờ Masahiro thế nào rồi?"

Cô nghiêng đầu nhìn về phía tẩm điện—có vẻ cậu ấy vẫn chưa ra, có lẽ bị phụ thân giữ lại.

Khoan nói đến Masahiro, e rằng Mokkun hẳn đã thấy nhàm chán lắm rồi.

Quả là một sinh vật khó tưởng tượng nổi—trông như một con mèo lớn lông trắng, nhưng lại không phải động vật bình thường. Thực ra, đó chỉ là thân thể dùng để phong ấn hình dạng thật của mình.

Hình dạng thật của Mokkun ra sao, Akiko vẫn chưa từng nghe Masahiro kể.

Nó có sức mạnh khủng khiếp khiến người khác sợ hãi, thậm chí đôi khi như một lưỡi dao sắc lạnh. Nhưng ở bên Masahiro, tuyệt nhiên không hề như thế. Không hiểu sao, cô lại có cảm giác này.

Akiko chớp mắt. Phía tẩm điện vang lên tiếng động, rồi nghe nữ quan nhỏ nhẹ: 

"Ngài về thong thả."

Michinaga cuối cùng cũng chịu “thả” Masahiro. Có vẻ ngài ấy rất quý mến cậu, dù sao cậu cũng đã hai lần cứu mạng Akiko.

Có lẽ, ngài còn định để cậu kế thừa Seimei làm âm dương sư chuyên trách của gia tộc Tả đại thần.

Cùng đi ngắm đom đóm…

Nhớ đến lời Masahiro, Akiko khẽ cười.

Tiểu thư nhà Fujiwara—nhất là con gái Nhiếp chính đại thần—làm sao có thể tùy tiện ra ngoài? Dù đi đâu, cũng phải mang theo thị nữ và nữ quan.

Masahiro hứa, mùa hè sang năm sẽ cùng mình ngắm cảnh đêm ở Kifune, điều khiển yêu quái kéo xe. Trong lòng rộn rã niềm vui, Akiko mỉm cười.

Mùa hè đến sớm thì tốt biết mấy.

Nhưng giờ vẫn là giữa thu, sau đó còn phải qua đông rồi mới đến xuân. Gần như phải đợi một năm nữa—lâu quá!

"Tiểu thư."

Đang mải tưởng tượng về mùa hè sang năm, Akiko nghe gọi, gương mặt lập tức trở nên nghiêm nghị. Nếu để lộ niềm vui, Utsugi sẽ nhận ra ngay. Nếu bị cô ấy dò hỏi, mình chưa chắc đã giữ kín được bí mật.

Vì đây là một bí mật—lời hứa quan trọng giữa mình và Masahiro. Tuy Mokkun cũng biết, nhưng cậu ấy không phải người thường, chắc chắn sẽ không nói lung tung. Cô tin là như vậy.

"Gì vậy?"

Nghe Akiko đáp, Utsugi bước ra từ sau bình phong.

"Ngài ấy nói có chuyện quan trọng cần bàn, mời tiểu thư đến tẩm điện một chuyến."

"Phụ thân ư?"

*****

Akiko bỏ cả bữa, chỉ ở lì trong phòng.

Từ khi trở về từ tẩm điện, đã hơn nửa khắc đồng hồ trôi qua.

Hoàng hôn đã lùi về tây, màn chiều buông xuống, bầu trời phủ màu lam, điểm xuyết vô số vì sao lấp lánh. Không có ánh trăng. Đến khi trăng non cong như cánh cung hiện lên ở chân trời, thì cũng đã gần sáng sớm.

Ngón tay lạnh lẽo đặt trên đầu gối nắm chặt, run bần bật.

Không phải vì bóng đêm—gương mặt tái nhợt không biểu cảm, như đông cứng lại.

Akiko chớp mắt.

Cô lặp đi lặp lại những lời phụ thân vừa nói, mỗi lần nghĩ đến lại đau thắt tâm can.

Để Seimei bói toán, chọn một ngày tốt vào mùa đông.

Đôi tay run rẩy siết chặt túi thơm, Akiko cúi đầu, ngực quặn đau, thở không ra hơi.

A… phụ thân ơi…

Cắn chặt môi, mu bàn tay phải khẽ mấp máy.

Đôi mắt đã quen với bóng tối, chậm rãi nhìn xuống vết thương trên bàn tay.

"Ai?"

Sống lưng cô chợt rùng mình.

Cô nghe thấy âm thanh—thứ âm thanh khủng khiếp chỉ mình cô nghe được.

Tuyệt đối không thể trả lời. Nếu trả lời… sẽ bị ăn thịt.

Cậu ấy từng nói: nếu cần, hãy gọi tớ. Tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu. Tuyệt đối đừng nghe lời quái vật.

Và mình đã đáp: tớ sẽ gọi cậu mà.

Vết thương trên mu bàn tay co giật, mấp máy, như thể có thứ gì đang muốn chui ra từ dưới làn da.

"Trả lời!"

Không… không được… không thể nghe nữa.

Akiko định bịt chặt hai tai, nhưng ngay sau đó, lồng ngực bắt đầu nặng nề và đau buốt.

"Chỉ cần trả lời là được."

Giọng nói của yêu quái len vào tai—vừa đáng sợ tột cùng, vừa ngọt ngào mê hoặc.

Tay trái Akiko siết chặt túi thơm, chậm rãi ngẩng đầu.

Qua mành và cửa sổ, cách đó chừng một trượng, là bức tường thần thánh mà mắt thường không thể thấy.

Ngay gần đó, một bóng đen khủng khiếp đang đứng.

Toàn thân nó phủ trong chướng khí, chỉ đôi mắt bạc trắng lập lòe sáng. Akiko không biết đây là loại yêu quái gì, đáng sợ và tàn nhẫn đến mức nào.

Chỉ biết rằng… yêu quái này—

Nó nhìn chằm chằm vào cô, như đang nhếch miệng cười, đôi mắt sáng quắc.

Nhìn nó, gương mặt Akiko vặn vẹo, đôi mắt đen trào đầy nước.

"Nếu trả lời…

Ta sẽ giải thoát cho ngươi khỏi số mệnh này…"

Akiko nức nở không thành tiếng, như một lời đáp lại; âm thanh ấy hòa cùng tiếng gầm gừ mà người thường không thể nghe thấy…

"Bắt được rồi!

Kyuki mừng rỡ gầm vang, kết giới bao quanh căn phòng phồng lên rồi tan vỡ.

Chướng khí khủng khiếp hóa thành cơn lốc xoáy cuồn cuộn.

Bóng dáng của Kyuki lập tức biến mất. Chỉ là bóng, không phải thân thể, nên nó không thể trực tiếp bắt Akiko mang về sào huyệt.

Thay vào đó, nó sai bọn yêu quái dưới trướng ồ ạt tấn công.

Ngay lập tức, bầy yêu quái lao tới như giông bão, luồng gió tanh tưởi cuộn quanh căn phòng, thổi tung mọi thứ lên cao.

Nhận thấy có điều bất ổn, Michinaga chạy đến bên con gái, nhưng lập tức cảm thấy rợn người, buồn nôn, đứng không vững, đành ngồi bệt xuống.

Người hầu và nữ quan cũng chẳng khá hơn. Rinko – phu nhân của ông – vừa muốn chạy lại thì sắc mặt tái nhợt, ngã xuống bên bức màn.

Toàn thân sởn gai ốc, Michinaga cứng giọng ra lệnh gọi Seimei:

"Kêu Seimei! Kêu Seimei tới! Nhanh lên!"

Lúc này, Utsugi – nữ quan thân cận của Akiko – sợ đến tái nhợt, gần như phải bò vào phòng.

Akiko là chủ nhân quan trọng, cũng là người cô xem như em gái. Trong cảnh tượng đáng sợ này, không biết Akiko có an toàn không, cô phải nhanh chóng đến bên trấn an.

Chính ý nghĩ đó thôi thúc Utsugi gắng gượng cử động.

Vướng vào tấm bình phong đã đổ, cô loạng choạng đứng dậy. Đột nhiên, nỗi khiếp đảm trào dâng, khiến cô đưa tay áo che miệng.

"Tiểu thư!"

Trong bóng tối, Utsugi liều mạng tìm kiếm. Cuối cùng, cô thấy Akiko vẫn ở trong phòng.

"Tiểu thư, tiểu…"

Chưa kịp nói hết câu, Utsugi bỗng hít mạnh một hơi lạnh, rồi đứng sững.

Nơi Akiko ngã xuống, một đám sương đen mấp máy đang lan rộng.

Màn sương ấy đen kịt, nhưng Utsugi lại nhìn rõ. Hơn nữa, nó dường như phun ra từ vết thương trên mu bàn tay Akiko.

"Đó… rốt cuộc là…"

Chưa kịp nhận ra, Utsugi đã gục xuống.

Sau đó, Akiko…

Vừa chịu đựng cơn đau rát thiêu đốt khắp người, vừa lẩm bẩm “xin lỗi” trong cơn mê sảng…

Một giọt nước mắt lăn xuống gương mặt.

"Thật xin lỗi… thật xin lỗi…Tớ đã hứa với cậu rồi…"

Hơi thở đáng sợ của bầy yêu quái tràn khắp nơi. Chúng chui lên từ lòng đất, kêu sàn sạt.

"Phát hiện."

"Phát hiện."

"Tìm thấy rồi."

Chướng khí khủng khiếp như làn gió mát đối với chúng, khiến chúng mê say.

Vô số yêu quái từ dưới đất trồi lên, tràn vào trong phòng.

Mục tiêu của chúng: tế phẩm vô thượng đang bị chướng khí bao vây. Cuối cùng cũng rơi vào tay chúng.

"Quả là chủ nhân."

"Lại dễ dàng đầu hàng như vậy…"

Tiếng cười “hắc hắc” lan khắp nơi.

"Fujiwara no Akiko bị hắc ám nuốt chửng, lọt vào tay ngài Kyuki."

Nếu ăn thịt và uống máu Akiko, sức mạnh Kyuki sẽ trở nên vô địch. Quan trọng nhất là bắt được nhân loại có linh lực vô song; dù là nội tạng, xương cốt, hay chỉ một sợi tóc, với yêu quái, tất cả đều là mỹ vị tuyệt đỉnh.

Bầy yêu quái bò tới sát bức mành, nhe nanh cười dữ tợn.

Chỉ trong nháy mắt—

Một luồng gió mạnh màu trắng từ đâu lao đến.

Ánh lửa bùng cháy, để lại vệt dài lóa mắt; yêu quái đã bị chém lìa đầu.

Mokkun đá văng đầu lâu của chúng, thần khí bùng nổ mãnh liệt.

"Các ngươi đừng hòng qua đây."

Lớp lông trắng dựng đứng, quanh cổ ánh sáng rực rỡ tỏa ra.

Bầy yêu quái nơm nớp lùi lại. Chúng nhận ra “sinh vật” này—

Kẻ từng dùng lửa thiêu rụi vô số đồng bọn, huơ đinh ba lửa chém giết khắp nơi… chính là sinh vật phi nhân này.

Mokkun cười ngạo nghễ:

"Các ngươi còn biết sợ sao? Tranh giành lãnh địa thất bại, lưu lạc tới nơi này để kéo dài hơi tàn… Đám tiểu yêu ngu xuẩn các ngươi, nhìn lại cái vẻ khiếp nhược của mình đi!"

Nghe hắn khiêu khích, vài con yêu quái gầm lên lao tới. Nhưng lập tức bị ngọn lửa đỏ hóa thành mũi thương đâm chết.

Vừa uy hiếp bầy yêu quái, Mokkun vừa liếc nhìn Akiko.

Lốc xoáy chướng khí bao trùm lấy Akiko, đặc quánh đến mức khó thở.

Mokkun phát hiện nữ quan ngã ngay cạnh Akiko.

Là Utsugi — nữ quan vì lo cho chủ nhân mà liều mạng bò đến đây, cuối cùng kiệt sức ngã xuống.

Khẽ tấm tắc khen ngợi, rồi Mokkun khinh miệt liếc sang đám yêu quái. Sau khi tỏa ra thần khí áp chế bọn chúng, Mokkun lập tức ngậm vạt áo Utsugi, kéo cô ra khỏi phòng.

Người có linh lực mạnh có thể cầm cự, nhưng người thường nếu ở lâu trong chướng khí như thế này sẽ không sống nổi.

Mokkun đặt Utsugi vào một gian phòng nơi chướng khí loãng hơn, rồi lập tức quay lại bên Akiko.

Đá văng đám yêu quái đã tranh thủ mình rời đi mà bò sát đến bức mành, Mokkun gầm gừ tức giận.

Đối diện trực tiếp với chướng khí, đôi mắt màu ráng chiều của Mokkun rực sáng.

"Thật phiền toái."

Thân hình Mokkun bừng lên ánh sáng đỏ, trong khoảnh khắc, bầy yêu quái tụ tập đã bị những con rắn lửa nóng rực tập kích.

Bóng hình mà phàm nhân không thể thấy nâng tay phải, triệu hoán ngọn lửa, khóe môi nhếch cười.

"Tiếp theo là đứa nào?"

Đám yêu quái thoáng lùi bước, nhưng rồi như đã có ám hiệu, cùng lúc xông lên.

Guren nắm ngọn lửa, kéo dài thành mũi thương rồi chém mạnh. Vết thương bị cắt lập tức bốc cháy theo ánh lửa.

Trong cơn lốc chướng khí, ngọn lửa lay động, hoàn toàn có thể thiêu đến phòng đối diện. Suy tính kỹ, Guren quyết định áp sát con mồi.

"Ta đã nói rồi, ai cho bọn mày qua đây?"

Lũ yêu quái chăm chăm nhìn mũi thương đỏ rực.

Khi Seimei và Masahiro đến Higashi Sanjo-dono, đã là giờ Tuất.

Đi xe bò quá chậm, cả hai đành chạy bộ thẳng đến nơi.

Masahiro còn trẻ nên không cần bàn, nhưng việc một người lớn tuổi như Seimei vẫn chạy được như vậy quả là hiếm thấy — nhưng mấy chuyện nhỏ này để sau hãy nói.

Nhóm tạp dịch đang chuẩn bị ruổi ngựa tới nhà Abe thì bắt gặp ông cháu, vội gọi lớn:

"Ngài Seimei, chúng tôi đang định đi tìm ngài đây!"

"Khoan đã, tiểu thư thế nào?!"

Giọng Seimei mạnh mẽ, khác hẳn vẻ hỏi han của người cao tuổi thông thường. Khí thế ấy khiến các tạp dịch trẻ tuổi bị áp đảo, chỉ biết lắc đầu.

Masahiro cắn chặt môi.

Qua cánh cổng lớn sau lưng họ, cậu cảm nhận rõ thần khí của Guren — Mokkun đã trở lại hình dạng thật.

Masahiro khẽ thở phào. Vậy là đã tránh được tình huống xấu nhất…

Nhưng rồi cậu chợt hít sâu. Tình huống xấu nhất là gì? Là Akiko bị yêu quái bắt đi? Bị Kyuki hãm hại?

Giờ đây, ngay cả tình trạng của Akiko ra sao cậu cũng không biết…

"Chỉ cần có Guren thì sẽ ổn thôi."

Masahiro cố tự trấn an, nhưng nỗi nặng nề vẫn đè ép lồng ngực, khiến cậu khó thở, tim đập dồn dập.

Tại sao kết giới của Seimei lại bị phá?

Ngay hôm nay, ngay vừa nãy, không tốn chút thời gian nào…

Chính mình đã tự tay tu sửa kết giới, đã hứa sẽ bảo vệ Akiko, dặn cậu ấy có chuyện gì thì phải gọi mình.

Nhưng tại sao…

"Masahiro, đi!"

Bất giác ngẩng đầu, Masahiro theo Seimei vào phòng, đi ngang qua những nữ quan bất tỉnh và gia nhân co rúm vì sợ hãi.

Tất cả đều là hậu quả của chướng khí khủng khiếp này.

Việc thanh tẩy sẽ để sau. Trước mắt, điều cấp bách là tình trạng của tiểu thư Akiko.

Masahiro lặng lẽ gật đầu, bước qua các nữ quan.

Càng đến gần căn phòng kia, hơi thở càng khó nhọc. Luồng gió tanh nồng phả vào mặt, thấm qua từng lỗ chân lông khiến toàn thân run rẩy, lông tóc dựng đứng, sắc mặt tái nhợt.

Khi ngang qua phòng đông, họ bắt gặp Michinaga đang dựa vào hành lang.

"Ngài Michinaga!"

"Seimei, ông tới thật đúng lúc!"

Tuy sắc mặt tái mét, lời nói đứt quãng, nhưng Michinaga vẫn cứng cỏi ngẩng đầu nhìn Seimei, ra lệnh rõ ràng:

"Mau đến chỗ Akiko. Mùa đông năm nay con bé sẽ làm lễ trưởng thành để chuẩn bị nhập cung. Không thể để bọn yêu quái làm vấy bẩn được!"

Tim Masahiro chợt thắt lại.


Chương trước                    Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chương 2

Chương 4

Chương 11