Chương 7
Michinaga tiếp tục nói:
"Phải tiêu diệt hết bọn quái vật xuất hiện ở Higashi Sanjo-dono đêm nay. Nếu chuyện xảy ra với Akiko bị lộ, việc tiến cung nhất định sẽ bị ngăn cản. Seimei, mau chóng trấn áp chúng đi! Cấm toàn bộ người trong nhà tiết lộ bất cứ điều gì. Với người ngoài chỉ cần bảo là có gió lốc, không ai dám trái lệnh của Tả Đại thần."
"Xin tuân lệnh."
Seimei hành lễ, sau đó liếc nhìn Masahiro đang đứng phía sau.
Masahiro chỉ đứng ngây ra đó.
Những lời Michinaga vừa nói vẫn ong ong trong đầu. Rõ ràng khi nãy còn nghe rất rõ, vậy mà giờ mọi âm thanh bỗng trở nên hỗn loạn, méo mó, vỡ vụn rồi biến mất.
Mặt Masahiro tái nhợt. Michinaga tức giận quát:
"Masahiro! Chuyện này là sao? Lúc chạng vạng, ngươi đến đây chẳng phải đã nói không cần lo lắng gì sao?!"
Masahiro như bị sét đánh ngang tai.
Đúng vậy… chính mình đã nói, kết giới của Seimei tuyệt đối không thể bị phá vỡ, còn bảo là không cần lo lắng.
Thấy Masahiro trắng bệch, Seimei khẽ nhíu mày, nhìn Michinaga.
"Xin ngài thứ lỗi."
"Chuyện gì?"
"Đây không phải lỗi của cháu trai tôi. Hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó vượt ngoài sức tưởng tượng. Nói cách khác, thuật trừ ma của Abe no Seimei nếu do chính tôi thi triển thì tuyệt đối không dễ dàng bị phá nát như vậy."
Michinaga im lặng. Lời Seimei nói là dựa trên vô số sự thật đã tạo nên uy tín không thể lay chuyển của ông.
"Vậy thì tại sao chứ?"
"Nếu muốn biết, phải điều tra. Masahiro, đi thôi!"
Vỗ nhẹ tấm lưng cứng đờ của đứa cháu, Seimei bước ra ngoài. Masahiro nặng nề bước theo, khẽ thì thào hỏi:
"Ông nội… thật sự là…"
Seimei dứt khoát gật đầu, rồi mỉm cười như để trấn an:
"Ông không nói dối đâu. Con làm rất tốt, đừng lo."
Ngón tay run rẩy nắm chặt vạt áo ông, Masahiro như một đứa trẻ hoảng sợ, co rúm lại.
Như đang dỗ trẻ, Seimei không ngừng vỗ vai cháu, rồi cả hai cùng bước đến đối phòng phía Đông Bắc.
Trong đình viện quanh đối phòng vẫn còn sót lại yêu khí.
Masahiro cố quay đầu nhìn: khắp nơi đều phủ tro đen, chướng khí bốc lên, thổi tro bay tán loạn.
Tất cả cửa trong đối phòng đều bị thổi tung; giấy dán cửa sổ bong tróc từng mảng; mành và bình phong bị xô ngã; đồ đạc vương vãi khắp nơi. Như thể có thứ gì đó nổi điên trong này vậy.
Seimei vừa bước vào liền thấy một thanh niên ngồi tùy tiện ở đó, bên cạnh là Akiko – hai mắt nhắm nghiền, bất động.
"Guren!"
Ngay khi Seimei cất tiếng, Masahiro đã lao tới, quỳ xuống bên Akiko.
"Akiko! Akiko! Cố lên, Akiko!"
Lặng lẽ nhìn Masahiro ôm lấy cô gái và không ngừng gọi, Guren chớp mắt đã biến về hình dạng Mokkun.
Từ khi Akiko gặp nạn đến lúc Masahiro và Seimei tới nơi, anh vẫn giữ nguyên hình dạng thần tướng để ở bên cô. So với hình dạng Mokkun, hình dạng thật của anh gây áp lực với kẻ địch lớn hơn nhiều. Chỉ cần duy trì hình dạng thật, Guren đã tỏa ra phần lớn thần khí.
Nằm trong vòng tay Masahiro, mí mắt Akiko khẽ rung, rồi cô chậm rãi mở mắt.
Đôi mắt mông lung nhìn quanh, giọng mê sảng, môi run rẩy. Khi nhận ra Masahiro, cô lập tức nín thở, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn.
Đôi mắt đen láy ứa nước, Akiko yếu ớt nắm lấy tay Masahiro.
Vô tình nhìn xuống mu bàn tay cô, Masahiro kinh ngạc.
Trên mu bàn tay, kéo dài từ chính giữa, là một vết thương vặn vẹo. Từ miệng vết thương, chướng khí đen đặc liên tục phun ra.
"Masahiro… Masahiro…"
Akiko mấp máy môi.
"Tớ biết mà… tớ nghe được rồi…"
Masahiro không ngừng gật đầu. Ngực nóng ran, cổ nghẹn lại, không nói nên lời.
Cánh tay Akiko chợt rũ xuống. Không rõ vì yên tâm hay vì không chịu nổi đau đớn, cô dựa vào Masahiro và ngất lịm.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Vai Masahiro run rẩy, cậu cúi đầu:
"Thật xin lỗi… Tớ đã hứa sẽ bảo vệ cậu… nên có chuyện gì cứ gọi tớ… Đã hứa như thế mà…"
Lúc nào cũng vậy… dù hứa thế nào, vẫn không kịp.
Chuyện vết thương này cũng vậy. Hôm trời mưa đến thăm cô ấy, mình đã phát hiện ra…
Nhưng lại nghĩ mình nhìn nhầm, nên bỏ qua. Nếu khi đó kể cho Seimei, có lẽ chuyện này đã không xảy ra.
Thật ngu xuẩn… thật ngu xuẩn!
Tiếng cười nhạo của con điểu yêu bị đánh bại trước kia như vang lên lần nữa, sắc bén bên tai.
Vết thương này là phép trói buộc.
Con điểu yêu đã gây ra vết thương trên cổ tay Akiko, mở đường cho chủ nhân của nó. Chướng khí từ miệng vết thương đã xâm nhập và xuyên qua kết giới. Có yêu quái đáng sợ kêu gọi mình – Akiko từng nói vậy – và cứ buộc cô ấy phải trả lời. Không thể chắc chắn lý do, nhưng rất có thể việc cô đáp lại giọng nói đó rồi bị bắt là sự thật.
Bấy giờ, Mokkun – vốn vẫn im lặng – bỗng lên tiếng:
"Con bé Akiko này… vẫn cứ lặp lại mãi."
Masahiro ngẩng đầu nhìn Mokkun. Đôi mắt trong trẻo của Mokkun đang chăm chú dõi xuống tay trái Akiko. Masahiro vì áy náy mà ánh mắt run rẩy, rồi chợt sững lại khi thấy thứ Akiko đang nắm chặt.
Mokkun nheo mắt:
"Cứ ‘Thật xin lỗi, thật xin lỗi’ mãi… chắc là nói với cậu đó."
Bàn tay trắng bệch của Akiko đang siết chặt một chiếc túi thơm nhỏ.
Seimei nhanh chóng dựng lên một lớp kết giới mới bao quanh đối phòng, rồi đưa Akiko vào trong màn.
Masahiro và Mokkun ở lại, còn Seimei bắt đầu thi triển phép tinh lọc để loại bỏ chướng khí trong cơ thể mọi người.
Masahiro tháo túi thơm khỏi tay trái Akiko, thay bằng túi thơm của mình vào tay phải cô. Cậu còn cẩn thận lấy dây quấn quanh cổ tay để túi không bị tuột.
Hương thơm có sức mạnh trừ tà. Chỉ mong nhờ đó, cậu ấy có thể bớt đau đớn vì chướng khí.
Túi thơm do một âm dương sư như Masahiro luôn mang theo bên người sẽ linh nghiệm hơn nhiều so với đồ vật bình thường, huống hồ túi này còn được yểm phép thuật.
Vết thương trên tay phải Akiko vẫn không ngừng tuôn ra chướng khí.
Cô đang sốt cao, liên tục lăn qua lăn lại, rên rỉ đau đớn.
Nhìn dáng vẻ đó, Mokkun lo lắng nói:
"Đau lắm đấy. Đại khái là chướng khí đang chạy loạn khắp cơ thể Akiko, đau đến mức khó tưởng tượng được."
Masahiro siết chặt tay.
Phải làm sao bây giờ?!
Đúng lúc ấy, Seimei trở lại. Dù thoáng vẻ mệt mỏi, ông vẫn mạnh mẽ ngồi xuống cạnh Masahiro.
Nhìn Akiko đang mê man rên rỉ, Seimei đưa mắt sang Mokkun:
"Guren, làm phiền ngươi đi tuần tra quanh đây một chút. Lỡ như còn con nào lọt lưới…"
“Hiểu rồi. Ta sẽ nướng chín hết bọn chúng nhanh thôi.”
Higashi Sanjo-dono lúc này bị chướng khí bao trùm, vừa che giấu vừa nuôi dưỡng yêu quái, khắp nơi đều ẩn chứa nguy hiểm.
Seimei thở dài, lặng lẽ nhìn Akiko.
"Công văn mà Tả Đại thần đưa tới…"
Vẫn nhìn Akiko, nhưng ông lại nói với Masahiro. Cậu giật mình ngẩng lên.
"Viết là muốn ta bói toán ngày tốt để đưa tiểu thư Akiko tiến cung, chính xác là như vậy."
Masahiro trợn to mắt, mí mắt run rẩy kịch liệt.
Tiến cung… nghĩa là trở thành phi tần của hoàng đế. Đương kim hoàng thượng hiện chưa có con trai. Đứa bé trong bụng hoàng hậu sẽ là nam hay nữ, lúc này vẫn chưa rõ.
"Ông nội thấy sao?" – Masahiro cứng ngắc hỏi.
Seimei ngừng lại một chút rồi nghiêm túc đáp:
"Hẳn là hoàng tử."
Hoàng hậu Teishi là em gái Fujiwara no Korechika, con gái của Fujiwara no Michitaka – người anh trai quá cố của Fujiwara no Michinaga. Sau khi Michitaka qua đời, hai chú cháu Michinaga và Korechika tranh giành quyền lực dữ dội. Korechika thất bại, bị giáng chức, nhưng vẫn còn quân bài quan trọng nhất: đứa bé trong bụng em gái mình.
Nếu là bé trai, đó sẽ là hoàng đế tương lai. Korechika, với tư cách ngoại thích, sẽ dễ dàng thao túng, từng bước đoạt quyền, thậm chí có thể đẩy Michinaga – người hiện nắm quyền tối cao – xuống.
Nhưng Michinaga đâu dễ buông quyền. Không có con trai, ông ta sẽ để con gái mình sinh ra một đứa. May thay, chính thất của Michinaga có bốn cô con gái.
Fujiwara no Akiko là con gái cả, năm nay mười hai tuổi – vừa đủ tuổi làm lễ trưởng thành.
Michinaga luôn chờ ngày ấy, vừa lo lắng sẽ có hoàng tử ra đời trước khi con mình vào cung.
Trước khi hoàng hậu hạ sinh, Tả Đại thần muốn nhanh chóng đưa Akiko tiến cung, nên mới nóng ruột bói toán.
Ông ta yêu cầu tìm ngày sớm nhất, tốt nhất. Bất kể là lúc nào, Michinaga cũng sẽ dùng quyền lực của mình để ép thông qua, rồi đưa Akiko đến bên cạnh đương kim hoàng thượng.
Masahiro siết chặt tay.
Vào cung rồi, muốn ra ngoài là chuyện gần như bất khả thi. Trừ phi không sinh con, hoặc mắc bệnh, hoặc gia đình gặp biến cố lớn, nếu không thì trước khi hoàng thượng thoái vị, tuyệt đối không thể rời khỏi hậu cung.
"Thật xin lỗi… thật xin lỗi…" — Akiko vẫn không ngừng lặp lại.
Masahiro chợt nhận ra, có lẽ cô xin lỗi không phải vì đã không gọi mình, mà vì Đại thần dự định mùa đông này sẽ tổ chức lễ trưởng thành và đưa cô tiến cung cùng lúc.
Cậu ngẩn người lắng nghe, còn Seimei cố giữ bình tĩnh để tiếp tục nói.
"Cho nên, cần nhanh chóng tìm ra con yêu quái từ xứ khác để giải trừ lời nguyền trói buộc tiểu thư Akiko. Nhưng nỗi đau đớn ấy quả thật không thể tưởng tượng nổi."
Với thân thể yếu ớt của Akiko, rốt cuộc cô có thể chịu đựng được đến khi nào? Dù có thể gắng gượng, phía trước vẫn còn lễ trưởng thành và chuyện tiến cung. Dù thế nào đi nữa, cũng phải xóa bỏ nỗi đau này trước đã.
Vì vậy, hãy chuẩn bị một thế thân cho Akiko, chuyển toàn bộ đau đớn sang đó. Nhưng cách này cũng không thể trừ hết chướng khí.
Trạng thái ấy giống như khi trúng độc nặng: dù không còn đau đớn, vẫn sẽ thấy khó chịu vô cùng. Cho dù vậy, vẫn tốt hơn là không làm gì.
Hơn nữa, trước ngày Akiko tiến cung, phải nhanh chóng tiêu diệt hết bọn yêu quái này.
Tất cả là để giải thoát Akiko khỏi cơn đau do lời nguyền.
Seimei thở dốc, ánh mắt khó diễn tả thành lời, chăm chú nhìn đứa cháu nhỏ vẫn ngồi bất động nãy giờ.
Dù năng lực mạnh mẽ nhưng chưa thành thục, đứa trẻ này đã phá được phép trói buộc Long thần Kifune, giải phóng linh thể của Kifune — điều ấy, cũng có thể nói là nhờ sự tồn tại của Akiko.
Để cứu Akiko, Masahiro đã đánh thức sức mạnh tiềm ẩn của mình. Sức mạnh vốn đang ngủ say, giờ đã nở hoa nhờ quyết tâm và sự chuyên chú.
Ngay cả bản thân cậu cũng chưa nhận ra.
Đó là sức mạnh có thể một mình ngăn chặn luyện ngục khủng khiếp mà Hỏa tướng Touda tạo ra trong cơn cuồng nộ.
Seimei đưa mắt sang Akiko đang rên rỉ mê man.
Đêm qua, ông đã quan sát thiên tượng. Sao trời dịch chuyển, báo hiệu vận mệnh bắt đầu thay đổi.
Nãy giờ vẫn im lặng, Masahiro chợt từ từ ngẩng đầu nhìn Seimei.
"Ông nội."
Seimei khẽ giật mình. Ánh mắt tĩnh lặng lạ thường, chất chứa u sầu, như buông xuôi cho số phận của Masahiro đang hướng về ông.
Masahiro bình thản nói:
"Con có chuyện muốn nhờ ông."
*****
Sau khi đi một vòng quanh Điện Higashi Sanjo-dono rộng lớn để chắc chắn không còn gì bất thường, Mokkun quay về đối phòng Đông Bắc.
"Oáp…"
Mokkun vừa khẽ nhảy lên bụi trúc, thì đúng lúc ấy, Masahiro cũng bước ra từ đối phòng.
"Masahiro?"
Ngạc nhiên, Mokkun kêu lên, rồi gần như cùng lúc tựa vào cây cột bên cạnh cậu.
"Nè, cậu sao vậy?"
Thấy Mokkun hớt hải chạy đến, Masahiro với gương mặt tái xanh gượng cười:
"A a, Mokkun."
"Gì mà ‘a a, Mokkun’ hả! Sao lại thế này?"
Nhận ra chuyện không đơn giản, Mokkun lập tức nghiêm túc hẳn. Masahiro dựa lưng vào cột, nhấc một chân lên, hai tay ôm lấy đầu gối.
Cúi đầu, trán tì vào đầu gối, Masahiro vẫn cười buồn rồi khẽ thì thầm:
"Mùa đông này Akiko phải tiến cung…"
"Cái gì?"
"Tiến cung?"
Mokkun trừng mắt kinh ngạc. Masahiro giả vờ bình thản nói tiếp:
"Đúng vậy. Đến mùa đông, sẽ làm lễ trưởng thành rồi tiến cung ngay. Đã hứa như thế rồi mà…"
Nghe câu cuối thấm đẫm nỗi tịch liêu, Mokkun khẽ rung tai. Không hiểu sao, rất khó mở miệng. Anh lặng lẽ nhìn trộm vẻ mặt của Masahiro từ dưới lên.
Cúi đầu, trán tì gối, ngoài miệng mỉm cười, nhưng ánh mắt Masahiro lại run rẩy.
Cùng đi ngắm đom đóm đi.
Mới vừa hứa, còn ngoéo tay với nhau rõ ràng chỉ vài giờ trước.
Mùa hè sang năm, cùng đi ngắm đom đóm ở Kifune.
Nếu nhờ Kurumanosuke chở đi thì sẽ ổn thôi. Khung cảnh đẹp đến ngây ngất, cậu ấy nhìn thấy chắc chắn sẽ vui… Mình đã nghĩ như vậy.
Masahiro ngẩng lên, nhìn chằm chằm trần nhà. Phải ngẩng lên, nếu không nước mắt sẽ rơi — Mokkun nghĩ thế.
Không nói ra, chỉ giữ yên trong lòng.
Masahiro vẫn nhìn lên trần nhà, rồi nói:
"Mokkun, đi tìm Kyuki đi."
Đôi mắt vẫn hướng lên trần, giọng đều đều, vô cảm:
"Đi tìm đi. Để Akiko thuận lợi vào cung."
Nghe lời nói kiên quyết ấy, Mokkun nhắm mắt lại.
Bề ngoài cố giữ bình tĩnh, nhưng bên trong lại là một tâm hồn tổn thương.
Bọn nhỏ vốn nội tâm ngây thơ, non nớt này, giờ đã hiểu rõ điều mình mong muốn là gì. Nhưng khi nhận ra… mọi thứ đã kết thúc.
Mokkun nhìn về phía đối phòng.
Đêm qua, anh cũng đã quan sát thiên văn. Dựa vào bản đồ sao, anh biết một vận mệnh đang bắt đầu xoay chuyển.
Vận mệnh của người có liên quan đến Masahiro đang thay đổi dữ dội.
Mokkun lắc đầu, cố tỏ ra hào phóng, nói:
"Ừm, nhất định phải đánh tan bọn yêu quái xứ lạ đang trốn chui trốn nhủi ở đây."
"Ừ."
Masahiro gật đầu, ánh mắt đượm đau thương khẽ nheo lại.
Cậu rốt cuộc đã thấm thía sâu sắc.
Akiko chính là “công chúa” của vị Tả Đại thần quyền khuynh thiên hạ này.
Nhận xét
Đăng nhận xét