Lời bạt
Trong truyện có xuất hiện chữ kanji “轍”. Tôi lúc nào cũng đọc nó là wadachi, nhưng đến giờ vẫn thấy ít ai đọc như tôi cả. Cụm “chạy trên cùng một vết bánh xe” mà đọc là wadachi thì nghe vẫn vừa ngầu vừa hay hơn tetsu nhiều đúng không!
Mọi người khỏe không? Lâu quá không gặp! Tôi là Yuuki Mitsuru đây.
Shounen Onmyouji đã ra đến tập hai rồi!
Nhân vật được yêu thích nhất trong tập một... đúng như dự đoán là Mokkun! Còn nhân vật chính – Abe no Masahiro – thì lại hoàn toàn bị lép vế. Tôi cứ ngỡ ít nhất cậu ấy cũng được xếp hạng hai, ai ngờ lại là ông nội “khó ưa”! À mà… nói “khó ưa” thì hơi oan, thôi coi như là “ông nội nghiêm khắc” vậy. Sau đó mới đến Masahiro và Akiko. Biết rằng có người yêu mến Akiko khiến tôi thở phào nhẹ nhõm thật sự.
Còn những nhân vật mới trong tập này thì sao nhỉ? Shouran (tên mà Seimei đặt cho Seiryuu) đúng là một người rất đáng thương. Cô Asagi hình như đặc biệt thích nhân vật này, đưa ra rất nhiều gợi ý mà tôi cũng tham khảo luôn. Cá nhân tôi lại cực kỳ mê Kurumanosuke. Một nhân vật đầy sức sống, đến nỗi chính tôi cũng không ngờ mình viết ra được như vậy! N村-sensei – biên tập viên của tôi – cũng có vẻ rất thích Kurumanosuke. Biết đâu sau này cậu ấy sẽ còn xuất hiện nhiều nữa nha. Yeah~
N村-sensei từng nói với tôi: “Lần sau viết tiếp Shounen Onmyouji đi nhé”. Chỉ câu đó thôi cũng đủ khiến tôi bừng bừng khí thế và dạt dào cảm hứng!
Tôi còn hồ hởi đề xuất một kịch bản như sau:
“Đêm khuya ở đền Kifune, Akiko bị bắt cóc! Masahiro lao đến cứu nàng, gọi to tên cô trong đêm tối! Akiko nghe thấy tiếng gọi, cũng kêu lên đáp lại! Tiếng gọi của hai người vang vọng giữa màn đêm! Thứ chia cắt họ chính là dải Ngân Hà! Bởi vì… hôm đó là Thất Tịch! Tình yêu đã thức tỉnh! Họ đang hẹn hò dưới sao trời!”
—— Nỗ lực thuyết phục hết mình ——
N村-sensei gật gù, rồi bình thản bác bỏ:
“Cô Yuuki này, nói thật… tình tiết thế này không khả thi đâu. Mà đầu tiên, hôm đó trên trời không có sao.”
……Ô ô ô. Không sao hết… Dù gì thì chuyện “cạnh tranh tình cảm” tôi cũng đã viết rồi, còn được cô Asagi minh họa lại nữa cơ mà…
Để lấy lại tinh thần, lần viết tập này, tôi quyết định đi thực địa quan sát luôn. Vừa khéo trúng dịp lễ Setsubun, tôi đi xe buýt khứ hồi, ngủ hai đêm liền trên xe. Mà nằm ngủ trên xe đúng là chẳng ngon giấc gì cả…
Đang lơ mơ vì thiếu ngủ thì nghe nhân viên quầy thông tin bảo: “Hôm nay Kifune có thể có tuyết rơi.” Tôi giật mình hét lên: “Cái gì?!” Nhưng vẫn quyết tâm đi. Từ xe buýt, tôi bắt tàu điện Eizan đến ga Kibuneguchi. May mà trời chỉ u ám chứ chưa có tuyết. Thật may mắn ~ thật may mắn ~
Theo sổ tay du lịch, từ ga đến Đền Kifune có xe buýt du lịch. Tôi hí hửng nhìn bảng thông báo thì thấy:
“Xe buýt ngừng hoạt động từ tháng 11 đến tháng 3.”
……Trời ơi, con đã làm gì sai?
Thế là tôi đành một mình đi bộ trên con đường núi vắng tanh từ Kibuneguchi đến Đền Kifune. Một bên là dòng sông Kibune, bên kia là rừng sam. Tôi cứ thế lặng lẽ đi tiếp, xung quanh chỉ có tiếng nước chảy róc rách và gió thổi vi vu. Dù là ban trưa mà cũng cảm thấy hơi… rợn người. Vậy mà Masahiro với Mokkun còn dám mò đến đây vào ban đêm, đúng là gan dạ thật!
Cuối cùng cũng đến nơi. Đúng dịp Setsubun nên ở đền đang tổ chức lễ đánh đàn thần thánh. May quá ~ may quá ~ Tôi còn vào được nội điện tham quan. Sau đó lại quay về Tokyo, đến một viện bảo tàng phong tục mà tôi muốn đi từ lâu. Tuy có hơi lạc đường, nhưng cuối cùng cũng đến nơi… Thế rồi nhìn thấy tờ thông báo dán ngay cửa:
“Bảo tàng tạm nghỉ từ ngày X tháng X đến ngày 3 tháng 2. Ngày 4 mở cửa trở lại. (Hôm đó là ngày 3 tháng 2)”
…Trời ơi, người thật sự ghét con đến vậy sao? Ngay cả người cũng quay lưng lại với con sao… (khóc thét)
Thất vọng quá, tôi bèn đi đến chùa Rokudouchinnou-ji. Trên đường ghé mua kẹo ma, rồi tiếp tục đi Gion, ghé qua Kiyomizu-dera, nơi có cây đinh nguyền rủa sâu năm tấc. Tôi mua dưa chua, bánh Yatsuhashi ở Sannenzaka, ăn một bữa no nê tại quán cơm, rồi vừa xem kịch Taiga vừa gà gật trong phòng chờ xe buýt đêm để giết thời gian. Trên xe về thì vừa ngồi xuống là ngủ thẳng cẳng.
Thứ còn sót lại chỉ là cơ bắp rã rời, đôi chân đau nhức, và… một quyển Sổ tay du lịch Kifune! Cái đó thật sự hữu ích!
Lần tới nhất định phải lập kế hoạch đàng hoàng rồi mới đi! Vì Kyoto đầu xuân thực sự rất tuyệt vời! Khó khăn lắm mới lên mạng tra cứu được, phải “nghiên cứu” cho thật kỹ! Ơ? “Nghiên cứu” chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao? (nghi ngờ)
Vậy là đã đến tập hai rồi đấy. Mọi người thấy sao? Tôi rất mong được nghe cảm nhận từ các bạn!
Những bạn đã viết thư cho tôi từ lần trước, tôi sẽ cố gắng trả lời hết – dù có thể hơi chậm một chút. Xin hãy chờ tôi thêm một thời gian nhé!
Lần này, cô Asagi đã vẽ bìa và tranh minh họa cực kỳ tuyệt đẹp! Chỉ mới xem bản nháp mà tôi đã sung sướng đến mức nhảy cẫng lên vung tay múa chân! A a, thật là hạnh phúc! Lần tới xin hãy tiếp tục vẽ đẹp như thế nữa nhé, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức!
Vậy thì – hẹn gặp lại mọi người ở tập tiếp theo nha!
Yuuki Mitsuru
-----
Chú thích:
Kẹo ma: Kẹo ma còn được gọi là kẹo nuôi trẻ và đây là một câu chuyện rất cảm động về tình mẫu tử. Người mẹ đã mất vẫn cố hiện về để mua kẹo cho đứa con sơ sinh của mình. Mình có chèn link câu chuyện để mọi người tìm hiểu thêm nhé.
Nhận xét
Đăng nhận xét