Chương 14
Mấy ngày sau, vào một buổi trưa mưa rơi tí tách, Masahiro tiếp đón một vị khách.
Tuy vẫn chưa khỏe hẳn, nhưng lần này không ngồi dậy thì không được, cậu đành đặt một chiếc bàn thấp sau lưng để tựa vào.
Dù đầu óc vẫn còn choáng váng, Masahiro vẫn tươi cười như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Tớ đã nói là cậu không cần phải lo cho tớ rồi mà?”
Nhưng Akiko, người đang ngồi trước mặt cậu, chẳng hề tin tưởng chút nào. Khuôn mặt cô như sắp bật khóc, cứ nhìn chằm chằm vào Masahiro.
“Nói dối! Vì tớ nhớ rất rõ là…!”
Đôi mắt Akiko đã ngấn lệ, rồi không thể kìm nén được nữa, cô đưa tay lên che mặt.
“Xin lỗi… Xin lỗi…! Tất cả là do tớ không nghe lời Masahiro…”
Dù đúng là như vậy thật, nhưng nói thẳng ra thì quá tàn nhẫn, nên Masahiro chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.
“Xấu xa nhất là Gaku đã điều khiển cậu, tớ biết là cậu không hề có ý định giết tớ.”
“Chuyện đó…!”
Akiko ngẩng đầu, hai mắt đẫm nước. Masahiro vội vàng đính chính.
“Không phải, ý tớ là… Akiko không cố tình làm thế, chỉ là bị Gaku điều khiển thôi, nên chuyện này không phải lỗi của cậu.”
Trái tim Akiko đang rỉ máu. Masahiro biết điều đó.
Cô nhớ rõ tất cả. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã đủ khiến cô khổ sở rồi.
Masahiro cúi đầu, thấy đôi tay Akiko đang siết chặt trên đầu gối. Cậu vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô, như muốn an ủi, dỗ dành.
“Tớ thật sự không sao mà. Đừng khóc, nếu Akiko khóc thì tớ cũng hoang mang lắm…”
Nhìn người khác khóc thật sự khiến người ta đau lòng. Chỉ cần thấy thôi cũng đã nhói tim, mà lại chẳng biết phải làm gì để xoa dịu.
Masahiro lau đi những giọt nước mắt trên mặt Akiko, mỉm cười để trấn an cô. Thấy nụ cười ấy, Akiko thả lỏng vai, khẽ gật đầu.
Mokkun, nãy giờ vẫn ở cạnh lặng lẽ nghe hai người nói chuyện, giờ mới bước tới trước mặt Akiko, nhẹ nhàng vỗ vai cô.
“Không cần để ý đâu. Tất cả là tại cái cậu âm dương sư non nớt này, không đủ bản lĩnh để nhận ra âm mưu của Gaku!”
“Độc miệng vừa thôi…”
Masahiro trừng mắt nhìn Mokkun, nhưng hắn vẫn hồn nhiên tiếp tục:
“Hơn nữa, dù chỉ là có khả năng thôi, nhưng cậu nhóc Masahiro này đã thiếu nợ Long thần Kifune rồi. Không tu hành nghiêm túc là sẽ bị trời phạt đấy!”
“Mokkun!? Chuyện đó là sao hả!”
Masahiro kêu lên. Mokkun khéo léo giơ chân trước lên rồi bắt đầu giải thích:
“Chuyện là thế này… Vì thần ở Kifune đã giúp chúng ta. Mà thần linh nếu không được tế lễ đàng hoàng sẽ giáng thiên tai đấy! Hơn nữa, thần Kifune là một trong năm vị thần hàng đầu ở Nhật Bản. Nếu sau này cậu trở thành một âm dương sư gà mờ thì sẽ rất mất mặt! Nên thần sẽ trừng phạt cậu.”
“Nếu trở thành âm dương sư gà mờ mà cũng bị trời phạt… Khoan đã, chẳng lẽ là lỗi của tớ sao…!?”
Masahiro thầm than: tự dưng lại mang nợ, nếu không đạt tiêu chuẩn của thần thì còn bị trời phạt nữa! Không hổ là thần Kifune, thật là ngang ngược quá mức.
“Chính là vậy đó, cố lên nha, cháu trai của Seimei đại nhân!”
“Đừng có gọi tớ là cháu trai nữa!”
Masahiro hét lên đáp lại Mokkun, rồi quay sang cười cười với Akiko như để xoa dịu cô.
“Thế đấy… Chỉ vậy thôi à, nên cậu đừng bận tâm nữa…”
“Đúng đó, đúng đó. Biến nó thành động lực tu hành, luyện tập thật chăm chỉ thì sẽ có kết quả tốt thôi.”
“Mononoke thì không có tư cách nói mấy lời đó!”
“Tớ không phải mononoke!”
Thấy hai người đấu võ mồm, cuối cùng trên mặt Akiko cũng nở nụ cười.
Có lẽ đã yên lòng rồi, cô thở ra một hơi, rồi như sực nhớ ra điều gì, đưa tay vào trong tay áo.
“Masahiro, cái này…” Trên tay cô là một chiếc túi thơm mới. Akiko nháy mắt với Masahiro, nói:
“Ngài Seimei nói rằng, nhờ có túi thơm này mà ít nhất cũng tránh được một tai họa còn lớn hơn. Tuy tớ cũng không hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì, nhưng thật lòng cảm thấy… cuối cùng mình cũng có chút hữu ích.”
Masahiro nhận lấy túi thơm, nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay, khóe miệng nở nụ cười.
“Ừm… Cậu giúp tớ rất nhiều. Cảm ơn cậu.”
Mỏ của Gaku. Cột lửa hừng hực. Cùng mùi hương già la thoang thoảng…
“Tớ còn chia cho Mokkun một ít nữa.”
Masahiro vò đầu Mokkun loạn cả lên, nhưng Mokkun để mặc cho cậu muốn làm gì thì làm, chỉ khẽ gật đầu.
“… Vậy à? Vậy là có hiệu quả thật rồi!”
Akiko đưa tay che miệng, nở nụ cười tươi như hoa. Nhưng lúc ấy, Masahiro chợt thấy trên tay phải cô có thứ gì đó giống vết thương.
“Akiko, tay cậu…”
Cậu vừa cất lời, vết thương ấy liền biến mất.
Vẻ mặt Akiko đầy nghi hoặc, cô cúi xuống nhìn tay mình.
“Gì vậy Masahiro?”
“Không có gì… Chắc là tớ nhìn lầm rồi…” Vừa nói, trong đầu Masahiro lại như có điều gì đó vương vấn. Là cảm giác bồn chồn? Không, là bất an?
Chắc chỉ là do tâm lý thôi. Masahiro lắc lắc đầu, rồi đổi sang đề tài khác.
“Mà này, Tả đại thần lại cho phép cậu ra ngoài luôn à? Tớ còn tưởng không chừng bị cấm túc hoàn toàn rồi chứ.”
Nghe vậy, Akiko hơi ngượng ngùng, khẽ cười.
“Vốn là vậy thật… Nhưng tớ đã cố hết sức khẩn cầu phụ thân. Giờ cũng đến lúc phải trở về rồi…” Akiko đứng dậy.
“Thật sự rất xin lỗi… Và, cảm ơn cậu đã cứu tớ.”
Nói xong những lời ấy, Akiko rời khỏi nhà Abe.
※※※※※
Cảm thấy choáng váng, Masahiro nằm xuống nghỉ ngơi, tay không ngừng mân mê chiếc túi thơm mới. Nhìn kỹ, túi được may bằng lụa thượng hạng, màu sắc hài hòa, đường kim mũi chỉ tinh xảo, trông vô cùng trang nhã.
“Masahiro, nhìn cậu vui đến mức đó kìa ~ Sướng ghê nha ~~”
Mokkun khúc khích cười. Masahiro lè lưỡi, rồi ngửa mặt nhìn lên trần nhà.
Gaku và Shun — những yêu quái khủng khiếp — đều tôn Kyuki làm chủ. Còn khẳng định sức mạnh của Kyuki vượt xa bọn chúng.
Masahiro nghiêm túc nhìn hai tay mình đang giơ lên.
Không thể lơ là! Chừng nào Kyuki còn ẩn mình đâu đó, mình tuyệt đối không được phép trễ nải việc tu hành.
Đột nhiên, Masahiro nhớ lại vết thương thoáng thấy trên tay Akiko. Tuy chỉ là trong chớp mắt, có thể là ánh sáng phản chiếu từ vật gì đó, nhưng nỗi bất an trong lòng cậu vẫn chưa thể tan biến.
“A… Shikigami!”
Đang mãi suy nghĩ, Masahiro bị Mokkun gọi giật lại. Một con chim trắng từ đâu bay tới, rơi xuống ngay trước mặt cậu.
“Éc!” – Masahiro kêu lên như con ếch bị ai đó giẫm phải.
Con chim này thì đúng là…
“Shikigami của ông nội.”
Như đáp lại lời cậu, con chim hóa thành một tờ giấy, chầm chậm rơi xuống.
Masahiro lập tức bật dậy, bắt lấy tờ giấy trước khi nó chạm đất, mắt nhanh chóng lướt qua những hàng chữ bên trên.
Mokkun đứng bên quan sát sắc mặt cậu. Chỉ vài giây sau, toàn thân Masahiro đã toát ra một luồng khí cực kỳ nguy hiểm.
Mokkun lập tức rón rén lùi lại. Masahiro thì siết chặt tờ giấy.
“… Masahiro, trong đó viết gì vậy?”
Mokkun hỏi nhỏ. Vai Masahiro khẽ run lên dữ dội.
“… A… Ha hả… Ha hả ha hả…”
Ái chà. Đáng sợ quá! Không phải nói đùa, thật sự rất đáng sợ!
“Kia… Đó…”
Masahiro bật dậy, hai tai như ong ong vì tức giận.
Và như thường lệ, thư của ông nội viết thế này ——
“Con làm liên lụy đến tiểu thư Fujiwara no Akiko, lại khiến Takaokami no Kami phải đích thân ra tay tương trợ… Ông nội đau lòng quá, buồn khổ quá con ơi… A a, tất cả đều do ông dạy con không nghiêm, thật hối tiếc vô cùng. A a… Con nhất định phải tu hành lại từ đầu nhé. – Seimei.”
Masahiro giơ cao lá thư đã bị vò thành một cục, nhưng chưa kịp ném đi thì cơn choáng váng lại ập đến. Cậu lảo đảo ngã vật xuống đệm.
“Masahiro!”
Trong lúc Mokkun cuống cuồng, Masahiro thả lỏng tay, ném cục giấy về phía cậu ta. Mắt nhìn lên trần, cậu hét ầm lên:
“Đáng giận!!! Chờ đó mà xem, lão già gian xảo kia ————!”
Mokkun chớp mắt, rồi vỗ tay cười như thể rất khoái chí.
Masahiro trừng mắt lườm Mokkun, gầm gừ:
“Mokkun! Cậu là mononoke, không được cười!”
Mokkun chẳng buồn đáp, chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt thản nhiên rồi lại bật cười khoái chí.
Khắp kinh thành, sắc thu đang ngập tràn ————
Nhận xét
Đăng nhận xét