Chương 9
"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang."
Tiếng niệm chú sắc bén xé toạc bầu trời đêm, uy hiếp yêu quái.
Masahiro kết ấn trước ngực, cất giọng rền vang:
Con yêu quái vừa định vung vuốt về phía Masahiro liền lãnh trọn pháp thuật ngay chính diện, bị hất văng ra sau. Nó lăn lộn thê thảm trên mặt đất, gào rít như co giật dưới cơn gió nóng bỏng. Theo phản xạ, nó định quay đầu bỏ chạy, nhưng một thân hình cao gầy đã chặn ngang lối đi.
"Đã quá muộn."
Guren chỉ buông gọn một câu, rồi phóng ra ngọn lửa tự do xoay chuyển, trong khoảnh khắc đã thiêu rụi yêu quái đến không còn cả tro tàn.
Liếc nhìn kẻ địch bị đốt sạch, Masahiro khẽ thở ra, rồi khuỵu xuống gối.
Gương mặt cậu tái nhợt, vai run lên dữ dội theo từng nhịp thở gấp.
"Masahiro, em không sao chứ?"
Trước ánh mắt lo lắng của Guren đang vội bước lại gần, Masahiro chỉ lặng lẽ gật đầu, chống tay lên gối để đứng dậy.
"Em ổn mà, đừng lo."
Guren nhìn chằm chằm Masahiro, người đang lấy mu bàn tay lau mồ hôi không ngừng túa ra trên trán, rồi dần lấy lại vẻ bình tĩnh.
"Đừng nói dối. Bộ dạng này mà bảo không sao à? Nói dối cũng phải có chừng mực chứ."
Giọng Guren có phần cứng lại. Masahiro hít sâu, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhạt.
"Thật đấy, em không sao đâu. Chỉ là mấy ngày liền trừ yêu nên hơi mệt thôi."
Masahiro giơ tay ngăn Guren, rồi nhìn lướt qua vai anh về phía sau.
Cậu thấy vô số tiểu quỷ đang co cụm run rẩy. Masahiro tiến lại, cúi người xuống ngang tầm mắt chúng.
"Này, bọn ngươi có biết đám Kyuki đang ở đâu không?"
Chúng đồng loạt lắc đầu, rồi đưa mắt nhìn nhau, sau đó ấp úng đáp:
"Yêu quái xứ khác thì có thấy, nhưng con nguy hiểm nhất thì chưa gặp."
"Yêu quái bản địa thì nhiều, nhưng con có cánh thì chưa từng thấy."
"Vậy, con vừa rồi từ đâu tới, các ngươi biết không?"
Lần này, câu trả lời rõ ràng hơn:
"Từ bên kia… chỗ quẹo đó, hình như là phủ của một vị quý tộc."
Masahiro quay đầu nhìn. Trong bóng tối, bức tường đất lợp ngói kéo dài mãi, đến chỗ ngắt đoạn thì còn nối tiếp ở xa hơn.
Bất chợt, Masahiro thấy khó thở, liền khom người xuống, cố nén tiếng rên nơi cổ họng, tay ôm chặt ngực như đang gắng chịu đau đớn.
"Masahiro!"
Guren biến trở lại hình dạng Mokkun, rồi bóng trắng nhỏ bé ấy lao tới bên chân cậu.
Lũ tiểu quỷ lo lắng nhìn Masahiro đang cúi đầu.
"Sao vậy? Trông cậu khó chịu lắm."
"Nếu mệt thì về nghỉ chút đi."
"Đúng đó, bọn ta còn trông cậy vào cậu mà."
"Mokkun cũng nói vậy còn gì."
"Nghe lời đi, cháu trai của Seimei."
"Đừng gọi ta là cháu trai."
Giọng cậu yếu ớt xen tiếng thở dốc khiến lũ tiểu quỷ tròn xoe mắt.
"Này này, cậu thật sự không sao chứ, Masahiro?"
Masahiro chống gối đứng lên, trừng mắt nhìn bọn chúng:
"Mấy người đã biết tên ta rồi thì lần sau gọi cho đàng hoàng vào đi."
"Không chịu đâu."
Lũ tiểu quỷ dứt khoát từ chối, đồng thanh nhấn mạnh:
"Cháu trai thì vẫn mãi là cháu trai. Ngoài cậu ra, Seimei đâu có cháu trai khác."
"Ai bảo không, có nhiều lắm. Ta chỉ là cháu nhỏ nhất thôi."
"Không đúng, chỉ có mình cậu à."
Mokkun chen giữa Masahiro và bọn tiểu quỷ, chống hai chân sau:
"Masahiro, cậu thật sự có vấn đề. Nếu vậy thì tớ đành cõng cậu về thôi."
Đôi mắt màu hoàng hôn bùng lửa giận.
"Ồ, tức giận rồi à?"
Masahiro nheo mắt như thấy ánh sáng chói, vừa nghĩ ngợi nhàn nhã, vừa nói sang chuyện khác:
"Mokkun, lần sau gặp yêu quái xứ khác thì đánh cho một trận, nhưng đừng giết."
"Này!"
"Như vậy, có lẽ bọn chúng…"
Chưa dứt lời, mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội. Ngực cậu thắt lại, thân nhiệt dần lạnh đi.
Mokkun và lũ tiểu quỷ vội đỡ lấy Masahiro đang loạng choạng, rồi đổ gục xuống.
"Này, gắng lên!"
"Mokkun… cậu thật… phiền phức…"
Masahiro mơ hồ nghĩ thế rồi chìm vào hôn mê.
Mokkun lập tức đưa cậu về nhà Abe.
"Vốn đã gắng sức quá mức rồi."
Đã hai tuần kể từ khi Masahiro bỏ hẳn công việc, nhưng mỗi đêm cậu đều lùng sục khắp kinh thành tìm dấu vết yêu quái. Ban ngày hầu như không nghỉ, cùng lắm ngủ được hai tiếng. Thời gian còn lại cậu luyện pháp thuật, bói tìm tung tích yêu quái, chuẩn bị đạo cụ… không lúc nào chịu ngơi nghỉ. Đôi khi còn đến chỗ Seimei để hỏi thăm tình hình Akikp.
Nghe nói cô ấy đang dần hồi phục, Masahiro mỉm cười khẽ nói:
"Vậy à, tốt quá."
Từ đó, cậu không nhắc đến Akiko nữa.
Mokkun đặt Masahiro vào phòng, để cậu nằm ngay ngắn rồi lập tức chạy đến phòng Seimei.
"Seimei!"
Từ xa, thấy Mokkun vừa vào đã lớn tiếng, Seimei chỉ uể oải đáp:
"Ừ?"
Ông đang ngồi trước bàn, trước mặt là bàn bói, khoanh tay trầm ngâm. Trên gương mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi, có lẽ vì lời nguyền của Kyuki đã chuyển sang ông.
Vốn dĩ, khi âm dương sư xem bói thì sẽ tuyệt đối không cho ai quấy rầy, nhưng Mokkun vẫn thản nhiên bước đến trước mặt ông, đứng dạng chân như lực sĩ Kim Cang nổi giận:
"Ông, ngăn thằng nhóc đó lại!
"Ý ngươi là Masahiro hả?"
"Ngoài nó ra thì ai nữa! Làm liều cũng phải có giới hạn, không cho nghỉ vài ba ngày thì thân thể nó không chịu nổi đâu!"
"Guren."
Bỗng nhiên bị Semei gọi tên với giọng nói đầy nặng nề như thế, Mokkun im bặt. Seimei nhìn chằm chằm vào Mokkun, nghiêm túc nói:
"Cứ để nó làm đi. Dù ngươi nói, nó cũng chẳng nghe đâu."
Nghe giọng điệu như đã hiểu rõ mọi chuyện, Mokkun cau mày, đôi tai dài khẽ rung.
"Ông đang giấu ta chuyện gì sao? Nói mau, Seimei!"
Seiryuu, như thường lệ, tránh sang bên và liếc xéo Mokkun. Mokkun cũng trừng lại không chút thua kém, hai bên như đang giao chiến không lời.
Trong khi đó, Rikugou vòng ra sau lưng Seimei, bất thình lình xách Mokkun lên.
"Rikugou, ngươi…!"
Mokkun gằn giọng bất mãn, nhưng Rikugou chỉ nói đều đều:
"Bất mãn để sau hẵng nói. Masahiro hình như tỉnh rồi."
Cảm nhận khí tức của Masahiro, quả thật cậu đã tỉnh như lời Rikugou nói, lo cậu lại trốn ra ngoài, Mokkun dù bực bội vẫn ngoan ngoãn để Rikugou mang đi.
Seimei dõi theo hai bóng lưng khuất dần, khẽ thở dài.
Seiryuu khom lưng, ngồi xếp bằng một chân dựa vào tường, đưa mắt nhìn về phía bàn tay của Seimei. Đôi mắt xanh trong vắt ánh lên vẻ lạnh lùng.
"Ngày nào ngươi cũng bói toán, rốt cuộc là đang xem cái gì vậy?"
Bị hỏi thẳng như thế, Seimei chỉ khẽ "ừm" một tiếng mơ hồ, không đưa ra câu trả lời rõ ràng.
Seiryuu hơi cau mày, rồi nói tiếp:
“Cái đó… Ngươi định mặc kệ nó sao?”
Seimei gật đầu, mở to mắt nhìn Seiryuu. Ông lão hơi thở dài, đầy cảm thán:
"Ngươi mà cũng để tâm đến Guren, thật là hiếm thấy."
Seiryuu thoáng lộ vẻ khó chịu, lập tức phủ nhận:
"Không phải."
"Thì ra là vậy… Thật đáng tiếc. Vừa rồi còn làm ta giật mình."
Seimei như thể bị bất ngờ thật, ngay cả sắc mặt cũng đổi hẳn. Rồi chợt ông nhận ra — nếu Seiryuu không nói đến Guren, vậy thì người đó là ai?
Mang theo vẻ kinh ngạc hơn nữa, Seimei hỏi:
"Shouran… ý ngươi chẳng lẽ là Masahiro?"
Seiryuu không trả lời. Sự im lặng ấy chính là sự thừa nhận.
Seimei mỉm cười rạng rỡ, tỏ vẻ thật sự vui mừng:
"Ra là vậy, ra là vậy, cuối cùng ngươi cũng chịu công nhận Masahiro rồi à."
"Không phải."
Seiryuu dứt khoát phủ nhận, nhưng khóe môi vẫn thoáng hiện nụ cười gượng, đồng thời quay đầu nhìn về phía phòng Masahiro.
"Thằng bé ấy thân thể yếu ớt, từng suýt mất mạng, vậy mà chẳng biết lo cho bản thân, chỉ liều lĩnh lao về phía trước… Thật chướng mắt không chịu nổi."
Seimei khẽ gật đầu, như đã hiểu:
"À ra vậy. Ý ngươi là đang lo cho Masahiro — một con người yếu đuối, vừa mới hồi phục sau cơn bạo bệnh, từng suýt mất mạng, vậy mà vẫn gắng gượng chạy khắp nơi?"
"Không phải."
Lần này, Seiryuu lại gọn gàng phủ nhận. Nhưng Seimei chẳng buồn để ý, cứ một mình lẩm bẩm "Thì ra vậy, thì ra vậy…" đầy xúc động.
"Đừng có bóp méo ý ta."
Seiryuu buông một câu ngắn gọn, rồi đứng dậy.
"Ta chưa bao giờ thừa nhận hắn là người kế thừa của ngươi, nhớ kỹ điều đó."
Ném qua vai một ánh nhìn sắc bén, Seiryuu bỗng biến mất.
Seimei khép hờ một bên mắt, dõi theo bóng dáng ấy, khẽ thì thầm:
"Nếu vậy… ngươi cũng đâu cần đặc biệt xuất hiện mỗi khi Guren tới."
Trong thời gian Masahiro nằm bệnh, Seiryuu luôn chọn lúc Guren không có mặt để đến xem tình hình của cậu. Seimei biết rõ nhưng giả vờ không thấy, mặc cho Seiryuu muốn làm gì thì làm.
Vừa lẩm bẩm "Đúng là chẳng thẳng thắn chút nào", Seimei chợt nhận ra phía sau lại xuất hiện khí tức của một Thần tướng. Gương mặt già nua ấy mang chút căng thẳng.
"Có chuyện gì?"
“Là về tiểu thư Akiko… tình trạng e là không mấy khả quan. Cần tiến hành thanh tẩy uế khí một lần nữa.”
Giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc vang thẳng vào tai Seimei.
Seimei gật đầu: "Vậy à…", ánh mắt lại dừng trên thức bàn.
"Thế thì phải đi ngay. Hơn nữa, ta còn một việc cần báo với Tả Đại thần Fujiwara."
Nghe vậy, khí tức Thần tướng khẽ rung động rồi tan biến.
Seimei đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn vào thức bàn, vẻ mệt mỏi càng thêm rõ. Một lúc sau, ông nặng nề thở dài như thể lồng ngực đầy ắp chì.
*****
Sáng hôm sau, Abe no Seimei ghé thăm Điện Higashi Sanjo-dono.
Hơn hai mươi ngày đã trôi qua từ khi chuyện Akiko nhập cung được quyết định. Chiếu chỉ phong nàng làm Nyogo (Nữ ngự) được ban ngay khi nhập cung, và đến đầu xuân sẽ được lập làm Trung cung Hoàng hậu.
Các quý tộc đến chúc mừng không ngớt, ai cũng nói rằng như thế thì quyền lực của Nhiếp chính Fujiwara no Michinaga sẽ càng thêm vững chắc, gia tộc Fujiwara sẽ ngày càng hưng thịnh. Lại có kẻ đoán già đoán non rằng tiểu thư nhà Tả Đại thần — nguyên nhân quan trọng của sự thịnh vượng này — hẳn đang hạnh phúc biết bao.
Đối với tầng lớp quý tộc, đặc biệt là con gái nhà Nhiếp chính, chuyện nhập cung là điều tất yếu phải tính đến. Nếu thuận lợi sinh được Hoàng tử, họ sẽ nắm thực quyền với tư cách ngoại thích.
Ai cũng tin rằng tiểu thư nhà Fujiwara đang đếm từng ngày mong đến giờ lành.
Nhưng thực tế, Akiko đang nằm bệnh, bị nguyền rủa và gặm nhấm bởi Kyuki. Dù phần lớn ma lực của lời nguyền đã được Seimei chuyển sang một hình nhân giấy thế thân, thì uế khí vẫn rỉ ra từng chút từ cơ thể nàng.
Căn phòng Đông Bắc nơi Akiko ở được phủ bởi kết giới mới của Seimei, không phải để bảo vệ nàng khỏi yêu quái, mà là để phong ấn uế khí ấy.
Ông phải đến định kỳ để thanh tẩy, trước khi uế khí gây hại cho các nữ quan chăm sóc nàng.
Thông thường, việc thanh tẩy diễn ra lúc nàng ngủ, nhưng hôm nay nàng lại tỉnh.
Nghe tin Seimei đến, Akiko nhờ nữ quan Utsugi:
"Ta muốn gặp Seimei-dono."
"Không được, cơ thể tiểu thư lúc này không thể hao tổn sức lực."
Utsugi kiên quyết phản đối.
Chỉ còn mười ngày nữa là đến lễ trưởng thành của Akiko. Gần đây nàng mới gượng dậy được, tuyệt đối không thể để nàng mệt mỏi thêm. Chưa kể, như thế e sẽ bị ngài Michinaga trách tội, và quan trọng nhất là Utsugi thật sự lo cho sức khỏe của chủ nhân mình.
"Xin ngươi… ta muốn gặp Seimei-dono."
Giọng yếu ớt khẩn thiết, đôi mắt nheo lại như sắp khóc.
"Người nói gì tôi cũng không đồng ý."
Utsugi vẫn một mực cự tuyệt.
Bên ngoài đối ốc, Seimei đã nghe trọn cuộc đối thoại ấy.
Từ khi lời nguyền của Kyuki bùng phát cuối tháng Tám, ông đã nhiều lần tới Điện Higashi Sanjo-dono. Nhưng Akiko hầu như chẳng mấy khi tỉnh táo, hiện vẫn còn hơi sốt.
Cơn sốt này, e là chưa diệt trừ hoàn toàn Kyuki thì sẽ không hạ được.
Seimei lại nghĩ tới cậu cháu trai út đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Từ đầu tháng Chín, Masahiro bỏ hết công việc, chỉ để truy tìm tung tích yêu quái ngoại lai.
Dù tìm kiếm ban ngày, chúng tuyệt đối không xuất hiện. Sức mạnh của chúng nằm ở ban đêm — từ khi hoàng hôn buông xuống đến lúc bình minh, đó là thời gian của Masahiro.
Không thể chần chừ, từng khắc từng giây đều quý giá.
Thời điểm Akiko nhập cung là mồng Một tháng Mười Một, đã được Seimei định qua bói toán. Trước đó, Masahiro phải quét sạch đại yêu và lũ tiểu yêu dưới trướng chúng.
Seimei không thể ra tay trực tiếp — nếu chẳng may thất bại, sẽ không còn ai bảo vệ Akiko. Ngoài ông và Masahiro, trong cả nước này chẳng ai đủ sức đối đầu yêu quái.
Ngay cả Thiên hoàng — hậu duệ của Nữ thần Amaterasu — cũng không ngoại lệ. Thời kỳ đầu Heian, có lẽ vẫn còn những đế vương hoặc võ sĩ có thể diệt yêu theo lệnh Thiên hoàng, nhưng thời thế thay đổi, đất nước thái bình, con người quen với cuộc sống an nhàn, người sở hữu dị năng cũng chẳng còn lý do rèn luyện.
Abe no Seimei được mệnh danh “đại Âm Dương sư hiếm có” nhờ vào xuất thân đặc biệt của mình.
"Người ta nói ngài không phải con người, nhưng trong mắt ta, chẳng phải thế…"
Một giọng nói quen thuộc bỗng vang bên tai. Seimei vô thức nhắm mắt, chìm vào ký ức xa xưa — mấy chục năm trước, đã lâu đến mức ông quên cả việc mình từng nhớ nó.
Khuôn mặt ấy giờ đã mờ dần, chỉ còn đường nét lờ mờ như một bóng hình ngược sáng. Cũng phải thôi — nàng đã mất từ mấy chục năm trước.
Nhưng gương mặt ấy không hẳn xa lạ, vì bên cạnh ông lúc này vẫn có một người rất giống nàng — tuy còn non trẻ, chưa thuần thục, nhưng chính là đứa cháu út bướng bỉnh của ông. Trong những khoảnh khắc nào đó, cậu lại hiện ra với biểu cảm giống hệt nàng.
"Seimei-sama, ngài sao vậy?"
Tiếng gọi xen lẫn chút kinh ngạc kéo Seimei về thực tại.
Ngẩng lên, ông thấy Utsugi đang quỳ cạnh mình, tay cầm quạt hành lễ, rồi chỉ vào căn đối ốc.
"Akiko tiểu thư, xin ngài nhất định hãy đến… mời vào ạ."
Có lẽ lời khẩn cầu tha thiết của Akiko đã lay động được sự cứng rắn của Utsugi. Dù vẫn tỏ ra miễn cưỡng, cô cũng để Seimei bước vào đối phòng.
Đi vòng qua cánh cửa bên của đối phòng, băng qua gian hành lang rồi vào chính phòng. Akiko vốn nằm trên giường, lúc này khoác thêm một chiếc áo khoác màu lá úa bên ngoài lớp đơn y, ngồi đoan chính trên tấm chiếu bên cạnh giường.
Vừa nhìn thấy bóng dáng người lão nhân xuất hiện, Akiko liền đặt hai tay xuống chiếu, khẽ cúi đầu thi lễ.
Quan chức của Seimei vốn không cao. Thế nhưng, Akiko vẫn dành cho ông sự kính trọng — không chỉ vì ông quan tâm và lo nghĩ cho cô rất nhiều, mà với Akiko, người chưa từng gặp ông ruột của mình, ông lão Seimei đã gần như trở thành một người ông thực thụ.
"A, đừng gắng sức quá. Đừng miễn cưỡng mình, mời tiểu thư nằm nghỉ lại trên giường đi."
Nghe lời Seimei, Akiko khẽ lắc đầu, tựa người vào tay vịn bên cạnh.
"Đã để ngài thấy bộ dạng khó coi của con rồi…"
Khuôn mặt gầy gò của Akiko yếu ớt cất lời, gầy đến mức trông như biến thành một người khác. Làn da vốn trắng hồng như cánh anh đào giờ tái nhợt đến xót xa; mái tóc đen dày cũng mất đi ánh sáng.
Ngước đôi mắt ươn ướt vì cơn sốt nhẹ nhìn Seimei, Akiko siết chặt hai tay.
"Seimei-dono… con nghe Utsugi nói, ngài đã chuyển lời nguyền đặt trên con sang chính ngài… điều đó là thật sao?"
Seimei ngồi đối diện cô, im lặng nhìn lại với vẻ mặt như muốn nói điều gì nhưng lại thôi. Nhận ra sự im lặng ấy chính là lời xác nhận, Akiko lập tức đưa tay ôm mặt.
Cô co người lại như thể bị nghiền nát, đôi vai run lên. Thấy hơi thở cô dồn dập, Seimei nhíu chặt mày.
"Tiểu thư Akiko, xin hãy nằm nghỉ ngay đi. Nếu cứ lao tâm thêm nữa, bệnh tình sẽ nặng hơn đấy."
Trong lò sưởi chuẩn bị cho Akiko đang sốt nhẹ, than đã được nhóm sẵn. Gần đến mùa đông, nếu không có lửa, trong phòng sẽ thấy hơi lạnh.
Akiko khẽ lắc đầu, cúi sâu đầu về phía Seimei. Lời nguyền đáng sợ ấy đang chạy rần rật khắp toàn thân, mang đến nỗi đau không sao tưởng tượng nổi. Nếu cứ để mặc vậy, khi không chịu nổi nữa, đến mức người ta có thể nghĩ tới cái chết để giải thoát.
Cảm giác ngột ngạt nóng bỏng như đè nặng, cùng luồng sức mạnh đáng sợ đang bò trườn trong cơ thể.
Akiko nhìn chằm chằm vào bàn tay phải mình. Trên mu bàn tay trắng bệch như giấy là một vết sẹo xấu xí màu đỏ đen.
Trong lúc hôn mê, cô lần ngược lại ký ức mơ hồ.
Giữa màn đêm ở chính điện của Kifune. Bị vô số yêu quái bao vây, phía trên là một con điểu chim khổng lồ cao ngang người, cúi xuống nhìn mình.
Vết sẹo không thể xóa nhòa, vĩnh viễn không thể lành. Đây là…
Akiko nhắm mắt, toàn thân run rẩy.
Tên yêu quái đó đã nói với vẻ khoái trá: “Đây là dấu ấn khắc lên con mồi.”
Từ khi ấy, lời nguyền của yêu quái đã bám rễ trong cơ thể cô, từng chút một lan ra khắp ngóc ngách, chỉ chờ Kyuki triệu hoán mới bùng phát.
Nắm lấy bàn tay trắng mảnh đang run, Seimei nghiêm giọng:
"Vết thương do lời nguyền của yêu quái gây ra… có lẽ cả đời này cũng không thể biến mất."
Akiko trừng to mắt nhìn ông. Ông lão nói tiếp bằng giọng điệu siêu thoát:
"Hơn nữa, chưa chắc lời nguyền Kyuki đặt lên người tiểu thư chỉ đơn thuần là tồn tại suốt đời… nó có thể thỉnh thoảng sẽ tái phát và hành hạ cô."
Mi mắt Akiko khẽ rung, Seimei nghĩ cô đang khóc.
Nhưng trái ngược với dự đoán, Akiko không khóc, mà lại mỉm cười lặng lẽ.
"Nhưng… con không sao đâu."
Cô tiếp lời, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng:
"Vì có các âm dương sư bảo vệ con mà. Có một đại âm dương sư như ngài, Seimei-dono, thì con còn sợ gì nữa?
Rồi cô lại nói tiếp:
"Trong hoàng cung, Âm Dương Liêu chẳng phải có rất nhiều âm dương sư sao? Vậy nên, chắc chắn con sẽ không sao."
Akiko mỉm cười, tĩnh lặng, đoan trang, nhưng phảng phất nét cô đơn.
Cô bé còn chưa làm lễ trưởng thành, dẫu trông có vẻ chín chắn nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ. Vài ngày nữa, cô sẽ làm lễ thành nhân. Một tháng sau đó, để trở thành vợ của Thiên Hoàng, cô sẽ vào nội cung.
Mới mười hai tuổi, nhưng vì quyền thế của cha, cô đã trở thành quân cờ chính trị.
Tiểu thư quý tộc không thể có ý chí riêng. Là quân cờ cho cha mẹ, để họ thăng quan phát tài, phần lớn còn chẳng để lại tên tuổi, bị thời gian cuốn trôi. Đặc biệt, với gia tộc Tả Đại Thần — một gia môn công khanh — điều này càng khắc nghiệt hơn. Những tiểu thư ấy đều nghe theo cha mẹ, sống một đời mờ mịt.
Ngay cả khi thực tế không hoàn toàn như thế.
Akiko, sinh ra trong gia tộc Fujiwara, hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Chính vì thấu hiểu, cô đã nhủ lòng buông bỏ, không mong chờ gì cả.
Cô đưa ánh mắt về phía Đông viện. Ở đó, cửa đã đóng, rèm cũng hạ xuống. Akiko nheo mắt, như muốn tìm ra thứ gì.
Seimei cuối cùng cũng nhận ra, thứ cô nhìn không phải là khu vườn, mà là bàn trà và hai chiếc đệm futon từng hướng ra khu vườn. Cô như thấy chói mắt, khẽ nheo mắt nhìn chúng.
Một lúc sau, cô khẽ thì thầm như nói với chính mình:
"Đom đóm…"
Seimei khẽ nheo mắt. Akiko nói tiếp:
"Masahiro đã nói sẽ cùng con đi ngắm đom đóm."
Ánh mắt cô dịu lại, như đang nhìn thấy ai ở đó, cứ thế dõi theo.
"Năm nay đã qua mùa rồi… Vậy nên, mùa hè năm sau…"
Từ “năm sau” cứ lặp đi lặp lại trên môi cô. Seimei lặng lẽ nhìn xuống đất.
Bàn tay trắng trẻo của Akiko, đang nắm chặt. Trên đó khắc sâu dấu ấn của lời nguyền không bao giờ biến mất.
"Cậu ấy nói sông Kibune là nơi nổi tiếng ngắm đom đóm, hè đến sẽ có rất nhiều đom đóm bay. Có buồn cười không, Kibune xa lắm, chắc chắn không thể cùng nhau đến đó xem được…"
Giọng Akiko pha chút ý cười, như thật sự thấy buồn cười. Seimei cúi đầu, rồi lắc đầu nhẹ.
"Rồi rồi… Masahiro bảo không sao đâu. Cậu ấy nói chắc nịch như thế. "Không sao đâu. Chỉ cần nhờ yêu quái xe tên Kurumanosuke mà tớ từng kể, chở mình đi là được. Một đêm là có thể đi về." Con có hỏi “thật không?”, thì cậu ấy gật mạnh đầu. Đó là lời hứa hẹn đầu tiên giữa bọn con. Cậu ấy luôn lo lắng không biết kết giới có sao không, Akiko có gặp chuyện gì không. Nếu không có chuyện gì bất thường thì cũng chẳng thể gặp nhau. Một lời hứa chẳng liên quan gì đến nguy hiểm, chẳng dính dáng gì đến sự an nguy… chỉ là một lời hứa hồn nhiên. — Lời hứa hẹn khi ấy vui biết chừng nào, đến mức mong ngóng không chịu nổi. Thật sự rất vui… Chỉ cần nghĩ đến ngày ấy, lòng con đã rộn ràng. Rồi bọn con còn móc ngoéo nữa…"
“Bộp” một tiếng.
Một giọt nước mắt rơi xuống chiếc áo khoác màu lá úa, thấm vào lớp vải.
Seimei ngẩng đầu.
Akiko vẫn mỉm cười, mắt nhìn về phía Đông viện với hai tấm futon đặt cạnh nhau. Nước mắt vẫn rơi, nhưng nụ cười ấy lại trông như hạnh phúc.
"Đom đóm… Đom đóm ở Kibune… chắc chắn sẽ đẹp hơn cả tranh vẽ, đẹp hơn mơ, đẹp hơn tưởng tượng… Đom đóm mùa hè…"
Akiko nhớ lại Masahiro đã nói: “Lúc đó chắc chắn đã đánh bại được Kyuki bọn chúng rồi.”
"Dù có chuyện gì cũng đừng trả lời con yêu quái đó."
Masahiro đã nói câu ấy bằng giọng điệu giống hệt lúc nói lời hẹn.
Nụ cười biến mất khỏi môi Akiko. Như đã đến giới hạn chịu đựng, gương mặt cô thoáng vặn vẹo, môi mím chặt.
Nước mắt tuôn dài trên má trắng nhợt.
Một lúc sau, cô nghẹn ngào thú nhận:
"Dù cậu ấy bảo con đừng trả lời… dù đã bảo con như vậy…"
Akiko vừa khóc vừa thốt ra điều nặng trĩu trong tim:
"Nhưng cuối cùng… con vẫn trả lời Kyuki. Là con… là con đã khiến lời nguyền phát động!"
Nói ra được điều đè nặng bấy lâu, Akiko đưa hai tay ôm mặt.
Cùng ngày với lời ước hẹn ấy.
Akiko nghe từ miệng phụ thân, Fujiwara no Michinaga, rằng vào mùa thu năm nay sẽ tổ chức lễ trưởng thành cho mình rồi tiến cung. Trong bức thư nhờ Masahiro mang hộ cũng viết như vậy. Chỉ cần Seimei bói toán chọn được ngày lành, mọi việc sẽ tiếp tục tiến hành thuận lợi.
Vừa lắng nghe lời phụ thân, trái tim Akiko dần dần như đóng băng.
Muốn nói “Xin hãy chờ một chút”, nhưng đôi môi cứng đờ không phát ra nổi âm thanh nào.
"Chờ đã… phụ thân… con xin người… Bởi vì… con đã hứa với cậu ấy rồi…"
Hẹn cùng nhau đi ngắm đom đóm vào mùa hè sang năm… đom đóm…
Dù trong lòng ra sức van nài, kêu gào, Akiko vẫn biết những lời ấy tuyệt đối không thể thốt ra.
Tiểu thư nhà quý tộc không có ý chí của riêng mình. Dù trong lòng thật sự nghĩ gì, cũng không được phép tồn tại.
Thế nhưng… cho dù vậy…
Con thật sự không muốn nhập cung… không muốn vào chốn hậu cung…
Bởi vì Hoàng thượng hiện tại đã có nhiều phi tần rồi.
Trung cung Hoàng hậu Teishi còn là chị họ của con.
Ngây dại nhìn phụ thân đang phấn khởi nói về tương lai, trái tim Akiko như bị xé toạc, cất lên tiếng gào thét đau đớn.
Sau đó, nàng một mình quay về đối phòng, vô lực ngoảnh đầu nhìn sang Đông viện, thì con yêu quái đáng sợ kia đã len vào lòng nàng.
"Trả lời đi. Nếu ngươi trả lời, ta sẽ giải thoát ngươi khỏi số phận đang gánh chịu."
Rõ ràng là không thể trả lời… vậy mà mình lại…!
Dù hối hận thế nào cũng đã muộn.
Akiko đã khởi động lời nguyền của Kyuki.
Luồng tà khí kinh hoàng lan tràn, không chỉ nàng mà cả người nhà và gia nhân đều bị cuốn vào.
Vì vậy mà ngay cả Seimei cũng phải gánh vác tất cả… cả Masahiro nữa!
Chắc hẳn cậu ấy đang khắp nơi tìm kiếm, để thực hiện lời hứa sẽ tiêu diệt Kyuki…
Vừa mới trở về từ quỷ môn quan không bao lâu, vậy mà vì mình…
Tất cả tội lỗi đều do mình.
Chính ý nghĩ nông cạn, chỉ mong trốn khỏi số phận, đã gây phiền phức cho mọi người, khiến họ chịu họa lây.
Trong chính thất, chỉ còn vang vọng tiếng nức nở đau đớn của Akiko.
Một lúc sau, Seimei khẽ nói với Akiko – lúc này đang che mặt khóc:
"Bất kể là ai, cũng đều có trái tim. Muốn khiến trái tim biến mất, là điều không thể. Nhưng, tiểu thư nhà quý tộc lại bị đối xử như công cụ, rồi kết thúc cả đời như thế. Luôn giấu kín trái tim mình, cứ thế thuận theo ý người khác mà trôi dạt."
Nhìn bờ vai mảnh mai, không nơi nương tựa của cô bé, Seimei chợt nhớ đến người vợ quá cố của mình.
Cũng giống như thiếu nữ này, bà có linh lực nhìn thấy yêu ma quỷ quái. Ngoài ra, chẳng có năng lực đặc biệt gì khác, nên vô cùng ghét quỷ, cứ thấy là hét lên sợ hãi.
Ban đầu, Seimei được gọi đến để trừ quỷ cho bà. Khi ấy, ông từng buột miệng nói:
"Ta không phải con người đâu, vì ta là con của yêu quái và người bình thường."
Kết quả là bà nghiêm túc phản bác:
"Chàng nói mình không phải người, nhất định là nói dối. Trong mắt thiếp, chàng chỉ là một người rất hiền lành thôi."
Ánh mắt bà nhìn thẳng vào Seimei, chân thành, tha thiết và ánh mắt ấy chỉ có Masahiro thừa hưởng.
Bà thể hiện linh lực nhìn thấy yêu quái khiến Seimei phải ngạc nhiên, rồi cứ như cố tình để ông nghe thấy, bà lặp đi lặp lại:
"Thiếp có năng lực khiến chàng ngạc nhiên đúng không? Vậy nên, xin hãy tin lời thiếp. Chàng là một người rất dịu dàng, khiến người khác thấy yên lòng."
Từ thuở thiếu thời, trong lòng Seimei luôn mắc một chiếc gai không thể nhổ bỏ.
Người ta từng nói với ông: "Ngươi là con của yêu quái và con người. Không phải người, nên cũng chẳng có trái tim."
Nhưng chỉ cần sống, thì ai cũng có trái tim. Và giết chết trái tim mình là điều không thể.
Nghĩ đến Masahiro, giờ đây vẫn đang giấu kín trái tim mình, Seimei khép mắt lại. Sau đó, ông chậm rãi mở mắt, ngẩng mặt lên:
"Tiểu thư Akiko, ở đây không tốt cho sức khỏe của cô. Cô hãy nghỉ ngơi sớm đi."
Bị Seimei thúc giục, Akiko ngẩng đôi mắt ướt sau khi khóc nhìn ông:
"Masahiro… cậu ấy… và bọn yêu quái xứ khác… không sao chứ…?"
Hơi thở của nàng dồn dập, nghe có chút khó nhọc.
Seimei mỉm cười, những nếp nhăn nơi khóe mắt sâu thêm:
"Không sao đâu, đừng lo. Đứa nhỏ đó là người duy nhất được Abe no Seimei đích thân chọn làm người kế thừa. Lời của nó tự mang sức mạnh. Chỉ cần nó khẳng định mình sẽ đánh bại Kyuki, thì nhất định sẽ làm được, bất kể có chuyện gì xảy ra."
Rồi Seimei bỗng hạ giọng:
"Nhưng, chuyện này tuyệt đối đừng nói cho Masahiro. Nếu biết, nó sẽ kiêu ngạo mất. Dù sao thì thằng nhóc đó vẫn còn là tay mơ, cần phải rèn luyện nhiều hơn."
Nhìn Seimei cố tình nói đùa, Akiko rốt cuộc cũng nở nụ cười.
Nằm trên giường, nàng khẽ thở dài một hơi, nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ.
Seimei giúp nàng thanh tẩy tà khí trong cơ thể, giao phần còn lại cho Utsugi, rồi rời đối phòng, đi thẳng đến tẩm điện.
Fujiwara no Michinaga cho gọi ông lập tức quay về.
Seimei chờ ở gian phòng bên của tẩm điện.
Thần tướng ẩn thân bên cạnh nói:
"Seimei, vẫn chưa trở về sao?"
Người thường xuyên ẩn thân cạnh ông nhất là Rikugou. Ngoài anh ra, hôm nay cả Ten’itsu và Genbu cũng ở gần, sẵn sàng nghe lệnh.
Ngay cả Tenkō cũng ở trong nhà Abe, để nếu Masahiro gặp chuyện, có thể lập tức báo tin.
Seimei nhàn nhã ngắm hồ nước. Đông viện của đối phòng đã chuẩn bị lò sưởi cho Akiko, nhưng chỉ cần có ánh nắng chiếu vào thì cũng không quá lạnh. May mắn là không có gió, nên ông cũng không thấy rét khi chờ ở đây.
"Seimei?"
Bị hỏi lại lần nữa, Seimei thong thả đáp:
"Rikugou, phiền ngươi đến chỗ Masahiro. Ta hơi lo cho nó."
"Không phải Touda cũng ở đó sao?"
Seimei hơi nhướng mày, đảo mắt nhìn xung quanh:
"Ồ, ngươi còn dám nói à? Gần đây ai là người lén theo Masahiro và Guren chạy khắp nơi ban đêm mà ta chưa kịp nói gì nhỉ?"
"Chỉ là hứng lên nhất thời thôi."
Chính sự vững vàng này là lý do Rikugou trở thành Rikugou — có lẽ là người khó đoán nhất trong Thập nhị Thần tướng.
"Lúc đó và bây giờ khác nhau. Nếu xen vào quá nhiều, có khi sẽ bị Touda xé thành tám mảnh đấy."
Quả thật cũng có lý. Seimei khoanh tay suy nghĩ, rồi đảo mắt:
"Vẫn nên đi một chuyến."
"Rõ."
Lần này Rikugou lập tức đáp ứng. Nếu Seimei đã kiên quyết, anh không có lý do từ chối.
Cảm nhận được khí tức của Rikugou biến mất hoàn toàn, Seimei khẽ thở ra, nheo mắt ngắm khu vườn rộng rãi được chăm chút tỉ mỉ.
Trước đây không lâu, Seimei quan sát thiên tượng, thấy sao trời dịch chuyển — chỉ một khoảng nhỏ bằng sợi tóc, nhưng chắc chắn đã di chuyển.
"Seimei, có chuyện gì sao?"
Fujiwara no Michinaga vội vã đi vào, hỏi thẳng:
"Về lễ trưởng thành và việc nhập cung của Akiko, có vấn đề gì ư?"
Seimei quay về phía Michinaga, cúi mình sát đất:
"Thực ra, qua chiêm đoán, ta đã phát hiện một việc…"
Nhận xét
Đăng nhận xét