Chương 10
Cuối tháng Chín.
Masahiro đợi đến tận khi trời tối hẳn mới ra ngoài, và trên đường thì chạm mặt một tiểu quỷ.
“Ê, yêu quái từ dị giới hôm nay sẽ xuất hiện đó, cậu không sợ sao?”
Mấy ngày nay liên tiếp xảy ra những vụ mất tích kỳ quái, số người mất tích đã vượt quá năm mươi. Tuy rằng gần đây lời đồn của các nhân chứng lan truyền rầm rộ, nhưng toàn là những chuyện khó mà tin ngay được.
Nghe nói có cái bóng đen từ trong nước bò ra, kéo người xuống.
Lẽ ra xác phải nổi lên, vậy mà chẳng thấy một cái nào trồi lên mặt nước. Dù có nhìn xuống nước, cũng không thấy được tình cảnh gì cả.
Nơi đây nói đến “nước” thì đủ loại: chẳng hạn như ao trong phủ đệ quý tộc, vũng nước sau cơn mưa, chum vại chứa nước uống, thậm chí cả giếng nước thường ngày.
Điểm chung duy nhất chính là ― nước.
Có vẻ như yêu quái ngoại lai đã lôi con người xuống đó. Nhưng, sau đó chúng biến đi đâu mất?
“Ù… mất tích kỳ lạ thật.”
Tiểu quỷ ra chiều nghiêm túc suy nghĩ một hồi, rồi “bộp” một tiếng vỗ tay cái bốp.
“À, ở Ukyō ấy, cái căn nhà hoang phía Nam đó, gần đây hình như cứ có trộm đêm lảng vảng. Ở gần đó có một cái ao nhỏ. Vì gió táp mưa dầm nên thành chỗ tụ tập gây chuyện của bọn côn đồ. Mấy vụ mất tích ly kỳ khiến gần đây các nhà hễ trời tối là đóng chặt cửa nẻo đến tận sáng. Trong tình hình này, cậu mà còn dám ra ngoài khuya thế này thì đúng là hiếm có lắm đấy. Nếu có kẻ nào dám thừa lúc đêm tối mà lượn lờ lung tung, e là chỉ có hạng du đãng chẳng biết sợ trời đất thôi.”
“À, ra vậy. Cảm ơn nhé.”
“Không có gì đâu.”
Masahiro vừa nói cảm ơn, tiểu quỷ kia liền vênh ngực đầy đắc ý, hăng hái bỏ đi.
Tiễn mắt nhìn theo tiểu quỷ, Masahiro đảo mắt nhìn quanh.
Cậu gắng tỏ ra bình thản, nhưng nhịp thở đã dần rối loạn. Đi theo bên cạnh, Mokkun cuối cùng cũng nhận ra điều này. Gần đây, sức khỏe Masahiro ngày một tệ hơn. Dù Mokkun có hỏi thế nào, cậu cũng luôn khăng khăng rằng mình ổn, chẳng thèm để tâm.
Giống như lần trước, khi ngất ngay trước mặt Mokkun, cậu cũng gắng gượng để được đưa về, rồi lại cứng cỏi tự mình quay vào phòng, tuyệt đối không để ai thấy cảnh mình mê man. Hễ ngủ thiếp đi, cậu lại đau đớn co rúm, toàn thân đẫm mồ hôi. Chuyện này đã vượt xa mức “thân thể không khỏe” bình thường ― rõ ràng là có vấn đề.
Nỗi lòng của Mokkun đã chẳng còn dừng ở mức lo lắng nữa, mà dồn nén đến mức muốn nổ tung.
Âm thanh vọng thẳng vào tai Masahiro, thì ra chính là tiếng Mokkun nghiến răng kèn kẹt.
“Thật là đáng tức chết đi được!”
“Mokkun, ồn quá. Được rồi, đi mau thôi.”
Masahiro chẳng hề để tâm, mặt lạnh lùng bước về phía góc Ukyō.
(Thôi, thôi, cứ theo sát nó thì hơn.)
Mokkun âm thầm hội ý với Rikugou, nhưng vẫn nghe lời Masahiro, đi theo phía trước.
Đến được góc Ukyō, nơi đây đồng ruộng cỏ dại nổi bật rõ ràng. Ngôi nhà hoang mà tiểu quỷ nhắc đến lúc nãy, gần Đại lộ Shichijō, quả nhiên được dựng ở chỗ cách xa trung tâm kinh thành.
Ngôi nhà hoang đó giờ đây đã xiêu vẹo sắp đổ, vậy mà vẫn gắng gượng trụ lại giữa gió mưa.
Masahiro vòng quanh ngôi nhà một vòng, bắt đầu thở dốc. Nhìn vào trong qua đoạn hàng rào mục nát, cậu chẳng thấy điều gì bất thường.
Đi loanh quanh một hồi lâu, cần nghỉ ngơi một chút, bỗng Masahiro khẽ lẩm bẩm ngạc nhiên:
“Có vẻ chẳng có ai hết nhỉ.”
Thật kỳ lạ. Dù có ngủ thì cũng không thể im ắng đến vậy. Ở đây đâu chỉ có một hai người, vốn là nơi bọn côn đồ tụ tập, không nghe chút động tĩnh nào thì đúng là quái dị.
Đột nhiên, toàn thân Mokkun căng thẳng. Rikugou cũng hiện thân, và dải lụa quấn quanh người anh ta bất chợt lay động khác thường.
Cả hai cùng hướng ánh mắt về phía Nam viện của ngôi nhà hoang. Masahiro cảm thấy một luồng hàn khí từ dưới chân trào lên, khiến người run rẩy.
“Xuất hiện rồi!”
Luồng yêu khí này, tuyệt đối không phải yêu quái bản thổ Nhật Bản.
Masahiro mượn hàng rào gỗ, nhảy vào trong viện, bất chấp cỏ dại um tùm, đi thẳng vào bên trong.
Phần da trần không được che phủ đau rát khắp nơi, chỉ cần lấy tay chà mạnh lên mặt là thấy máu đỏ rịn ra ― do cỏ dại cứa vào. Vậy mà Masahiro vẫn lao thẳng vào sân.
Đột ngột, một tiếng gào khàn khàn bi thương đâm thẳng vào màng nhĩ cậu.
Xuyên qua kẽ đám cỏ đuôi chó suýt làm vấp ngã, một vũng nước đục ngầu hiện ra trước mắt Masahiro.
“Uwaa aaaa aaaa!”
Lần này, Masahiro nghe rõ tiếng thét tuyệt vọng đầy kinh hãi. Vài gã đàn ông dơ dáy như bị vật gì đó lôi kéo, ra sức giẫy giụa. Từ dưới nước, những cái bóng đen trồi lên, kéo đám vô lại ấy xuống.
“Khoan đã!”
Masahiro vừa lao đến vừa bắt đầu kết ấn. Ngay sau lưng cậu, Mokkun như một mũi tên lao vút ra.
“Am a bỉ lạp nga ca lạp hạo đang!”
Chân ngôn sắc bén và tiếng gầm của Mokkun hòa làm một. Bị sức ép khủng khiếp này dội thẳng, đám bóng đen đang quấn lấy bọn vô lại liền tan tác bỏ chạy.
Những kẻ được cứu vội vàng bỏ mặc đồng bọn vẫn thoi thóp, tán loạn như chim thú.
Masahiro đứng bên bờ đầm, ghé mắt nhìn xuống đáy. Trăng sắp đến kỳ non, mặt nước chẳng có bóng nguyệt.
Đang chăm chú quan sát mặt nước đục lầy đang dập dềnh, Masahiro bỗng giật mình lùi lại, chụm chân, người hơi khom về trước. Cậu hoảng hốt quay đầu kêu to:
“Rikugou, sao vậy!”
Tiếng kêu thảm thiết bất ngờ cắt ngang câu hỏi. Masahiro hít mạnh một hơi, quay đầu lại, thấy những gã vô lại vừa mới yên thân lại bị bóng đen quấn chặt lần nữa.
“Không ổn rồi!”
Masahiro thất sắc. Bất chợt cậu cảm thấy dưới chân chao đảo.
“Masahiro, lại đây!”
Bên tai vang lên tiếng Mokkun quát giận dữ. Masahiro liền mạnh mẽ đạp đất. Đúng lúc ấy, Rikugou nhảy cao, đưa tay đón lấy cậu.
Ngay nơi họ vừa đứng, một loạt bóng đen từ trong nước ào tới. Đó toàn là những bóng không thân thể.
Tuy Masahiro và mọi người chẳng định để chúng bắt, nhưng rõ ràng, những cái bóng mềm dẻo như dây thừng ấy chính là xúc tu của yêu quái.
“Chạy mau!”
Trong mắt Mokkun bùng cháy lửa giận. Vừa đáp xuống chỗ xa khỏi đầm, Masahiro và Rikugou liền thấy Mokkun lao bổ vào mặt nước.
“Mokkun!”
Chẳng lẽ cậu định nhảy xuống nước sao? Rikugou lập tức giữ chặt cổ tay Masahiro đang định lao tới.
“Buông em ra đi, Rikugou!”
“Bình tĩnh, đừng nóng. Ta phụng mệnh Seimei bảo vệ cậu đấy.”
“Nhưng mà anh cũng biết…”
Rikugou không trả lời. Masahiro cắn môi, quay đầu nhìn Mokkun.
Mặt nước loang sóng gợn. Mokkun đứng ngay giữa, toàn thân bao phủ bởi đấu khí đỏ rực.
“Ngươi hãy chuẩn bị đi, mau từ trong nước ra đây.”
Nhẹ như chẳng có trọng lượng, Mokkun đứng trên mặt nước, đôi mắt đỏ rực như hoàng hôn trừng lớn.
Gió nổi lên. Đó là cơn gió nóng bỏng như lửa. Mặt nước cuộn trào, phát ra tiếng xèo xèo, hơi nước bốc lên. Chẳng bao lâu, cả đầm lầy bắt đầu nổi bong bóng ùng ục.
Rikugou lặng lẽ nhìn, khẽ thốt:
“Thật là một chiêu khủng khiếp, sẽ quét sạch mọi sinh vật trong nước.”
“Mokkun, lợi hại quá…”
Masahiro ngẩn người nhìn Mokkun, trong lòng máu nóng sôi trào.
Sức mạnh của Hỏa tướng Touda, chính là khống chế nhiệt độ và hỏa diễm. Một đầm nước rộng lớn thế này, trong chớp mắt đã biến thành nồi nước sôi sùng sục.
Dù là yêu quái thế nào, cũng không thể chịu nổi sự biến đổi nhiệt độ đột ngột ấy.
Đang chờ đợi yêu quái xuất hiện, Mokkun bỗng cảm thấy điều gì đó bất thường.
Trên mặt nước lượn lờ tỏa ra yêu khí. Mặc dù hơi nóng đủ để thiêu đốt vạn vật, nhưng bên trong vẫn có những xúc tu đen sì không ngừng ngọ nguậy, tiếp tục khuếch trương thế lực của mình.
Mokkun như vừa hiểu ra điều gì, đôi mắt trợn lớn, dùng hai móng trước cào mạnh xuống mặt nước. Nước nóng trong ao bắn tung tóe lên cao.
Ngay tức thì, những bóng đen từ dưới trồi lên như muốn trói buộc Mokkun từ dưới chân, trong khoảnh khắc đã bao phủ toàn thân bốc cháy đấu khí đỏ rực của cậu, rồi kéo chìm xuống đáy nước.
“Mokkun!”
Masahiro vừa kêu lên, từ giữa đám bóng đen bùng phát ánh sáng đỏ sẫm.
Guren xua tan xúc tu, triệu hồi hỏa viêm đánh thẳng xuống mặt nước. “Xèo” một tiếng, nước sôi bốc hơi thành khói trắng. Pháp lực ấy khiến mặt nước dậy sóng dữ dội, cả đầm lầy như bị chẻ đôi, mặt đất cũng rung chuyển.
“Quả nhiên!”
Guren trầm giọng. Mặt nước bị xé tách, sóng nước cuồn cuộn dồn về trung tâm, muốn khôi phục nguyên trạng. Nhìn theo dòng chảy, Guren triệu hồi ra ngọn thương lửa của mình, chém thẳng vào giữa mặt đầm.
Từ mặt nước vọng lên tiếng thét thảm thiết, chói tai đến nứt màng nhĩ.
Mũi thương của Guren như xé rách một lớp vải mỏng manh, chẻ mặt nước làm đôi. Từ bên trong bật ra một con yêu quái, lăn lộn ngã xuống bờ đầm.
Gió cuốn đến, mùi thịt cháy khét lẹt phả vào mặt Masahiro.
Con yêu quái quay đầu nhìn về phía Masahiro, người vẫn đang ngẩn ra, nó rít gào chói tai rồi lao về phía cậu.
“Khỉ?!”
Trong lúc Masahiro còn sững sờ, Rikugou kéo mạnh cậu ra sau lưng, đồng thời tháo dải lụa trên vai. Đôi mắt vàng nâu ánh lên sáng rực.
“Là Kyoho!” (Kyoho là Cử Phụ - Sơn Hải Kinh)
Nghe cái tên ấy, Masahiro bất giác lặp lại trong miệng.
Kyoho, hình dáng rất giống loài khỉ, trên cổ tay buộc vải. Trong ánh mắt nhìn thẳng vào Masahiro lóe lên vẻ hung tàn.
“Tìm thấy rồi… tên âm dương sư đó!”
Rikugou giang dài lụa quất về phía yêu quái hung hãn kia, nét mặt thoáng hiện sự kinh ngạc.
“Tìm thấy rồi?”
Bị hất văng ra, Kyoho lộn nhào trên không, rồi bật nhảy vọt lên cao. Một luồng yêu khí khủng khiếp bùng phát. Sau lưng hắn, một cái bóng khổng lồ đáng sợ không ngừng lan rộng.
Masahiro bất ngờ bị một luồng tấn công dữ dội tập kích.
“Là… Kyuki!”
Đôi cánh của đại điểu, tứ chi của mãnh hổ. Dù trong màn đêm, bộ lông đen vàng vẫn rực rỡ phấp phới. Đôi mắt bạc lấp lánh khóa chặt Masahiro.
“Trở thành con mồi của ta đi!”
Nguồn yêu lực khổng lồ bộc phát thông qua Kyoho, không thể nghi ngờ chính là đến từ Kyuki. Thông qua thuộc hạ, nó đã bắt được tung tích của Masahiro.
Guren gầm vang, múa ngọn thương lửa của mình phóng ra từng con hỏa xà đỏ rực, vừa uốn lượn vừa lao đến tấn công Kyoho. Nhưng ảo ảnh của Kyuki chỉ lạnh lùng vỗ cánh, dễ dàng đánh tan toàn bộ hỏa xà.
Đôi mắt Guren rực lửa. Tròng mắt vàng kim đã vằn tơ máu. Gió bao quanh thân thể anh càng lúc càng nóng bỏng, dao động dữ dội. Đấu khí đỏ dần chuyển sắc, biến thành xanh thẳm.
Kyoho lơ lửng trên không, cúi xuống nhìn Guren, chợt quay sang Masahiro. Nó khẽ mở mắt, kinh ngạc dán chặt ánh nhìn vào cậu.
Cảm nhận luồng ánh mắt lạnh buốt như băng, Masahiro đứng sững, bất động. Bỗng dưng trong cơ thể cậu cuộn lên cảm giác nặng nề như chì tan chảy, muốn nghiền nát cả người.
Guren không dám tin nhìn về phía Masahiro, thì cậu đã bật lên một tiếng gào thét không thành tiếng người.
Cổ họng như bị bóp nghẹt, ngực bị siết chặt, Masahiro thở dốc dữ dội. Toàn thân bốc nóng. Trái tim, phổi cùng lục phủ ngũ tạng như bị bàn tay băng giá siết lấy, khiến cậu không tài nào hít thở được.
Không thở nổi… tim đau quặn thắt. Vết thương bên ngực trái nhói buốt, ngũ giác cũng dần biến mất.
Kyoho nhìn Masahiro đang giãy giụa đau đớn, không lâu sau cất tiếng cười lớn đầy giễu cợt.
“Chuyện gì thế này! Masahiro?!”
Guren kinh hãi đổi sắc mặt. Kyoho cất giọng quái dị đáp lại:
“Ta đã gieo xuống lời nguyền của mình trong cơ thể tên âm dương sư này rồi.”
Guren đang định lao về phía Masahiro thì khựng lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào Kyoho.
“Ngươi nói gì?!”
“Ngu xuẩn, thật quá ngu xuẩn. Nếu cứng rắn muốn hóa giải lời nguyền của ta, thì chỉ khiến ngươi nếm trải sự dày vò còn đau đớn hơn cả cái chết.”
Lời nguyền vốn dĩ phải giáng xuống Akiko. Nếu là vật hi sinh thay thế, lẽ ra phải là Seimei.
Thế nhưng, thực tế lại là Masahiro gục xuống. Rikugou lập tức dùng dải lụa quấn lấy cậu, người cậu gần như phát điên vì cơn đau dữ dội.
“Nhưng, nó vẫn còn sống. Và để kìm hãm lời nguyền của ta, nó sẽ phải liều mạng giãy giụa. Song, mọi kháng cự đều vô ích, chỉ càng làm nỗi thống khổ bị ăn mòn thêm từng chút một. Quả là một cơ thể tràn đầy linh lực hiếm thấy. Và tuyệt nhất là… một thằng nhãi âm dương sư ngu xuẩn.”
“Quả nhiên…”
Kyoho – Kyuki quả nhiên tàn nhẫn.
“Nó và cô gái kia, thật thích hợp trở thành tế phẩm của ta.”
“Câm miệng, đồ yêu quái!”
Đấu khí quanh Guren từ xanh lam chuyển hẳn thành trắng tinh. Trong cột hơi nước bốc ngùn ngụt, hỏa long bạc uốn lượn, lao thẳng như mũi tên xuyên thủng Kyoho trên không trung.
Chỉ trong thoáng chốc, toàn thân Kyoho hóa thành bó đuốc trắng, bị thiêu rụi không còn dấu vết.
Ảo ảnh của Kyuki lấy Kyoho làm môi giới chấn động dữ dội, rồi tan biến vào trong nước. Những con hỏa xà của Guren lao theo, xuyên thủng mặt đầm, cuốn lên một làn hơi nước khổng lồ, khiến mực nước sụt giảm rõ rệt. Nhưng, dưới đáy hồ chẳng hề còn bóng dáng yêu ma.
Guren siết chặt nắm đấm, toàn thân run rẩy.
“Không còn ở trong nước… mà là ở trên mặt nước. Kyuki với sức mạnh khủng khiếp đã mượn nước làm môi giới, đưa lũ yêu quái sang đây. Những bóng đen lôi người xuống, tất cả đều đến từ phía bên kia mặt nước. Những kẻ bị kéo đi… e rằng sớm đã trở thành thức ăn vặt cho Kyuki và thuộc hạ.”
Nơi Kyuki ẩn náu, tuyệt nhiên không phải thế giới thực này. Chính là một thế giới khác, được dựng nên bên kia gương nước.
Chỉ cần có nước, Kyuki liền có thể mở ra một lối đi kết nối hai cõi. Lũ yêu quái nhờ đó mới tràn sang nhân giới, bắt người đi.
“Đáng giận!”
Nó không thể bị phát hiện, bởi giờ đây Kyuki không ở trong thế giới này.
Nếu nói rằng Kyuki dùng mặt nước làm gương, ẩn nấp ở bên kia, thì ngay cả Long Thần Kifune cũng chẳng thể tìm ra. Thế nhưng, nó lại có thể nhìn xuyên qua gương để quan sát nhân gian.
Guren lắc đầu, quay nhìn Masahiro.
Kyuki biến mất, đồng thời Masahiro cũng chậm rãi đứng dậy. Khuôn mặt nhợt nhạt lấm tấm mồ hôi, đôi môi tái xanh. Chỉ thoáng nhìn thôi cũng thấy rõ nỗi đau đang hoành hành trong thân thể cậu.
Siết chặt dải lụa của Rikugou phủ trên vai, Masahiro cúi gằm nhìn đôi chân trước mặt, rồi gắng sức ngẩng đầu lên.
Đôi mắt vàng kim của Guren, ẩn chứa bao nỗi phức tạp, nhìn thẳng xuống Masahiro.
Masahiro cắn chặt môi, thề rằng tuyệt đối không để Guren nhận ra cảm xúc của mình.
“Tại sao em lại làm chuyện đó?”
Nghe câu hỏi không mang chút cao thấp trong giọng điệu của Guren, Masahiro bất giác nhắm mắt lại.
Guren nói tiếp:
“Em vốn chưa đủ tư cách để làm thế thân, em hẳn phải rõ điều này. Giao phó hoàn toàn sinh mạng mình cho một người khác, cần phải có ý chí cùng kinh nghiệm, mà một thiếu niên mười ba tuổi như em không thể nào có được. Nếu thất bại, cả đối phương lẫn bản thân đều sẽ đồng thời gục ngã. Với kiến thức âm dương sư, em chắc chắn phải biết điều này. Masahiro!”
Tiếng gầm giận dữ vang lên. Masahiro giật mình, đôi vai run khẽ, nhưng ánh mắt cậu vẫn cứng cỏi nhìn thẳng vào Guren.
“Có những việc… em muốn làm!”
Đến lúc này, Masahiro mới lần đầu tiên nói ra tiếng lòng sâu kín nhất của mình.
Vì Akiko, vì Akiko, mình muốn làm một điều gì đó cho cậu ấy!
Rikugou, vẫn lặng lẽ đứng bên quan sát, khẽ mở mắt.
Nghe thấy lời lẽ ngoài dự liệu, Guren sững lại, nghẹn lời.
“Em… em đã quyết định phải bảo vệ cô ấy.”
Masahiro siết chặt dải lụa trong tay từ lúc nào không hay.
Chỉ nói bằng miệng thì chẳng làm được gì, cho nên—
“Em quyết định sẽ bảo vệ cô ấy.”
Trong suốt cuộc đời mình, đây là lần đầu tiên Masahiro đưa ra một quyết tâm lớn đến vậy—mà lại chỉ vì một cô gái nhỏ bé.
Cậu đã hẹn cùng cô đi ngắm đom đóm, tin rằng mình sẽ mãi ở bên cạnh cô, không bao giờ rời xa.
Thế nhưng, Akiko là tiểu thư con gái Tả Đại Thần, còn cậu chỉ là một đứa trẻ con nhà quan lại bậc thấp.
Cô gái ấy sắp bước vào một nơi mà cậu không thể với tới được. Cậu sẽ không còn được gọi tên cô nữa, cũng chẳng thể nghe thấy giọng nói của cô nữa. Được gọi cô là “Akiko” chỉ còn là lúc này. Và nghe thấy giọng nói trong trẻo ấy gọi tên mình, cũng chỉ còn là lúc này.
Dù vậy, cậu biết rõ nếu nhận lấy lời nguyền thì sẽ phải đối mặt với điều gì.
Trước dáng đứng đột ngột căng thẳng của Guren, Masahiro lặng lẽ gật đầu. Guren nắm chặt nắm đấm.
Anh hiểu rõ tâm trạng của Masahiro. Nhưng với Guren, quan trọng hơn tất cả là sự an toàn của cậu. Hơn nữa, Masahiro từng chịu đau khổ ở Kifune. Guren có thể vứt bỏ mọi thứ chỉ để chọn Masahiro. Nếu biết Masahiro chấp nhận lời nguyền, anh nhất định sẽ phá tan thuật pháp đó, đem lời nguyền trả lại nguyên vẹn cho Akiko. Chỉ cần vì Masahiro, cho dù hy sinh thế nào, Guren cũng cam lòng.
Masahiro lảo đảo đứng dậy.
Cậu biết rõ, thật sự rất đau đớn—đến mức từng nghĩ, chết còn dễ chịu hơn thế.
Nhưng Masahiro nheo mắt lại:
Dù là đau đớn hay khổ sở, tất cả đều chứng minh Akiko vẫn bình an. Vì thế, cậu có thể chịu đựng.
Cô gái ấy vẫn sống; cậu đã cứu được cô thoát khỏi yêu quái—Masahiro thường cảm nhận sâu sắc điều đó.
Khuôn mặt méo mó trong đau khổ kia, cậu đã chán ghét đến tận cùng. Cho nên, nếu là việc cậu có thể làm, nếu có thể gánh vác, thì tất cả mọi nỗi đau cậu đều muốn gánh lấy.
Bởi cho đến giờ, cậu đã được cứu không chỉ một lần: từ lần đầu đối mặt với Kyuki, lúc bị điểu yêu tấn công, đến khi tính mạng treo ngàn cân ở núi Kifune.
Đánh bại Kyuki—cho dù nó ở đâu, mình nhất định phải tìm ra, nhất định phải tiêu diệt.
Không phải vì bất kỳ ai khác, mà là vì cô gái ấy.
Vì để cô còn được sống, còn được hạnh phúc.
Cho dù bản thân bị đe dọa bởi bất cứ điều gì, cũng sẽ không thấy khổ đau.
“Vì vậy… anh Guren, xin hãy giúp em.”
Guren không cách nào đáp lại ngay.
Ngay cả Mokkun luôn gần gũi bên mình cũng không hề nhận ra Masahiro đang giấu kín trong lòng sự đau đớn và dày vò đến mức nào. Chỉ điều đó thôi đã cho thấy ý chí và quyết tâm của cậu kiên định nhường nào.
Guren lặng im thật lâu, cuối cùng mới nghiêm nghị nhìn Masahiro.
Một áp lực nặng nề đè lên vai cậu. Lần đầu tiên, Masahiro cảm nhận được rằng chờ đợi câu trả lời từ Guren lại đáng sợ và nặng nề đến vậy.
Sau một hồi im lặng, Guren rốt cuộc thở dài nặng nề:
“Nếu em đã nói đến thế… thì ta cũng không còn cách nào khác.”
Thân thể Guren chợt biến thành Mokkun. Ngó xuống thân hình nhỏ bé của Mokkun, Masahiro tội nghiệp thốt lên:
“Mokkun, rõ ràng cậu rất lo cho tớ, vậy mà tớ lại chẳng chịu nói gì với cậu. Xin lỗi…”
Mokkun liếc Masahiro đầy bất mãn, “vù” một cái nhảy lên vai cậu.
“Về nhà thôi, rồi mau đi ngủ.”
Nghe lời đầy bực bội ấy, Masahiro gật đầu, gương mặt như sắp khóc nhưng vẫn gượng cười. Cậu áp má mình khẽ chạm vào đuôi Mokkun.
Dù có than đau hay gì đi nữa, Mokkun thấy cũng sẽ chẳng bao giờ nói ra.
Rikugou lặng lẽ nhận lấy dải lụa từ tay Masahiro, thầm nghĩ trong lòng:
—Với quyết tâm này, có thể nói cậu ta chính là truyền nhân không ai sánh được của Seimei.
Khi trở về nhà, Masahiro dường như gục xuống ngủ mê mệt ngay tức khắc.
Nhìn cảnh đó, Mokkun bỏ cậu lại, đi tìm Seimei.
Seimei dường như đã biết Mokkun sẽ đến, ông ngồi dưới hành lang trong sân, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết đang nhô lên từ phía Đông.
Mokkun ngồi xuống bên cạnh, cũng ngẩng đầu ngắm trăng như ông.
“Nó càng lúc càng giống một người có thể tự mình gánh vác mọi việc rồi, phải không?”
Trăng lên cao, Seimei khẽ mỉm cười. Nhưng Mokkun lại hơi cau mắt, giọng không vui:
“Chỉ là cái tay khéo miệng thôi—cháu của ông đấy.”
“Cháu trai ư?”
Seimei mỉm cười lạ lùng, liếc nhìn Mokkun:
“Ngươi gọi như vậy, cũng chỉ có Masahiro thôi.”
“Tất nhiên. Chỉ có thằng nhóc đó mới xứng làm cháu trai ông. Dù chính nó còn chẳng nhận ra…”
Mokkun vẫy đuôi, đôi tai khẽ rung.
“Nói thật nhé, Seimei, ta vốn không quan tâm xã hội loài người ra sao—ai hiển đạt, ai làm Thiên hoàng, ai gả con gái—ta đều chẳng bận tâm. Vì những thứ đó chẳng liên quan đến ta.”
Seimei gật đầu: bản thể của Mokkun là Guren, một thần linh vốn có giá trị quan khác hẳn con người.
Giọng Mokkun chợt hạ xuống:
“Chỉ lần này thôi, ta muốn phá hủy tất cả. Trong ta lúc nào cũng có ý nghĩ ấy.”
Seimei lặng lẽ nhìn Mokkun, muốn nói lại thôi.
“Vậy sao?”
“Ừ… ta hiểu rõ: tuyệt đối không được làm sai lệch sắp đặt vốn có. Ví dụ, nếu vì sao chuyển động thì kết quả cũng đổi thay. Nhưng việc Akiko nhập cung là số mệnh đã định từ khi con bé ấy sinh ra. Dù chỉ là một cây kim hay một sợi tóc—vì thằng nhóc đó, ta cũng muốn tìm mọi cách để thay đổi vận mệnh. Đây là lần đầu tiên ta có ý nghĩ như vậy đấy.”
Seimei mấp máy môi, cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Trăng đã lên cao hơn.
Xung quanh vầng trăng là vô số tinh tú, từ ngàn xưa đến nay chưa từng đổi thay, vẫn rực rỡ tỏa sáng trên bầu trời.
-----
Chú thích:
Kyoho (Cử Phụ) - Sơn Hải Kinh:
Nhận xét
Đăng nhận xét