Chương 11

Tháng mười đã đến.

Masahiro vẫn như thường lệ xin phép nghỉ ở Âm Dương Liêu, để tiếp tục truy tìm tung tích của Kyuki cùng bọn yêu ma tùy tùng của nó.

Cậu cuối cùng cũng đã hiểu ra cách bọn Kyuki đã dùng để bắt cóc con người. Chúng lợi dụng mặt nước như một tấm gương, rồi lôi con mồi xuyên qua, đưa sang một thế giới khác nằm ở phía bên kia gương.

Nhưng rốt cuộc, sào huyệt của Kyuki và bọn chúng ở đâu?

Số lượng yêu ma nhiều đến vậy, mà ngay cả Takaokami no Kami cũng không phát hiện ra, chúng cứ như biến mất không dấu vết.

Có thể nghĩ tới hai khả năng: hoặc nơi chúng ẩn náu cực kỳ rộng lớn, hoặc là sức mạnh của Kyuki, kẻ mở ra lối đi ấy, quá mạnh.

Tuy từng bại trận trong cuộc tranh giành thế lực với kẻ thù ở bên kia đại dương, nhưng với bản tính ngoan cố, Kyuki chắc chắn không cam lòng. Nó vẫn thường sai bọn yêu quái thay mình xuất hiện. Tất cả những điều đó càng cho thấy sức mạnh của Kyuki đáng sợ đến mức nào.

Một năng lực khủng khiếp có thể cưỡng ép tạo ra không gian để che giấu chính mình.

Masahiro liền hỏi Mokkun và Rikugou: liệu Thần tướng có làm được việc này không?

Cả hai đều trả lời: Không thể.

Suy cho cùng, Thần tướng vốn dĩ cũng không phải thần linh thật sự. Mà thần thì cũng chẳng phải toàn năng. Masahiro thoáng nhớ đến vị Long thần từng bị yêu ma giam giữ ở Kifune, trong lòng đã hiểu ra phần nào.

Ngắm tấm bản đồ kinh thành, Masahiro trầm ngâm suy nghĩ.

Nếu cho rằng tất cả những người mất tích đều bị bắt khi đến gần nguồn nước thì sao?

Hệ thống sông ngòi, dẫn thủy liệu có vấn đề gì chăng?

Đối chiếu với những thông tin thu thập được cho tới nay, Masahiro liệt kê ra các điểm đáng ngờ.

Ngay bên cạnh cậu, Mokkun đang chống hai chân trước lên bàn, đôi mắt dán vào bản đồ, và vươn móng vuốt sắc nhọn của mình chỉ vào những nơi đã xảy ra sự việc.

“Tạm thời là chỗ này, chỗ này… với cả chỗ này nữa.”

“Ừ, đúng vậy.”

Masahiro cầm bút đánh dấu lại những nơi Mokkun vừa chỉ. Kết quả, có tới gần tám mươi địa điểm.

Từ vụ mất tích đầu tiên đến nay đã hai tháng. Có khi chỉ trong một đêm đã có hai, ba người biến mất. Dù không phải ngày nào cũng xảy ra, nhưng số lượng ấy thực sự quá nhiều.

Chẳng lẽ tất cả bọn họ đều đã mất mạng dưới móng vuốt yêu ma?

Mokkun bất giác ngoái nhìn ra khu vườn. Trong viện nhà Abe có một cái ao nhỏ, khi còn bé Masahiro từng bị ngã xuống đó.

“Lúc Seimei không có ở nhà, chỗ này cũng nguy hiểm lắm. Masahiro, phòng khi bất trắc, cậu hãy nói với mẹ, đừng để bà đến gần cái ao đó.”

“À… ừm, được rồi.”

Masahiro từ chồng sách chất cao như núi trên bàn rút ra một quyển Sơn Hải Kinh, định tra lại về loài yêu quái mà Rikugou từng gọi là “Kyoho”.

“Có rồi.”

Hình dạng nó giống loài khỉ, hai tay có hoa văn, đuôi lại như báo.

Dù từ trước đến nay hầu như chẳng có cơ hội quan sát kỹ, nhưng mỗi yêu quái từng tấn công cậu đều có thể có tên gọi riêng. Chỉ vì không còn thời gian để để ý, nên bọn yêu ma vẫn không ngừng kéo đến.

Con Kyoho ấy đã bị Guren giết chết trong nháy mắt. Lần này, anh không dùng hỏa xà đỏ thẫm thường thấy, mà lại hóa thành một con rồng khổng lồ tỏa ánh bạc lấp lánh.

Đấu khí vốn đỏ rực ấy, bỗng biến thành xanh lam, rồi lại thành trắng bạc — một cảnh tượng thật sự kinh hoàng.

Masahiro tiện tay xoa qua xoa lại trên đầu Mokkun, kẻ vẫn đang chăm chú suy nghĩ trước bản đồ.

“Á!”

“Mokkun, sao cậu lại trở nên mạnh mẽ đến vậy?”

Đôi mắt màu ráng chiều xoay tròn, Mokkun dịu dàng nhìn về phía Masahiro.

“Đó mới chính là sức mạnh vốn có của tớ. Gần đây tớ còn tính sẽ lại tự phong ấn thêm sức mạnh của mình nữa cơ.”

“Sao lại thế?”

“Bởi vì… trên người tớ còn có nhiều chuyện rắc rối lắm.”

Mokkun nói với giọng đùa cợt, vừa dùng chân sau gãi gãi phía sau tai. Động tác dừng lại, nó lại nhìn Masahiro với vẻ lo lắng.

“Cậu thì sao? Lời nguyền ấy, dạo này thế nào rồi?”

Khóe môi Masahiro khẽ nhếch thành một nụ cười. Ngước nhìn lịch, hôm nay vừa khéo là ngày Mậu.

Nhờ không ngày nào bỏ sót việc tu luyện nâng cao linh lực, nỗi đau do lời nguyền gây ra đã không còn dữ dội như trước. Tuy không biết nếu bất ngờ phải đối diện trực tiếp với Kyuki thì sẽ ra sao, nhưng chừng nào không hứng chịu đòn trực diện từ hắn, có lẽ sẽ tạm ổn…

“Không sao đâu, sắp kết thúc rồi mà.”

*****

Ở phía nam trang viên nhà Abe chính là Điện Higashi Sanjō-dono — dinh thự của Fujiwara no Michinaga. Từ sáng sớm, Seimei đã bắt tay vào thi triển một pháp thuật bí mật mà người đời không hay biết.

Cùng lúc ấy, tại phủ đệ Tả đại thần, buổi diễn tập nhập cung của tiểu thư Akiko — bảo bối trong tay ông — đang được tổ chức trang trọng.

Ngày nhập cung đã định vào mồng Một tháng Mười Một. Chỉ còn đúng một tháng nữa. Phải vội thôi.

Nhưng Masahiro lại có vẻ lưu luyến, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Cậu nheo đôi mắt buồn bã, như muốn gạt bỏ nỗi sầu mà lắc nhẹ đầu, rồi để đổi tâm trạng lại cúi nhìn xuống tấm bản đồ.

Lúc này, ở Điện Higashi Sanjō-dono, buổi diễn tập đã hoàn tất suôn sẻ; tiếp theo là yến tiệc chúc mừng rộn rã.

Akiko thấy mệt, liền lui về tẩm điện nghỉ ngơi. Hôm nay thời tiết vẫn chẳng mát mẻ chút nào; bộ lễ phục nặng nề ôm chặt lấy thân thể yếu ớt của nàng.

Michinaga rời yến tiệc, bước tới trước hành lang tẩm điện nơi Seimei đang tọa thiền.

“Seimei, không có gì thay đổi chứ?” ông hỏi.

“Ngài đừng lo.” Seimei đáp.

Kể từ khi Masahiro thay Akiko nhận lấy lời nguyền, đã không còn yêu quái nào dám tới quấy nhiễu nàng nữa. Bọn yêu quái là lần theo lời nguyền mà đến. Nếu cứ ẩn mình trong kết giới và định kỳ khử uế khí trong cơ thể, thì chúng sẽ không thể tìm ra nơi này.

Lúc đó, Michinaga giở quạt che miệng, khẽ hỏi:

“Vậy… quẻ bói kia cũng không có gì thay đổi sao?”

Seimei nặng nề gật đầu.

“Thật đáng tiếc…”

“Vậy ư?”

Michinaga cau mặt thở dài, nhìn về phòng con gái trong tẩm điện. Qua cánh cửa khép hờ và rèm trúc, ông thấy thấp thoáng ánh đèn chập chờn.

Đó là nơi con gái ông — chỉ chưa đầy một tháng nữa sẽ nhập cung — đang nghỉ ngơi. Nhưng lời nguyền trên người nàng vẫn chưa được hóa giải. Bằng chứng là trên mu bàn tay phải của Akiko vẫn còn vết sẹo xấu xí ghê người.

Người quyền thế nhất đương triều — Fujiwara no Michinaga — cúi nhìn vị Âm Dương sư mà ông tin cậy nhất, mắt mở to. Bình thường Michinaga luôn sắc sảo, tự tin; nhưng hôm nay trên gương mặt ông là vẻ bi tráng như kẻ sắp bước vào tử địa.

“Vậy thì…”

Seimei lặng lẽ lắng nghe, rồi cúi đầu thật sâu.

*****

Từ buổi diễn tập tới nay đã hai tuần.

Đêm đêm, Masahiro vẫn rong ruổi trong kinh thành, dò xét quanh những hồ từng xảy ra vụ mất tích kỳ lạ.

Dù đó là phủ đệ quý tộc có lệnh cấm nghiêm ngặt, cậu vẫn quyết tự mình đến tận nơi xác minh mới yên lòng.

Trong khoảng thời gian đó, một nghi vấn lóe lên trong đầu cậu:

“Bọn chúng… rốt cuộc biến mất ở phía sau tấm gương từ đâu?”

“Hả?” 

Mokkun ban đầu chưa hiểu ý, bèn hỏi lại.

Masahiro lại nhắc:

“Chúng đi vào phía sau tấm gương từ đâu? Ở Kifune không có hồ ao nào đủ lớn để chứa được nhiều yêu quái như vậy. Hơn nữa, nếu số lượng yêu quái đông đến thế xuất hiện ngay trước mắt, thì Takaokami no Kami hẳn phải phát hiện chứ.”

Ngay cả Long thần hay Thủy thần cũng không thể nào biến mất lặng lẽ như vậy, Masahiro thầm nghĩ; nhưng nếu các vị thần nghe được những lời này, sẽ sinh chuyện lớn.

Mokkun ngồi trên vai cậu cũng lầm bầm phụ họa:

“Đúng thế, làm gì có cái ao nào chứa nổi nhiều yêu quái đến vậy.”

Khi đã tới phía tây của Ukyō, Masahiro nhìn xa về hướng núi Atago.

Vầng trăng vừa lên lưng chừng trời, gần như tròn, sắp tới điểm cao nhất; bóng của Masahiro và Mokkun kéo dài, hiện rõ hơn thường lệ.

“Nói tới hồ lớn thì… chỗ đó có một cái gọi là Hồ Mitsuike.”

Hồ Mitsuike nằm sát núi Atago, khá gần kinh thành, và so với Kifune thì ở khoảng cách vừa phải.

Masahiro nghĩ: nếu triệu hồi Kurumanosuke thì chắc không mất nhiều thời gian để tới.

Nhưng cậu liền bác bỏ ý nghĩ đó. Thời gian còn lại chẳng nhiều. Nếu đến khi có manh mối thì chắc chắn sẽ đụng độ trực diện với bọn yêu quái; còn nếu đến mà không có manh mối gì thì chỉ phí thời gian mà thôi.

Vào đúng lúc này, nếu những yêu ma kia có thể từ chỗ đó xuất hiện thì thật sự phải tạ ơn trời đất.

Khi Masahiro đang càu nhàu, bỗng nhiên một tiếng gọi ngoài dự tính vang lên từ phía sau:

“Cháu nội của Seimei, ở kia kìa!”

Masahiro chợt có một linh cảm khó chịu; Mokkun cũng từ trên vai cậu bay xuống.

Nhìn sang phía bên kia con đường lớn, Masahiro xác định được vị trí.

Bây giờ cậu đang ở một góc thuộc Ukyō, gần đường Yakoji và đường Udakoji, nơi có vài căn nhà bỏ hoang. Ở quanh đây, nghe nói đã có hơn bốn mươi người mất tích một cách kỳ lạ. Hầu hết đều là dân thường không có địa vị — du thủ du thực, ăn mày. Ở Ukyō hầu như không có phủ đệ quý tộc; chợ búa cũng đã hoang vắng; càng đi về phía tây thì nhà cửa càng thưa. Càng hoang vắng thì yêu quái ở đây càng nhiều.

Như con nhện đất khổng lồ mà Masahiro từng gặp — một loài yêu quái chưa từng thấy — giờ lại thường xuyên xuất hiện ở Ukyō.

Chăm chú nhìn về phía đường Yakoji, Masahiro rơi vào trầm tư.

Bên kia núi Atago là vùng lãnh thổ rộng lớn của Nhật Bản. Kyuki cùng bọn thuộc hạ đã tới đây bằng cách nào? Từ lục địa băng qua eo biển Tsushima rồi mới đặt chân lên đất Nhật sao?

"— Đến rồi."

Mokkun thì thầm. Masahiro vội rút mình khỏi cơn trầm tư, trở về với hiện tại.

Dưới ánh trăng, từ phía đối diện đường Yakoji có một đàn tiểu yêu chạy tới. Từ xa nhìn thấy Masahiro, ánh mắt chúng tỏ vẻ hoảng sợ, bất an.

Chúng chạy như điên, dường như có thứ gì đó đang đuổi theo sau.

Masahiro và Mokkun căng mắt nhìn theo — hình như có một con quái vật cỡ lớn phía sau chúng.

Gió tây nổi lên, mang theo một luồng khí khiến người ta rùng mình; toàn thân Masahiro nổi da gà.

Cảm giác này trước đây cậu đã gặp — khác với yêu ma từ xứ lạ, cũng không giống yêu quái bình thường.

Là một loài sinh vật chưa từng thấy xuất hiện ở nơi này.

“Chẳng lẽ là con nhện lớn?”

Ngay lập tức Mokkun phủ định; với thị lực tốt hơn Masahiro rất nhiều, nó bỗng mở to mắt:

“Là con rết khổng lồ!”

Vừa dứt lời, một con rết khổng lồ đã chậm chạp di chuyển thân mình đồ sộ, rơi vào tầm nhìn, vô số xúc tu không ngừng vung vẩy.

Những tiểu yêu chạy tuyệt vọng; con rết khổng lồ rượt theo phía sau. Masahiro kinh hãi lùi một bước.

“Sao mấy người lại bị truy đuổi thế?!”

“Tụi tui cũng không biết.”

“Ra vậy.”

Thấy Mokkun vẫn ung dung gật đầu, Masahiro cũng phần nào thả lỏng và rẽ sang phải.

Nhưng đây không phải chuyện đùa; giống con nhện khổng lồ trước kia, loại quái vật này chẳng phải thứ có thể dông dài xử lý lúc này. Hôm nay mục tiêu hàng đầu là tìm ra yêu dị từ ngoại bang — không có thời gian để bận tâm chuyện vặt.

Masahiro định rời đi nhưng lại bị thứ gì đó thu hút, đứng yên bất động.

Các yêu quái chạy qua bên cạnh cậu từng con một. Không lâu sau, từ phía sau Masahiro thoảng lên một làn yêu khí tanh nồng.

“Tránh đường, thằng nhóc.”

Những đòn tấn công như sấm sét giáng thẳng về phía đầu Masahiro.

Cậu chậm rãi quay người lại, hít một hơi lạnh, đối diện với con yêu quái rết.

Con rết vung vẩy hàng trăm cái chân, âm thanh cuồn cuộn như sóng dội thẳng vào màng nhĩ. Mùi hôi tanh dị thường xộc vào mũi khiến Masahiro cau chặt mày.

Nó trừng đôi mắt đen ngòm nhìn cậu, hàm răng không ngừng co duỗi.

Dường như có vật gì rơi xuống. Con rết đã nhả thứ đang ngậm trong miệng ra. Trong thoáng chốc Masahiro định nhìn kỹ xem đó là gì, nhưng Mokkun đã ngăn lại. Thay Masahiro bước lên xác nhận, Mokkun nhận ra đó là… một bàn chân của thứ gì đó.

“Yêu quái ư?”

Masahiro nghe Mokkun lẩm bẩm, con rết liền quẫy đám chân của mình, tỏ ý khẳng định.

“Thằng nhóc, kẻ được Kifune che chở hẳn là mày rồi nhỉ.”

Masahiro lặng lẽ gật đầu, đôi mắt con rết bỗng lóe sáng. Ngay lúc ấy, một nỗi sợ hãi đáng sợ từ phía sau lưng ập đến. Lời nguyền của Kyuki mà bấy lâu nay cậu cố kìm nén cũng bắt đầu ngọ nguậy, như có bàn tay vô hình siết chặt trái tim.

Do sự liên quan của những yêu quái ngoại lai này, một bóng tối kinh hoàng đang dần hiển hiện.

“Hả…?”

Phải tiêu diệt toàn bộ yêu quái trước khi bóng tối kia thức tỉnh hoàn toàn. 

Con rết khổng lồ lắc lư thân thể to lớn, rồi biến mất vào đêm tối.

Mokkun cảnh giác đảo mắt nhìn quanh, nhưng không thấy đồng bọn của nó đâu cả. Những tiểu yêu bị truy đuổi nãy giờ cũng lần lượt chui rúc vào chỗ trốn, chỉ thò mặt ra ngó.

Xung quanh Masahiro còn vương lại luồng yêu khí dày đặc, song đó chỉ là tàn dư vừa rồi. Bằng chứng là cảm giác áp bức dưới chân cậu đã tan biến.

Thở hắt ra một hơi dài, Masahiro thoáng ngây người.

“Bóng tối đáng sợ…?”

Đám tiểu yêu kia vốn chẳng có gì nguy hại, cậu chỉ không hiểu nổi vì sao chúng lại bị con rết truy đuổi.

“Thật không sao hiểu nổi…”

Masahiro lẩm bẩm than thở, ngẩng đầu nhìn về phía tây. Trên nền trời xanh thẫm, bóng núi đen sừng sững hiện lên – đó chính là núi Atago.

Cậu tóm lấy một tiểu yêu, gặng hỏi kỹ mới biết con rết dường như đến từ hướng tây.

Trong lòng Masahiro vẫn vương nỗi bất an. Cậu huýt sáo, gọi Kurumanosuke, rồi cùng nó hướng về phía ao Hiro­sawa, ở xa kinh thành.

Đi qua chùa Kōryū, trên đường tới chùa Daikakuji, chính là ao Hiro­sawa. Ở đó từ lâu đã lưu truyền đủ loại truyền thuyết về ma quỷ và yêu giới. Vì vậy, ngay cả ban ngày cũng hiếm có ai lui tới, bốn bề ao nước bị cây cối rậm rạp bao phủ.

Masahiro để Kurumanosuke đứng chờ bên vệ đường, còn mình thì vạch lối qua đám cỏ cao ngang người. Chẳng mấy chốc, cậu đã đặt chân đến bên bờ ao nước đỏ thẫm.

Masahiro cẩn trọng quan sát khắp xung quanh.

Vốn là nơi đầy rẫy truyền thuyết, nên cho dù yêu khí hay linh khí giăng kín trời đất cũng chẳng lạ. Thế nhưng, ở đây lại hoàn toàn không cảm nhận thấy chút khí tức nào.

Ngay cả Mokkun đi cùng cũng ngạc nhiên, cau chặt mày.

“Chẳng có gì cả… ngược lại càng thấy bất thường.”

Đúng lúc ấy.

Mặt nước vốn phẳng lặng bỗng nổi gợn. Từng vòng sóng gợn loang ra, chẳng bao lâu một bóng đen khổng lồ hiện lên giữa ao.

Thân ảnh đó phản chiếu ánh trăng thành sắc đen xen bạc. Sau lưng mọc đôi cánh khổng lồ như chim ưng, đôi mắt bạc sáng lóe, nheo lại thành nụ cười chế giễu.

Thế nhưng, khí tức nơi đó hoàn toàn rỗng lặng – chỉ là một ảo ảnh.

Masahiro liếc xuống hình bóng của Kyuki bỗng hiện ra dưới chân mình, bỗng hít mạnh một hơi lạnh.

Kyuki đang ở ngay dưới mặt nước. Sự tồn tại của nó đối xứng với mặt nước và lấy đó làm trục. Hình ảnh phản chiếu kia mới chính là bản thể của nó. 

Bởi chỉ tồn tại trong “gương nước” nên trong thế giới thực chẳng tỏa ra yêu khí. Nhưng chúng tuyệt nhiên không thể sống trong nước – nếu vậy hẳn đã bị Thủy thần phát hiện.

“Âm dương sư… chúng ta hãy làm một vụ mua bán đi.”

"Ngươi nói gì?"

Nghe thấy giọng nói đột nhiên thay đổi của Masahiro, Mokkun kỳ lạ quay đầu lại.

"Masahiro, có chuyện gì vậy?"

"À, vừa nãy..."

"Chỉ có ngươi có thể nghe thấy lời ta nói, Âm Dương Sư. Lời nguyền đó đang ăn mòn sinh mệnh của ngươi, đúng không?"

Masahiro lạnh lùng nhìn Kyuki. Cậu không hề hoảng loạn trước những lời nói đó.

"Không tin ư? Nhưng đó là sự thật. Nó đang từng chút một xâm nhập vào cơ thể ngươi, như những móng vuốt sắc bén, ghim sâu lời nguyền vào trong ngươi. Nếu là trước kia, người chết lẽ ra phải là con bé Akiko."

Nghe Kyuki cười khẩy, cơn phẫn nộ của Masahiro sôi trào. Nhưng cuối cùng, cậu cũng kiềm chế được cảm xúc của mình và nhìn nó không chút sợ hãi.

"Trước khi điều đó xảy ra, ta sẽ đánh bại ngươi."

Mokkun nhìn chằm chằm giữa Masahiro và Kyuki, dường như giữa hai bên đang diễn ra một cuộc đối thoại mà mình không nghe thấy. Vì vậy, Mokkun đã luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

"Âm Dương Sư, hãy suy nghĩ kỹ lại đi. Lời nguyền đó thực sự sẽ lấy mạng ngươi. Chi bằng hãy giao dịch với ta đi."

Ánh mắt của Masahiro trở nên nghiêm túc.

"Để khôi phục sức mạnh của ta, ta cần cô gái đó. Nhưng Âm Dương Sư, dường như ngươi cũng không tệ. Sức mạnh của ngươi và linh lực từ linh hồn, cả hai đều là báu vật hiếm có. Hãy dâng máu thịt của ngươi cho ta."

Kyuki lộ ra hàm răng nanh đáng sợ. Trên mặt nước nơi nó đứng, những gợn sóng lan tỏa.

"Tuy nhiên, ta sẽ không giết ngươi, vì như thế thì quá lãng phí sức mạnh của ngươi. Ta muốn ngươi sống, và trở thành thuộc hạ của ta."

"Cái gì!"

Đây là một diễn biến mà Masahiro không ngờ tới. Nhìn Masahiro không nói nên lời, Kyuki đưa ra một điều kiện kỳ lạ hơn nữa.

"Trở thành thuộc hạ của ta, rồi giúp ta đánh bại kẻ thù không đội trời chung của ta, Kyubi!" 

Kyuki gầm lên. Bộ lông bạc của nó ngay lập tức chuyển thành màu vàng kim. Tiếng gầm trầm thấp khiến cả mặt nước rung chuyển, không thể đóng vai trò là một tấm gương nữa, và ảo ảnh của Kyuki cũng biến mất. 

Trong lòng Masahiro vẫn còn dư âm của sự chấn động vừa rồi.

"Trở thành thuộc hạ của ta. Bằng cách đó, ta có thể thỏa mãn bất kỳ nguyện vọng nào của ngươi."

Masahiro siết chặt nắm tay mình.

"Ta không có nguyện vọng nào cần ngươi giúp đỡ. Làm sao có thể có được? Ta chỉ mong có thể đánh bại ngươi, ngoài ra..."

"Thịch." 

Đột nhiên, tim cậu đập mạnh. Má của Masahiro cũng xuất hiện một vệt hồng kỳ lạ. Cảm giác của lời nguyền lại một lần nữa dâng lên trong lòng ngực, chạy loạn trong cơ thể cậu.

"Yêu cầu... Chẳng lẽ yêu cầu nào cũng được sao?"

Ý nghĩ đáng sợ này, Masahiro đã ném nó ra khỏi đầu mình. Quá đáng sợ, Masahiro vội vàng lắc đầu.

Mokkun nhảy lên vai Masahiro, lo lắng nhìn cậu.

"Này, Masahiro, sắc mặt cậu nhợt nhạt quá, hãy tỉnh táo lại đi."

Masahiro chớp mắt mấy lần, quay đầu nhìn Mokkun. Cậu cảm thấy khát nước, đưa đôi bàn tay lạnh buốt ra ôm lấy Mokkun, Masahiro vùi mặt vào lưng trắng muốt của Mokkun.

"Masahiro, cậu sao thế, rốt cuộc Kyuki đã nói gì?"

"Không nói gì cả."

Mokkun theo trực giác cảm nhận được điều gì đó, nhưng dù có hỏi thế nào, Masahiro cũng không trả lời. Mokkun thu hồi tầm nhìn của mình, nhìn về phía Rikugou đang ẩn mình sau lưng Masahiro, lặng lẽ phản đối.

Rikugou hiện thân, nhưng lặng lẽ lắc đầu. Anh cũng không nghe thấy Kyuki đã nói gì.

Sau một lúc, Masahiro ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.

"Về nhà thôi, ở đây không có gì cả."

Mặt hồ trong vắt sau khi ảo ảnh của Kyuki biến mất, giờ chỉ còn thấy mặt nước phẳng lặng được bao phủ bởi những hàng cây tươi tốt.

Masahiro quay người đi, rồi lại quay đầu nhìn lại mặt hồ yên tĩnh.

"Thủy kính, lớn đến mức có thể dung nạp tất cả những yêu quái từ dị giới, đứng đầu là Kyuki. Chính là nơi đó."

Ngẩng đầu nhìn vầng trăng đã khuất dần về phía tây, Masahiro cảm thấy hơi choáng váng.

"Lời nguyền đã xâm nhập vào cơ thể mình, không biết khi nào sẽ cướp đi sinh mệnh của mình."

Masahiro đã sớm hiểu điều này phần nào. Không phải do bị Kyuki dụ dỗ, mà là điều cậu đã tự mình hiểu ra theo bản năng. Kể từ khi cơn đau tận xương tủy đó bắt đầu hoành hành trong cơ thể cậu.

Hơn nữa, mỗi khi cậu ngủ đi, rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Cậu thường nghĩ như vậy. Ngày qua ngày, khi nỗi đau đã đến tận sâu trong cơ thể, cậu sẽ bị tước đi cả sức lực để vùng vẫy như bây giờ. Dường như đã bị tê liệt rồi.

"Phải nhanh lên thôi. Là một thế thân, mạng sống này của mình, không thể chần chừ thêm nữa."

Nhìn bánh xe từ từ lăn qua con đường dài, Masahiro lặng lẽ đưa ra một quyết định mà không ai có thể ngờ tới.


Chương trước                    Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chương 2

Chương 4

Chương 11