Chương 12
Cuối tháng Mười, đã quá giờ Dậu.
Abe no Seimei và cháu trai út Masahiro cùng đến Điện Higashi Sanjo-dono của Nội lãm Fujiwara no Michinaga.
Trưởng nữ của gia đình, Akiko, đang chờ đợi để chuẩn bị vào cung diện kiến Thiên Hoàng. Mọi thứ đã sẵn sàng, của hồi môn đã được chuẩn bị tươm tất, và bốn mươi nữ quan hầu cận cũng đã được tuyển chọn xong xuôi.
Akiko sẽ sống tại Phi Hương Xá. Điều này có nghĩa là nàng sẽ trở thành Nữ Ngự Fujitsubo.
Trông Michinaga khá vui vẻ. Akiko cũng tỏ ra vô cùng hân hoan. Một tháng trước, lễ mô phỏng nhập cung đã được tổ chức long trọng, và dưới sự xoay chuyển của bánh xe số phận, cuối cùng Akiko cũng kịp vào cung trước khi Trung Cung Teishi hạ sinh hoàng tử.
Giờ đây, nếu còn điều gì đáng lo ngại, thì đó chính là lời nguyền đang giáng xuống Akiko.
Vì vậy, gần đây, Seimei hầu như ngày nào cũng đến thăm Điện Higashi Sanjo-dono. Có vẻ như ông có chuyện quan trọng cần dặn dò Michinaga liên quan đến việc Akiko nhập cung. Chuyến thăm hôm nay, sự hiện diện của Masahiro là thừa thãi, thậm chí không dẫn cậu đến cũng chẳng ảnh hưởng gì. Tuy nhiên, Michinaga cứ năn nỉ Seimei dẫn Masahiro đi cùng, nên Seimei đành phải đưa cậu theo.
Trên thực tế, phủ của Michinaga không phải là nơi thích hợp để làm những việc như vậy. Và bản thân Seimei cũng có nơi cần phải đến. Nhưng việc nhập cung chỉ còn là chuyện của ngày mai. Điều đó có nghĩa là chỉ còn lại đêm nay.
Masahiro đang sốt ruột vì phải cáo từ trước khi màn đêm buông xuống, thì Michinaga đột nhiên nói với cậu:
“Masahiro này, gần đây, ta nhờ ngươi dành nhiều thời gian hơn cho chuyện này, cố gắng đừng để bận rộn với công vụ quá nhiều, có được không?”
“À, vâng… ngày mai, không, cho đến ngày kia, hạ quan sẽ cố gắng vào cung xem sao.”
Đọc hiểu được ẩn ý trong lời nói của Masahiro, Michinaga thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười.
“À, vậy có nghĩa là đêm nay sẽ là lúc quyết định thắng thua rồi nhỉ?”
Masahiro im lặng đáp lại. Seimei quay đầu nhìn Masahiro lúc này, và ra lệnh:
“Masahiro, con đi xem tình hình của điện hạ Akiko thế nào.”
Trong giây lát, Masahiro dường như không hiểu ý của Seimei. Seimei trấn tĩnh lại và chậm rãi lặp lại những gì mình vừa nói:
“Con hãy sang xem tình hình của điện hạ Akiko đi. Ta có vài lời muốn nói với đại nhân Michinaga.”
“À…”
Masahiro cuối cùng cũng hiểu ra. Ý của ông là Masahiro không nên có mặt ở đây. Có vẻ như Seimei muốn nói chuyện quốc sự quan trọng với Michinaga. Không, cũng có thể Michinaga có chuyện gì đó muốn nói. Bởi vì đại nhân Michinaga rất tin tưởng vào thuật bói toán của Seimei.
Masahiro cúi chào rồi lặng lẽ bước ra ngoài, bỏ lại tẩm điện nơi Seimei và Michinaga đang ở phía sau.
Tiễn chân cháu trai khuất dạng, Seimei mới bắt gặp ánh mắt của Michinaga và ra hiệu. Michinaga hiểu ý, bước tới đóng cửa sổ lại và cho tất cả các nữ hầu lui ra.
“Đại nhân Michinaga, kết quả thế nào rồi?”
“Mọi chuyện đều trong dự liệu.”
Nghe xong, Seimei khẽ gật đầu.
*****
Đi trên hành lang nối liền với sảnh phía Đông Bắc, Masahiro lắc đầu đầy cảm thán.
Đoạn đường đến gian phòng đối diện dường như không cần phải đi tiếp nữa. Sau khi Akiko rời khỏi đây, kết giới trừ ma cũng không còn cần thiết nữa. Nếu kết giới không cần thiết, thì Âm Dương Sư cũng chẳng có lý do gì để đến thăm.
Đi được nửa hành lang, Mokkun đột nhiên dừng lại. Masahiro không hề hay biết, cho đến khi đi thêm một đoạn nữa, cậu mới cảm thấy có gì đó không ổn và quay đầu lại.
"Mokkun, sao thế? Mau đi thôi."
Nhưng, Mokkun chậm rãi lắc đầu:
"Tớ không sao. Tớ cũng chẳng có gì muốn nói, cứ đợi ở đây là được rồi. Nhanh lên nào, cậu mau đi đi."
Mokkun vẫy vẫy hai chân trước, giục Masahiro. Rồi nó ngồi phịch xuống tại chỗ. Nhìn Mokkun lắc đầu và trông có vẻ chóng mặt, nghĩ rằng để nó nghỉ ngơi cũng tốt, Masahiro một mình bước về phía sảnh đối diện.
Vì Akiko đã trưởng thành, nên không thể nói chuyện mặt đối mặt như trước. Masahiro đứng sau tấm rèm ngăn cách cả căn phòng, nhìn về phía Đông, nơi Akiko thường ở. Vì mặt trời sắp lặn, nên các góc phòng khá tối, chỉ có thể dựa vào một chút ánh nến lọt ra từ phòng chính.
Masahiro đột nhiên dừng lại khi rẽ ở góc phòng. Cửa sổ phía Đông đang mở. Từ sâu bên trong tấm mành tre vọng ra tiếng người. Một làn gió lạnh của mùa đông mang theo mùi trầm hương quen thuộc mà Masahiro rất đỗi quen.
Masahiro nheo mắt, bước vào trong.
Đến trước cửa sổ, Masahiro khuỵu gối xuống, nhìn xuyên qua tấm mành tre để quan sát tình hình bên trong buồng. Dù từ trong phòng chính có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng từ bên ngoài lại không thể nhìn rõ bên trong.
Xoạt xoạt, tiếng quần áo cọ vào sàn nhà truyền đến.
Masahiro dùng hai tay giữ tấm mành tre, cúi người thật sâu và nói:
“Ngày mai người sẽ vào cung, xin chúc mừng.”
Sau khi chào hỏi một cách trang trọng, Masahiro im lặng. Lúc này, đầu óc cậu trống rỗng, không còn những câu nói đùa thông minh, cũng không còn những bài thơ ngẫu hứng.
Không khí ngày càng trở nên nặng nề. Lời nguyền trong người dường như lại đang rục rịch. Tốt nhất là không nên gây ra bất kỳ ảnh hưởng xấu nào cho Akiko. Chỉ lo lắng những chuyện này, Masahiro định cáo từ ngay lập tức.
Một lúc sau, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau tấm rèm.
"Đã lâu không gặp."
Masahiro ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười. Cảm giác như đã rất lâu rồi. Lần cuối nghe thấy giọng nói này dường như là một tháng trước.
Giọng nói thân thương ấy dường như vẫn còn văng vẳng bên tai Masahiro, chưa bao giờ rời xa. Mặc dù Masahiro cũng từng thầm tưởng tượng, sau khi kết thúc lễ mô phỏng nhập cung, liệu Akiko có trở nên trưởng thành hơn không.
Bị làn gió Đông lạnh lẽo thổi qua, tấm mành tre khẽ lay động.
"Masahiro, tớ cảm thấy cậu có vẻ gầy đi thì phải."
Masahiro nghiêng đầu tỏ vẻ khó xử. Sau đó, cậu thận trọng lựa chọn từ ngữ và đưa ra một câu trả lời rõ ràng:
"Có lẽ là do hàng ngày phải chạy đi chạy lại trong hoàng cung, nên ít nhiều cũng gầy đi. Bình thường tớ chỉ ngồi một chỗ, ít vận động, nên giờ gầy đi một chút là vừa đẹp."
"Nếu thế thì tốt quá rồi."
Giọng nói từ trong rèm vang ra nửa tin nửa ngờ. Masahiro dễ dàng hình dung ra vẻ mặt của Akiko lúc này.
Bất ngờ, giọng nói của Akiko trầm xuống một cách khó lường.
"Trước đây cậu đã nói rằng dù cách tấm mành tre cũng có thể nhìn rất rõ, xem ra là nói dối rồi. Vậy thì, khuôn mặt của tớ, Masahiro không thể nhìn thấy rõ đúng không?"
Masahiro khẽ mở to mắt, rồi nở một nụ cười khổ.
Trong đầu cậu tự nhiên hiện lên hình ảnh Akiko nghiêm túc cằn nhằn trước đây.
"Phiền phức thật đấy, không thể nhìn rõ mặt đối phương."
Phải trực tiếp nhìn nhau, Akiko nói, vậy mới có thể truyền đạt suy nghĩ của mình một cách tốt nhất, cũng như để có thể hiểu rõ những lời đối phương nói.
"Như thế không được đâu. Kể từ nay về sau, người có thể trực tiếp nhìn người, chỉ có Thiên Hoàng bệ hạ mà thôi. Hơn nữa, người có thể gọi tên cũng thế… À, đúng rồi. Cách nói chuyện của hạ thần thật sự rất bất kính. Đối với người là mệnh phụ của thiên hạ, xin người hãy lấy lòng từ bi mà tha thứ cho hạ thần."
Masahiro đột nhiên thay đổi giọng điệu, trả lời bằng những lời lẽ rườm rà và trang trọng mà cậu đã dùng kể từ khi nhậm chức.
Cả hai lại càng chìm vào im lặng.
"Keng!", hình như có thứ gì đó rơi xuống đất, và tấm mành tre đột nhiên lay động. Từ một khe hở nhỏ, Masahiro nhìn thấy một cái bóng của bàn tay.
Đó là do Akiko đã làm rơi chiếc quạt cầm trong tay và chạm vào tấm mành tre.
"Điện hạ Akiko…"
Cảm nhận được giọng nói khô khốc từ bên trong tấm mành tre, tim Masahiro đột nhiên thắt lại.
"Đừng nói những lời như ‘mệnh phụ của thiên hạ’ nữa… điện hạ Akiko gì chứ… Masahiro…"
Masahiro ngẩng đầu nhìn trời. Có một thứ gì đó trong lòng khiến cậu nghẹt thở. Một cảm giác nóng hổi, ngứa ngáy, nghẹn lại nơi lồng ngực. Lần đầu tiên nghe thấy câu nói này là từ rất lâu rồi.
Thật khó khăn, cậu đã cố gắng dùng lễ nghi quân thần để gặp nàng. Thật khó khăn, cậu đã tưởng rằng mình đã quên nàng rồi.
Khoảng cách vẫn không hề thay đổi, vẫn y hệt như trước. Chỉ là một tấm mành tre mỏng manh, nhưng lại giống như một tấm sắt, ngăn cách cậu và nàng ở hai thế giới. Mặc dù khoảng cách này cậu có thể dễ dàng chạm tới, nhưng điều đó đã hoàn toàn không thể nữa.
Masahiro lặng lẽ đưa tay ra, xuyên qua tấm mành tre và khẽ nắm lấy tay Akiko. Cả hai cảm nhận được hơi ấm của nhau xuyên qua tấm mành tre dày đặc. Cho đến tận bây giờ, chỉ có điều này là có thể chắc chắn.
"Đom đóm…"
Nghe Akiko nói được nửa chừng, Masahiro gật đầu.
Đây là lời hẹn ước của hai người. Mùa hè năm sau sẽ cùng nhau đi xem. Cả hai đã hứa hẹn với nhau. Khi ấy, giữa hai người vẫn chưa có tấm mành tre này, cả hai vui vẻ nhìn nhau mỉm cười.
Cứ như vậy, xuyên qua tấm mành tre nắm lấy tay đối phương, Masahiro nhắm mắt lại. Nghĩ đến hình ảnh của Akiko khi đó, bên tai vẫn văng vẳng lời hẹn ước:
"Phải để cậu xem. Nhất định phải để cậu xem một lần… Vẻ đẹp hư ảo đó…"
Nhất định phải để vẻ đẹp của mùa hè năm ấy in sâu trong mắt Akiko. Vì người sắp trở thành chủ nhân của Fujitsubo trong chốn cung cấm sâu thẳm.
Cả đàn đom đóm bay lượn. Dù có phải chia xa, cũng phải để nàng nhìn thấy cảnh tượng đó. Để làm được điều này, cậu phải học được phép thuật duy nhất đó.
Bây giờ vẫn chưa được. Nhưng, một lúc nào đó, nhất định sẽ làm được.
Bên trong tấm rèm không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng quần áo cọ vào sàn nhà, truyền tải tâm ý của đối phương.
Sau đó, giọng nói tuyệt vọng của Akiko vang lên.
"Tớ nghe nói, trong Hoàng cung có rất nhiều yêu quái, có đúng không?"
Bản thân nàng là một nhân vật có quyền lực mạnh mẽ, độc nhất vô nhị. Những yêu ma quỷ quái đang chiếm giữ Hoàng cung chắc chắn sẽ vây công nàng. Trong số đó không thiếu những kẻ có ý đồ xấu xa. Quyền lực tối thượng của nàng đã thu hút cả những yêu ma đến từ dị giới.
Trong chốn hoàng cung, vô số ác niệm của con người cũng đang ẩn mình ở đây. Những cảm xúc tiêu cực không những không biến mất, mà còn tích tụ lại như những cặn bã ở mọi ngóc ngách. Cung điện bên ngoài vàng son lộng lẫy, nhưng bên trong lại cuộn trào đủ loại thói xấu và sự tàn ác của con người.
Hơn nữa, nơi thể hiện rõ nhất điều này chính là hậu cung. Để tranh giành sủng ái, sự đấu đá khốc liệt và đáng sợ giữa các mỹ nữ chốn hậu cung có thể mạnh hơn lời nguyền gấp trăm lần, rất có thể sẽ tấn công nàng.
"Nhưng mà, tớ không sao đâu."
Nàng mỉm cười qua tấm mành tre.
"Bởi vì, bởi vì Masahiro, cậu sẽ bảo vệ tớ, đúng không?"
Là người kế thừa của đại Âm Dương Sư Abe no Seimei. Giải trừ lời nguyền ở Kifune, giải cứu chị họ của mình khỏi yêu dị ở dị giới, và đã có lời hẹn ước với Akiko, người sẽ bảo vệ nàng, chính là cậu thiếu niên đang ở trước mặt.
Masahiro khẽ mấp máy môi, dường như đã nói được nửa câu, rồi lại có suy nghĩ gì đó nên lại im lặng. Cậu cười và nói:
"Ừm."
Cúi đầu xuống, Masahiro quả quyết nói.
“Tớ sẽ bảo vệ cậu. Cứ để tớ thử làm xem sao. Akiko cũng vậy, những người thân xung quanh Akiko cũng vậy."
Rồi, đến một lúc nào đó, nàng sẽ sinh hạ long nhi, tức là hoàng tử đời tiếp theo.
"Tớ sẽ luôn bảo vệ cậu."
Dùng cả đời mình để bảo vệ những người mà nàng yêu thương.
Nghe những lời này, Akiko nở một nụ cười hạnh phúc.
Từ phía bên này tấm mành tre có thể nhìn thấy khuôn mặt của Masahiro. Nhưng, từ phía Masahiro lại không thể nhìn thấy nàng ở bên trong.
Vì thế, Masahiro không thể thấy được những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra từ khóe mắt nàng.
"Tớ tin cậu."
Hai bàn tay nắm chặt qua tấm mành tre vẫn ấm áp như vậy.
Sự ấm áp này, Masahiro tuyệt đối sẽ không bao giờ quên.
Mokkun ngồi trên hành lang, lặng lẽ nhìn Masahiro ở phía trước.
Trên đời có rất nhiều việc, dù có cầu xin thế nào cũng không thể trở thành hiện thực.
Cũng có những việc, dù biết không có kết quả, vẫn phải cố gắng làm. Thật tàn nhẫn, và khiến người ta phải buồn bã.
Biết mình bất lực, Mokkun chỉ có thể ngồi đó lặng lẽ nhìn.
*****
Phía đối diện thủy kính, Kyuki chậm rãi mở mắt.
"Đến rồi sao. Con mồi của ta sắp đến rồi. Bị lời nguyền như vậy, tên Âm Dương Sư trẻ con ngu ngốc đó sắp đến rồi."
Kyuki đứng dậy. Những yêu ma do nó kiểm soát đều đồng loạt quay đầu nhìn nó.
Nhìn thuộc hạ của mình, tên thủ lĩnh yêu ma này nhe cặp nanh sắc nhọn.
"Thời điểm cuối cùng cũng đã đến. Ăn thịt người, uống máu người, cuối cùng ta cũng đã hồi phục hoàn toàn vết thương. Phần còn lại là ăn máu thịt của tên Âm Dương Sư đó để khôi phục lại yêu lực đã mất."
"Cứ như vậy, vết thương mà ta phải chịu khi chiến đấu với Kyubi sẽ hoàn toàn lành lại."
Từ khi lời nguyền ở Kifune bị hóa giải, Kyuuki vẫn luôn ẩn mình sau thủy kính, tạo ra một thế giới ảo để ẩn nấp và chờ đợi con mồi đến, suốt ngày đêm bồn chồn lo lắng chờ đợi.
Đây là không gian ảo do Kyuki tạo ra bằng yêu lực của nó. Nó có thể thay đổi nơi đây tùy ý theo suy nghĩ của mình.
"Đi nghênh đón vị khách quý của chúng ta đi. Nhất định phải thật trang trọng đấy."
Theo mệnh lệnh đầy ác ý này, một con yêu quái xuất hiện trước mặt mọi người.
Nó có hình dáng như con dê trắng, với bốn chiếc sừng sắc nhọn, bốn móng vuốt đều chẻ đôi.
“À, là ngươi sao, Dorou?”
Con dê với bốn chiếc sừng sắc nhọn, ánh mắt đầy sát khí, cúi đầu chào chủ nhân của mình, rồi dần dần tan vào đất.
Và những con yêu quái khác cũng đồng loạt bay đi khắp các hướng như có tiếng gọi.
Thủ lĩnh yêu ma của dị giới, dang rộng đôi cánh khổng lồ sau lưng, không ngừng vỗ mạnh.
Một làn gió ấm mang theo yêu lực xoáy lên, chẳng mấy chốc đã bao trùm toàn bộ dị giới.
Bầu trời đỏ sẫm như gợn sóng, phủ đầy mây đen xám xịt. Từ những kẽ hở của tầng mây như bị xé toạc, những tia sét đỏ sẫm lóe lên.
Không biết từ lúc nào, Kyuki đã đứng trên con đường của dị giới, nơi có rất nhiều phủ đệ và nhà cửa.
Kyuuki đột ngột quay người, biến mất vào một tòa nhà khổng lồ sừng sững ở một góc phố.
Khi màn đêm buông xuống, Seimei và Masahiro rời khỏi Điện Higashi Sanjo-dono. Trên đường về, cả hai tạm biệt nhau trên đại lộ.
Masahiro tháo chiếc mũ ô sa trên đầu xuống, gỡ búi tóc và dùng tay chải lại, sau đó búi gọn ra sau gáy.
"Ông ơi, cháu đi đây."
Masahiro không nói mình sẽ đi đâu. Seimei cũng không hỏi, chỉ im lặng nhận lấy chiếc mũ, gật đầu rồi quay về phủ.
Masahiro và Mokkun lặng lẽ chờ trời tối, rồi gọi yêu quái xe, Kurumanosuke.
"Kurumanosuke, đi về phía Nam!"
Nhảy lên xe bò, Masahiro cuộn tấm rèm cửa trước lên và gọi.
Những người dân trong kinh thành sợ hãi quỷ thần, nên đã sớm đóng kín cửa nhà sau khi hoàng hôn buông xuống, nín thở chờ đợi bình minh.
Trong kinh thành hoang phế như đống đổ nát, chiếc xe bò với ánh lửa ma trơi màu xanh lục nhanh chóng lao đi. Chẳng mấy chốc đã ra khỏi kinh thành, chạy dọc theo sông Kamo về phía Nam.
Lúc này, Mokkun cuối cùng cũng nói ra điểm đến của Masahiro.
"Là đi đến ao Ogura sao?"
Masahiro không trả lời, ngầm đồng ý. Kurumanosuke dốc toàn lực chạy trên con đường vốn không có đường, đến mức không thể thở dốc.
Trong tiếng rung lắc dữ dội “cộc cộc cộc”, Masahiro dán mắt vào ao Ogura vẫn còn chưa thấy.
Kinh đô Heian-kyo là nơi Tứ Thần Tương Ứng. Và ao Ogura chính là hướng của Chu Tước.
Đó là một hồ nước nằm ở hướng hoàn toàn đối diện với núi Kifune bao quanh Kyoto. Nếu có một hồ nước lớn như vậy tồn tại, thì những yêu ma của dị giới chắc chắn cũng sẽ cùng nhau biến mất ở phía bên kia thủy kính.
Chúng không ẩn nấp trong kinh thành, mà ẩn nấp trong thủy kính ở một nơi xa xôi.
Trong kinh thành đã xảy ra những vụ mất tích bí ẩn. Nếu có nước, yêu lực của Kyuki có thể đến. Những yêu ma của dị giới đã đi xuyên qua thủy kính xuất hiện ở nhân gian, kéo theo rất nhiều người vô tội vào ma giới.
Đến giờ Tuất, Kurumanosuke đang chạy bỗng nhiên dừng lại.
"Ối!"
Bị ngã, Masahiro và Mokkun lập tức lấy lại tư thế và đứng dậy.
Vươn người qua trục xe để nhìn xung quanh, trong gió có lẫn hơi nước. Nhưng, nơi này vẫn còn cách ao Ogura một quãng.
Lúc này, Masahiro cảm thấy dưới chân mình dường như có thứ gì đó sắp trồi lên từ dưới đất, một dự cảm chẳng lành. Thứ gì đó trong cơ thể cậu cũng đang đáp lại, khiến toàn thân khó chịu.
"Có thứ gì đó đang gọi lời nguyền trong cơ thể mình… Là Kyuki!"
Trong giây lát, Masahiro nghiến chặt môi, ngửa mặt nhìn trời. Cậu xác định vị trí của các vì sao và phán đoán góc độ của địa điểm. Ao Ogura ở ngay phía đó.
“Kurumanosuke, quay về kinh thành!”
Nghe lệnh của Masahiro, yêu quái bò trợn tròn mắt và lắc xe dữ dội. Dường như đang phủ nhận điều gì đó.
"Nó nói, nó sẽ đợi cậu ở đây."
Nghe Mokkun phiên dịch, Masahiro nhăn mày khó xử. Cậu dường như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi nhắm mắt lại. Masahiro tự nói với mình:
"Vậy thì, cậu hãy đợi đến sáng. Nếu tớ không quay lại, cậu hãy về kinh thành. Sau đó, muốn làm gì thì tùy cậu."
"Hả?!"
Đối mặt với tiếng kêu lớn của Mokkun, Masahiro cười khổ.
"Nói đùa thôi."
Cậu dùng tay gõ vào bánh xe của Kurumanosuke một cái, rồi lật người nhảy xuống xe. Không còn thời gian nữa rồi.
Ngày mai, đoàn người từ Điện Higashi Sanjo-dono sẽ xuất phát vào giờ Tị. Cùng với một lượng lớn của hồi môn và các nữ hầu, kiệu xe của Akiko cũng sẽ tiến về hậu cung.
Trước đó, nhất định phải phân định thắng bại.
Tiếng nước nhỏ giọt truyền đến. Làn gió thổi mang theo hơi nước mát lạnh, không khí xung quanh dần dần trở nên nặng nề hơn.
Rẽ đám lau sậy xung quanh, Masahiro và Mokkun cuối cùng cũng đến được bờ ao Ogura.
Bờ bên kia của hồ nước rộng lớn quá đỗi xa xôi, trong màn đêm đen kịt không thể thấy được bất kỳ điều gì.
Masahiro căng thẳng từng thớ thịt, cẩn thận nhìn xuống mặt nước. Tiếng nước không ngừng đập vào màng nhĩ cậu.
Một bước, Masahiro bắt đầu tiến về phía bờ hồ. Kyuui chắc chắn đã cảm nhận được sự hiện diện của cậu.
Mokkun cũng lặng lẽ tiến lại gần bờ hồ.
Đúng lúc này, đột ngột xảy ra chuyện.
Một cột nước bất ngờ phun lên từ mặt hồ, bắn tung tóe. Một con dê trắng dẫn đầu một bầy yêu ma từ trong hồ chạy ra.
“Không lẽ là Dorou!”
Tiếng thét kinh ngạc của Mokkun bị át đi bởi tiếng gầm lớn của Dorou, và bầy yêu ma cùng nhau xông tới.
Cơ thể trắng của Dorou bị bao phủ trong ngọn lửa đỏ rực, Guren nổi lửa vây chặt và thiêu đốt bầy yêu ma.
Những yêu ma này lấy xác đồng loại bị lửa thiêu tạo thành tấm khiên, rồi cứ thế một bầy mới lại bắt đầu tấn công.
Trong khi đó, Masahiro dường như cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ và bất ổn, một mặt chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, mặt khác vẫn còn lo lắng về điều gì đó.
Mặt nước lại gợn sóng. Một bầy yêu quái khác lại nhảy ra. Trong chớp mắt, Masahiro đã kết ấn, và trước mặt cậu xuất hiện một cảnh tượng khác với ngọn lửa của Guren.
“Rikugou!”
Một luồng sáng bạc lóe lên. Masahiro siết chặt cán thương của Rikugou, hô to thần chú và chém về phía lũ yêu quái.
Trong tầm mắt của cậu, một luồng sáng đỏ nhấp nháy. Đó là bầ y rắn lửa do bàn tay Guren phóng ra, đang nuốt chửng đám yêu quái như thủy triều đó.
Mặt nước bắt đầu rung chuyển. Masahiro kinh ngạc nhìn sang. Một đợt yêu ma mới lại xông tới. Vừa vung nước tung tóe, chúng vừa xông thẳng về phía Guren và Rikugou.
Dường như chúng chỉ đến để thu hút sự chú ý của họ.
À, đúng rồi, đây chính là điều bất ổn mà Masahiro cảm nhận được. Mục tiêu mà Kyuki muốn tấn công không phải là các Thần Tướng, mục tiêu của nó là… Một luồng khí lạnh nhanh chóng lao về phía chân của Masahiro. Khi cậu đang vô cùng kinh ngạc, một xúc tu màu đen thò ra từ mặt nước.
Lần này, Masahiro có thể phán đoán rõ ràng rằng xúc tu này đến từ phía đối diện của hồ.
Vài bóng đen lặng lẽ bay lên từ mặt nước, siết chặt lấy toàn thân Masahiro, khiến cậu theo bản năng kêu lên.
“Guren!”
Cái bóng đen đáng sợ bao bọc lấy Masahiro, từ từ kéo cậu xuống nước.
Ngọn lửa của Guren và luồng sáng từ mũi thương của Rikugou dễ dàng nghiền nát đám yêu quái.
Dorou bắt đầu rên rỉ khe khẽ bằng hàm dưới của mình.
Như thể đang đáp lại nhau, cột nước phun ra từ ao Ogura đã chia đôi luồng chướng khí đang dâng lên.
Guren và Rikugou kinh ngạc thở hắt ra. Trên mặt hồ bị chia cắt, xuất hiện một vài dị hình quái đản. Hàng trăm bóng thương sáng lóe lên, đâm về phía hai vị Thần Tướng.
Đám yêu ma chậm rãi trôi nổi xung quanh, bao vây Guren và Rikugou.
Yêu khí dữ dội khiến hai vị Thần Tướng sững sờ. Dù là kẻ mạnh hay kẻ yếu, yêu lực của chúng đều khác nhau. Trong số đó có cả bọn điểu yêu và Gouetsu, những kẻ có thể phóng yêu khí ra ngoài mà họ vừa đánh bại mấy ngày trước.
"Các ngươi vô dụng rồi. Mạng sống của chủ nhân các ngươi sẽ kết thúc tại đây."
Đám yêu ma bắt đầu rục rịch. Từng chút một, chúng tiến lại gần, áp sát Guren và Rikugou.
Cây đinh ba lửa của Guren lại vươn dài ra thêm. Rikugou cũng tháo chiếc áo choàng quấn trên tay trái, giũ ra.
"Nếu không đánh bại bọn chúng, sẽ không thể quay về bên Masahiro được."
"Ngay cả khi đánh bại chúng, chúng ta làm sao có thể đến được bờ bên kia của thủy kính?"
Đối mặt với câu hỏi bình tĩnh của Rikugou, Guren chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười buồn bã.
"Đợi dọn dẹp xong bọn chúng rồi hãy tính sau."
Rikugou đồng tình gật đầu, nhìn về phía đám yêu ma.
Dù bọn chúng có yêu lực mạnh đến đâu, cũng không có lấy một phần vạn cơ hội chiến thắng. Bởi vì kẻ chúng đang đối mặt là một người mạnh nhất trong Mười Hai Thần Tướng, Touda của Luyện Ngục, một kẻ vô cùng tàn nhẫn.
Nhưng đám yêu ma ngu ngốc này không biết điều đó. Và ngay cả khi biết thì cũng đã quá muộn.
"Thật đáng thương."
Lời lầm bầm của Rikugou thực sự đã bộc lộ một niềm thương hại.
Trên bầu trời đỏ sẫm, những đám mây màu gỉ sắt trôi lơ lửng. Và thỉnh thoảng chúng lại cuộn lên như nước sôi.
Lúc này, Masahiro đang mơ hồ ngước lên nhìn những thứ đó, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Một cơn gió yêu quái dính dớp, muốn quấn lấy cậu, đang rít lên. Mỗi lần Masahiro hít thở, dường như có thứ gì đó lọt vào lồng ngực và kết thành cục.
Ngực cậu ưỡn ra, Masahiro không khỏi nghi ngờ mắt mình.
"Chẳng lẽ đây là?!"
Đây dường như là trung tâm của một con phố. Nhưng nó mang một phong cách khác lạ, hoàn toàn không giống với kinh thành mà Masahiro từng sống. Xung quanh là những kiến trúc kỳ dị chỉ có thể thấy trong tranh vẽ. Đất dưới chân có màu vàng cát, rất khô cằn. Nhưng ở khắp nơi lại có những vũng nước, tạo nên một bầu không khí kỳ quái.
Masahiro từ từ đứng dậy. Vừa trấn an trái tim đang gõ lên hồi chuông cảnh báo, vừa quan sát xung quanh. Cậu luôn cảnh giác trước sự hiện diện của kẻ thù.
Masahiro thận trọng quan sát môi trường, bắt đầu tiến lên.
Xung quanh lơ lửng một luồng yêu khí nồng đặc. Cậu vẫn chưa rõ nó đến từ đâu. Dường như sự tồn tại của nó là hiển nhiên, và nó hòa hợp với thế giới này một cách lạ lùng.
Đúng vậy. Cảm giác như toàn bộ thế giới này đều bị yêu khí bao phủ.
Masahiro dần cảm thấy giác quan của mình như bị tê liệt.
"Rốt cuộc đây là nơi nào?"
Cậu đã bị những cái bóng đen kia đưa đến thế giới này. Những cái bóng đã biến mất ở bờ đối diện của mặt nước. Chẳng lẽ, những người đã mất tích một cách bí ẩn đều bị đưa đến đây?
Trong những tòa kiến trúc mang phong cách dị giới, lại không cảm nhận được hơi thở của con người. Chỉ có một cảm giác trống rỗng. Nếu có người ở, cậu hẳn đã cảm nhận được.
Đột nhiên, ở một góc tầm nhìn, dường như có thứ gì đó đang nhúc nhích.
Masahiro quay đầu lại. Một người phụ nữ trẻ tuổi bước ra từ trong bóng tối của một tòa kiến trúc. Người phụ nữ này đi thẳng về phía Masahiro, mắt không hề chớp. Một khuôn mặt không có bất kỳ biểu cảm nào. Không để lại ấn tượng gì trong đầu Masahiro.
Masahiro lùi lại một bước, điều chỉnh hơi thở và bắt đầu kết ấn.
“Yểm a hoa lạp ngô khách thập a lạp tháp thang…”
Biểu cảm này chính là biểu cảm đặc trưng của lũ yêu quái đã giết hại những người đáng thương, khoác lên da thịt của họ rồi đi hại người khác.
Người phụ nữ đó nhảy lên, cố gắng tránh đòn tấn công của Masahiro. Pháp thuật của Masahiro biến thành vô số lưỡi dao gió bay về phía nữ yêu. Chúng rạch những vết rách trên da thịt bà, rồi nổ tung, lột sạch lớp da của con quái vật một cách không thương tiếc.
"Quả nhiên!"
Masahiro nghiến răng nghiến lợi nói. Những người đã mất tích một cách bí ẩn đúng là đã bị sát hại. Có lẽ đã bị những yêu ma tham lam kia ăn thịt, chỉ còn lại một lớp da mỏng manh, cho phép chúng biến hóa, một lần nữa đi hại người.
Masahiro lấy ra một lá bùa từ trong lòng, phối hợp với linh lực của mình ném ra.
"Tà linh tản ra, phá!"
Yêu ma biến thành người phụ nữ vừa chạm vào lá bùa, lập tức tan thành từng mảnh rồi biến mất. Rơi xuống là những mẩu thịt và sợi thịt đẫm máu.
Masahiro không dám lơ là, vẫn tiếp tục quan sát mọi động tĩnh xung quanh.
Đột nhiên, một sự thay đổi xảy ra trong cơ thể cậu. Có thứ gì đó đang không ngừng nhúc nhích. Cảm giác giống như thai động của một người phụ nữ. Rất giống với nhịp tim của cậu, nhưng rõ ràng là một luồng sóng kỳ lạ đang cuộn trào trong lồng ngực.
Hơi thở của cậu trở nên khó khăn, khí quản bắt đầu tắc nghẽn, Masahiro sờ vào yết hầu, thở dốc không ngừng.
Và lúc này, một cảm giác rùng rợn vẫn đang lan truyền trong cơ thể cậu. Một cơn ớn lạnh ẩm ướt từ từ bò lên sống lưng, khiến toàn thân Masahiro nổi da gà. Cậu cứng đờ ngồi xổm xuống, cố gắng giữ lại chút ý thức còn lại đang dần trôi đi.
"Là lời nguyền… Lời nguyền của Kyuki bắt đầu bùng phát."
Nếu cậu từ bỏ ở đây, lời nguyền này sẽ ngay lập tức quay lại bên Akiko.
Lời nguyền khổng lồ này, lúc này đang từng chút một xâm chiếm sự sống của Masahiro, dần dần thay thế linh lực trong cơ thể cậu. Nếu cậu từ bỏ dù chỉ một chút, nó sẽ lập tức quay về bên Akiko, phá hủy kết giới từ bên trong, giải phóng chướng khí, bắt lấy nàng, và nhờ đó triệu hồi Kyuki.
"Không thể!"
Masahiro rên rỉ. Bên tai cậu, một giọng nói đáng sợ đột nhiên vang lên.
"Hãy khuất phục ta đi."
"Không!"
Masahiro lập tức trả lời, cố gắng đứng dậy.
Ở đâu… Kyuuki rốt cuộc ở đâu? Nguồn gốc của yêu khí, nguồn gốc của không gian này.
Khi Masahiro lấy lại ý thức, cậu mới nhận ra mình đã bị rất nhiều người bao vây. Ai cũng cầm vũ khí. Tất cả vũ khí đều là những thứ mà Masahiro chưa từng thấy. Những thanh đao có lưỡi rộng và lưỡi ngược. Những chiếc liềm lớn với lưỡi dao đáng sợ. Những thanh đao thẳng với một chuỗi tua rua ở cán.
Nỗi đau đớn khủng khiếp hành hạ toàn thân Masahiro. Một cơn đau khiến cậu chỉ muốn đối phương giết chết mình cho xong.
Nhìn Masahiro đau đớn quằn quại, một người đàn ông to lớn vung đao chém về phía cậu. Lưỡi đao lướt qua trán Masahiro, tung lên một làn sương đỏ. Trong khoảnh khắc, tầm nhìn của mắt phải cậu nhuộm một màu đỏ máu, Masahiro giờ chỉ có thể dùng một mắt để quan sát động thái của người đó.
Người đàn ông kia không hề có biểu cảm, hốc mắt trũng sâu, trống rỗng, không có nhãn cầu.
Nhịp đập của lời nguyền khiến hành động của Masahiro trở nên chậm chạp. Đột nhiên, cậu đau đớn cong lưng, đó là vì, một chiếc lưỡi hái lớn sắc nhọn đã chém trúng lưng cậu?!
Masahiro theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, không kìm được né tránh. Phải trả giá bằng quần áo và một lớp da bên ngoài, cậu lăn sang một bên rồi bật dậy. Điều này là nhờ một con yêu quái khoác da một ông già.
Và ngay khi Masahiro vừa nhảy lên, một thanh đao lưỡi rộng lại lướt qua chóp mũi cậu trong gang tấc. Nó cắm xuống đất, làm bụi bay tung mù mịt. Một bàn chân không biết của ai lại đạp vào ngực Masahiro, xương sườn bị gãy, khiến lồng ngực cậu đau nhói. Lúc này, lời nguyền chết tiệt kia cứ như bao bọc lấy cậu, cơn đau bắt đầu lan ra khắp cơ thể.
Tệ hơn nữa, một thanh đao thẳng lại lợi dụng cơ hội chém mạnh vào vai Masahiro!
Lúc này, Masahiro thậm chí không thể thét lên. Cậu sắp tắt thở, chỉ có thể há miệng rồi lại ngậm vào.
Cả linh lực lẫn sức lực của cậu đều bị lời nguyền hành hạ đến mức cạn kiệt. Một mình cậu bị những con yêu ma khoác da người kéo đến dị giới này, hành hạ đến sống dở chết dở.
Mặc dù vậy, những yêu ma đó không có ý định lấy mạng Masahiro. Đây chắc chắn là mệnh lệnh của Kyuki.
Hắn ta chắc chắn muốn hành hạ Masahiro đến thoi thóp, không còn khả năng chống cự và suy nghĩ, sau đó ép cậu khuất phục.
Lúc này, tiếng tí tách tí tách truyền đến. Masahiro chỉ còn có thể yếu ớt đảo mắt, nhìn thấy từng con yêu vật bò ra từ những cái ao bên đường, chúng mặc cho nước nhỏ giọt, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào Masahiro đang nằm trên mặt đất.
Rất nhiều người đưa tay về phía Masahiro. Máu thịt, thậm chí là một sợi tóc của Masahiro, đối với chúng đều là món ngon tối thượng.
Lúc này, cả trời đất và thế giới này đều rung chuyển không ngừng như ở trong nước. Mọi thứ đè nặng lên người Masahiro đang cuộn tròn. Chướng khí vẫn không ngừng từng chút một thẩm thấu vào cơ thể cậu, nỗi đau đã lan đến tứ chi.
"Guren!"
Đám yêu ma vây quanh Masahiro. Để giành lấy phần của mình, chúng từ từ rút ngắn khoảng cách.
Masahiro nắm chặt bàn chân đang giẫm lên ngực mình, một tiếng gầm vang lên từ sâu trong cổ họng.
Trong đầu cậu đang trống rỗng, dần dần hiện ra hình ảnh của Mokkun, Akiko, và...
"Ông ơi!"
"Vạn ma quy phục!"
Ngay lập tức, một luồng sáng chói lòa bùng phát từ cơ thể Masahiro, bao trùm tất cả yêu ma đang vây quanh cậu. Kyuki đang ngồi ở nơi sâu nhất của tòa kiến trúc khổng lồ, đột nhiên mở mắt.
"Của ta!"
Sự bùng nổ của linh khí đã xuyên thủng tầng mây, thông thấu trời đất. Và hầu hết tất cả yêu vật đi theo Kyuki đều bị tiêu diệt. Đây là luồng linh lực đáng sợ đã làm rung chuyển không gian ảo do Kyuuki tạo ra.
Nhưng, chính vì vậy, Kyuuki lại càng muốn có được thân thể của Masahiro. Nếu có được, nó có thể đạt được yêu lực khổng lồ hơn trước đây, điều này là không thể nghi ngờ. Đó là sức mạnh có thể đánh bại cả Kyubi, kẻ thù không đội trời chung của nó.
Nếu có được sức mạnh như vậy, nó sẽ không cần bất kỳ thuộc hạ nào nữa. Có quá nhiều yêu ma, ngược lại cũng là một gánh nặng. Sẽ không có tác dụng gì... Không, dù vậy, vẫn cần thời gian.
Kyuki đã tìm thấy thuộc hạ của mình ở nhân giới.
*****
"Cùng lắm thì cũng chỉ đến mức này thôi."
Đó là năng lượng đã tiêu diệt tất cả yêu ma, bao gồm cả Dorou.
Sau khi Guren phóng một ngọn lửa lên đống xương yêu ma chồng chất, anh thu lại cây thương đang cầm trên tay, quay đầu nhìn về phía ao Ogura.
Mặt nước bị ngọn lửa đang cháy chiếu rọi đỏ rực. Nhìn mặt ao gợn sóng, Guren nheo mắt.
"Guren..."
Guren hít một hơi lạnh, nhìn xung quanh. Vừa rồi là...
"Sao thế?"
Thu lại cây thương bạc thành chiếc vòng tay ở tay trái, Rikugou hỏi Guren. Guren, với vẻ mặt ngập ngừng, trả lời.
"Dường như Masahiro đang gọi ta."
Guren ném ánh mắt sắc bén của mình về phía mặt hồ, nghiến răng ken két. Mở cánh cổng thủy kính không phải là điều anh có thể làm được. Kẻ có thể tùy ý tạo ra không gian, tùy ý đi lại giữa nhân giới là Kyuki. Guren và Rikugou không có pháp thuật để đi vào không gian đó. Và Kyuki cũng không thể nào cho phép họ tiến vào không gian của nó.
Nhưng, Guren phải đến phía bên kia của thủy kính. Bởi vì Masahiro đang gọi anh.
"Đợi một chút."
Guren đặt lòng bàn tay mình lên mặt nước, sáu giác quan trở nên thanh thoát, phóng thần lực ra ngoài, dồn hết tâm trí cảm nhận những thông tin còn sót lại của đám yêu ma. Và quan trọng nhất là...
"Guren!"
Giọng nói của Masahiro đã kết nối hai không gian vốn không hề có mối liên hệ.
Mặt nước bắt đầu rung động. Từng chút một, những gợn sóng bất thường xuất hiện. Rất nhiều gợn sóng từ khắp nơi trên mặt nước đổ dồn về một góc, và từ đó một luồng chướng khí đột ngột bốc lên.
"Thật đáng kinh ngạc."
Tuy trông không có vẻ gì là kinh ngạc, nhưng Rikugou vẫn lẩm bẩm khẽ. Guren vậy mà đã cưỡng ép mở được lối đi đến dị giới.
Nhưng, điều này không có nghĩa là chuyện tốt.
Guren lật mình, nhảy xuống, xuyên qua mặt nước, nhảy vào trong lối đi.
Rikugou quay đầu nhìn về hướng kinh thành. Khẽ nheo mắt, môi khẽ run lên, anh dứt khoát vung chiếc áo choàng của mình, nhảy xuống theo Guren.
*****
Tí tách, tí tách, máu từ tay trái không ngừng nhỏ xuống.
Tay phải đè lên vết thương ở vai, Masahiro từng bước từng bước khó khăn tiến về phía trước.
Cậu cảm thấy pháp thuật trừ ma vừa rồi đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình. Và lời nguyền sau một thời gian dài cũng đã dần ăn mòn linh lực của cậu.
Cuối cùng, cậu cũng đến được chân tòa kiến trúc khổng lồ.
"Một công trình thật tráng lệ, cứ như Hoàng thành vậy. Cuối cùng cũng đến rồi."
Masahiro nheo mắt, bước vào "Hoàng thành".
Yêu khí ngày càng mạnh mẽ hơn. Bàn tay trái bị chém không thể cử động được. Chân trái cũng bắt đầu tê liệt, dần mất cảm giác. Masahiro bỏ tay phải ra khỏi vết thương ở vai, nắm chặt lại trước ngực. Toàn bộ Hoàng thành tràn ngập mùi máu tanh, nhưng đồng thời lại có một chút hương thơm ngọt ngào.
Cánh cổng thành khổng lồ mở rộng. Masahiro không chút do dự bước vào, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy thủ lĩnh yêu ma dị giới ở cuối đại điện.
"Kyuki."
"Bịch", lồng ngực đau đến mức như muốn nổ tung. Chừng nào Kyuki còn sống, lời nguyền này sẽ không biến mất.
Kyuki thong thả tiến lại gần Masahiro, rồi dừng lại khi còn cách cậu khoảng một trượng. Đôi mắt bạc lấp lánh sự thích thú, từ trên xuống dưới đánh giá Masahiro.
Nó dang rộng đôi cánh khổng lồ, không khách khí để lộ cặp nanh của mình.
"Hỡi Âm Dương Sư, hãy làm thuộc hạ của ta đi."
"Ta từ chối."
Mỗi khi tim Masahiro đập, nỗi đau của lời nguyền lại tăng thêm một phần.
Nhìn những giọt máu của Masahiro tí tách rơi, Kyuki nheo mắt lại.
"Nếu ta nói có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của ngươi thì sao? Ví dụ như, đưa Akiko của ngươi đến đây thì thế nào?"
Tim Masahiro đập mạnh một cái. Con yêu ma đến từ dị giới này rất hài lòng khi thấy sắc mặt của Masahiro thay đổi, khẽ lẩm bẩm.
"Hãy để ta thử xem có thể cắt đứt xiềng xích vận mệnh của người con gái sắp trở thành Hoàng Hậu kia không. Dù sao đây cũng là thế giới do ta tạo ra, không cần tốn nhiều công sức."
Masahiro nhìn Kyuki bằng ánh mắt cứng đờ.
"Dù… dù là yêu cầu gì cũng…"
"Kể cả cô gái đó cũng vậy. Nếu ngươi muốn giải thoát nàng khỏi lồng giam hôn nhân, hãy trả lời ta một tiếng."
Ánh mắt của Masahiro dao động mạnh. Bàn tay phải vốn đặt trước ngực không biết từ lúc nào đã siết chặt thành nắm đấm.
Dưới chân Kyuki, một cái bóng đen từ từ lan rộng. Đó là thứ được tạo ra bằng yêu lực của hắn, một cái bóng giống như tấm gương, lung lay như nước, những gợn sóng chồng lên nhau. Ở phía đối diện của cái bóng đen đó, phản chiếu hình ảnh của Akiko với trang phục lộng lẫy.
Vì sắp vào cung, tóc của Akiko được búi gọn, nàng mặc karaginu, trang điểm lộng lẫy, hoàn toàn là một con người khác mà Masahiro chưa từng biết. Rất nhiều nữ hầu đi theo, và bên cạnh là một người mặc trang phục chỉ Thiên Hoàng mới được mặc.
"Ngươi cam tâm tình nguyện để nàng gả vào hoàng cung sao?"
Đột nhiên, hình ảnh trong gương thay đổi. Đó là khung cảnh vào ngày lời nguyền bùng phát. Akiko bị bao vây bởi chướng khí, đau khổ không chịu nổi. Và các loại yêu ma cùng nhau vây công, nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt thèm thuồng.
Hình ảnh lại thay đổi. Giờ chỉ còn Akiko và chính cậu. Akiko mặc một bộ đồ lạ lẫm mà Masahiro chưa từng thấy, hạnh phúc mỉm cười trước bối cảnh dị giới. Dường như nàng nói gì đó, rồi vui vẻ đưa tay về phía cậu. Và cậu cũng mỉm cười, nắm lấy tay Akiko.
"Đây chẳng phải là điều ngươi muốn sao? Hãy biến nó thành hiện thực, hãy để nó thành hiện thực đi."
Masahiro cắn chặt môi, đứng đờ ra đó. Nắm đấm siết chặt cũng khẽ run rẩy.
"Vậy thì, hãy đọa lạc đi!"
Kyuui cười khẩy, nhe nanh rồi từ từ bước tới. Từng bước một, nó đi đến trước mặt Masahiro, cúi đầu xuống, thò lưỡi ra liếm chút máu đang trào ra từ vai Masahiro.
Đúng như hắn ta nghĩ, vị máu thật tuyệt vời. Chỉ cần liếm một chút, yêu lực đã cảm thấy được hồi phục.
"Hãy từ bỏ máu thịt của ngươi đi, hãy từ bỏ máu của ngươi đi. Nếu sức mạnh của ta trở lại, ta sẽ cứu cô gái của ngươi ra. Nhanh lên nào."
Kyuki đang thúc giục đột nhiên bay ngược lại. Một luồng thần khí bất ngờ bùng phát từ cơ thể Masahiro. Kyuki vẫn còn nhớ cảm giác đó.
"Đó là Long Thần của núi Kifune."
Mặc dù đã rời khỏi Kifune, nhưng đứa trẻ trước mắt lại nhận được sự che chở của Long Thần.
"Ồ, cái trò trẻ con này của ngươi!"
Nó lẩm bẩm khe khẽ, bỗng Masahiro từ nãy đến giờ vẫn không nhúc nhích, từ từ ngẩng đầu lên.
Kyuki cười một cách tàn nhẫn. Dù sự che chở của thần linh có mạnh mẽ đến đâu, ý chí của đứa trẻ này vẫn rất yếu ớt. Chỉ cần vài lời đường mật là nó sẽ cắn câu.
"Âm Dương Sư, hãy làm thuộc hạ của ta đi!"
"Ta từ chối!"
"Tại sao?!"
Kyuki gầm lên.
Masahiro hẳn là rất muốn có được cô gái đó. Nó rõ ràng đã nói rằng chỉ cần cậu chịu làm thuộc hạ của mình, hắn sẽ giúp cậu đoạt lại Akiko, tại sao đến giờ cậu vẫn kiên quyết từ chối?
"Chẳng lẽ ngươi không muốn đoạt lại Akiko của ngươi sao?"
Masahiro không trả lời, chỉ có tiếng máu tí tách nhỏ xuống vang vọng khắp đại điện.
Một lúc sau, Masahiro dường như có chút choáng váng, nheo mắt lại.
"Đó là… đó là vì ở đây không có đom đóm."
"Cái gì?"
"Một thế giới không có đom đóm, đối với hai chúng ta đều vô nghĩa."
Túi thơm được giấu trong ngực Masahiro. Bất kể thế nào, mùi hương giống với Akiko này luôn có thể cứu mạng cậu.
Tim Masahiro quả thực đã dao động trong một khoảnh khắc. Lời dụ dỗ của Kyuki vừa đáng sợ, lại vừa có một tương lai ngọt ngào khiến người ta động lòng, làm rung động màng nhĩ của cậu. Chỉ cần làm thuộc hạ của hắn là có thể đạt được nguyện vọng của mình.
Nhưng, túi thơm trong ngực đã gọi lại ký ức của cậu.
Vào đêm lời nguyền bùng phát, Akiko đã liên tục xin lỗi cậu, không phải vì sau này không thể gặp lại Masahiro, mà là vì sau này không thể giữ lời hứa nữa.
Vì vậy, một thế giới không có đom đóm, không thể đưa Akiko đến.
Masahiro không thể quên, lời hẹn ước cuối cùng này với Akiko, dù không thể thực hiện được.
Hơn nữa, cậu đã thề, cả đời sẽ bảo vệ nàng, đương nhiên cũng phải bảo vệ sự ấm áp của khoảnh khắc đó.
"Vì vậy, Kyuuki, ta phải đánh bại ngươi ở đây."
Để chứng minh lời tuyên bố của mình, Masahiro dùng tay phải bắt đầu kết ấn.
Phớt lờ suy nghĩ rằng có thể mình sẽ không bao giờ quay lại thế giới có Akiko nữa, Masahiro hét lớn.
"Pháp thuật này của ta sẽ đoạn tuyệt mọi cái ác và bất hạnh trên thế gian. Cấp cấp như luật lệnh!"
Pháp thuật được Masahiro dốc toàn bộ linh lực để thi triển, đồng thời cũng làm tăng nỗi đau của lời nguyền lên cơ thể cậu. Trong một khoảnh khắc, tầm nhìn của Masahiro trở nên trắng xóa, ký ức của cậu bị gián đoạn vài giây.
Điều khiến ý thức của Masahiro quay trở lại không chỉ là nỗi đau trên cơ thể, mà còn là tiếng gầm của Kyuki.
Tiếng gầm long trời lở đất như muốn xé nát Masahiro với khí thế kinh người. Tòa Hoàng thành trang nghiêm cũng bắt đầu xuất hiện những vết nứt ở khắp nơi, cùng với động đất, từ từ sụp đổ.
Masahiro quỳ một gối, vừa móc bùa chú trong ngực ra ném đi.
“Namu Sanman-da, Bazara-dan, Kan, Saraba-tarara-ta, Oya-chi, Sarara, Harim-hara, Hara-da-chi, Haria, Sowa-ka!”
Lồng ngực từng cơn đau nhói. Một cảm giác như bị xé toạc truyền khắp cơ thể.
Động đất dữ dội bắt đầu bùng nổ. Kyuki dang rộng đôi cánh khổng lồ, toàn thân tỏa ra yêu khí chưa từng có.
Masahiro không khỏi kinh ngạc. Chẳng lẽ đây chính là năng lực thực sự của thủ lĩnh yêu ma dị giới, Kyuki?
Chẳng lẽ chỉ vì một giọt máu của Masahiro mà yêu lực của Kyuki đã hồi phục sao?
Quan sát kỹ hơn, vết sẹo trên đầu đã biến mất, bộ lông trước đây lấp lánh ánh bạc cũng bắt đầu trở nên vàng óng.
“Nếu ngươi không khuất phục, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức!”
Và, nó sẽ tiêu diệt Masahiro không để lại một giọt máu hay một mảnh thịt nào.
Yêu khí của Kyuki bùng nổ dữ dội. Tòa Hoàng thành khó khăn lắm mới còn sót lại lần này đã biến mất không còn một mảnh gỗ vụn nào. Con đường bao quanh Hoàng thành cũng lần lượt bị phá hủy, khói bụi mịt mù che khuất cả bầu trời. Lúc này, toàn bộ không gian cũng bắt đầu rung chuyển. Bầu trời trở nên điên cuồng, bắt đầu gợn sóng như mặt nước. Cơn gió bão thổi vào Hoàng thành mang theo sức nặng của nó, dần dần chuyển thành một luồng khí lưu hung bạo.
Masahiro cúi rạp người xuống đất, cố gắng hết sức giữ vững cơ thể không bị gió thổi bay.
“Không thể tin được!"
Nó lại có sức mạnh kinh khủng như vậy. Nếu là một vị thần cao cấp thì mới có thể đối đầu. Nếu không phải Thiên Thần mà chỉ là Địa Thần thì cũng không thể chống lại sức mạnh khủng khiếp như vậy. Huống hồ Masahiro bây giờ chỉ là một đứa trẻ, chẳng qua là một con người có thể sử dụng pháp thuật Âm Dương đạo mà thôi. Cơn bão máu tanh và nóng ẩm thổi vào má Masahiro. Màng nhĩ cậu tràn ngập tiếng vỗ cánh khổng lồ. Masahiro đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu lên, phát hiện không biết từ lúc nào nanh vuốt của Kyuki đã ở ngay trước mắt.
“Chết đi!”
Masahiro kinh hoàng đến mức không thốt nên lời.
“Guren!”
Trong khoảnh khắc, một luồng ánh sáng bạc bao bọc Kyuki một cách kín kẽ.
Cũng trong khoảnh khắc đó, một luồng khí nóng bỏng lao thẳng vào toàn thân Masahiro. Cơ thể của Kyuki bị bao bọc bởi ngọn lửa trắng xóa, trong khi cơ thể của Masahiro đang sững sờ lại từ từ bay lên không trung, trong tầm nhìn hẹp của cậu tràn ngập mái tóc dài màu nâu sẫm và ngọn lửa vàng đang bùng cháy.
Lúc này Masahiro đã thở hổn hển.
“Guren! Rikugou!”
Cuối cùng cũng đến kịp, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc. Guren không kịp hỏi han vết thương của Masahiro, vội vàng nắm lấy đầu cậu lùi lại.
“Masahiro!”
Rốt cuộc là nanh vuốt của Kyuki đến nhanh hơn, hay ngọn lửa của Guren đến nhanh hơn? Trước khi Masahiro gọi tên mình, Guren thật sự không biết.
Masahiro thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên trời. Kyuki bị bao bọc bởi ngọn lửa trắng xóa, đang cuộn mình lại giữa không trung, gầm gừ. Tiếng gầm gừ rung chuyển màng nhĩ của những người có mặt, đôi cánh khổng lồ vẫy mạnh điên cuồng, đẩy bật tất cả nghiệp hỏa đang tấn công nó.
Đồng thời, xung quanh Kyuki không ngừng phát ra yêu lực khổng lồ mà mắt thường không thể nhìn thấy, Guren và Rikugou đang ôm Masahiro lần lượt nhảy sang những nơi khác. Còn nơi họ vừa đứng đã bị yêu lực của Kyuki đè sụp. Tiếng đất lở "ầm ầm" không ngừng vang vọng, cát bụi bay khắp trời.
“Khốn kiếp! Nó rốt cuộc là quái vật gì vậy!”
Masahiro thoát khỏi bàn tay của Guren, cuối cùng cũng đặt chân vững chắc xuống đất.
Nỗi đau dữ dội từ lời nguyền và vết chém đồng thời ập đến Masahiro, khiến cậu không khỏi lảo đảo. Cậu nghiến chặt răng, cố gắng chịu đựng, khó khăn lắm mới nâng tay phải lên, nắm chặt vết thương của mình.
“Nhanh lên!”
“Chỉ lúc này thôi, làm ơn.”
Cơn đau dữ dội đã gọi cậu tỉnh lại từ cơn mê. Bàn tay trái đã tê liệt cuối cùng cũng có lại một chút cảm giác.
“Masahiro, đừng làm càn!”
Lặng lẽ nhìn Guren đã biến sắc vì giận dữ, Masahiro bắt đầu kết ấn.
“On Bazara-tara-dama, Kijigou-tara-taha!”
Khi yêu lực của Kyuki bắt đầu suy yếu, Masahiro tung ra pháp thuật của mình, lập tức, toàn thân Kyuki xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Đôi mắt bạc của Kyuki càng lóe lên hung tàn hơn. Đôi cánh khổng lồ của nó không ngừng vẫy, gầm gừ, và một cơn lốc xoáy khổng lồ xuất hiện xung quanh hắn ta.
“Tên khốn nhà ngươi, thằng oắt Âm Dương Sư!”
Những tia sét đỏ sẫm liên tục giáng xuống Guren và Masahiro. Guren trong chớp mắt đã che chắn cho Masahiro, nhưng ngay trước khi tia sét đỏ sẫm xuyên qua cơ thể Guren, một tấm vải dài màu đen đã trải ra phía trên họ.
“Rikugou!”
Chặn lại tất cả tia sét một cách dứt khoát, Rikugou đã tạo ra một kết giới mà mắt thường không thể nhìn thấy và đến bên Masahiro. Vừa quấn lại tấm áo choàng lên vai, anh vừa nhìn Guren và Masahiro.
“Trước đây tôi có thể không thích chiến đấu…”
“Đừng nói nữa!”
Rikugou nhún vai đối diện với Guren đang đứng dậy.
Tiếng "ụt ụt" vang lên khi máu tuôn ra khắp người, Kyuki dùng móng vuốt sắc bén của mình cào mạnh xuống đất.
“Lũ khốn các ngươi…”
Thủ lĩnh yêu ma nhấc chân trước của mình lên, đạp mạnh xuống đất. Cùng lúc đó, mặt đất nứt ra. Những vết nứt khổng lồ nhanh chóng tiến về phía chân của Masahiro. Những xoáy chướng khí không ngừng bốc lên từ dưới đất, cuộn về phía họ như những lưỡi dao sắc bén.
Toàn thân ba người đều bị lưỡi dao gió rạch nát, và Masahiro còn bị lốc xoáy hất lên không trung. Masahiro bay lộn nhào trong không trung, hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân.
Bên tai đột nhiên tràn đầy tiếng vỗ cánh, Masahiro hít một hơi lạnh không thành tiếng.
Kyuki bay lên không trung, nhe nanh vuốt về phía cổ họng Masahiro.
“Masahiro!”
Guren và Rikugou đồng thanh hét lên trong tuyệt vọng. Cả hai đều không thể bay. Nếu không phải là Thần Tướng hệ gió thì không thể làm được chuyện này. Hơn nữa, tay chân của cả hai đều bị chướng khí đáng ghét quấn lấy, xé nát, toàn thân đã đẫm máu.
Ngay khi nhìn thấy nanh vuốt của Kyuuki, Masahiro lập tức đưa tay phải lên ngực, mắt nhắm chặt.
“Akiko!”
-----
Chú thích:
Dorou (Thổ Lâu - Sơn Hải Kinh):
Hướng tây nam 400 dặm là gò núi Côn Lôn, đó quả thật là nơi thành đô hạ giới của Thiên Đế, thần Lục Ngô chủ quản. Có loài thú, dạng nó như con dê mà bốn sừng, tên là Thổ Lâu 土螻, ăn thịt người.《Đồ Thuyết》 của Hồ Văn Hoán ghi chép: “Gò núi Côn Luân, có loài thú, tên là Thổ Lâu, dạng như con dê, bốn sừng, sắc bén khó cản, chạm vật thì chết, ăn thịt người.” 《Đồ Tán》 của Quách Phác ghi: “Thổ Lâu ăn người, bốn sừng tựa như con dê.”
Chương trước Chương sau
Nhận xét
Đăng nhận xét