Chương 9
Masahiro nhìn chằm chằm vào bóng tối.
Tim cậu đập thình thịch, loạn nhịp trong lồng ngực. Một nỗi sợ hãi âm thầm len lỏi, như muốn rút cạn từng chút sức lực trong người, khiến Masahiro cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy.
“… Bọn chúng… định đi đâu…”
Phải nhanh chóng đuổi theo. Nếu không, Akiko sẽ…
Sẽ trở thành thức ăn cho Kyuki.
Chỉ một thoáng nghĩ đến điều đó, Masahiro liền rùng mình. Chính ý nghĩ ấy khiến cậu sợ đến chết lặng.
Rõ ràng đã hứa sẽ bảo vệ nàng. Nhất định phải đích thân bảo vệ nàng. Không thể giao nàng cho bất kỳ ai!
Akiko đang sợ hãi… Nếu lại một lần nữa đánh mất nàng… Nếu đến nơi nhưng không thể cứu được nàng…
Đôi tay run rẩy không kiểm soát. Dù vừa rồi bị Gaku giẫm dưới chân, dù chiếc mỏ đáng sợ kia suýt nữa chạm vào mặt, cậu cũng chưa từng thấy sợ. Vậy mà giờ đây…
Nắm tay run rẩy siết chặt lại. Masahiro bỗng nhíu mày.
Mỏ của Gaku đã gần như mổ thẳng vào mặt mình, tại sao đột nhiên dừng lại? Rồi lại lùi về? Cậu hoàn toàn không dùng đến phép thuật, Guren cũng không hề ra tay, Akiko bị bắt, còn bản thân thì không làm được gì cả.
Đúng lúc ấy, Masahiro ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc, nhẹ nhàng phảng phất.
“… Già la…”
—— Vậy thì mình trao đổi đi ~
Là túi thơm mà Akiko đã tặng.
Vì đã quá quen với hương già la này, nên chỉ cần nghĩ đến thôi, Masahiro cũng như cảm nhận được nó quanh mình.
Lúc Gaku sắp móc mắt cậu, hẳn đã nhận ra mùi hương ấy.
Hương thơm có thể xua đuổi tà khí. Yêu quái – đặc biệt là những kẻ mang đầy ác ý – ghét nhất là những mùi hương thanh khiết ấy.
Masahiro siết chặt chiếc túi thơm đang đeo, gương mặt thoáng vặn vẹo.
“Akiko…”
Cậu vẫn chưa kịp xin lỗi. Thậm chí ngay cả một câu “Xin lỗi vì đã nổi giận” cũng chưa thể nói ra.
Tớ sẽ cứu cậu! Tớ nhất định sẽ đến cứu cậu!
“Masahiro, cậu không sao chứ?”
Giọng nói cao vút vang lên dưới chân, ánh mắt màu hoàng hôn của Mokkun nhìn cậu đầy lo lắng.
“Mokkun… Mokkun, vết thương của cậu thì sao?”
Lưng của Guren rõ ràng đã bị thương nặng. Giờ trở lại hình dạng Mokkun, chắc chỉ là được bộ lông trắng che giấu, chứ không thể nào đã lành hẳn.
“Đừng lo cho tớ. Chỉ là vài vết xước ngoài da thôi, không đáng kể. Bây giờ, chuyện của Akiko mới quan trọng hơn!”
Mokkun hướng ánh mắt về phía bắc.
“Gaku và Shun đã bay về hướng đó. Mùi hôi của chúng vẫn còn sót lại trong không khí, dù đã đi xa. Giờ thì, chúng đã ra ngoại thành rồi.”
Lời Mokkun nói khiến Masahiro sực nhớ ra điều gì.
Bóng đêm dày đặc. Ánh trăng, ánh sao đều không thể len vào sâu trong khu rừng rậm rạp.
Masahiro mở to mắt, kinh ngạc thốt lên:
“… Chẳng lẽ…”
Nơi ẩn thân của một yêu quái cực mạnh, không ai tìm ra, cũng chẳng ai ngờ tới – một nơi mà con người tự nhiên sẽ bỏ qua…
Bên tai Masahiro như vọng lại những lời bàn tán của các quý tộc:
—— Trời không mưa…
—— Gần hai tháng rồi trời không có lấy một giọt mưa!
—— Nếu qua cả Thất Tịch mà vẫn khô hạn, e là sẽ phải thỉnh cầu Thiên hoàng...
Gần kinh thành Heian, nơi Thiên hoàng cầu mưa là ngọn núi thiêng ở phía bắc – một vùng đất mang linh lực khổng lồ, nơi thần linh từng ngự thuyền giáng thế thuở xa xưa.
Kết giới thần thánh bao phủ ngọn núi ấy. Tất cả mọi thứ bên trong đều bị che giấu hoàn toàn. Nếu không bước vào trong, thì sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được.
Mokkun dường như đã đọc được suy nghĩ của Masahiro, cậu ta chớp mắt hỏi:
“… Là Kifune sao?”
Ngẩng đầu lên nhìn Masahiro, Mokkun thấy cậu đang nhíu mày, thì thầm một cách nghiêm túc:
“Thì ra là vậy… Nếu chúng trốn ở Kifune, đúng là lựa chọn không thể hoàn hảo hơn.”
Kifune chỉ có vài thần quan canh giữ, lại cách xa khu dân cư. Linh khí dày đặc bao trùm khắp nơi, đến nỗi ngay cả bói toán của âm dương sư cũng có thể bị sai lệch.
“Nhưng… nếu đoán sai thì sao?”
Tính mạng của Akiko giờ như ngọn đèn leo lét trước gió. Một quyết định sai lầm sẽ khiến mọi thứ sụp đổ.
Thế nhưng Masahiro lại không do dự chút nào.
“Là Kifune! Chắc chắn không sai. Akiko nhất định đang ở đâu đó trong Kifune.”
“Cậu dựa vào đâu mà khẳng định vậy?”
Trước câu hỏi của Mokkun, nét mặt Masahiro thoáng chút khó xử.
“… Là trực giác. Dù chỉ có vậy, nhưng tớ tin vào nó.”
Vài ngày trước, cậu từng mơ một giấc mơ mơ hồ, về việc mình bị ông nội bỏ lại ở Kifune.
Khi ấy mới 5 tuổi, cậu sợ hãi đến phát khóc trong bóng đêm mịt mù tại Đền Kifune. Tưởng đã quên từ lâu, vậy mà bỗng dưng lại hiện lên rõ mồn một trong mơ.
“Tuy chỉ là cảm giác mơ hồ, không đáng tin, nhưng dù sao tớ cũng là một âm dương sư. Mà giấc mơ của âm dương sư thì không bao giờ vô nghĩa. Người từng nói vậy, chẳng phải là cậu sao, Mokkun?”
Mokkun gật đầu, đồng tình không chút do dự.
Nếu Masahiro đã tin là vậy, thì chắc chắn là vậy. Dù ai khác không tin, Mokkun vẫn sẽ tin cậu.
Masahiro ngước lên, nhìn kỹ vị trí của chòm sao Bắc Đẩu để ước lượng thời gian. Đã quá giờ Tý từ lâu rồi.
Phải nhanh lên!
Cậu bắt đầu lao đi, nhưng cơn đau dữ dội phía sau lưng khiến bước chân chao đảo. Có lẽ vết thương do cú đánh lúc nãy của Gaku. Masahiro nhíu mày, điều chỉnh nhịp thở, khẽ lẩm bẩm chú văn.
“Ân ba tát lạp khốc ô tháp, mạ tạp cáp ân na tạp nột phất…”
Chỉ cần đủ pháp lực để gắng gượng thêm một chút nữa là được. Sau đó dù có phản tác dụng gì, cũng mặc kệ. Chỉ cần bây giờ tạm ổn…
Mokkun nhìn cậu đầy lo lắng. Masahiro cố nén đau, gượng cười.
“… Không sao đâu. Sẽ ổn nhanh thôi.”
Rồi cậu ôm Mokkun lên vai.
“Masahiro, tớ không sao mà! Đặt tớ xuống đi!”
Masahiro bóp nhẹ khuôn mặt Mokkun, như thể nói: “Cậu đang nói nhảm gì thế hả?”
Móng vuốt của Shun đã cắm sâu vào lưng Guren. Tất cả… Masahiro đều thấy rõ.
“… Tớ chỉ là một tên âm dương sư nửa vời. Không thể chữa lành vết thương cho cậu như ông nội. Tớ xin lỗi…”
Mokkun im lặng.
Lần trước khi Kyuki tấn công, Guren bị thương nặng, suýt mất mạng. Vậy mà Seimei chỉ cần một khoảnh khắc đã chữa lành toàn bộ vết thương. Đó là điều hiển nhiên — Abe no Seimei có thể gọi cả linh hồn người chết từ Hoàng Tuyền trở về.
Masahiro cắn chặt môi, sự bất lực và hối hận trào dâng trong lồng ngực.
Cậu chưa đủ mạnh. Dù có quyết tâm vượt qua ông nội đến đâu, thì điều đó cũng không thể xảy ra trong một sớm một chiều. Sau chuyện lần này, Masahiro đã hiểu rõ điều đó hơn bao giờ hết.
Masahiro hít sâu một hơi, rồi dấn bước chạy về phía bắc.
Thần tướng Seiryuu đang ẩn mình bên cạnh, lặng lẽ, thờ ơ nhìn theo bóng dáng cậu.
*****
Bức bình phong đột ngột lay động dữ dội. Abe no Seimei, đang ngồi trong phòng viết lách, ngẩng đầu lên khi cảm nhận được sự hiện diện quen thuộc.
“… Seiryuu à? Có chuyện gì vậy?”
Sau lưng Seimei, một bóng người cao lớn hiện ra, mái tóc dài tung bay trong gió.
“Fujiwara no Akiko đã bị yêu quái ngoại lai bắt đi.”
Nghe câu báo cáo lạnh lùng ấy, Seimei sững người, mắt trợn to, đầu ngẩng phắt lên.
“Cái gì…?”
Seiryuu không trả lời, chỉ ngồi xếp bằng xuống một bên, dựa người vào tường, khoanh tay, dáng vẻ đầy bất mãn.
“… Giờ thì ngươi còn dám khẳng định thằng nhóc đó xứng đáng làm người kế nghiệp mình sao?”
“Không sai… Masahiro giờ thế nào?”
“Nó và Touda đang đuổi theo yêu quái. Byakko với Tenkō cũng đang bám theo con chim quỷ đó. Seimei, ngươi định làm gì tiếp đây?”
Seimei hiểu rõ hơn ai hết — từ lúc Masahiro rời khỏi nhà, các thần tướng đều đã che giấu khí tức và thần lực để âm thầm theo sau. Đó là mệnh lệnh mà ông đã đích thân ban ra.
Bởi yêu quái ngoại lai quá mạnh, chỉ dựa vào Touda không thôi thì e rằng cũng có lúc rơi vào thế bất lực.
“Lúc Akiko bị bắt, các ngươi đang làm gì chứ?”
Ngay cả Seimei cũng không kiềm chế được mà nổi giận. Rõ ràng đã chứng kiến tình hình lúc đó, tại sao không ra tay giúp đỡ?
Seiryuu kiêu ngạo đáp lại:
“Đứng nhìn. — Ta nghĩ rằng nếu thằng nhóc đó thật sự là người kế nghiệp của ngươi, thì hẳn có thể giải quyết mọi chuyện dễ như trở bàn tay. Xem ra ta đã đánh giá nó quá cao rồi.”
Seimei há miệng, nhưng không nói nên lời. Ông đưa tay xoa trán, thở dài một hơi nặng nề. Sau đó đặt bút xuống, đậy hộp mực lại, quay sang nhìn Seiryuu.
“Ta đã nói rồi… Đừng lôi chuyện lần trước ra nữa. Khi đó là tình huống bất khả kháng. Touda cũng không có ác ý, càng không có sát tâm.”
“Nhưng suýt chút nữa ngươi đã chết! Đó là sự thật! Ngươi còn muốn xem nhẹ đến mức nào nữa đây?”
Lạnh lùng ném lại một câu, Seiryuu bật dậy.
“Ta sẽ đuổi theo Byakko. Fujiwara no Akiko… cứ để bọn ta giải cứu. Thôi đi, ngươi cũng vừa vừa phải phải thôi! Lại để một đứa con nít miệng còn hơi sữa ra trận hỗ trợ? Giao trọng trách kế nghiệp cho nó, chẳng phải quá nặng nề rồi sao?”
Nói xong, Seiryuu lập tức biến mất. Hắn hẳn đã theo dấu khí tức mà những người kia để lại.
Seimei nhìn theo, sắc mặt trầm nặng, trong lòng như bị vật gì đè ép không thở nổi.
“… Chính vì các ngươi cứ như vậy…”
Touda mới không chịu bước ra khỏi dị giới. Dù có gọi bao nhiêu lần, hắn vẫn sẽ lập tức quay về. Các thần tướng khác thường xuyên ở bên Seimei, nhưng chỉ riêng Touda là luôn giữ khoảng cách.
Touda đã bị cô lập quá lâu. Có lẽ bản chất hắn vốn đã như vậy…
“Taijō, Suzaku.”
Không cần nói thêm, hai người âm thầm hiện thân trước mặt Seimei.
“Đuổi theo Seiryuu. Sau đó hỗ trợ Masahiro và Touda.”
“Chuyện này…”
“Không được sao?”
Không ai trả lời. Nhưng trong đôi mắt Seimei lúc này, ánh lửa giận dữ rực cháy.
“Nếu không muốn giúp, thì đứng đó mà nhìn cho rõ! Các ngươi chưa từng thừa nhận năng lực cháu ta. Muốn cho rằng nó không đáng để giúp, là đồ bỏ đi cũng được. Muốn thử phá bỏ thành kiến lâu nay của mình cũng tốt. Ta sẽ không truy cứu. Nhưng bây giờ — đi đi!”
Giọng nói lạnh như băng. Hai người do dự trong giây lát, rồi cuối cùng cũng lặng lẽ biến mất.
Seimei cúi đầu, vẻ mặt chua chát.
Đang đắm chìm trong nỗi thất vọng, sau lưng ông bỗng vang lên một giọng nói trầm ổn.
“Seimei… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Không biết từ lúc nào, Rikugou — một trong mười hai thần tướng hiếm khi hiện thân — đã quỳ một gối phía sau ông. Cũng là Mộc tướng như Seiryuu, Rikugou mang khí chất điềm tĩnh, trang nghiêm. Thuộc tính của anh là “khánh hạ” (lễ mừng, chúc mừng). Anh có mái tóc màu trà dài buộc gọn sau lưng, dưới mắt phải là một vết đen nhỏ, đôi mắt nâu vàng trong vắt. Một sợi xích dài quấn quanh người anh một cách tinh tế, không vướng víu.
Seimei vẫn quay lưng lại, giọng điềm đạm:
“Nếu ngươi có lòng quan tâm, thì cũng nên đi theo nhìn một chút.”
Nhưng Rikugou lắc đầu.
“Ta không thể. Bảo vệ ngài là nhiệm vụ của ta, tuyệt đối không thể rời khỏi nửa bước.”
Khác với Seiryuu hay Suzaku, Rikugou luôn trầm lặng, rất ít khi mở miệng. Thường ngày vẫn lặng lẽ đứng phía sau, chờ đợi mệnh lệnh. Việc hiện thân như lúc này thật sự là hiếm có.
Seimei xoay người lại, ánh mắt sáng rực.
“Masahiro là người thừa kế duy nhất của Abe no Seimei ta. Cả ta và Touda đều đã công nhận điều đó.”
Trong số mười hai thần tướng, người cố chấp nhất chính là Touda. Cũng là người lạnh lùng, nghiêm khắc, thậm chí đáng sợ nhất.
Nhưng Touda lại là người duy nhất gọi Masahiro là “cháu trai Seimei”. Rõ ràng hắn đã nhận ra tiềm năng của đứa trẻ ấy.
“… Ra là vậy,” Rikugou khẽ thì thầm, thân ảnh mờ dần rồi biến mất theo cơn gió.
“Vậy thì, ta sẽ tin vào lời nói đó —”
Hơi thở của Rikugou hoàn toàn tan biến. Nhưng Seimei biết, hắn vẫn đang ở rất gần mình.
Cũng giống như những thần tướng khác, chỉ cần gọi tên họ, dù đang ở tận dị giới, họ cũng sẽ lập tức xuất hiện.
— Nếu như tất cả đều giống Rikugou, chịu lắng nghe ta một lần…
Thì mọi chuyện đã không phức tạp như thế này.
Seimei thở dài mệt mỏi, hai vai rũ xuống, ánh mắt xa xăm.
****
Băng qua những con phố trong kinh thành, Masahiro liều mạng lao đi.
Đền Kifune ở rất xa. Dù có băng qua núi Funaoka hay đi vòng lối khác, cũng mất ít nhất nửa ngày đường.
Nhưng Masahiro vẫn cắm đầu cắm cổ chạy, không dừng lại một giây. Nếu không nhanh chân, Akiko sẽ...
Đột nhiên, đôi chân cậu mềm nhũn.
“Ối!”
Vì chạy quá vội, Masahiro vấp ngã xuống đất, Mokkun cũng bị hất văng ra. Nó lập tức bật dậy, chạy về phía Masahiro.
“Masahiro, cậu không sao chứ?”
Masahiro không trả lời. Cậu cố dùng hai khuỷu tay chống lên để đứng dậy, nhưng lại loạng choạng rồi ngã xuống lần nữa.
Masahiro chống tay xuống đất, Mokkun chui vào giữa ngực cậu và mặt đất. Tuy Masahiro chỉ là một thiếu niên, nhưng bị cả thân người đè lên bất ngờ, Mokkun cũng không chịu nổi, bị ép bẹp dí.
“Mokkun, cậu ngốc quá đi!”
Masahiro quýnh quáng la lên, vội vàng nâng người dậy, ôm lấy Mokkun.
Nếu là Guren thì không sao, nhưng Mokkun hiện tại vừa yếu hơn lại đang bị thương, sao có thể chịu được sức nặng như vậy?
Ôm chặt Mokkun trong tay, Masahiro khẽ run giọng.
“… Xa quá… đi mãi không tới…”
Giá mà có thể bay như bọn điểu yêu, hoặc có thể cưỡi dã thú băng băng lao về phía bắc thì hay biết mấy...
Masahiro dụi đầu vào lưng Mokkun, vừa thở dốc vừa nghĩ. Không lẽ thật sự bó tay sao?
Đúng lúc ấy, tai Mokkun giật nhẹ.
Chẳng bao lâu sau, Masahiro cũng nghe thấy.
“… Có xe?”
Tiếng bánh xe lộc cộc đang từ xa vọng lại, dần tiến gần.
Masahiro quay đầu nhìn ra sau.
Họ đã ra khỏi kinh thành, bên đường vắng lặng không một bóng người. Trong màn đêm dày đặc chỉ có ánh sao le lói, Masahiro híp mắt nhìn về phía xa.
Một vài đốm sáng đang lập lòe, càng lúc càng lớn khi tiếng bánh xe mỗi lúc một gần.
Cậu sững người nhìn một lúc, rồi đột nhiên trợn tròn mắt kinh ngạc.
Mokkun nhảy khỏi vòng tay Masahiro, lùi lại vài bước. Chiếc đuôi dài phe phẩy nhè nhẹ, ánh mắt màu ráng chiều lóe sáng.
“—— Đó là…”
Những đốm sáng mờ nhạt kia chính là ma trơi. Tiếng lộc cộc vang vọng, chiếc xe bò trong ánh ma trơi dần hiện rõ hình dạng.
Masahiro lập tức bật dậy, ánh mắt rực lên hy vọng.
“Là Kurumanosuke!”
Chính là yêu quái xe bò mà cậu từng gặp mấy hôm trước. Nhưng vì không có bò kéo, nên chắc chỉ gọi là "xe" thôi thì đúng hơn.
Kurumanosuke to hơn Masahiro nhiều, phóng như bay tới chỗ họ rồi dừng lại cái kít trước mặt hai người.
Chiếc xe cũ kỹ phát ra tiếng cót két, Kurumanosuke dường như đang muốn nói điều gì. Masahiro nhờ Mokkun lắng nghe và truyền đạt lại.
“Mokkun! Mau nhờ Kurumanosuke đưa mình đến đền Kifune đi!”
Đi bộ thì quá lâu, mà ngồi xe thì chắc chắn nhanh hơn rất nhiều. Hơn nữa, đây còn là xe của yêu quái, không phải xe bò bình thường có thể so sánh.
Mokkun nói với Kurumanosuke bằng thứ tiếng Masahiro không hiểu, rồi nhanh chóng quay đầu lại.
“Nó nghe mấy tiểu yêu ven đường bàn chuyện này nên vội vàng tới giúp. Nó nói muốn đền ơn.”
Masahiro vòng ra phía sau xe, vén rèm trèo lên. Mokkun cũng nhảy theo sau.
Chưa kịp ngồi yên, Kurumanosuke đã phóng đi như tên bắn.
Bánh xe xóc nảy dữ dội khiến Masahiro và Mokkun lảo đảo không đứng vững.
Có lẽ bánh xe cán trúng đá, cả thùng xe bị nảy lên phía trước. Trong khoảnh khắc, Masahiro bị bật văng lên cao, rồi rơi bịch xuống sàn xe.
“Đau quá ~~~~~~”
Mokkun nhẹ nhàng nhảy lên, đáp ngay xuống người Masahiro.
“Ái da!”
“Xin lỗi!”
Mokkun luống cuống nhảy xuống. Masahiro ho sặc sụa một trận. Cậu cố gắng chỉnh lại tư thế, nhưng đường núi gập ghềnh khiến cả hai cứ ngã trái ngã phải suốt dọc đường.
Còn Kurumanosuke thì vẫn lao vun vút như gió trên con đường núi đầy sỏi đá.
*****
Fujiwara no Keiko đứng lặng trước một ngôi đền ẩn sâu trong khu rừng rậm rạp giữa núi non.
Từ xa vẳng lại tiếng nước chảy róc rách, xung quanh chỉ còn âm thanh ấy hòa cùng tiếng gió gào rít. Không một tiếng động nào khác.
Keiko đưa tay chạm vào một gốc cây sam cổ thụ. Thân cây thô ráp, phủ đầy những chiếc đinh đen sì cắm sâu vào gỗ.
“Đêm nay là cây thứ bảy rồi ~~~~~”
Trong tay cô là một chiếc đinh lớn tỏa ra ánh sáng lờ mờ, tay kia nắm chặt cây búa sắt nặng nề.
Vô số yêu quái tụ tập quanh cô, im lặng quan sát.
Cô nhìn bọn chúng bằng ánh mắt đầy hưng phấn.
Chỉ cần đóng xong chiếc đinh này, bọn chúng sẽ giúp cô thực hiện điều ước.
Ban đầu, Keiko còn chẳng thể đóng nổi đinh vào thân cây, phải mất mấy ngày mới hoàn thành một chiếc. Nhưng càng về sau, số đinh tăng lên bao nhiêu, sức lực của cô lại dường như cũng tăng theo.
Ban ngày, cô vẫn là người con gái bệnh tật, yếu ớt đến mức không thể tự đứng dậy. Nhưng nhờ mượn sức mạnh của Gaku và Shun, mỗi khi màn đêm buông xuống, thân thể cô lại tự do hoạt động như chưa từng bị ốm đau.
Keiko đặt chiếc đinh lên thân cây, vung búa.
Toong ~~~~~
Tiếng vang sắc lạnh xé toạc không gian tĩnh lặng của núi rừng.
Keiko bật cười. Nhanh thôi ~~~~~
Toong ~~~~~
Người đó sẽ phải trở lại bên cô.
Chỉ cần cây đinh cuối cùng được đóng xuống, lời nguyền sẽ hoàn tất.
Khi đó, yêu quái sẽ cảm nhận được nỗi oán hận và khát vọng cháy bỏng của cô, rồi lao đến xé xác người đàn bà đã cướp mất người cô yêu thương. Chúng sẽ tha về cho cô thứ xác thân xấu xí, tàn rữa và đẫm máu ấy.
Toong ~~~~~
Tiếng búa nguyền rủa vang vọng trong núi sâu thăm thẳm...
Từ ngôi đền nơi Keiko đang hành lễ, đi sâu vào trong chính là đền chính của Kifune.
Nhưng một khi đã bước chân vào ngọn núi linh thiêng được bao bọc bởi linh lực thuần khiết này, cảnh vật sẽ thay đổi hoàn toàn.
Kifune – nơi từng linh thiêng và trong sáng – giờ đã bị biến thành sào huyệt của yêu ma.
Vách tường linh khí chỉ là lớp ngụy trang mê hoặc mắt phàm, che giấu bản chất tà ác bên trong.
Ngôi đền thờ uy nghiêm, nơi cư ngụ của thần linh, giờ đã bị biến thành cung điện cho đám yêu quái từ phương khác kéo đến.
Băng qua con đường rợp bóng sam xanh, vượt qua một cánh cửa nhỏ, là khoảng sân trơ trụi, đất nứt nẻ vì nắng hạn.
Fujiwara no Akiko đang nằm đó.
Bị đám yêu quái vây quanh, ánh mắt chúng lóe lên vẻ thèm khát và khát máu.
Dù không mở miệng, ai cũng hiểu rõ điều chúng muốn – nếu được phép, chúng sẽ lập tức lao tới, chỉ xin một sợi tóc, một giọt máu, cũng đủ mãn nguyện.
Con mồi này là cực phẩm — hiếm có, quý giá, lại còn mang số mệnh làm hoàng hậu tương lai.
“~~~~~ Lui xuống đi!”
Giọng nói vang lên đầy khinh miệt nhưng lại chứa đựng thứ uy lực khiến cả bầy quái không dám trái lời.
Lập tức, bọn chúng lùi lại, tạo thành vòng tròn.
Gaku và Shun lạnh lùng quan sát thân thể Akiko đang nằm trên mặt đất.
“Đáng ghét thật, nó lại mang theo hương trừ tà bên mình ~~~~~”
“Thế thì sao dâng lên chủ nhân được chứ? Nè Shun, nghĩ cách đi!”
“Khặc khặc... Gaku à ~~~~~ không sao, ta sẽ làm nó mất tác dụng ngay thôi.”
Shun đưa mắt nhìn quanh. Đám yêu quái xung quanh nín thở, không ai dám nhìn thẳng vào hắn.
Ánh mắt sắc như dao dừng lại trên một con yêu rắn to như dây thừng, khiến nó run lẩy bẩy.
“Chouda, lại đây.”
Chouda run rẩy bò đến. Shun vươn móng vuốt quặp lấy đầu nó, giọng dịu dàng như rót mật – càng khiến người ta rợn tóc gáy.
“Vì chủ nhân, ngươi cam tâm làm bất cứ điều gì, đúng không?”
Chouda không dám cãi, chỉ gật đầu lia lịa.
“Vậy thì ~~~~~ đi chết đi!”
Shun đâm móng vuốt vào đầu con rắn, rồi thẳng tay xé toạc.
Máu tươi phun ra, nhỏ từng giọt xuống nền đất.
Chouda quằn quại rồi chết. Không khí xung quanh trở nên rùng rợn, im lặng nhưng đầy hưng phấn.
Shun ném xác nó lên người Akiko.
Máu tanh nhuộm đỏ vạt áo nàng.
“Thì ra... dùng máu dơ của yêu quái sẽ khiến hương trừ tà mất hiệu lực.”
Một khi đã bị máu yêu quái làm ô uế, hương già la sẽ không còn tác dụng vĩnh viễn.
Gaku cười nhạt, xoay xoay cổ, ánh mắt lóe lên vẻ gian xảo.
“Shun, ta nghĩ ra một trò rất thú vị. Chủ nhân nhất định sẽ thích.”
“Oh? Thử kể xem nào, Gaku.”
Hai con điểu yêu tụm đầu bàn bạc, rồi đột ngột phá lên cười.
“Gaku à, thật sự quá thú vị! Thú vị, thú vị...!”
“Cũng cần chuẩn bị một chút. Dù gì cũng là màn kịch quan trọng.”
Tiếng cười điên loạn vang lên giữa đám quái vật đang im phăng phắc.
“… Cô bé, mở mắt ra đi.”
Nghe tiếng gọi khẽ như thì thầm của Gaku, hàng mi Akiko khẽ run lên. Một lúc sau, nàng từ từ mở mắt.
Đúng lúc ấy —
Tiếng phanh gấp vang lên, Kurumanosuke dừng lại đột ngột. Thân xe nghiêng về trước, Masahiro và Mokkun lập tức ngã nhào xuống đất.
Masahiro tiếp đất trước, lảo đảo một hồi mới gượng đứng dậy. Cả người ê ẩm, đầu óc quay cuồng.
Từ khi sinh ra đến giờ đã mười ba năm, đây là lần đầu Masahiro ngồi xe — và cảm nhận đầu tiên chính là: đau quá trời!
Qua càng xe, Mokkun nghiêm túc cúi đầu cảm tạ yêu quái kéo xe:
“Cảm ơn ngươi!”
“Nhờ có ngươi, bọn ta mới đến kịp lúc.”
Chân Masahiro vẫn còn run, chưa thực sự vững, nhưng bây giờ không phải lúc để nghỉ ngơi!
Kurumanosuke đang nói gì đó với Mokkun.
Mokkun nghe xong liền gật đầu:
“Vậy à… Ừ, chỗ này là giới hạn rồi. Từ đây, chúng ta phải đi bộ.”
Masahiro hỏi gấp: “Nó nói gì vậy?”
Mokkun chỉ tay vào bóng tối phía trước.
“Phía đó là kết giới của Đền Kifune, Kurumanosuke không vào được. Đến đây là gần nhất rồi — ngay chỗ khối nham thạch kia.”
Mokkun hất cằm ra hiệu. Masahiro đưa mắt nhìn quanh, thấy con đường nhỏ khuất dần trong bóng tối, bên phải là một tảng đá lớn như trấn giữ lối vào.
Những đốm sáng trắng mong manh lượn lờ giữa đêm. Masahiro cuối cùng cũng nghe được tiếng nước róc rách — sông Kibune đang ở gần đây.
Sông Kibune nằm bên phải, vậy thì ngọn núi cao sừng sững bên tay phải chính là Kurama. Còn bên trái, chính là thần thể của Kifune — núi Kifune, vùng đất linh thiêng ngập tràn thần lực từ thời đại thần linh xa xưa.
Tiếng bánh xe kẽo kẹt vang lên bên tai, Kurumanosuke theo con đường cũ quay trở lại.
Chờ đến khi âm thanh ấy hoàn toàn tan biến, Masahiro mới ngước lên nhìn thẳng phía trước, cố gắng điều hòa nhịp thở.
Ngay từ khoảnh khắc bước chân vào nơi này, cậu đã cảm nhận được một luồng linh lực mạnh mẽ mà người thường không thể cảm nhận. Đó là bức tường linh khí bảo vệ Kifune. Từ bên ngoài nhìn vào, luồng sức mạnh này thuần khiết, thanh tịnh đến mức gần như cao ngạo — như thể đang công khai tuyên bố sự tồn tại của Đền Kifune. Nhưng…
Masahiro khẽ mím môi, chuẩn bị sẵn tinh thần.
Băng qua tảng đá, nơi những đốm sáng như đom đóm bay lượn, Masahiro và Mokkun bước vào kết giới.
Ngay khi vừa đặt chân qua bức tường linh khí — dị biến liền xảy ra.
Không khí trở nên đặc quánh, nặng nề, dính bám lấy da thịt. Ngoài kết giới có vô số ánh sáng lơ lửng, nhưng bên trong lại hoàn toàn trống rỗng, không có lấy một chút ánh sáng.
Bóng tối nơi đây sâu thẳm, nặng nề đến mức khiến người nghẹt thở. Từng bước tiến về phía trước đều như đang lạc vào con đường ma quái dẫn sang thế giới khác.
Những tán cây sam khổng lồ rủ xuống, lá sum suê rậm rạp như muốn nuốt chửng con người.
Đây chính là núi Kifune.
Masahiro nín thở, cố giữ lấy lý trí.
Không sai — nhưng cũng không hẳn là như vậy. Kifune là vùng đất của thần linh, với linh khí thanh cao và cảnh sắc tráng lệ.
—— Tối quá…
Một tiếng thì thầm của ký ức vang lên trong đầu.
Masahiro đột ngột mở to mắt.
Giữa khu rừng sâu âm u, giữa sự tĩnh lặng đến rợn người này, cậu cảm nhận rõ một sức mạnh mãnh liệt, xen lẫn nỗi sợ hãi dâng trào từ tận đáy tim.
“A…”
Đột nhiên, đôi chân cậu như mọc rễ cắm xuống đất, không tài nào nhấc lên được.
Tiếng tim đập vang rền bên tai, ngực cậu siết lại, toàn thân lạnh toát.
Bóng tối… Bóng tối ở Đền Kifune. Chính là nơi năm tuổi cậu từng bị bỏ lại một mình.
Masahiro quỳ sụp xuống, ôm lấy cổ, hơi thở nghẹn cứng.
Mokkun lo lắng lên tiếng:
“Masahiro, cậu sao vậy? Bây giờ không còn thời gian để do dự nữa!”
Toàn thân cậu run bần bật. Hơi thở rối loạn, tầm mắt dần trở nên mờ mịt. Mồ hôi lạnh chảy dọc trán, nhưng cậu không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể há miệng, thở dốc từng đợt.
Mokkun cau mày, mắt hơi mở lớn khi thấy tình trạng của Masahiro.
“Masahiro... chẳng lẽ… cậu sợ bóng tối?”
Masahiro lắc đầu.
Không — nỗi sợ của cậu không phải là bóng tối.
Mà là vết thương… vết thương từ năm ấy, khi cậu bị bỏ rơi trong đêm đen nơi đây.
Toong…
Tiếng kim loại vang lên từ sâu trong núi, mỏng manh nhưng đủ khiến màng nhĩ Masahiro nhói buốt.
Toàn thân cậu run rẩy. Masahiro nhắm nghiền mắt, dùng hai tay che lấy gương mặt.
—— Ông nội, vì sao…
Nơi đây, có một đứa trẻ co ro ôm gối trong bóng đêm, run rẩy không ngừng.
“Ông sẽ quay lại mà, phải không? Vì ông đã bảo con chờ ở đây… Nhanh lên, mau đến đón con đi…”
Toong…
Tiếng gì vậy? Đóng đinh ư?
Không… đó là lời nguyền. Là tiếng vọng của oán niệm, là tiếng gào thét của một trái tim mong mỏi ai đó chết đi. Ở nơi thiêng liêng này, giữa núi Kifune, loài người ngu muội đã gieo xuống ô uế trên thân cây linh.
Toong…
Giữa mùa hè, mà cái lạnh lại buốt thấu xương. Đứa bé yếu ớt run rẩy, bị buộc chặt vào thân cây, cơ thể tê cứng, chỉ có thể ngồi đó, chờ thời gian trôi đi trong bóng đêm vô tận.
Toong…
Trong không gian im lặng đến nhức óc, âm thanh đóng đinh vang lên từng hồi, như từng nhát dao lạnh lẽo cắt sâu vào tim đứa trẻ.
—— Ông nội, tại sao… Tối quá, lạnh quá, con sợ lắm…
Là ai——?
Hai tai Masahiro ù đi. Cậu đông cứng như tượng, cho đến khi cảm nhận được một tia ấm áp.
Trong tầm mắt đẫm nước, thân ảnh màu trắng quen thuộc hiện lên.
“…Mokkun?”
Không biết từ lúc nào, Mokkun đã nhảy lên vai Masahiro, chiếc đuôi mềm mại vuốt nhẹ gương mặt cậu. Móng vuốt trước khẽ gõ lên đầu, đôi tai dài áp sát má cậu.
“Bình tĩnh lại. Chỉ là bóng tối thôi, Masahiro. Xung quanh chẳng có gì cả. Và hơn hết…”
Chiếc đuôi của Mokkun khẽ vỗ nhẹ vào mũi Masahiro.
“Tớ đang ở đây với cậu.”
—— Ông nội, ông nội…
Đứa bé ấy úp mặt vào đầu gối, bịt chặt hai tai, thân thể cứng đờ vì sợ.
Bên cạnh, một linh hồn lặng lẽ quỳ xuống.
Linh hồn ấy — không ai nhìn thấy — nhẹ nhàng vuốt lên đầu đứa trẻ.
“Masahiro, đừng khóc nữa. Đừng sợ hãi…”
Dù lúc đó Masahiro không thể nghe thấy, không thể cảm nhận, linh hồn ấy — Guren — vẫn dịu dàng vỗ về cậu suốt đêm.
“Ta luôn ở bên em. Không sao cả. Em không đơn độc…”
Đến tận khi Masahiro chìm vào giấc ngủ, Guren vẫn ngồi đó, xoa đầu cậu, dùng tay lau đi những giọt nước mắt khô bên má, đặt đầu cậu tựa lên đầu gối mình.
“Đâu có gì phải sợ đâu nào…”
Toong…
Âm thanh chói tai lại vang lên.
Masahiro mở to mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt như ánh ráng chiều kia, không chớp mắt.
Cậu vừa run rẩy vừa hít một hơi thật sâu, lặp đi lặp lại, cho đến khi nhịp thở dần ổn định.
—— Ông nội… thật đáng ghét…
Bởi vì… ông đã không quay lại.
Cậu cứ chờ mãi trong bóng đêm, đến khi ngủ thiếp đi. Và khi bình minh lên, bên cạnh vẫn không có ai.
Cảm giác bị vứt bỏ ăn sâu vào trái tim non nớt. Một vết thương rách toạc, máu thẫm đỏ.
Masahiro siết chặt nắm tay.
Bóng tối thật đáng sợ. Vì nó kéo cậu về thời khắc ấy — bị phản bội, bị bỏ rơi. Bóng tối của Kifune khơi dậy nỗi đau sâu kín trong ký ức. Cảm giác đơn độc, tuyệt vọng, giờ lại hiện về rõ rệt.
Toàn thân tê cứng, run rẩy, không thể cử động.
—— Nhưng mà…
“…Akiko… đang đợi mình!”
Masahiro đột ngột cắn chặt môi.
Đáng sợ lắm. Bóng tối nơi đây thực sự đáng sợ. Nhưng còn đáng sợ hơn… là mất đi Akiko.
Nếu mình không đi, cô ấy sẽ chết. Bị Kyuki xé xác, bị ăn tươi nuốt sống…
Toong…
Tiếng đóng đinh từ xa vọng về, lại một lần nữa chấn động tâm trí Masahiro.
Từng nghe lời đồn về giờ Sửu ở Đền Kifune… rằng nữ quỷ áo trắng đang nguyền rủa.
—— Tối nay, nguyện vọng sẽ thành…
Hình ảnh cô gái Keiko với nụ cười đầy bi thương hiện lên trong đầu.
Masahiro nghiến răng, cố gượng đứng dậy. Khớp xương phát ra tiếng răng rắc.
Vết thương do Gaku gây ra nóng rát, đau thấu tim gan.
Toong…
Cậu ngẩng đầu, chăm chú nhìn đỉnh núi Kifune cao ngất giữa màn đêm.
Ở nơi đó… là nơi lũ quái vật từ phương xa đang ẩn náu.
Masahiro bước từng bước về phía trước, chân mềm nhũn, như mang theo cả ngọn núi nặng nề trên lưng.
“…Phải ngăn cản…”
“Ngăn cản cái gì?”
Mokkun hỏi.
Giọng Masahiro khàn đặc:
“Ngăn Kyuki… và cả lời nguyền của tiểu thư Keiko nữa!”
Gương mặt Mokkun lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Masahiro vẫn tái nhợt, nhưng cậu tiếp tục nói:
“Lời nguyền… nhất định sẽ phản phệ. Kẻ bị nguyền rủa, cả người nguyền rủa… đều sẽ chết. Cho nên…”
Gaku và Shun đã lợi dụng trái tim yếu đuối, đầy đau thương và hận thù của Keiko để xúi giục cô thực hiện nghi lễ cấm kỵ.
Và thế là, ngọn núi thiêng liêng này bị vấy bẩn bởi oán niệm.
Đối với lũ quỷ dữ kia, Kifune quá lạnh lẽo — vì vậy, chúng đã chọn Keiko làm nền móng để bước lên.
Có lẽ ngay sau khi lời nguyền hoàn tất, chúng sẽ không chờ đợi nữa… mà nuốt chửng Keiko.
Chúng ăn người. Ăn cả yêu quái bản xứ. Và có khi… ăn cả đồng bọn mình, chỉ để thỏa mãn cơn đói.
Masahiro run rẩy bước tiếp.
Bóng tối đè nặng trên vai, phủ kín thân thể. Tiếng đóng đinh vang vọng như búa nện vào tim.
Mình đã nói rồi… sẽ bảo vệ cô ấy. Chính mình sẽ bảo vệ!
Hương già la phảng phất trong không khí. Chính mùi hương ấy đã ngăn Gaku lại.
Là trái tim của Akiko đã cứu lấy mình.
Lần này, đến lượt mình bảo vệ cô ấy.
Bóng tối Kifune từng khiến đứa trẻ ấy run rẩy và khóc không thôi. Nhưng bây giờ… bên cạnh cậu, còn có Mokkun.
Cậu không còn đơn độc nữa.
Và vì thế — nhất định, sẽ không thua!
-----
Chú thích:
Rikugou (Lục Hợp):
Taijō (Thái Thường):
Byakko (Bạch Hổ):
Suzaku (Chu Tước):
Nhận xét
Đăng nhận xét