Chương 10

Masahiro dốc hết sức bước trên con đường núi, thấy ánh đèn dầu mờ mịt ẩn hiện trong màn đêm.

“… Gì vậy ta?”

Nhìn chằm chằm một hồi, cậu cuối cùng cũng nhận ra một căn nhà nhỏ đang lặng lẽ đứng bên kia.

“Đó là Xã vụ sở của Kifune đúng không?” 

Mokkun vừa dứt lời liền cảm nhận được có người đang từ trong đó đi ra.

Những chiếc đèn lồng đá quanh Xã vụ sở đồng loạt được thắp sáng.

Masahiro chợt nghĩ, đã là Kifune thì chắc chắn phải có Cung tư và Thần quan trông coi, thở phào một hơi nhẹ nhõm — nhưng ngay sau đó, cậu lại thấy có điều gì đó bất thường.

Bóng người từ trong nhà bước ra, đứng lặng cạnh đèn lồng đá, không nhúc nhích, như đang theo dõi bên này.

Masahiro cảm thấy khó hiểu, không sao lý giải nổi.

Giả như là người trông đền, lẽ nào lại không nhận ra chuyện đã xảy ra ở Kifune? Không cảm nhận được yêu khí dày đặc đang làm vấy bẩn ngọn núi thiêng này sao?

Không thể nào!

Masahiro cảnh giác bước lên con đường dẫn vào Xã vụ sở.

Một ông lão mặc bộ đồ trắng như tấm chăn bông, cùng một người đàn ông trung niên, cả hai đều đang nhìn chằm chằm vào cậu. Masahiro bất giác rùng mình.

Tại sao giữa màn đêm đen đặc, hai người đó lại không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn mình như vậy?

Ông lão đó hẳn là Cung tư. Tóc bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn, lạnh nhạt nhìn Masahiro, vẻ bình thản đến kỳ lạ.

Masahiro dừng lại, hơi nhấc chân phải lên.

“Xin chào ngài Cung tư của Đền Kifune…”

Không ai đáp lại lời chào của cậu. Masahiro càng thêm nghi hoặc.

Thần quan đứng sau Cung tư tiến lên một bước, vỗ tay một cái rồi mỉm cười.

“… Giờ này rồi, có chuyện gì vậy?”

Nghe giọng nói trầm ổn của Thần quan, Masahiro đáp:

“Vì tôi nghi ngờ có yêu quái ẩn núp ở đây… Tôi đã đuổi theo một trong số chúng chạy vào khu vực này.”

“Ở Kifune này ư?”

Thần quan và Cung tư liếc nhau rồi bật cười, sau đó bước qua chỗ Masahiro.

“Nói vậy có thể hơi thất lễ, nhưng nếu ngọn núi này thật sự xảy ra chuyện gì, chúng tôi đã sớm báo lên đại nội rồi. Có gì khiến ngươi để tâm vậy?”

Thần quan điềm đạm hỏi.

Masahiro vẫn chưa nguôi lo lắng, cảnh giác giữ khoảng cách và đáp lại:

“Ngài Cung tư không thấy có điều gì bất thường sao?”

“Không, vẫn như mọi khi thôi.”

Lúc này, Mokkun đứng cạnh Masahiro lặng lẽ lùi lại phía sau, hơi nheo mắt.

“—— Masahiro, có gì đó không ổn.”

Mokkun khẽ nói, chỉ để Masahiro nghe được, rồi tiếp lời:

“Hai người đó… chưa từng chớp mắt lấy một lần.”

Nghe vậy, Masahiro lạnh toát sống lưng.

Đôi mắt của Mokkun, dù trong bóng tối, cũng có thể nhìn rõ từng chi tiết. So với Masahiro – kể cả khi cậu dùng phép để nhìn trong đêm – thì vẫn kém xa. Những điều Mokkun phát hiện, Masahiro không thể nhận ra. Cậu chỉ lờ mờ thấy được biểu cảm của họ, hoàn toàn không để ý đến chi tiết ấy.

Để có thể phản ứng kịp thời, cả Masahiro và Mokkun cùng âm thầm thay đổi trọng tâm cơ thể.

Thần quan và Cung tư chậm rãi tiến lại gần, tay phải giấu sau lưng, nắm chặt một vật gì đó rất nhỏ.

“Là bọn quái vật ngoại quốc sao…”

Masahiro và Mokkun lập tức phóng lên triền núi nghiêng nghiêng. Vừa chạy vừa ngoái đầu lại, chỉ thấy Thần quan đã rút ra một thanh đại đao, đuổi theo họ.

Bên tai chỉ còn tiếng gió rít. Một vật sượt qua mặt, cắm phập vào thân cây sam — là một mũi tên.

“Là Cung tư! Hắn điên rồi sao!”

Mokkun hét lên, Masahiro rùng mình.

Khoảng cách xa như vậy mà mũi tên vẫn cắm sâu vào thân cây — sức mạnh ấy thật quá đáng sợ!

Ngay lúc đó, tiếng bước chân phía sau đột nhiên biến mất. Cành cây sam phía trên như bị quét sạch, trong khoảnh khắc, một trận mưa lá đổ ào xuống.

Thần quan, cầm đại đao, gạt lá cây sang hai bên, nhảy vút xuống chắn trước mặt Masahiro.

Mũi đao chĩa thẳng vào cậu, Thần quan dần rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Không thể là con người nữa. Những động tác đó, không phải con người có thể làm được.

Masahiro lập tức dừng lại, chăm chú nhìn Thần quan, rồi từ từ lùi về sau.

Trên con đường núi phủ đầy lá sam, vang lên tiếng bước chân sột soạt — là Cung tư, tay cầm cung tên, đang tiến đến từ phía sau.

Mokkun chắn sau lưng Masahiro, trừng mắt nhìn ông ta, ánh mắt lóe sáng, toàn thân tỏa ra luồng sức mạnh rực đỏ.

Thấy vậy, Masahiro lo lắng hét lên:

“Mokkun, đừng!”

Mokkun, gần như đã lao vào tấn công Cung tư, vội dừng lại, quay đầu nhìn Masahiro. Lá sam và bụi đất tung bay khắp nơi.

“Tại sao chứ?!”

“Không thể làm họ bị thương! Họ đang bị khống chế…!”

Không chớp mắt, không thở gấp, Thần quan và Cung tư lãnh đạm tiến gần Masahiro, yêu khí dày đặc đã nuốt chửng lý trí của họ.

“Chỉ cần giải trừ phép khống chế, họ sẽ trở lại bình thường. Dù sao cũng không thể làm tổn thương người!”

“Nhưng giờ không phản kháng sẽ bị giết mất!”

“Sao có thể chết ở đây được chứ!”

Masahiro tức giận hét lên, hai tay kết ấn:

“Chúng ta còn phải cứu Akiko! Không có thời gian chơi với họ ở đây!”

Đột nhiên, cơn đau nhói nơi ngực khiến cậu khựng lại.

—— Masahiro, như vậy thật sự ổn sao? Âm dương thuật không được dùng để tấn công con người…

Từ nhỏ đã được dạy như thế. Không được dùng Cửu tự chân ngôn để tấn công con người, không được kết kiếm ấn nhắm vào nhân loại. Nếu có thực lực mà làm vậy, đối phương sẽ bị thương nặng, thậm chí có thể mất mạng.

Nhưng nếu không phản kháng, chính mình sẽ chết.

Thần quan và Cung tư đã mất đi lý trí. Sau này nếu có được cứu trở lại, họ cũng sẽ không nhớ mình đã làm gì.

Nhưng… âm dương thuật, không thể làm tổn thương người…

Masahiro cắn môi, nhìn về phía Thần quan.

Ông nội… con xin lỗi. Con không thể làm theo lời ông dạy. Giờ nếu không đánh trả, con sẽ bị giết mất.

“Masahiro!”

Giọng Mokkun vang lên, mang theo trách cứ.

“Chính cậu nói không được làm người khác bị thương! Vậy mà giờ cậu…”

“Mokkun…!”

Masahiro cắt ngang lời, hét lên:

“Cậu không được làm tổn thương con người, Mokkun!”

Hơn nữa… mình nhất định sẽ không để Mokkun vì bảo vệ mình mà làm hại người khác!

“Na ô mạ khốc tang đát ba tháp nam, khách lạp khoa tân ba lí nha cáp lạp cáp tháp tửu xích lạp mạ nha sách oa ca!”

Toàn thân Masahiro phát ra linh lực, hóa thành những lưỡi dao gió, phóng thẳng về phía Thần quan.

Gương mặt Thần quan lập tức bị rạch ra vài vết, da bong tróc, để lộ vật thể cứng ngắc bên dưới.

“…Cái gì…!?”

Masahiro không dám tin vào mắt mình.

Phần dưới gương mặt, da rách toạc, miệng méo xệch của Thần quan nhếch lên thành nụ cười.

Một mũi tên bay vút đến, cắm ngay cạnh chân Masahiro. Mokkun vừa đánh văng loạt tên, vừa nhảy phốc ra ngoài.

Móng vuốt của Mokkun xé toạc lớp da của Cung tư đang giương cung, để lộ phần thịt đã hóa đen bên trong.

Cung tư kéo lớp da xuống, cười cười. Đôi mắt không chớp kia phủ đầy đục ngầu.

“Chẳng lẽ… hai người họ đã…”

Lợi dụng lúc không ai để ý, Thần quan và Cung tư của Kifune đã bị yêu quái xứ khác giết chết, rồi thế chỗ.

Vậy nên, dù ở Kifune có xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa, cũng sẽ chẳng ai báo tin.

Thông thường, không có việc quan trọng sẽ không ai đến Kifune.

Dù mùa hè có quý tộc đến Kifune hay Kurama tránh nóng, chỉ cần giả vờ như không có chuyện gì, sẽ chẳng ai phát hiện.

“—— Thì ra là vậy. Vậy thì khỏi cần nương tay nữa.”

Sau lưng Masahiro, một luồng thần khí khổng lồ bùng phát.

Làn gió nóng hừng hực thổi tung mái tóc của cậu. Ngay sau đó, một con rắn lớn màu đỏ sẫm phóng vụt qua bên người Masahiro, uốn lượn lao thẳng về phía trước.

Ngọn lửa của Guren hóa thành quả cầu rực cháy, lao thẳng vào vị Thần quan đã đánh mất nhân tính. Lửa nuốt trọn thân xác hắn, thiêu rụi tất cả rồi lặng lẽ tan biến như chưa từng tồn tại.

Một tiếng thét chói tai, không sao diễn tả được, xé toạc màn đêm, đâm thẳng vào tai Masahiro.

Cậu quay đầu lại, thấy Guren đang nắm lấy đầu của con yêu quái mang hình Cung tư, xách nó lên như một món đồ thối rữa. Thấy nó quằn quại giãy chết, Guren nở nụ cười lạnh, mở miệng:

“Ngươi sẽ không cô độc đâu. Ta sẽ tiễn hết đồng bọn của ngươi sang thế giới bên kia.”

Chỉ một thoáng, ngọn lửa đỏ đã nuốt chửng quái vật, biến nó thành tro bụi.

Guren phủi tay, rồi trở lại bên cạnh Masahiro.

“Không sao chứ?”

Masahiro khẽ gật đầu, ánh mắt hướng lên sườn dốc chìm trong bóng tối đặc quánh.

Toàn bộ khu vực Kifune đã bị bóng đêm nuốt trọn.

Bên trong lớp vỏ ngoài mang hình kết giới linh thiêng, lũ yêu quái tung hoành làm loạn. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, chẳng ai có thể nhận ra điều gì bất thường.

Lúc này, Masahiro không còn cảm nhận được chút thần khí nào từ ngọn núi thiêng này.

Vị thần của Kifune... rốt cuộc đã gặp chuyện gì?

“Ta không nghĩ thần sẽ chết dễ dàng như vậy.”

Nghe Guren nói, Masahiro lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía núi Kifune.

“Là bị phong ấn sao?”

“Chỉ e là thế.”

Rất sâu trong bóng tối, từng tầng từng lớp trói buộc, là phong ấn do yêu quái xứ khác thi triển.

Vị thần của Kifune – Takaokami no Kami, Long Thần cai quản mưa gió, có thể đã bị giam cầm từ lâu.

Trời đã hai tháng không mưa... Nếu ngay từ khi ấy, Takaokami no Kami đã bị phong ấn…

Masahiro bàng hoàng lẩm bẩm:

“… Rốt cuộc bọn chúng đã lẻn vào đất nước này từ bao giờ…!?”

Giờ đây không thể loại trừ khả năng, còn có nhiều người như Cung tư và Thần quan — đã bị sát hại, rồi bị thế chỗ bởi yêu quái.

Những người đó, không ai hay biết, chỉ còn lại lớp da người bên ngoài…

“…Akiko…”

Toong…

Từ xa vọng lại một loạt âm thanh trầm đục.

Khi nãy, bị hai kẻ kia thu hút toàn bộ sự chú ý, Masahiro không hề nhận ra âm thanh vang lên không ngớt ấy.

Sắc mặt cậu lập tức tái nhợt, xoay người lao đi.

Guren hiện nguyên hình, nhanh chóng đuổi theo.

Anh khẽ nhíu mày — vết thương trên lưng bị xé rách sâu hơn tưởng tượng. Để cầm máu, Guren đã tự thiêu liền vết thương, che giấu không cho Masahiro phát hiện.

Nhưng nếu Masahiro biết, cậu nhất định sẽ liều mạng bảo vệ anh. Và nếu để đến mức đó, việc Guren theo sát Masahiro cũng chẳng còn ý nghĩa.

Chướng khí nồng nặc giăng kín bầu trời.

Men theo sườn dốc, Masahiro nhanh chóng phát hiện lũ yêu quái đang lặng lẽ ngoi lên từ những gốc cây sam cổ thụ.

“—— Đạo sĩ tới rồi!”

“Đạo sĩ…?”

Masahiro nhíu mày, Guren đi phía trước, trả lời ngắn gọn:

“Là cách gọi những thuật sĩ của Đường triều. Ở quốc gia bọn chúng, thứ tương tự âm dương thuật được gọi là đạo thuật.”

Nói rồi, anh như lẩm bẩm với chính mình:

“Dù sao thì... giờ cũng chẳng còn là nhà Đường nữa.”

Vừa dứt lời, Guren giơ cao tay phải. Con rắn lửa đỏ rực quấn quanh cánh tay anh trườn ra phía trước, há to cái miệng đỏ như máu.

Toong…

Từ sâu trong khu rừng, sau lưng lũ yêu quái, một loạt tiếng đóng đinh vang lên.

“Masahiro, chỗ này để ta lo! Cậu mau đến chỗ Keiko đi!”

“Biết rồi!”

Gật đầu nặng nề, Masahiro hít một hơi thật sâu.

Guren lập tức giải phóng đàn rắn lửa.

Lũ yêu quái hỗn loạn, tranh nhau lùi lại. Một vài tên bị vây trong biển lửa, mở ra một khoảng trống cho Masahiro lao tới.

“Đứng lại!”

Trong tầm mắt Masahiro, móng vuốt của đám yêu quái đang chực chờ vồ tới.

“Đi chết đi!”

Chúng vừa áp sát đã bị đánh văng ra, rồi ngay sau đó, ngọn lửa đỏ như máu của Guren ập đến, thiêu đốt tất cả.

Anh vươn tay phải, linh lực bốc cháy, hóa thành một cây đinh ba rực lửa.

“—— Kế tiếp…”

Lưỡi đao đỏ rực sắc bén vung lên hướng thẳng vào lũ yêu quái. Guren nhếch môi cười, ánh mắt sắc như dao:

“Chúng ta không có nhiều thời gian. Muốn trách thì trách các ngươi xui xẻo.”

Lời nói cuồng ngạo ấy khiến bọn yêu quái đồng loạt cảnh giác, không khí trong rừng lập tức căng như dây đàn.

Toong, toong, toong…

Tiếng đóng đinh không ngừng vọng lại giữa khoảng không tĩnh lặng.

Giữa âm thanh nặng nề ấy, Keiko vẫn chuyên chú đóng từng chiếc đinh, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân giẫm lên cành khô tiến lại gần, cô dừng tay.

“…Ngươi muốn cản ta sao?”

Chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt Keiko ngập tràn đau thương.

Masahiro đứng khựng lại.

Giữa khu rừng sam, một ngôi đền nhỏ hiện ra trong màn sương mờ. Những thân cây sừng sững xung quanh tỏa ra một làn chướng khí khiến người ta nghẹt thở.

Từng gốc cây đều đã bị nguyền rủa bởi Keiko. Lời nguyền truyền qua thân cây, chạy xuống rễ, thấm vào lòng đất, kết hợp với yêu khí, từng bước phong ấn ngọn núi Kifune linh thiêng.

“Lời nguyền rồi sẽ phản phệ lại chính người thi triển! Dừng lại đi, thế là quá đủ rồi!”

“…Chuyện của ta không cần ngươi can dự… Trong khi ngươi còn đứng đây, thì tiểu thư Akiko đã có thể bị Gaku giết chết rồi.”

Sắc mặt Masahiro chấn động rõ rệt, nắm tay siết chặt, không ngừng run lên.

Đôi mắt Keiko ánh lên một nụ cười quái dị.

“Tiểu thư Akiko đang ở ngay trong kia, ngay chính điện… Chỉ cần nguyện vọng của ta thành hiện thực, nàng có trở thành thứ gì cũng chẳng còn liên quan đến ta.”

Vì chỉ cần lời nguyền hoàn thành… người ấy sẽ trở lại bên ta.

Chàng chưa bao giờ thay lòng, chỉ là không thể chống đỡ được áp lực, nên mới rời xa. Tim chàng vẫn ở đây, nhưng thân thể đã không còn… Thế nên…

“Chỉ có trái tim thì vẫn cô đơn lắm… Ta muốn chàng thật sự trở về bên ta, một lần nữa.”

Nói xong, Keiko bật cười lớn.

“…Ta nói rồi, ngươi đừng bận tâm đến chuyện của ta nữa. Hãy đi tiếp đi. Ngươi muốn cứu Akiko, phải không? Vậy thì đừng lo cho ta."

“Ta cũng muốn mặc kệ ngươi đấy! Nhưng…”

Masahiro cắn răng, nỗi giằng xé hiện rõ trên mặt.

— Tớ nhờ cậu… xin cậu hãy cứu tiểu thư Keiko… Âm dương sư sẽ giúp đỡ những người đang đau khổ, đúng không…?

Không ai khác, đây chính là tâm nguyện của Akiko.

Nếu lời nguyền thành công, vị tiểu thư quý tộc đã cướp đi người yêu của Keiko chắc chắn sẽ phải chết. Keiko cũng có thể bị lũ yêu quái từ xứ khác sát hại. Nhưng dù thế nào, lời nguyền vẫn sẽ quay lại phản phệ chính cô. Nguyền rủa kẻ khác, bản thân cũng phải gánh chịu hậu quả tương xứng.

Akiko không biết rằng, âm dương sư vừa giúp người… vừa có thể nguyền rủa người. Nếu là mệnh lệnh từ tầng lớp quyền quý, họ buộc phải tuân theo.

Lời nguyền phản phệ có thể tránh được nhờ pháp lực và kỹ năng. Âm dương sư thì biết cách. Người thường thì không.

Vì thế, cách tốt nhất vẫn là — đừng nguyền rủa ai cả.

Nhưng lời nguyền của Keiko đã bắt đầu. Một khi dừng lại giữa chừng, oán niệm tích tụ sẽ lập tức trút xuống chính cô.

Con đường phía trước Keiko, chỉ còn lại cái chết.

Masahiro hiểu rất rõ. Tuy Akiko cũng đang trong tình cảnh nguy ngập, nhưng…

Cậu không thể bỏ mặc Keiko.

Thật sự, cậu chỉ muốn vứt bỏ tất cả mà chạy thẳng đến đền chính… nhưng mùi già la đã lảng vảng trong gió. Vì đã nhận lời Akiko… nhất định phải cứu Keiko.

“Thật ngu ngốc… Ta hạnh phúc thế này, sao ngươi không chịu hiểu tâm ý của ta chứ…”

Keiko không thể hiểu nổi khi thấy Masahiro chầm chậm bước một chân về phía trước.

Cậu đáp:

“Bởi vì, tất cả những điều đó… chỉ là ảo ảnh phù du.”

Cậu khẽ niệm chú, Thiên Liên chân ngôn. Chân phải tiến lên, hai chân khép lại, rồi tiếp tục tiến một bước nữa.

“Thiên Nội!”

Giọng tụng chú nhẹ như làn gió thoảng, Masahiro từng bước tiến lại gần Keiko.

Trời không gió, nhưng tóc Keiko vẫn tung bay. Chướng khí quanh cô xoáy tròn. Yêu lực từ mặt đất bắt đầu nổi lên, xoay tròn như lốc xoáy.

“Ngươi nghĩ mình đang làm gì vậy…? Vô ích thôi.”

Keiko giơ tay chỉ về phía Masahiro, cười một cách hoảng loạn.

Dưới chân Masahiro bắt đầu rung chuyển dữ dội. Cát bụi, cành khô bốc lên, cuốn trong luồng chướng khí sắc như kim, đâm về phía cậu.

Bộ kariginu bị xé toạc. Làn da trần bị rạch nát. Máu chảy ròng ròng. Cánh tay, mặt mũi, trán… khắp nơi đều là vết thương, nhuộm đỏ cả người cậu.

Bước chân chao đảo, suýt ngã, Masahiro cắn răng giữ thăng bằng.

“Thiên Trùng!”

Cậu điều hòa hơi thở, dẫm chân lên đất, đứng vững, giằng co với Keiko.

Cậu không thể để Keiko nhận ra ý định của mình. Phải thật tự nhiên, tiếp cận cô ấy mà không để lộ sơ hở.

Thiên Phụ, Thiên Cầm, Thiên Tâm, Thiên Trụ, Thiên Nhậm.

Chân dẫm đất, tay rút ra một đạo phù giấu trong áo.

“Thiên Anh!”

Khuôn mặt Keiko đanh lại, mắt mở to kinh ngạc. Nhưng rất nhanh, cô lại bật cười bình thản.

“Vô dụng thôi. Vùng đất này sẽ tuân theo ý nguyện của ta——!?”

Giọng cô lạc đi trong kinh ngạc.

Pháp khí trong tay Masahiro tỏa ra ánh sáng trắng rực rỡ, như sao băng giữa trời đêm.

“Bắc Đẩu…!?”

Masahiro nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần vào bóng dáng Keiko.

“Thanh dương vi thiên, âm trọc vi địa, thủ hộ chư thần, gia hộ từ bi, trợ ta hàng phục yêu ma!”

Xin hãy trả lại ngọn núi này sự yên bình vốn có!

“Cấp cấp như luật lệnh ——!”

※※※※※

Lũ yêu quái tụ tập trong chính điện bắt đầu xôn xao, len lén dõi theo trận đối đầu mãnh liệt giữa yêu khí và linh lực đang cuộn trào nơi xa.

Hắn đến rồi. Tên đạo sĩ đó đã tới gần.

Bỗng nhiên, tiếng vỗ cánh dữ dội vang lên, khiến cả đám lập tức im bặt như bị bóp nghẹt cổ họng.

“Yên lặng…! Đừng làm phiền đến giấc ngủ của chủ nhân!”

Đại yêu quái Kyuki vẫn đang say giấc tại đây — kẻ đã phong ấn Long Thần và nhuộm đen toàn bộ vùng đất Kifune.

Shun từ lâu đã mong chờ khoảnh khắc này.

“Thần của ngọn núi này nghe nói là Thuỷ Thần, đã bị chúng ta khuất phục. Mưa cũng bị phong ấn. Hắn hẳn đang tuyệt vọng lắm.”

“Thần linh ở đây chẳng đáng sợ gì cả. Mấy vị thần trên hòn đảo này còn chẳng bằng chúng ta.”

Gaku cười ngạo nghễ, rồi liếc về phía Akiko đang nằm bất động.

Phía ngực áo cô đã sẫm đen vì máu của Chouda. Cơ thể vẫn nằm im như tượng.

Gaku cất tiếng cười khinh miệt, đột ngột cúi xuống, dùng mỏ mổ vào cổ tay phải của Akiko — nơi mạch máu đỏ tươi đang đập nhè nhẹ.

“Vết thương này không bao giờ lành lại, không cách nào xoá được. Đây là dấu ấn ta để lại cho con mồi của mình.”

Ngay khi vết thương biến mất, chỉ còn lại đường mạch máu đỏ như một chứng tích không thể xoá mờ.

Gaku lạnh lùng liếc sang bọn yêu quái xung quanh.

“Cho hắn vào đi. Tạm thời đừng ngăn cản. Để trừ hậu hoạ từ gốc rễ…”

※※※※※

Guren vừa vung đinh ba vừa tiêu diệt đám yêu quái, rồi vội lao về phía Masahiro.

“Masahiro!”

Cậu đang kết ấn, người khẽ run, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế không lay chuyển, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước. Mokkun hiểu rõ cậu đang cảnh giác điều gì.

Dưới tán cây nhuốm tà khí, Keiko đã biến thành nữ quỷ, quỳ rạp trên mặt đất. Một lá bùa trắng dán trên ngực, xung quanh bốc lên làn khói trắng dày đặc.

Tóc tai rũ rượi, ánh mắt ngập tràn sát khí căm hận hướng về phía Masahiro.

“…Không thể tha thứ… Không thể tha thứ… Dám cản đường ta…!”

Tiếng rên rỉ nghẹn ngào vang vọng không gian, đầy tuyệt vọng.

Lời nguyền đã bị cắt đứt, không thể hoàn tất. Nhưng Masahiro vẫn bất động.

Nếu chướng khí tiêu tan và linh lực của Kifune thức tỉnh trở lại, thì oán khí cùng thần khí sẽ đồng loạt trào dâng, dội về phía Keiko.

Mà Keiko chỉ là một linh hồn, không có thân xác để trú ngụ — không thể nào chịu nổi dòng năng lượng cuồng bạo ấy.

Masahiro không rời mắt khỏi Keiko, chỉ lặng lẽ lên tiếng với Guren đang đứng phía sau.

“Guren, anh mau đến chỗ Akiko!”

“Còn em thì sao!?”

“Em… không thể rời khỏi đây.”

Cho đến khi thanh tẩy toàn bộ chướng khí đã bám rễ sâu nơi này, khiến thần khí hồi phục ổn định, cậu sẽ không thể bước đi nửa bước.

“Guren, Akiko… nhờ anh cả đấy!”

Tim như bị ai bóp nghẹn. Chỉ có thể phó thác cho Guren. Ngoài anh ra, không còn ai để tin tưởng nữa.

Guren hiểu rõ trong lòng Masahiro nghĩ gì. Anh siết chặt nắm tay, không thốt nên lời phản đối.

“…Không được. Ta không thể để cậu ở lại một mình.”

“Sao lại thế…!”

Masahiro lắc đầu, trong lòng đầy giằng xé.

“Đừng lo cho em mà. Giờ Akiko mới là quan trọng nhất!”

Guren lặng lẽ lắc đầu. Không thể bỏ mặc Masahiro trong tình trạng thương tích đầy mình ở nơi nguy hiểm này. Nếu bọn quỷ xứ khác lại tấn công, Masahiro chắc chắn không chống đỡ nổi. Còn linh hồn của Keiko thì sẽ bị oán khí phản phệ, rơi vào cảnh không chết, không tiêu tan, mãi mãi trầm luân trên thế gian.

Masahiro sốt ruột hét lên:

“Vậy thì… phải làm sao mới được đây!?”

“Chuyện đó, để ta lo cho.”

Một giọng trầm thấp vang lên từ hướng khác. Giữa rặng sam vốn vắng bóng người, một thiếu niên chậm rãi bước ra.

Masahiro quay đầu nhìn, lập tức tròn xoe mắt.

“Ông nội!”

“Trông con khổ sở quá nhỉ. Tu hành chưa tới nơi tới chốn mà…”

Người thanh niên mỉm cười, giơ tay phải lên cao, quát lớn:

“—Trói!”

Một lá chắn hình tròn xuất hiện, bao lấy Keiko.

Toàn thân Masahiro mềm nhũn. Phép thuật cậu gắng gượng thi triển từ nãy giờ bị hoá giải ngay tức thì.

Masahiro trừng mắt nhìn ông mình:

“Ông đã đến sao không ra sớm hơn chút chứ!”

“Đừng ỷ lại vào người khác. Hết lòng cố gắng, còn lại nghe theo ý trời. Khi con nỗ lực đến tận cùng, con đường sẽ tự khắc mở ra.”

Nói rồi, ông nở nụ cười gian xảo như thường lệ.

Abe no Seimei chính là như vậy — dù đã ngoài 80, vẫn có thể xuất hồn khỏi thân xác, thi triển âm dương thuật đỉnh cao. Thậm chí linh hồn còn mang hình dáng thời kỳ sung mãn nhất, khoảng 21 tuổi.

Dù tuổi đã cao, Seimei vẫn là âm dương sư mạnh nhất đương thời. Nhưng Masahiro biết, sức mạnh ông đang dần suy giảm. Mà sức mạnh của “thanh niên Seimei” so với chính ông hiện tại đã cách nhau một trời một vực.

Seimei bước đến trước mặt Keiko, ánh mắt sâu lắng.

“Thật ngu muội… Dễ dàng để yêu tà dụ dỗ, sa chân vào tà đạo mà con người không nên chạm tới…”

“Ông nội! Sao ông lại nói như thế!”

Keiko chỉ vì nỗi đau quá lớn, trái tim bị tổn thương đến mức rạn nứt, mới bị yêu quái lợi dụng. Người đáng trách không phải là cô, mà là đám quỷ xứ khác đã lợi dụng cô.

Seimei chỉ nhẹ nhàng phất tay, đứng nghiêng người sang một bên.

“Thôi thôi, hai đứa đi đi! Đừng cản đường!”

Masahiro giận đến nỗi tóc như muốn bốc khói. Sau khi lè lưỡi sau lưng ông nội, cậu lập tức quay đầu chạy vụt đi.

“Guren, đi thôi!”

Seimei nhìn theo bóng cậu khuất dần, khẽ bật cười:

“Gan lì thật…”

Giữa chướng khí mịt mù, thần khí bị ép nén, oán khí ngùn ngụt mà vẫn gắng gượng bảo vệ linh hồn Keiko — đứa trẻ này đúng là không biết mệt là gì.

“Seimei.” 

Guren gọi ông. Seimei không quay lại, chỉ tay về phía chính điện.

“Guren, đi đi. Masahiro một mình không thể làm được.”

“Còn ngươi thì sao?”

“Đừng lo. Dẹp xong nơi này, ta sẽ quay lại ngay…”

Thuật xuất hồn không thể dùng lâu. Dù thân xác được thần tướng bảo vệ, vẫn phải đề phòng mọi biến cố.

“Khoan đã… Vết thương của ngươi là sao?”

Seimei liếc mắt một cái đã nhìn thấu vết thương sau lưng Guren. Guren nhíu mày, không nói gì, chỉ lặng lẽ quay đi.

Nhìn theo bóng anh khuất dần, Seimei lẩm bẩm:

“Lại liều mạng rồi…”

Không thấy máu, nhưng vết thương hẳn đã sâu đến tận nội tạng. Dù là thần, Guren vẫn chỉ miễn cưỡng cử động. Bình thường, anh chỉ cần triệu hồi rắn lửa là đủ, không cần đến cây đinh ba. Giờ phải dùng đến nó, chứng tỏ anh đã quá yếu.

Là vì không muốn để Masahiro nhận ra sao? Cứng đầu thật.

Mà Masahiro… có lẽ cũng thế.

“Rikugou…” 

Gió nhẹ lướt qua. Seimei trầm giọng căn dặn:

“Đi giúp Masahiro. Không cần lo chỗ này, nơi đây vẫn còn người canh giữ.”

Một bóng hình vút lên trời, biến mất giữa màn đêm.

Seimei đã tháo mặt nạ trên mặt Keiko, nhìn cô kiệt sức ngã gục trên nền đất.

“Lời nguyền là thứ ngu xuẩn nhất trong thế gian này. Nhưng may thay… Masahiro đã kéo ngươi lại từ bên bờ vực…”

Vậy nên, chỉ cần trở về thân xác là được. Phần trái tim đã bị hắc ám ô nhiễm… thì để ta, Seimei, gánh lấy ———

-----

Chú thích:

Xã vụ sở: đây là nơi đón tiếp khách nhân của đền thờ


Chương trước                    Chương sau


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chương 2

Chương 4

Chương 11