Chương 11
Đền chính có một cánh cửa nhỏ, được bao bọc bởi bức tường màu đỏ thắm, kết giới dày đặc khiến nơi này càng trở nên bất khả xâm phạm. Hơn nữa, đền chính lại tọa lạc ở nơi sâu thẳm nhất trong toàn khu đền thờ, nơi thờ phụng vị thần linh thiêng — Takaokami no Kami.
Takaokami no Kami đã bị đám yêu quái này phong ấn. Nếu chỉ chăm chăm vào việc cứu Akiko mà không gỡ bỏ phong ấn đang trói buộc Takaokami no Kami, thì cả quốc gia này sẽ vĩnh viễn chìm trong khô hạn, không còn một giọt mưa.
Con đường dẫn đến đền chính vừa hẹp, vừa dài hun hút. Hai bên đường, dãy đèn lồng đỏ thắm treo thành hàng song song, ánh lửa bên trong lấp lóa lay động trong bóng tối.
Chính nhờ thứ ánh sáng mờ mịt ấy, mới có thể nhìn rõ lối đi.
Masahiro vừa thở dốc, vừa guồng chân lao về phía trước. Mỗi bước chạy đều khiến xương thịt gào thét đau đớn. Chỉ cần lơi lỏng một hơi, đầu gối sẽ sụp xuống ngay lập tức.
Vốn đã gần như kiệt sức sau khi cố gắng cứu Keiko, giờ đây Masahiro đang cắn răng chịu đựng, dồn toàn bộ sức lực còn lại vào bước chân.
Guren ẩn thân, lặng lẽ bám sát phía sau cậu.
Masahiro ngẩng đầu, xuyên qua tầng tầng lớp lớp cây sam phía trước, nhìn thấy một cây cột đen nhánh—đen hơn cả bóng đêm—vươn thẳng lên tận trời.
“Đó là…!”
Ngay bên dưới nó, hẳn là đền chính. Khoảng cách… đã rất gần rồi.
Yêu khí xung quanh bắt đầu dày đặc, dồn nén, khiến người ta khó lòng hít thở. Yêu khí hòa quyện cùng chướng khí, quấn lấy cơ thể, mang đến cảm giác đau đớn tê tái khắp toàn thân.
Loáng thoáng, cổng lớn của đền chính đã hiện ra. Trước cổng, đám yêu quái đang tụ tập. Những bóng người đang giằng co với chúng, bốn phía thần khí chấn động không ngừng. Đó là các thần tướng.
Masahiro tiến sát đến trước đền chính, ánh mắt gắt gao nhìn về phía các thần tướng đang bị yêu quái ngăn cản. Người đứng đầu, cậu đã từng gặp qua.
“Anh là… Seiryuu…”
“Đừng có mà tùy tiện gọi tên ta, thằng nhóc âm dương sư hữu danh vô thực!”
Giọng nói lạnh băng cùng ánh mắt sắc như dao của Seiryuu khiến Masahiro bất giác nhíu mày.
Ngay lúc đó, bọn yêu quái đồng loạt lao về phía họ. Các thần tướng lập tức ra tay nghênh chiến, thần khí bùng nổ, quét sạch khắp không gian.
Masahiro lùi về sau một bước, giơ cao cánh tay, nhìn xuyên qua kẽ hở giữa những bóng yêu quái—vào đến sân trong của đền.
Akiko đang nằm ở đó.
Đôi mắt nhắm nghiền, không chút động tĩnh. Cậu bắt đầu run rẩy.
Chiếc áo trắng nơi ngực Akiko đã bị nhuộm thành màu đen. Đó là…
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ…!”
Khoảnh khắc sững sờ đó, tâm trí Masahiro chợt trở nên cuồng loạn. Không kịp nữa rồi sao? Akiko đã chết dưới móng vuốt của Kyuki rồi sao?
Tớ đã hứa sẽ bảo vệ cậu. Tớ đã nói sẽ không để cậu gặp chuyện gì… Thế mà giờ đây…
“Akiko ——!”
Masahiro đang định liều mạng xông vào giữa bầy yêu quái thì Guren đã kịp thời giữ chặt lấy cậu.
“Guren! Mau tránh ra! Akiko cậu ấy…!”
“Thật mất mặt! Akiko vẫn còn sống. Có chút chuyện vậy thôi mà ngươi cũng không nhận ra sao?”
Nghe thấy giọng khinh bỉ đến cực điểm của Seiryuu, Masahiro lập tức khựng lại.
“… Còn sống…”
“Không sai. Nhưng nhóc con… đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi…”
Masahiro đột ngột ngẩng đầu.
Shun đang đứng trên thềm cửa. Đôi mắt như bốc cháy, sáng rực như hai ngọn lửa giận dữ, khóa chặt lấy Masahiro, tựa như muốn thiêu rụi linh hồn cậu.
“Thằng nhãi đạo sĩ dám cản đường chủ nhân ta, thật là không biết tự lượng sức! Ta sẽ xé xác ngươi ra ngay tại đây!”
Tiếng rít gào phẫn nộ như tiếng chim hộc vọng lên trời. Yêu khí của Shun cuồn cuộn tuôn trào, đen đặc như mây giông, tách đôi tầng mây mà lao xuống, ầm ầm giáng thẳng vào mặt đất.
Các thần tướng đồng loạt né tránh. Masahiro chưa kịp phản ứng thì đã bị Guren nhấc bổng lên, tránh khỏi đòn trí mạng.
Bầy yêu quái ào tới sát bên. Cây đinh ba rực lửa lại xuất hiện trong tay Guren. Mũi nhọn lóe sáng, lửa hóa thành từng mảnh nhỏ rơi xuống như mưa, thiêu đốt vết thương của lũ quái vật, khiến chúng lập tức gào thét ngã xuống như rạ.
Seiryuu kinh ngạc trừng mắt. Anh chưa từng thấy Touda sử dụng đinh ba. Touda xưa nay vẫn luôn lãnh đạm, thiêu rụi mọi thứ trong chớp mắt bằng địa ngục nghiệp hỏa. Các thần tướng khác cũng thường cau mày, lo lắng ngọn lửa dữ dội kia sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Ngọn lửa ấy thiêu đốt mọi thứ, không chút do dự. Nó không mang theo hy vọng hay cứu rỗi — chỉ là sự hủy diệt thuần túy.
Masahiro tách khỏi tay Guren, kết ấn, vẽ một ngôi sao năm cánh trong không trung. Đám yêu quái xông lên trước mặt liền bị đẩy văng ra.
“Cấm!”
Cậu gầm lên giận dữ, vẽ một ký tự lên mặt đất, dựng lên một bức tường linh khí, chặn đứng lũ yêu quái. Sau đó rút ra một lá bùa từ ngực áo, hít sâu một hơi, hét lớn:
“Phá liệt!”
Lá bùa phát ra ánh sáng trắng, hóa thành hình dáng mãnh thú. Shikigami của Masahiro xông tới, đẩy lui lũ yêu quái, nhưng khi chạm vào cột chướng khí dày đặc kia, lập tức tan biến như chưa từng tồn tại.
Từ trên cánh cửa đỏ, Shun bật cười chế giễu.
“Vô dụng! Vô dụng! Một đạo sĩ như ngươi mà cũng đòi chống lại bọn ta sao!”
Masahiro nghiến răng, phẫn uất. Sức mạnh của cậu vẫn còn quá yếu.
Đột nhiên, hai chân cậu nhũn ra, quỵ xuống. Đầu óc quay cuồng, tầm nhìn mờ dần.
Guren hoảng hốt, vội vàng chạy đến đỡ cậu.
“Masahiro!”
“Không… Không sao…”
Cậu gượng đứng lên, nhưng chưa được bao lâu đã loạng choạng ngã nhào về phía trước.
Âm dương thuật tiêu hao rất nhiều thể lực của người thi triển. Càng chưa thành thục, mức độ tiêu hao càng lớn. Huống hồ, thuật càng mạnh, cái giá phải trả cũng càng lớn.
Seiryuu tặc lưỡi bực bội.
“Vướng víu quá, cút ra chỗ khác đi! Nhìn chướng mắt!”
Anh đẩy Masahiro sang một bên rồi tiếp tục lao vào lũ yêu quái. Masahiro bị đẩy, loạng choạng ngã ra sau. May nhờ Guren kịp đỡ, cậu trừng mắt tức giận.
“Anh làm cái gì vậy!”
“Câm miệng! Mi vô dụng y như Touda!”
Lời lẽ thật quá đáng. Tenkō và Suzaku vẫn im lặng nãy giờ cũng liếc nhìn Seiryuu đầy bất mãn, nhưng anh ta không hề bận tâm.
Gã đạo sĩ đáng ghét này yếu ớt đến vậy… Lũ yêu quái nhanh chóng nhận ra, lập tức xông về phía Masahiro. Rắn lửa của Guren bùng cháy dữ dội, vây lấy cậu, địa ngục nghiệp hỏa nuốt chửng lũ quái vật, thiêu sạch thành tro.
Bọn yêu quái rít gào, lăn lộn trong ngọn lửa, từng con bỏ mạng. Dù xác cháy chất thành đống, chúng vẫn không ngừng lao lên từ trên đống đồng bọn.
Chúng như vô tận. Rốt cuộc có bao nhiêu yêu quái đã tụ tập ở đây? Bao nhiêu kẻ ngoại lai đã xâm nhập quốc thổ này?
“Tránh ra!”
Guren gào lên giận dữ. Cây đinh ba lóe sáng, chém phăng cánh tay yêu quái đang vươn tới Masahiro, rồi thiêu nó thành tro bụi.
Seiryuu đứng bên cạnh, mắt khẽ nhíu lại.
“Không đúng…”
Anh hừ lạnh. Đây không phải là sức mạnh thật sự của Touda. Loại lửa này, ngay cả Hỏa tướng Suzaku cũng có thể tạo ra.
Touda là kẻ mạnh nhất trong mười hai thần tướng. Lửa của anh ta đủ thiêu rụi cả mặt đất. Đám rắn lửa này chỉ như trò trẻ con. Suy nghĩ đó khiến Seiryuu càng thêm tức giận.
Một thằng nhóc yếu đuối như vậy, mà Touda lại cam lòng diễn trò cùng nó? Phản bội sự kỳ vọng của Seimei, còn lớn tiếng nói sẽ kế thừa ông?
“…Thật là hoang đường quá mức!”
Nói xong, Seiryuu giận dữ tung đòn nghiền nát lũ yêu quái đang lao đến. Máu thịt văng tung tóe, mặt đất bị cày xới, lồng đèn vỡ tan, hàng cây bị quét ngã như bão cuốn.
Masahiro nhìn thấy, tức đến đỏ mặt.
“Seiryuu! Tôi không biết anh phát điên vì chuyện gì, nhưng đừng có trút giận lung tung như vậy!”
Không thể tự đứng dậy, cậu bám vào tay Guren, nghiến răng nói tiếp:
“Còn nữa! Tôi không biết giữa anh và Guren có chuyện gì, nhưng anh lúc nào cũng đối đầu với chúng tôi như kẻ thù! Tôi đúng là yếu thật, non nớt thật, chưa đủ giỏi để làm âm dương sư — nhưng bây giờ không phải lúc nói mấy chuyện đó đâu, đồ ngốc!”
Trút hết bực bội trong lòng, Masahiro ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Shun. Chính nó đang điều khiển cả đội quân yêu quái. Nếu đánh bại nó, sẽ phá được sự khống chế.
“…Tên đó, để tôi xử lý. Các thần tướng, xin hãy lo liệu phần còn lại.”
“Đừng có giỡn!”
Shun bật cười kiêu ngạo.
“Thú vị! Thật quá thú vị! Vậy để ta xem, rốt cuộc ngươi có thể làm được gì!”
Masahiro rời khỏi tay Guren, cố đứng vững trên mặt đất. Guren dẫn đầu, Tenkō, Suzaku và Rikugou — vừa mới hiện thân theo lệnh Seimei — lập tức vây quanh bảo vệ cậu.
Masahiro cảm nhận ánh mắt lạnh như băng của Seiryuu, nhưng không buồn bận tâm, chuyên chú kết ấn, đối đầu Shun.
“Nam mô a khắc tát ân mang tháp ba tháp nam, già la ân khả hi ba lí nha cáp lạt cáp tháp tựu sất lạp mạ nha sách oa ca!”
Linh lực Masahiro phóng ra vô cùng sắc bén và lạnh lẽo. Hệt như khi Seimei còn trẻ, thu phục mười hai thần tướng làm Shikigami.
“Ân na ô cật hạ tháp na lí thập tháp ách y, y đạt đặc tháp ma khoa đặc y tháp…”
Không gian bắt đầu rung chuyển. Thần khí của núi Kifune vốn bị phong ấn bởi yêu quái, bị chướng khí vấy bẩn, nay bắt đầu chấn động kịch liệt.
Trước mặt Seiryuu, Masahiro nhắm mắt, chuyên tâm tụng niệm.
Hỡi vị thần của Kifune — Long Thần cai quản nguồn nước — xin hãy ban cho con sức mạnh thanh tẩy chốn này, phá giải lời nguyền, xua tan chướng khí.
“Na ô mạ khố tát ân mạ ngô tháp ba tháp mang, nam đa cáp na ô ân đa sách oa ca!”
Một cơn lốc linh khí nổi lên, cuốn hơi nước quanh Masahiro dâng cao, đánh thẳng về phía Shun.
“Cái gì…!?”
Shun thoáng kinh ngạc. Sức mạnh này quá áp đảo. Đây là thần khí vốn có của ngọn núi này!
—— Nhưng...
Mắt nó trở nên hung tợn.
“Vẫn chưa đủ đâu…”
Shun giang cánh, phóng ra luồng yêu khí khổng lồ đánh thẳng vào lốc xoáy hơi nước. Tiếng va chạm vang vọng khắp núi rừng.
“Ta còn tưởng ngươi có thể khiến ta ngứa ngáy chút nữa chứ, xem ra cũng chẳng đến đâu!”
Luồng yêu khí phản đòn, đánh bật thần khí Kifune ngược về phía Masahiro.
“Oa ——!!”
Masahiro bị thương nặng, cả người bị đánh bay. Guren kịp đỡ lấy, nhưng cũng không chịu nổi, cả hai đập mạnh vào thân cây.
“Rầm!” — thân cây gãy đôi.
“Ôa…!”
Cơn đau như thiêu đốt lan khắp lưng Guren, nhưng anh vẫn ôm chặt Masahiro, trượt xuống. Nghiến răng chịu đau, Guren lay nhẹ cậu.
“Masahiro…!”
Masahiro đã kiệt sức, mắt nhắm nghiền. Cũng dễ hiểu thôi — cơ thể cậu vừa hứng trọn phản lực khủng khiếp.
“Đúng là chỉ được cái miệng…”
Seiryuu lạnh nhạt nói, chẳng thèm liếc lấy một cái. Kẻ vô dụng, không đáng quan tâm.
—— Masahiro… Masahiro…
Một giọng nói… Thật quen thuộc…
—— Con nhớ nhanh thật đó~
Là giọng nói dịu dàng mà cậu yêu quý nhất.
“Nhưng mà… nếu con không chống đỡ được nữa thì sao ạ…?”
—— Lúc đó, con hãy cầu nguyện thần linh đi ~~~
“Nhưng rõ ràng con đã cầu nguyện rồi mà, sao chẳng ăn thua gì hết trơn ~~~!”
—— Vậy sao. Thế thì ~~~
Masahiro từ từ mở mắt.
Con sắp không trụ nổi nữa rồi, ông ơi… Những lúc thế này… phải làm sao cho đúng đây?
“Thì con cầu nguyện lại, thật thành tâm ~~~”
“Masahiro?”
Guren lo lắng gọi. Masahiro nằm trong vòng tay anh, ánh mắt nhìn xa xăm.
“Masahiro! Em sao vậy!”
Guren hỏi dồn. Nhưng bên tai Masahiro không còn là tiếng của Guren nữa, mà là một giọng nói khác — giọng nói của người đã dạy cậu biết bao điều quý giá.
“Còn nữa… Vì là Masahiro nên ông mới dạy đó nha ~~~”
Masahiro từ từ đứng dậy, môi mấp máy.
“~~~~ A ~~~~ Những gì tự do tự tại ~~~ Những gì tỏa sáng lóng lánh ~~~”
Trong ánh sáng bao dung rực rỡ, cậu không nhìn rõ mặt người ấy vì bị ngược sáng. Nhưng cậu biết — ông đang mỉm cười hiền hậu.
“Nếu mọi cách đều vô ích… thì hãy cầu nguyện bằng ngôn ngữ của đất nước này đi.”
"Tại sao? Khác gì nhau đâu?"
"Đúng là không khác mấy. Nhưng Masahiro à ~~~ nếu con dùng tiếng nhà Đường mà cầu khấn, dù thần linh có nghe thấy, chắc cũng phải do dự một chút đó nha ~~~"
“Chúng Phật quy y — trừ tai tinh tú…”
Seiryuu loáng thoáng nghe thấy tiếng tụng, quay đầu lại.
Masahiro vừa niệm chú vừa đứng dậy, đôi mắt nhìn về nơi xa xăm.
“Đồ ngu! Kết quả chẳng phải vẫn y như cũ sao!”
Chưa dứt lời, Seiryuu đã sững người. Luồng thần khí đang bùng phát kia… rốt cuộc là gì?
Shun nhìn xuống từ trên cao, nghĩ rằng đây chỉ là lần vùng vẫy cuối cùng. Nhưng vẻ mặt nó dần vặn vẹo. Không lâu sau, ánh mắt nó lộ rõ vẻ hoảng loạn.
“Cái này… là cái gì vậy…!”
Sức mạnh này hoàn toàn vượt xa ban nãy. Nó đến từ đâu?
Masahiro không kết đao ấn như trước, mà kết bất động mật ấn.
“Đông phương Hàng Tam Thế Dạ Xoa Minh Vương, Tây phương Đại Uy Đức Dạ Xoa Minh Vương, Nam phương Quân Đồ Lợi Dạ Xoa Minh Vương, Bắc phương Kim Cương Dạ Xoa Minh Vương.”
Đôi mắt vàng kim của Guren sáng rực. Seiryuu kinh ngạc nhìn Masahiro. Các thần tướng khác cũng sững sờ trước sức mạnh quá lớn mà thiếu niên mười ba tuổi này vừa phóng thích.
“Hãy áp đảo! Hãy thanh tẩy! Hãy phá vỡ tất cả xiềng xích trói buộc — xuất hiện đi…!”
Masahiro hô vang giữa đất trời:
“—— Takaokami no Kami!”
Từ sâu trong lòng đất Kifune, tiếng gầm long trời lở đất vang lên.
Sức mạnh thiêng liêng của ngọn núi phá tan phong ấn, tụ hội lại rồi giáng thẳng về phía Shun.
“Không thể nào ——!”
Tiếng thét thảm của Shun bị thần khí cuốn phăng, thân thể tan biến. Vô số yêu quái vây quanh cũng hóa thành hư không trong chớp mắt.
-----
Chú thích:
Đông phương Hàng Tam Thế Dạ Xoa Minh Vương
Tây phương Đại Uy Đức Dạ Xoa Minh Vương,
Nam phương Quân Đồ Lợi Dạ Xoa Minh Vương,
Bắc phương Kim Cương Dạ Xoa Minh Vương
Đây là bốn vị Minh Vương trong Phật giáo Mật tông.
Nhận xét
Đăng nhận xét