Chương 12
Masahiro đứng thẫn thờ một lúc, rồi cả người mềm nhũn, đổ gục xuống. Guren kịp đỡ lấy cậu, ánh mắt liếc về phía Seiryuu đang chết lặng.
“Thấy chưa, Seiryuu!”
Câu nói như một cú đánh thức. Seiryuu bừng tỉnh khỏi cơn ngẩn ngơ.
Guren khẽ cười.
“Đây chính là người thừa kế duy nhất mà Abe no Seimei công nhận — và sức mạnh mà đứa trẻ này thể hiện ra, chỉ mới là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi!”
Nghe vậy, Seiryuu không kìm được mà khẽ rùng mình.
Chỉ là phần nổi…?
Nghĩa là trên người thằng nhóc này, vẫn còn ẩn giấu một nguồn sức mạnh không thể đo lường nổi sao ———?
Giữa sự im lặng của các thần tướng, Guren nhẹ nhàng vỗ lên má Masahiro.
“Nè, Masahiro… tỉnh dậy đi!”
Một lúc sau, Masahiro từ từ mở mắt.
“Guren…”
Ngay khi vừa tỉnh, cậu liền bật dậy, lách qua người Seiryuu, chạy vụt vào sân trong.
“Akiko ———!”
Seiryuu vẫn đứng bất động.
Đây là người kế thừa duy nhất được Seimei công nhận. Dù bị hỏi bao nhiêu lần, ông cũng chưa từng dao động, chỉ đáp dứt khoát: “Đó là người nối nghiệp của ta!”
Lý do… là đây.
Đứa trẻ ấy sở hữu sức mạnh có thể phá vỡ những trói buộc mà lũ yêu quái tạo nên.
Năng lực đáng sợ ấy, trong hoàn cảnh bình thường không thể hiện ra ngoài. Không chỉ Seimei, chẳng lẽ Touda cũng vì điều đó mà cam tâm tình nguyện đi theo Masahiro?
Seiryuu và các thần tướng đều không nhìn ra.
Mọi người chỉ biết thắc mắc — tại sao lại là đứa trẻ này? Nhưng vì Seimei đã lựa chọn, không ai phản đối, đành tự ép mình chấp nhận sự đã rồi.
Masahiro chạy đến chỗ Akiko, cẩn thận ôm cô vào lòng.
“Akiko… Akiko…”
Cậu lảo đảo, khiến hàng mi Akiko khẽ run. Cô khe khẽ rên lên một tiếng, rồi chậm rãi mở mắt, nhìn Masahiro và chớp mắt vài cái.
“… Masahiro…”
Chỉ một câu gọi tên thôi, mà cả người Masahiro như rũ rượi.
“May mà… vẫn kịp…”
Bỗng nhiên, một luồng sát khí ập đến từ phía trên đầu. Cùng lúc đó, lửa của Guren bùng lên, bao lấy Masahiro — một kết giới được lập tức dựng nên.
Bên ngoài kết giới, Guren giương cây đinh ba lửa, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm phía trước.
Tiếng vỗ cánh phành phạch vang dội. Một con chim yêu khổng lồ lao xuống từ không trung — chính là Gaku. Trong mắt nó ngập tràn phẫn nộ và oán hận.
“Đáng giận! Các ngươi dám làm vậy với Shun…!”
Hai con yêu điểu này vốn đã phạm tội, sa ngã thành yêu quái, rồi trở thành tay sai đắc lực của Kyuki.
Gaku gào lên, ánh mắt cháy rực hận thù, không rời khỏi Masahiro.
“Ta sẽ giết ngươi! Ta sẽ giết ngươi! Phải lấy mạng ngươi để báo thù cho Shun!”
“Đừng có giỡn!”
Guren giương đinh ba chỉ thẳng vào Gaku, lạnh lùng nói:
“Kẻ ngươi phải đối đầu… là ta, Touda. Nhưng sợ rằng, ngay cả một sợi tóc của ta, ngươi cũng không chạm nổi!”
“Câm miệng!”
Tiếng rít sắc nhọn xé toạc bầu trời, Gaku xòe cánh lao đến.
Yêu khí cuộn thành bão, xé rách ngọn lửa, chỉ còn chút nữa là chạm đến Guren.
Ngay lúc đó, Guren thét lên giận dữ. Thần khí trong anh hóa thành từng con rắn lửa rực cháy, cuộn quanh thân thể, đánh tan cơn cuồng phong yêu ma.
Bên trong kết giới, Masahiro chứng kiến tất cả. Cậu vội đỡ Akiko đứng dậy, cố gắng tìm cách hỗ trợ Guren.
Akiko hơi loạng choạng. Masahiro đỡ lấy cô, nhưng ngay khoảnh khắc đó, mắt cậu trợn to, kinh ngạc đến mức không thể tin nổi.
“… Aki… ko…”
Masahiro thì thào. Akiko ngẩng đầu, mỉm cười.
Một nụ cười mang màu của bóng tối ———
*****
Ở nhà Abe, đang dựa vào án kỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, thân thể Seimei bỗng động đậy.
“… Ngài đã bình an trở lại.”
Mở mắt, nhìn lướt qua Ten’itsu và Genbu đang bảo vệ bên cạnh, Seimei khẽ gật đầu.
“Chỉ là… hơi mỏi chút. Tình cảm của nữ nhân, vừa đáng sợ… vừa đáng buồn…”
Ông đã đưa linh hồn Keiko về lại thân thể, và để bi kịch không tái diễn, còn tác động một chút đến ký ức nàng.
Nỗi đau sẽ còn đó, nhưng sẽ phai nhạt dần theo thời gian, rồi cô lại bước tiếp con đường đời mình.
Nếu cứ mỗi lần thất tình lại tự sát, e rằng khối lượng công việc của ông sẽ chất chồng lên mãi, thật chẳng biết phải làm sao.
Nói vậy thôi, chứ giờ không biết bên Masahiro thế nào rồi?
“Tuy nói là không cần lo… nhưng lần này Seiryuu lại nhiệt tình quá mức.”
Bỗng nhiên, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Seimei cau mày.
Cơn bất an lạnh buốt này là gì vậy? Lẽ nào Masahiro đã xảy ra chuyện?
“Không thể nào…”
Seimei lẩm bẩm. Masahiro đâu phải chiến đấu một mình, còn có Guren, lại thêm Seiryuu – đối thủ đáng gờm của Touda – đồng hành.
Yêu quái từ nơi khác tuy mạnh, nhưng lẽ nào khiến ông cảm thấy bất an đến vậy?
Nhưng…
Dẫu sao cũng không thể an lòng được.
Seimei bước ra ngoài sân, nhìn về phía bầu trời phương bắc.
Phép xuất hồn không thể dùng liên tục, vì nó gây áp lực nặng nề lên thân thể.
Khi còn trẻ thì không sao, nhưng giờ đây, thân xác già nua đã không thể chịu đựng nổi.
Phía sau núi Funaoka, vùng núi Kifune phủ đầy mây đen.
Seimei cảm nhận được — Masahiro đã giải trừ nguyền rủa trói buộc thần Takaokami no Kami.
Mưa — những giọt nước quý báu đã vắng bóng bấy lâu, hẳn sẽ sớm rơi xuống kinh thành.
Vậy thì… không lý gì phải lo lắng. Nhưng…
Ánh mắt Seimei vẫn không rời khỏi phương bắc. Một cơn đau nhói bỗng dội lên từ ngực ông, như bị dao đâm xuyên.
Cùng lúc đó, phía trên Kifune, một cột lửa bùng lên, cao chạm đến tận trời.
“———!”
Và ông nghe thấy rõ ràng — tiếng gào tuyệt vọng đó.
Là Guren.
Ngọn lửa kia là sức mạnh chân chính của Guren, khi không còn bất cứ thứ gì có thể kiềm chế.
Lửa địa ngục, dữ dội và đáng sợ đến rợn người.
Sắc mặt Seimei tái nhợt, toàn thân lạnh toát.
“Guren…!”
Đã xảy ra chuyện gì!? Điều gì có thể khiến Guren bộc phát đến mức phá tan phong ấn?!
Trong đầu ông, hình ảnh Masahiro thoáng lướt qua.
“… Là Masahiro sao…!?”
Sắc mặt trắng bệch, Seimei lập tức ra lệnh:
“Lập tức đưa ta đến Kifune!”
Mũi đinh ba của Guren xuyên thẳng qua cơ thể Gaku. Anh xoay ngang lưỡi đao, chém đôi yêu điểu, rồi thu lại vũ khí.
“Không đáng để ta bận tâm.”
Trong ánh lửa rực rỡ, chiếc vòng trên trán Guren phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Guren nhìn Gaku lạnh như băng, còn Gaku lại cười nhạt, khóe môi giật giật:
“… Mạnh thật… nhưng mà…”
Ánh mắt nó hướng về phía sau lưng Guren.
Một cảm giác lạnh buốt xuyên thấu sống lưng, Guren vội quay đầu lại.
Bên trong kết giới lửa là Masahiro và Akiko.
Akiko được Masahiro đỡ lấy, còn Masahiro thì đang trừng mắt, vẻ mặt sửng sốt cực độ.
“… Masahiro?”
Guren thì thào. Kết giới tan biến.
Gaku bật cười khoái trá.
“… Giỏi lắm, bé con…!”
Đau đớn đột ngột ập đến. Lưng Guren như bị xé toạc, cơn đau lan khắp thân thể. Linh cảm xấu cuộn trào trong lòng anh.
Guren thấy thân thể Akiko đổ xuống.
Và anh cũng thấy — Masahiro nghiêng người về phía trước, một thanh đoản kiếm đã cắm sâu vào ngực cậu.
Vết máu loang dần trên bộ kariginu, Masahiro ôm ngực, máu đỏ thẫm trào ra, từng giọt rơi tí tách.
Tim Guren như bị ai đó đập mạnh.
Masahiro đổ xuống, ngã lên người Akiko.
“… Aki…!”
Masahiro há miệng thở dốc, máu lẫn trong hơi thở, rỉ ra nơi khóe môi.
Thịch!
Trái tim Guren lại đập dội lên lần nữa.
Anh chết lặng, bên tai văng vẳng giọng Gaku:
“Ngu xuẩn… Quá ngu xuẩn… Vậy mà không nhận ra con bé đó đã trở thành con rối của bọn ta… Tên đạo sĩ vô dụng…”
Nói xong, Gaku gục xuống, tắt thở.
“… Masa…”
Guren trừng trừng nhìn Masahiro, cổ họng khô khốc, toàn thân lạnh ngắt.
Anh không nhúc nhích nổi.
Rõ ràng muốn lao đến bên Masahiro.
Rõ ràng muốn hét to tên cậu, dốc hết sức lực để cứu sống đứa trẻ ấy…
Nhưng trước mắt anh, những ký ức bị chôn sâu trong tim ùa về như đê vỡ, nhấn chìm anh trong dòng hoài niệm.
—— Tất cả… là lỗi của ngươi!
Người gào thét là Seiryuu. Các thần tướng cũng không ngừng quở trách Touda.
Tenkō bật khóc nức nở, Suzaku liều mạng lao vào biển lửa.
Tiếng khóc than, tiếng thét gào, cùng…
Thân ảnh nằm trong ngọn lửa đỏ rực…
Là…
“Nếu Seimei có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi ———!”
Tiếng tim đập dội vang.
Chiếc vòng trên trán Guren nứt ra.
Cột lửa bùng phát, cuốn theo những tiếng gào khóc vô thanh bay thẳng lên trời.
Luồng gió nóng hừng hực quét qua, các thần tướng bị đẩy lùi.
Đền chính Kifune giờ hóa thành biển lửa. Nhưng kỳ lạ thay, ngọn lửa ấy không lan rộng thêm.
“Là nhờ kết giới của đền chính ngăn lại sao…!”
Takaokami no Kami là thủy thần. Nước khắc lửa, hai nguồn sức mạnh đối kháng.
Nhưng kết giới này… còn trụ được bao lâu?
Seiryuu nhìn ngọn lửa, không nói được lời nào.
Byakko run rẩy mở miệng:
“… Tên đó… lại có thể phong ấn một sức mạnh khủng khiếp đến thế ư…?”
Mười hai thần tướng, chỉ có một mình Touda mang chiếc vòng phong ấn trên trán. Chính anh là người cầu xin Seimei phong ấn sức mạnh của mình.
Vài thập niên trước, một lần mất kiểm soát, Touda đã khiến Seimei rơi vào biển lửa. Tuy Hỏa tướng Suzaku liều mạng cứu ông ra, Seimei vẫn phải trải qua những ngày tháng như đi trên lưỡi dao, sinh tử cận kề.
Lửa của Touda — không chỉ đơn thuần là lửa, mà là địa ngục chân chính. Nghiệp hỏa được triệu hồi từ sâu trong âm giới, đủ sức thiêu rụi mọi sinh linh, đốt sạch mọi thứ trên đời.
Thế nhưng, Seimei không hề oán trách anh.
“Ngươi không cần lo lắng. Ta dù sao cũng là một âm dương sư… biết cách phòng cháy mà.”
Vì thế, Touda chọn sống ẩn mình nơi dị giới, chỉ khi Seimei gọi, anh mới xuất hiện. Nhưng cũng lập tức rút lui, không nấn ná.
Chiếc vòng trên trán là phong ấn. Dù đã bị khóa chặt, sức mạnh của Touda vẫn khiến kẻ khác e dè, thậm chí khiếp sợ.
Seiryuu đến giờ vẫn không thể tha thứ. Một sai lầm nhỏ cũng đủ khiến Seimei mất mạng. Dù Seimei tha thứ, dù các thần tướng khác chọn bao dung… chỉ cần Touda vẫn tồn tại trên thế gian này, thì với Seiryuu, anh vĩnh viễn không thể được tha thứ.
“—— Các ngươi đang làm gì vậy…”
Chỉ là một câu hỏi nhẹ nhàng, nhưng lại khiến các thần tướng rúng động. Họ quay phắt lại, đồng loạt hít một hơi lạnh.
“Seimei…!”
Seimei bước xuyên qua hàng thần tướng, đi cùng Genbu và Ten’itsu.
Ngọn lửa ngút trời, dữ dội đến mức dù còn ở xa, hơi nóng cũng đủ thiêu đốt tất cả.
Seimei nhìn vào biển lửa, sắc mặt méo mó vì đau đớn.
“Guren… giải trừ phong ấn…”
Qua ánh lửa, có thể thấy Masahiro đã gục ngã, còn Guren đang ở bên cậu.
Ngươi đang trách chính mình sao? Đang tuyệt vọng ư? Lại muốn tự tay khắc lên tim mình một vết thương không thể xóa mờ nữa sao…?
Ngươi quyết định, dù có phải đánh đổi sinh mạng, cũng phải bảo vệ Masahiro… Vậy giờ đây, khi Masahiro đã gục ngã… ngươi sẽ thế nào?
Seimei thấy nghẹn ngào, thở không ra hơi. Ông nhắm mắt lại, rồi quay về phía các thần tướng:
“Phải ngăn Guren lại. Xin các người… hãy cho ta mượn sức mạnh!”
※※※※※
Lạnh quá…
Tại sao lại lạnh đến thế này?
Masahiro bước đi trong bóng tối dày đặc, đôi tay ôm lấy thân mình, nhưng hơi ấm vẫn dần biến mất.
Lúc này, cậu bắt đầu nhớ đến bộ lông trắng mềm mại, ấm áp của Mokkun.
Masahiro đưa mắt tìm kiếm trong tuyệt vọng.
“Mokkun…”
Tối quá. Mọi thứ đều chìm trong đêm đen. Trong không gian mù mịt thế này, lẽ ra bộ lông trắng cùng đôi mắt ráng chiều ấy phải rất dễ nhận ra mới đúng…
“Mokkun…? Cậu đi đâu rồi…?”
Masahiro thở dài một hơi, cảm giác mệt mỏi trào dâng như sóng dữ. Có lẽ nên nằm xuống đây một lát…
Ý nghĩ vừa xuất hiện, cậu lập tức lắc đầu.
Không được. Phải tìm thấy Mokkun trước đã.
Mokkun lúc nào cũng tỏ vẻ kiêu căng, nhưng chắc giờ này cũng đang loay hoay tìm đường như mình thôi.
Có lẽ cậu ấy đang đứng đâu đó, chờ Masahiro quay lại. Rồi khi Masahiro xuất hiện, Mokkun sẽ làm vẻ chán ghét mà mỉa mai:
“Thật đáng buồn nha, cháu trai của Seimei mà lại lạc đường.”
Cháu trai cái gì chứ! Với lại, đừng có gọi tớ như vậy!
Tai Masahiro chợt lắng nghe thấy gì đó — tiếng gọi thì thầm. Là giọng của Mokkun.
A, ở bên kia… nhưng có gì đó là lạ…
Masahiro hơi nghiêng đầu, lặng lẽ lắng nghe. Mokkun đang gọi tên mình, nhưng trong tiếng gọi ấy lại chất chứa đau đớn… một trái tim dịu dàng đang khóc than thảm thiết.
—— Masahiro… Masahiro… Masahiro!
“Mokkun… cậu ở đâu…”
Tớ đang ở đây mà. Nhìn đi, ngay cạnh cậu thôi… À, thì ra vì bóng tối quá sâu, nên cậu không thấy tớ.
Chắc là vì mình đang ở nơi lạnh lẽo và tối tăm này…
Masahiro cười khẽ, nhẹ như gió lướt qua mặt nước. Được rồi! Khi tìm được cậu, tớ sẽ nói:
“Đúng là mất mặt quá đi, là mononoke mà lại ——”
Chậm rãi mở mắt, Masahiro thì thầm trong cơn mơ màng:
“… rõ ràng là… mononoke…”
Mùi tanh của máu, như rỉ sắt, lan dần trong cổ họng. Cậu muốn ho ra, nhưng âm thanh nghẹn lại, tan giữa những nhịp thở gấp gáp.
Masahiro đưa tay rút thanh kiếm cắm trên ngực. Không đau, nhưng lạnh… lạnh thấu tận xương.
Ánh lửa chiếu lên bàn tay cậu — nhuốm đỏ vì máu.
Cậu ấn chặt miệng vết thương, cố gắng nâng người dậy bằng khuỷu tay, nhưng toàn thân đã chẳng còn chút sức lực nào. Cơ thể đổ xuống, lại một lần nữa, cậu cố gắng ngẩng đầu.
Lửa cháy rực rỡ giữa trời. Nóng quá… nhưng cơ thể Masahiro lại lạnh như băng.
Akiko nằm ngay bên cạnh, mắt nhắm nghiền, không hề động đậy. Khóe mắt còn vương giọt lệ.
Masahiro khẽ cười. Khuôn mặt cậu tái nhợt.
Akiko… không sao đâu. Tớ biết… đây không phải lỗi của cậu. Vì vậy… đừng khóc nữa nhé…
Cậu cố gắng đảo mắt, tìm kiếm giữa biển lửa. Tầm nhìn mờ dần, ánh sáng cũng mờ nhạt theo…
“… Gu… ren…”
Máu dâng lên cổ họng, rồi phun ra. Môi cậu trắng bệch, vấy đầy máu. Cơn ho kéo dài, và trong giây phút đó, cậu nhìn thấy—
Guren.
Không xa lắm. Guren đang quỳ, mái tóc rũ xuống, cả người run rẩy. Anh ấy đang khóc… không thành tiếng.
Masahiro đổ người xuống đất. Cậu không còn sức để cử động nữa.
—— Guren… Em sẽ không sao…
Em chỉ là đứa kém cỏi thôi. Khi nhận ra Akiko có gì đó kỳ lạ… thì đã quá muộn. Ông nội vẫn luôn dặn em rằng: “Con còn non lắm.” Và đúng vậy, lần này cũng chỉ là… một lần vấp ngã nữa thôi.
Vết thương thế này không sao cả. Có thể chữa được mà. Vì… chẳng phải chúng ta đã hứa rồi sao?
“… Trở thành…”
Trở thành âm dương sư mạnh nhất. Không thua ai hết. Không thua bất kỳ ai!
Khóe mắt Masahiro ấm dần lên. Hẳn là vì lửa đã lan tới gần…
“… Guren… Guren…!”
Hãy nghe thấy đi! Là âm thanh của em đấy. Là tiếng em gọi anh đấy!
Bỗng, một mùi hương dịu ngọt thoảng qua chóp mũi.
—— Hương già la trừ tà, khắc yêu phục ma.
Masahiro rút túi thơm từ cổ áo ra. Dốc hết chút sức lực cuối cùng, cậu xé toạc túi thơm, để mùi hương thoát ra, tan vào trong gió.
Bột già la hòa vào không khí, cuốn theo gió nóng, bay về phía biển lửa.
Mùi hương lan tỏa…
“… Guren…!”
*****
Guren đang ở trong một nơi tối đen như mực.
Lạnh buốt. Bốn bề là bóng tối vĩnh hằng, không chút ánh sáng.
Chỉ có mình anh. Hoàn toàn cô độc.
…Thế cũng tốt thôi.
Nếu có ai ở bên cạnh, có lẽ… ta sẽ giết họ mất.
Ngọn lửa là thứ đáng sợ. Nó cướp đi sinh mạng.
Ngọn lửa của Guren là địa ngục nghiệp hỏa, thiêu rụi tất cả mọi thứ chạm đến.
Chỉ có một mình…
Ít nhất, sẽ không còn làm tổn thương ai nữa.
Đúng vậy… sẽ không làm tổn thương ai…
Đột nhiên, một làn hương thoảng qua.
Là gì vậy…?
— Tớ chia cho cậu đó, mau cảm ơn tớ đi!
Là hương già la...
Ngực như bị thiêu cháy, đau buốt. Cảm giác đau đớn ấy dồn nén, căng đầy lồng ngực, tưởng chừng sẽ nghiền nát trái tim.
Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên trong đầu Guren.
“…Thấy cậu rồi ~ Mokkun, tớ tìm cậu lâu lắm rồi đó ~”
Theo phản xạ, Guren ngước lên.
Masahiro đang mỉm cười nhìn xuống cậu.
“…Mokkun?”
Guren kinh ngạc thốt lên, còn Masahiro thì chỉ cười như chuyện hiển nhiên, đưa tay ra.
Rồi Guren nhận ra mình đã biến thành một mononoke nhỏ, toàn thân phủ lông trắng muốt.
Masahiro nhẹ nhàng ôm Guren vào lòng, xoa đầu cậu, đưa mắt nhìn quanh.
“Nơi này lạnh thật đấy. Vừa tối vừa tịch mịch… Mình nhanh trở về thôi ~”
“…Trở về đâu?”
Giọng của Mokkun lạnh như đông lại.
Masahiro khựng người, mắt mở lớn.
“Thì… về nhà chứ đâu ~ …À, nhưng mà…”
Masahiro ôm Mokkun lên vai, nhẹ nhàng vỗ lưng.
“Mokkun ấm áp như thế này… chắc chờ thêm chút cũng không sao đâu ha…”
Mokkun chết lặng.
Ấm áp? Ai?
Nực cười. Touda là tồn tại lạnh lẽo, đáng sợ. Ở một mình là đúng rồi.
Nhưng Masahiro lại cười, giọng run run, mang theo cả chút giận lẫn đau lòng:
“Cậu đang nói gì vậy… A a, lại cái vẻ mặt đau khổ này nữa… Cậu thật ngốc, đau khổ thì phải nói ra chứ, giữ trong lòng làm gì?”
Tớ sẽ lắng nghe tất cả.
Cho nên, cùng nhau trở về đi.
Vì nơi này vừa tối tăm lại lạnh lẽo, ở một mình cô đơn lắm, đúng không?
Cậu ngốc thật đó. Chẳng phải tớ từng nói — tớ luôn ở đây sao?
Chẳng phải tớ đã nói, cậu không đơn độc mà?
Chẳng phải… cậu cũng từng nói như vậy sao?
Vậy nên, Guren…
Mau đến đây.
Chúng ta cùng nhau… trở về.
※※※※※
Seimei đứng trong vòng tròn các thần tướng, hai tay kết ấn. Nhưng đột nhiên ông sững lại.
“…Cái gì vậy?”
Ngọn lửa bừng bừng điên loạn bắt đầu dịu xuống — điều không tưởng trước mắt mọi người.
Rồi… bất ngờ vụt tắt.
Giữa sân chỉ còn lại hai đứa trẻ nằm bất động và một con mononoke trắng đang nằm im lặng.
“Masahiro!”
Seimei lao tới, ôm lấy cháu mình.
Cơ thể cậu bé chỉ còn thoi thóp hơi thở, máu thấm đẫm phần ngực bị đâm xuyên, vẫn không ngừng trào ra.
Các thần tướng bao vây quanh Masahiro và Mokkun, nhưng chẳng ai thốt nên lời.
…Ai đã trấn an được Touda?
Trước đây mỗi lần Touda mất khống chế, cả nhóm thần tướng phải dốc toàn lực mới có thể ngăn lại.
Lần này… Seimei còn chưa ra tay, bọn họ cũng chưa hành động.
Chẳng lẽ…
Seiryuu nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của Masahiro, thở yếu ớt đến mức chỉ còn vài hơi thở mỏng manh.
Là… đứa trẻ này sao?
Dù hấp hối đến thế… vẫn có thể kiềm được Touda?
Chiếc kariginu của Masahiro đẫm máu, cánh tay rũ xuống lạnh ngắt.
“Masahiro…!”
Trái tim Seimei như thắt lại.
Đứa bé này đã mất máu quá nhiều, khóe miệng còn đọng lại vệt đỏ sậm.
Đã quá muộn.
Nếu là người bình thường, giờ này đã buông tay rồi.
Nhưng Seimei là âm dương sư cử thế vô song.
Làm sao ông có thể để người thừa kế duy nhất của mình, đứa cháu ông yêu thương nhất… chết đi như vậy?
“Cho dù phải đánh đổi mạng sống này… ta cũng không để con chết…!”
“Seimei!”
Rikugou hét lên.
Tenkō ôm mặt khóc nức nở.
Seiryuu nhìn ông đầy bất bình. Byakko toan mở lời, nhưng ánh mắt Seimei quá dữ dội khiến tất cả đều im lặng.
Chính vào khoảnh khắc đó…
“…Thì ra là vậy… Người giải phóng ta… chính là đứa trẻ đó sao…”
Một khí tức thần thánh vang vọng từ trên cao.
Tất cả ngẩng đầu — sững sờ.
Một con rồng lớn màu bạc đang lượn vòng trên không, uy nghi nhìn xuống.
“Thật đáng tiếc… còn nhỏ như vậy mà lại chết ở đây…”
Thân hình thon dài của Thần Long xoay quanh, một móng vuốt giơ cao, nâng lên một viên ngọc phát sáng rực rỡ.
“Đây là quà cảm tạ vì đã phá tan xiềng xích trói buộc ta. Hãy đón nhận lòng từ bi của ta…”
Ánh sáng lóng lánh từ viên ngọc lan ra, rơi xuống bao phủ thân thể Masahiro.
Takaokami no Kami cứ thế bay về phía trời cao, rồi tan biến sau tầng mây dày đặc.
Masahiro khẽ cử động trong vòng tay Seimei.
Seimei cúi xuống, và ông thấy… khuôn mặt cháu mình đã bớt tái nhợt.
Được thần của Kifune đích thân cứu giúp, có lẽ… vận mệnh sẽ thay đổi.
“…!”
Seimei cúi đầu, giọng nghẹn lại.
Làn gió đêm mát lạnh của Kifune khẽ lướt qua, vỗ về tấm lưng gầy của ông già đang ôm chặt đứa cháu bé nhỏ.
*****
Ở nơi sâu nhất trong lòng đất, Kyuki cuối cùng cũng nhận ra — kế hoạch của Gaku và Shun đã hoàn toàn thất bại.
“…Một lũ vô dụng.”
Chỉ lẩm bẩm như vậy, rồi Kyuki nhắm mắt lại.
Yêu lực trong người nó đang yếu dần vì vết thương không thể lành.
Phải cướp lấy máu thịt của Fujiwara no Akiko, nếu không…
Chướng khí bao phủ Kifune đã tan. Cần tìm nơi ẩn thân mới.
Nhưng chưa cần vội.
Thần của ngọn núi này, tạm thời sẽ không quay về được.
Phải.
Chừng nào Kyuki còn ở đây, dù thần có muốn… cũng không thể trở lại.
Kyuki khép mắt, bao quanh hắn là thi thể la liệt của đám yêu quái thuộc hạ.
“Chả bõ nhét kẽ răng…”
Nó nhếch mép khinh khỉnh, cúi xuống cắn đầu một con yêu quái đã bị nghiền nát.
Từng chút một… nó chậm rãi nhấm nháp rồi nuốt xuống.
-----
Chú thích:
Takaokami no Kami (dạng rồng):
Genbu (Huyền Vũ):
Ten’itsu (Thiên Nhất) yêu dấu của Suzaku:
Nhận xét
Đăng nhận xét