Chương 8
Bóng tối dày đặc bao trùm khắp kinh thành.
Dù đã dùng phép thuật để nhìn rõ trong đêm, màn đêm nặng nề vẫn khiến Masahiro vô cùng khó chịu.
Cậu ngước nhìn bầu trời rải đầy sao.
“Chắc sáng sớm sẽ thấy trăng thượng huyền…”
Nửa đêm cũng có thể thấy trăng, nhưng chỉ là phần nửa sau của vầng trăng mà thôi.
Masahiro thở dài uể oải. Tuy có dùng phép thuật nên tầm nhìn ban đêm có cải thiện đôi chút, nhưng thiếu ánh trăng vẫn là một trở ngại lớn. Hơn nữa, ánh trăng được thần Tsukuyomi gia hộ, cũng giống như ban ngày có thần Amaterasu bảo vệ, là nguồn sức mạnh quan trọng cho con người.
Lẩm bẩm gì đó trong miệng, Mokkun ngẩng đầu lên.
“Cậu sao vậy ——?”
Bình tĩnh ghê thật… Masahiro nhìn xuống.
Mokkun đang bước nhanh trên hai chân sau. Dù chẳng cần phải vội vàng đến thế, thì cũng đến được dinh thự nhà Keiko trong khoảng nửa khắc. Đi bằng bốn chân không phải sẽ tốt hơn sao? Đỡ phải lắc lư như vậy.
“Mokkun, đi hai chân không cẩn thận dễ té lắm đó ~”
“Không sao đâu ~ giờ tớ thích đi hai chân.”
Mokkun vừa vỗ nhẹ eo Masahiro, vừa tỏ vẻ hớn hở lạ thường.
“…”
Cứ như đang say ấy… Masahiro nghĩ thầm, nhưng không dám nói ra. Cậu mà nói chắc Mokkun sẽ giận. Không chừng còn khóc lóc ầm ĩ “Masahiro thật quá đáng” nữa.
Nghĩ đến đó, Masahiro khúc khích cười. Thấy bộ dạng này của Masahiro, Mokkun nhíu mày.
“Cậu sao vậy?”
“Không, không có gì hết.”
Mokkun nửa tin nửa ngờ, nheo mắt nhìn cậu. Không nói gì thêm, nó buông hai chân trước xuống rồi nhẹ nhàng chạy. Nhìn vậy cũng yên tâm hơn nhiều.
“Nếu muốn đi ngang qua đại nội, nhất định phải vòng xa một chút để tránh bị vệ binh phát hiện!”
Đi về hướng nam theo Đại lộ Nishinotoin, rẽ phải tại Đại lộ Nijo, sau đó đi thẳng, đến Đại lộ Nishi Ōmiya Ōji thì lại rẽ phải, đi tiếp về hướng bắc, rồi đến Đại lộ Tsuchimikado thì rẽ trái, tiếp tục tiến thẳng. Đây là tuyến đường nhanh nhất đến Bandai-dori.
Mokkun vung vẩy chiếc đuôi trắng.
“Ừm —— dù gì cũng phải vòng lớn một đoạn, tránh ánh mắt người khác vẫn hơn. Tuy vậy cũng không tránh khỏi gặp bọn trộm cướp…”
“Nghe nhẹ nhàng ghê, gặp là phiền to đấy.”
“Thì cứ làm như hồi trưa ấy, dùng phép giả làm yêu quái dọa chúng sợ đến té xỉu rồi tranh thủ chạy trốn.”
Một con yêu quái nhỏ yếu lạch bạch chạy ngang qua hai người.
“A —— chẳng phải là cháu trai Seimei sao? Cố lên nha ——”
“Đừng có gọi ta là cháu trai!”
La hét với cái bóng đã xa, Masahiro khoanh tay.
“Thôi, mặc kệ.”
“Aiya, không phải là cậu nhóc nhà Seimei sao? Hôm nay cũng ra tản bộ hả?”
“Ừm, đúng rồi.”
Gật đầu với con rắn không mắt vừa trồi lên từ mặt đất, Masahiro cùng Mokkun nhẹ nhàng nhảy qua đầu nó.
Một con yêu quái đang nhảy nhót, vừa thấy Masahiro liền dừng lại, tiến về phía cậu.
“Ở kinh thành xuất hiện một chỗ rất đáng sợ đấy, vì ghê quá nên không ai dám lại gần.”
“A, ngươi nói chỗ phía bắc kinh thành đúng không?”
“Đúng rồi đó! Hả, hóa ra Masahiro đã biết rồi à.”
Nó có vẻ cố tình đến để báo tin. Masahiro cảm ơn, con yêu quái lộc cộc lăn vòng rồi biến mất.
Sau đó còn gặp thêm nhiều yêu quái nhỏ vô hại đang lang thang khắp kinh thành.
Masahiro cảm nhận sâu sắc rằng số lượng yêu quái đang tăng lên. Trước kia chưa từng thấy nhiều yêu quái đi lại như thế này.
Masahiro khẽ hất đầu. Không được, không thể để lũ này lảng vảng gần đại nội. Chúng có lẽ chỉ xuất hiện quanh Masahiro. Hơn nữa, còn nghênh ngang đi qua trước mặt cậu. Nếu ai cũng nhìn thấy yêu quái đi lại khắp nơi thế này, thì đúng là đại họa.
Vòng một vòng lớn, cuối cùng họ cũng đến Đại lộ Sanjooji, hai người tăng tốc. Vì những chuyện lặt vặt mà lúc xuất phát đã trễ hơn nửa giờ Hợi.
Giờ Tý sắp tới. Dù đi đường nào, để đến dinh thự Bandai-dori cũng cần ít nhất nửa khắc, mà giờ Sửu đã gần kề.
Vào đến Đại lộ Sanjooji, hai người chậm lại, rồi rẽ phải. Masahiro đi được một đoạn, chợt nghe tiếng bước chân lạ, cảm thấy có điều bất thường.
Chú ý lắng nghe, ngoài tiếng bước chân của mình, phía sau còn có tiếng bước chân khác. Không phải của Mokkun, vì Mokkun chạy không phát ra tiếng.
Lắng tai thêm lần nữa, cậu nghe được cả tiếng quần áo sột soạt — có người đang bám theo.
Masahiro căng thẳng, điều chỉnh nhịp thở, túm lấy Mokkun rồi lao vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.
Mokkun im lặng, nhẹ nhàng trèo lên vai Masahiro. Nín thở quan sát, tiếng bước chân cũng dừng lại bên hẻm nhỏ, như đang do dự điều gì.
Làn gió ẩm ướt thoảng qua.
“—— Aki…”
Người lên tiếng là Mokkun. Hương già la phảng phất trong gió. Masahiro chần chừ rồi bất ngờ bật thốt:
“Aki… Akiko!?”
Nghe có người gọi, bóng người kia xoay lại. Khuôn mặt trắng trẻo của Akiko hiện lên giữa bóng đêm.
“A, Masahiro, thì ra cậu ở đó.”
Đôi mắt Akiko sáng lên, khiến giọng Masahiro trở nên giận dữ.
“Giờ là lúc nào mà cậu còn nói kiểu đó! Cậu làm gì ở chỗ này! Không mang theo người hầu, một mình đi lung tung, lỡ gặp kẻ xấu thì sao!?”
Akiko rụt cổ lại, len lén ngước nhìn Masahiro.
Mokkun ngồi trên vai Masahiro nhìn xuống, không khỏi thấy lạ lùng.
Giữa đêm tối mịt, vậy mà Akiko có thể theo sát hai người mà không lạc. Là nhờ thị lực tốt hay nhờ Kenki đây? Nhưng mà, những gì Akiko làm luôn vượt ngoài sức tưởng tượng của người thường.
Akiko rụt rè cúi đầu, nói chậm rãi.
“Bởi vì… Tớ rất lo cho tiểu thư Keiko… Masahiro nói buổi tối sẽ đến dinh thự ở Bandai-dori, nên tớ thử xem có thể đi từ nhà mình được không…”
“Nếu tớ không đi thì cậu tính sao?”
“Nếu vậy thì tớ sẽ quay về phủ. Không phải Masahiro từng nói giờ Sửu đừng rời khỏi đối phòng sao?”
Đúng là có nói vậy thật.
Thế nên Akiko đánh cược rằng Masahiro có thể xuất hiện ở Đại lộ Sanjooji vào giờ này.
“Thật xin lỗi.”
Thấy Akiko ủ rũ như vậy, Masahiro không biết phải nói gì. Nếu Masahiro đi theo đường vòng sát đại nội như dự tính, Akiko sẽ bỏ cuộc và quay về phủ trước giờ Sửu. Nhưng Masahiro lại chọn đúng đường mà Akiko đoán, nên mới thành ra thế này. Giờ hối hận cũng muộn rồi.
Masahiro ngẩng đầu nhìn trời, rồi cúi xuống suy tính. Bây giờ là mấy giờ? Phải nhanh chóng đưa Akiko về Điện Higashi Sanjo-dono — nơi có kết giới bảo vệ mạnh mẽ.
Tạm gác chuyện của tiểu thư Keiko lại, bảo vệ Akiko là ưu tiên hàng đầu.
“Tóm lại, cậu mau về Điện Higashi Sanjo-dono đi!”
Nhưng Akiko bất ngờ ngẩng đầu lên.
“Không cần đâu! Làm ơn đưa tớ đi cùng với! Xin cậu mà!”
Masahiro dứt khoát từ chối.
“Không được!”
“Nhưng…!”
Cắt ngang lời Akiko, Masahiro hét lên, tức giận và kích động.
“Tớ nói không là không! Cậu đi theo chỉ vướng víu thôi! Mau về đi!”
“…”
Ánh mắt Akiko run rẩy. Môi mấp máy như sắp khóc, mắt cúi gằm.
Lửa giận trong Masahiro ngày càng bốc lên.
“Akiko chỉ là người có thể nhìn thấy yêu quái! Khi bị tấn công thì đến bản thân còn không tự bảo vệ được! Tớ nói sai sao!?”
“… Không… Không phải vậy…”
“Nên cậu mau…”
Bất ngờ, Mokkun dùng chân trước gõ mạnh vào trán Masahiro một cái “bộp”. Masahiro lắc đầu, giận dữ nhìn Mokkun nhảy xuống.
“Mokkun, cậu làm gì vậy!”
Mokkun hất cằm ra hiệu. Masahiro nhìn sang Akiko, thấy mắt cô đã rưng rưng đầy nước.
Akiko cắn chặt môi, ánh mắt không rời khỏi Masahiro.
“… Akiko hiểu chuyện rồi, vậy là đủ. Nhưng nếu không kịp đưa nàng về thì phiền phức lớn đấy.”
Ngừng một nhịp, Mokkun nói lạnh nhạt:
“Tiểu thư Keiko đã nói, hôm nay giờ Sửu sẽ đến đón ngươi. Đã gần đến giờ rồi.”
Masahiro run lên. Vì cơn giận mất kiểm soát mà cậu mắng Akiko, nhưng bây giờ không còn thời gian để giận dỗi nữa!
Bên cạnh Keiko có yêu quái ngoại lai. Chúng vẫn đang nhắm vào Akiko, muốn biến nàng thành cống phẩm cho đại yêu Kyuki.
Masahiro nắm tay Akiko, cảm nhận rõ nàng đang run rẩy.
Lòng Masahiro chợt quặn đau như dao cắt.
Dù bề ngoài Akiko có mạnh mẽ đến đâu, thì suy cho cùng, cô vẫn chỉ là một thiếu nữ mảnh mai, luôn bị yêu quái nhắm đến, thường xuyên rơi vào hiểm cảnh. Cô phải sống nương nhờ trong kết giới của Seimei, gần như chưa từng được an toàn trọn vẹn. Những hiểm họa khi đối mặt với yêu quái — Akiko hẳn còn hiểu rõ hơn cả cậu. Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Masahiro không thể nào tức giận được nữa.
Ngay lúc cậu vừa định mở miệng nói lời xin lỗi vì đã nặng lời…
Bộ lông trắng của Mokkun dựng ngược. Đấu khí đỏ nhạt từ nó tràn ra, phủ lên gương mặt Masahiro và Akiko.
Cổ họng cậu nghẹn lại.
Một luồng khí lạnh rít lên dọc sống lưng. Tim đập điên cuồng, hơi thở gấp gáp đến nghẹt thở. Nhịp tim dồn dập như muốn xé tai, đập loạn vào từng mạch máu và tế bào. Cả tay chân cậu lạnh ngắt — thứ cảm giác căng thẳng cực độ đang siết chặt lấy toàn thân.
Là yêu khí!
Yêu khí thuần túy, không chút che giấu, từ trên cao ép xuống như một khối áp lực khổng lồ.
Tiếng vỗ cánh vang lên giữa không trung. Một trận cuồng phong bất ngờ nổi dậy, cuốn tung lớp cát bụi trên con đường khô cằn, khiến đất trời trở nên mịt mù.
Masahiro lập tức kéo Akiko đứng sau lưng mình. Cũng chính lúc ấy, cậu chợt nhận ra — mái tóc dài của Akiko đã được buộc gọn lại ngang lưng, trên người cô là bộ trang phục hành động nhẹ nhàng, linh hoạt. Bên thắt lưng còn giấu một con dao găm — vũ khí tự vệ.
Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Rõ ràng, Akiko biết mình sẽ gặp nguy hiểm khi đến đây.
Mokkun ngẩng đầu lên. Cùng lúc đó, từ trên cao vọng xuống một giọng nói dịu dàng nhưng đầy quyến rũ:
“Ôi chao, tiểu thư Akiko… Ta vốn định đích thân nghênh đón cô. Không ngờ cô lại tự mình tìm đến. Vội vã đến thế, thật khiến người ta cảm động quá đi…”
Phành phạch——
Một lần nữa, cặp cánh khổng lồ tung ra luồng gió mạnh, cuốn theo bụi đất bay mù mịt.
Hai bóng đen khổng lồ, như hai con chim quái dị, từ trên trời đáp xuống Đại lộ Sanjooji.
Từ một trong hai bóng đó, Keiko nhẹ nhàng đáp đất, khóe môi cong lên nụ cười tà mị.
“——…!”
Masahiro cắn chặt môi.
Hai con yêu quái. Không chỉ thế, yêu khí ẩn giấu trong chúng còn mạnh hơn rất nhiều so với dự đoán ban đầu. Dù Mokkun có hiện nguyên hình, việc đối phó cả hai tên cùng lúc cũng vô cùng gian nan.
Nhưng… Masahiro phải bảo vệ Akiko.
“... Các ngươi là đạo sĩ sao?”
Một con điểu yêu gằn giọng, mắt chằm chằm nhìn Masahiro, sau đó khẽ nhếch môi cười khinh bỉ.
“Gaku à, nhìn xem —— một thằng nhóc miệng còn hôi sữa!”
Con điểu yêu tên Gaku xòe cánh, giọng đầy giễu cợt.
“Shun à, đúng như ngươi nói… Cái thứ nhãi ranh cỡ này mà cũng dám ra mặt chống lại chủ nhân của chúng ta sao? Đúng là nực cười!”
Masahiro khẽ bước lùi một bước, chân trái nghiêng về sau, chuẩn bị thế thủ. Hai bóng yêu kia đang quan sát nhất cử nhất động của cậu một cách chăm chú — không chỉ bằng mắt, mà còn bằng trực giác quái vật.
Masahiro biết. Cậu biết rõ.
Chúng đang đọc suy nghĩ của cậu. Không cần lời nói — chỉ bằng từng hành động, từng cái liếc mắt hay nhịp thở.
Một trong hai bóng đen lặng lẽ áp sát lưng Masahiro. Từng luồng nhiệt nóng bức từ cơ thể nó truyền qua lớp vải kariginu, đốt cháy sống lưng cậu bằng sát ý rõ rệt.
“Nhóc con, giao con bé đó ra!”
“Mau lên! Có khi chúng ta còn tha mạng cho ngươi!”
Hai con chim quỷ thay nhau lên tiếng, gằn giọng đe dọa.
“Chủ nhân của bọn ta muốn con bé này.”
“Đúng thế. Mau tới đây đi.”
Keiko cười rạng rỡ, giọng đầy khoái chí.
“Chỉ cần giao cô ta ra, nguyện vọng của ta sẽ thành sự thật. Đêm nay —— mọi thứ sẽ kết thúc.”
Đột nhiên, trong đầu Masahiro hiện lên một cảnh tượng…
Ở rất sâu, rất sâu trong bóng đêm —
Trong khu rừng rậm rạp, hoang vu và u tịch, nơi chẳng có dấu chân người lui tới. Nơi ấy, đột nhiên xuất hiện vô số đốm sáng, như những ngôi sao rơi xuống mặt đất.
Tia sáng rực rỡ xé toạc bóng tối. Yêu quái đến từ phương xa ẩn mình trong màn đêm, âm thầm chờ đợi thời cơ. Để chữa lành vết thương, Kyuki đang nhắm đến cống phẩm lần này.
Ở nơi nào? Địa phương nào lại như thế?
Rất sâu, sâu thẳm trong rừng rậm. Bốn bề tăm tối, đến cả ánh trăng hay ánh sao cũng chẳng thể len lỏi qua được.
Thịch — một nhịp tim nảy lên.
Bóng tối đó —
Đột ngột, toàn thân Masahiro như bị thứ gì đó trói chặt. Không thể động đậy, không thể nhúc nhích. Nỗi sợ cuộn trào từ sâu trong tim, như bụi gai quấn lấy tay chân, khiến cả người run rẩy.
Cảm nhận được sự run sợ của cậu, Akiko ở phía sau vội vịn lấy vai Masahiro.
“Masahiro, cậu sao thế?”
Ánh mắt Masahiro nhìn thẳng về phía trước, nhưng không có tiêu điểm. Trán đẫm mồ hôi lạnh. Mokkun cảm thấy Masahiro có điều bất ổn, sắc mặt chợt thay đổi, vội quay đầu.
“Masahiro?”
Masahiro lắc đầu, gương mặt tái nhợt.
“Không có… chuyện gì…”
Chính cậu cũng không rõ tại sao lại thế này. Nhưng bóng tối ấy — nơi đám quái vật kia ẩn náu — khiến cậu có cảm giác như bước vào ngục tù băng giá. Một loại bóng tối hoàn toàn khác, sâu thẳm và lạnh lẽo đến mức đáng sợ.
Nơi đó… rốt cuộc là đâu?
Nhịp thở Masahiro trở nên gấp gáp, rối loạn. Còn Akiko, trong chiếc áo đơn màu trắng, nổi bật giữa màn đêm — tựa như một ảo ảnh lặng lẽ mà bất an.
Ngay lúc đó, bóng trắng lượn vòng quanh Mokkun. Mokkun nhanh nhẹn lao đến chắn trước mặt Keiko. Lợi dụng sơ hở, hai con điểu yêu đồng loạt lao về phía Masahiro. Cả hai to lớn như những người đàn ông trưởng thành. Ở Nhật Bản, tuyệt nhiên không có loài chim nào lớn đến vậy — không sai, đó là...
“Shun… và Gaku…”
Một mảnh ký ức từ Sơn Hải Kinh vụt hiện lên trong đầu Masahiro.
Shun — yêu quái mang theo đại hạn mỗi khi xuất hiện.
“Nhóc con, tránh ra!”
Điểu yêu gào lên, đất trời như rung chuyển, giọng nói đầy cuồng nộ. Tiếng hót quái dị của Gaku cũng vang lên bên tai Masahiro.
“Masahiro…”
Giọng nói run rẩy vang lên từ phía sau, những ngón tay nhỏ bé của Akiko khẽ bấu vào lưng Masahiro.
Masahiro vỗ mạnh vào mặt để trấn tĩnh.
“Ân a bỉ lạp ô ân ca ngô, hạ lạp khố tháp ngô!”
Kết ngoại phược ấn, Masahiro nhìn chằm chằm hai con điểu yêu.
Tuyệt đối… sẽ không để chúng cướp đi Akiko!
“Ân mạ khố tát mạ ngô tháp ba trách lạp tháp ân, sắt tháp mạ ca lạc hạ tháp sách cáp tháp nha ân tháp lạp tháp ca ân, mạ ân!”
Một bức tường vô hình lập tức hiện ra, chắn trước mặt. Bị chặn lại, Gaku rống lên giận dữ, yêu khí cuồn cuộn phóng ra, thổi tung đất đá.
Bụi mù bay vào mắt Masahiro, cậu theo phản xạ nhắm mắt lại. Gió lạnh và cánh yêu quái quất vào mặt. Bộ kariginu của Masahiro bị thổi tung, phần trán tê rát.
“Đáng giận…!”
Masahiro rút bùa từ trong ngực, đặt trước mắt để trấn định.
Gaku dang cánh, nổi lên một luồng cuồng phong, hóa thành cơn lốc lao thẳng về phía Masahiro.
Cậu cảm nhận được rõ ràng Akiko phía sau đang sợ hãi đến mức nào.
Không sao đâu, đừng sợ…
“Tớ sẽ bảo vệ cậu!”
Nói xong, Masahiro thả lá bùa ra.
“Vạn ma củng phục!”
Một luồng linh lực mãnh liệt bộc phát. Lá bùa hóa thành lưỡi dao bạc, xé đôi cuồng phong, chém thẳng về phía Gaku.
“Chết tiệt!”
Gaku vung móng vuốt chặn đòn, yêu lực mạnh mẽ trong khoảnh khắc bị triệt tiêu.
Cùng lúc đó, Mokkun đang giao chiến với Shun.
Mokkun cẩn trọng giữ khoảng cách, vừa quan sát vừa đợi thời cơ. Khi Masahiro phá vỡ cơn lốc, Mokkun liền nhảy bật lên.
“———!”
Đôi mắt đỏ rực sáng rực rỡ. Hoa văn trên trán tỏa sáng lấp lánh. Đấu khí rực cháy bao phủ toàn thân, Mokkun lao tới.
“Con vật này… là cái gì!?”
Cơ thể nhỏ nhắn của Mokkun được đấu khí đỏ vây quanh, lập tức biến đổi.
“Đáng ghét! Hóa ra ngươi chính là tên đó…!”
Là kẻ đi theo đạo sĩ kia — không rõ là thần hay yêu. Hóa ra Mokkun cũng biết đóng kịch…
Guren hiện nguyên hình. Nắm lấy thời cơ, thả ra vô số rắn lửa trói lấy điểu yêu. Nhưng Shun chỉ cần vung cánh là đã đánh tan bầy rắn, bay vọt lên trời.
Rồi nó mở to miệng, phát ra tiếng kêu quái dị.
Chỉ trong khoảnh khắc, tay chân Guren bị cắt rời.
“Tặc!”
Guren nhíu mày, lại lần nữa triệu hồi rắn lửa đỏ rực. Chắc là yêu khí kia hóa thành lưỡi dao sắc bén chém xuống, anh thầm nghĩ.
Rắn lửa bện vào nhau, cuốn lấy Shun. Nhưng chỉ với một cú vỗ cánh, một cơn bão nổi lên, cuốn bay tất cả.
—— Dù là Masahiro hay Guren, cả hai đều đang dốc hết sức chống lại hai con điểu yêu để bảo vệ Akiko.
Chính vì vậy, tâm trí họ đều tập trung vào đối thủ trước mắt mà quên mất…
Vẫn còn một kẻ địch nữa tồn tại.
Lần đầu chạm mặt yêu quái ngoại quốc, Akiko thực sự cảm nhận được sự đáng sợ của chúng. Từ trước đến nay, sống trong kết giới của Seimei, cô chưa từng phải đối diện với yêu lực khủng khiếp như thế.
Mình luôn sống dưới sự bảo vệ của các âm dương sư. Nếu không có họ, chắc mình đã không thể sống sót đến giờ...
Giờ thì cô đã hiểu tại sao Masahiro lại giận đến thế. Nếu không có mình ở đây, chắc chắn cậu ấy đã có thể chiến đấu dễ dàng hơn nhiều…
Mình đúng là một gánh nặng…
Không thể để mọi người vì mình mà gặp nguy hiểm nữa! Nhưng… mình phải làm sao đây?
Cô nắm chặt hai tay, đầy do dự. Đúng lúc ấy, một luồng hơi lạnh bỗng thổi qua tai cô.
“Tiểu thư Akiko…”
Cả người cô run lên. Khi quay đầu lại, một thứ gì đó mỏng lạnh đang quấn quanh cổ.
Akiko đưa tay kéo thứ đó ra — là những sợi tóc dài, đen như mực.
Là mái tóc của Keiko.
“Lại đây… Bình tĩnh nào. Xin hãy đi cùng ta…”
Giọng nói vang lên ngay bên tai, đầy phấn khích, tựa như sắp bật cười. Akiko liều mạng lắc đầu, trong mắt Keiko hiện lên ánh nhìn điên loạn.
“Đêm nay là đêm cuối. Chỉ cần dâng ngươi lên, điều ước của ta sẽ thành hiện thực.”
Keiko mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt ngập tràn hân hoan.
“Vì vậy, làm ơn… hãy ngoan ngoãn đi… Ngươi cũng không muốn cậu bé đó chết vì mình chứ?”
Keiko liếc nhìn Masahiro, rồi siết chặt tóc quanh cổ Akiko. Cơ thể Akiko run rẩy, còn Keiko thì bật cười khanh khách.
“...Gaku, Shun… đủ rồi…”
Hai con điểu yêu lập tức dừng tay, vừa bay vừa cười nhạo.
Masahiro xoay người, kinh hoàng.
“Akiko…!”
Guren nổi lên đấu khí nóng rực, đôi mắt ánh vàng rực cháy.
“Dừng tay! Ta không muốn tiểu thư Akiko chết ở đây!”
Keiko vẫn mỉm cười thê lương, nhấc bổng Akiko lên.
Akiko đau đớn, dùng ngón tay trắng như tuyết cố gỡ tóc đang siết chặt cổ.
“Guren, không được!”
Bị Masahiro ngăn lại, ngọn lửa của Guren dần lắng xuống.
“Thả Akiko ra!”
Gaku từ phía sau tấn công Masahiro.
“Câm miệng!”
Gaku vung cánh, đánh văng Masahiro vào tường.
“Masahiro!”
“Ngươi cũng cút đi!”
Tiếng yêu quái gào bên tai. Móng vuốt Shun cắm sâu vào lưng Guren, đè anh xuống đất rồi giẫm lên mặt.
“Guren…!”
Masahiro gắng gượng đứng dậy, nhưng Gaku đá mạnh vào bụng cậu.
“Keiko, dọn dẹp xong rồi!”
Gaku giẫm lên lưng Masahiro, cười khinh bỉ.
“Thật ngu xuẩn… Thật đáng thương…”
“Cần gì đến chủ nhân ra tay. Chúng ta đã có thể tra tấn hắn đến chết rồi.”
Masahiro trừng mắt, khiến Gaku tức giận.
“Ngươi dám nhìn ta như thế? Ta sẽ móc mắt ngươi!”
Mỏ Gaku hướng về mắt Masahiro, nhưng cậu vẫn không né tránh.
“Masahiro!”
Giọng Akiko khóc nức nở vọng đến từ nơi tối tăm. Guren tuy bị Shun đè nhưng vẫn âm thầm dồn sức, cố gắng vùng dậy.
Masahiro cảm nhận được điều đó, nhẹ gọi:
“Guren, đừng…”
Nhưng cơ thể Guren bị yêu khí xuyên thủng, móng vuốt Shun cắm sâu vào nội tạng. Đau đớn lan khắp thân thể. Nhưng anh cắn răng chịu đựng. Không thể để Masahiro biết. Nếu biết, cậu nhất định sẽ lao ra bảo vệ mình.
Không đáng đâu… Chút thương tích này…
Trong khi đó, mỏ của Gaku đã sát bên mắt Masahiro. Nhưng đúng lúc ấy, nó đột ngột dừng lại.
Gaku mở to mắt, khó chịu lùi lại.
Áp lực sau lưng Masahiro biến mất. Cậu thở dốc. Xương sườn rạn nứt vì sức nặng, kêu răng rắc.
Cậu chật vật đứng dậy.
“Akiko…!”
Trước mắt mờ dần. Hai chân như rã rời. Nhưng Masahiro vẫn nhìn thẳng về phía Keiko.
“Trả Akiko lại cho ta!”
Keiko khẽ nhếch miệng.
“Không được rồi…”
Gaku hạ xuống bên Keiko, cánh ôm lấy Akiko. Cô ngã xuống bất tỉnh.
“Akiko!”
Masahiro vừa gọi, Guren đột ngột bùng cháy, đẩy Shun ra. Nghiệp hỏa rực đỏ bao vây lấy yêu quái. Nhưng Shun chỉ cần hét lên, ngọn lửa tan biến.
Shun đập cánh bay lên, Gaku cõng Keiko và Akiko theo sau, biến mất vào màn đêm.
“Akiko!”
Masahiro định kết ấn thì bị cuồng phong của Shun đánh tới. Cát bụi che mờ tầm mắt.
Một tiếng hét chói tai vang lên từ Gaku, yêu khí hóa thành lưỡi dao gió. Guren ôm lấy Masahiro, lao đi, để lại bụi mù tung bay.
Masahiro hất tay Guren ra, cố gắng nhìn lên bầu trời — nhưng hai con điểu yêu đã biến mất giữa màn đêm vô tận…
Nhận xét
Đăng nhận xét