Chương 4

Trai giới xong, Masahiro phải quay lại làm việc.

Mọi người trong cung đều đang hối hả chuẩn bị cho lễ Thất Tịch sẽ diễn ra vào bốn ngày sau, thành ra trên dưới vô cùng náo loạn.

Hằng năm, Thất Tịch đều được tổ chức ở Đông viện của Seiryō-den. Nhưng do trận hỏa hoạn hồi tháng Sáu đã thiêu rụi hơn phân nửa điện này và một số khu hậu cung khác, gây ra nhiều thương vong, nên năm nay buổi lễ được dời sang tổ chức tại Nam đình của Điện Shishin-den.

Vì vậy, đám tạp dịch lại càng thêm bận rộn với đủ loại việc vụn vặt. Số người được phân đến từ Âm dương liêu chỉ có hai, mà Masahiro lại là người giữ chức vụ thấp nhất, thế nên mọi việc lặt vặt đều đổ lên đầu cậu.

“Giấy dùng trong lễ đã chuẩn bị đủ chưa?”

“Chuẩn bị đủ rồi.”

“Đồ lễ thì sao?”

“Xong hết rồi.”

“Còn tre tế lễ, khi nào mới được chở tới?”

“Đã đến từ hôm trước rồi.”

Masahiro tất bật chạy ngược xuôi khắp Âm dương liêu. Cậu vừa đưa công văn bàn việc sang Nakatsukasa-shō (Trung vụ tỉnh), đang đợi phản hồi thì lại có người nhờ truyền lời đến Âm dương tiến sĩ, khiến cậu phải quay ngược trở lại Âm dương liêu. Vừa truyền lời xong liền lập tức trở lại Trung vụ tỉnh nhận công văn hồi đáp để mang về.

Còn biết bao việc khác nữa đang chờ xử lý. Một ngày đúng là quay như chong chóng.

Đến khi mọi việc tạm xong xuôi, Masahiro mới thở phào nhẹ nhõm.

Mokkun cũng luôn theo sát Masahiro, lúc này trông ra vẻ mệt mỏi.

“Thật là tất bật quá…”

“Đúng vậy…”

Masahiro ngồi nghỉ ở một góc rèm trong Âm dương liêu, ngắm nhìn các quan lại ôm công văn chạy tới chạy lui. Đó đều là quan viên từ các bộ khác. Vì phục trang thay đổi theo cấp bậc và cơ quan, nên có thể nhìn qua mà đoán được chức vụ của họ.

Những người phải vất vả chạy đi chạy lại thế này, đa phần đều có chức vị tương đương Masahiro, cũng có vài người cao hơn một chút. Một khi được thăng chức, họ sẽ trở thành người nắm quyền sai khiến kẻ khác.

“… Chào em, Masahiro-dono…”

Nghe thấy giọng nói ấy, Masahiro giật mình ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy người vừa cất tiếng, cậu hoảng hốt đứng bật dậy.

“Thì ra là ngài Yukinari! Lâu quá không gặp ạ.”

Thấy Masahiro kính cẩn cúi chào, chàng trai quý tộc có vẻ ngoài cương nghị – Fujiwara no Yukinari – liền mỉm cười tươi tắn.

“Sao rồi? Em đã quen với công việc ở Âm dương liêu chưa?”

“Dạ! Mọi người ở đây đều rất thân thiện với em. Có gì không hiểu họ cũng tận tình chỉ dạy, nên nhìn chung em cũng đã quen rồi ạ.”

Masahiro cẩn thận dùng từ, lễ phép trả lời.

Yukinari là gia quan giả (người đỡ đầu), đồng thời cũng là người giám hộ của Masahiro. Anh còn kiêm nhiệm chức Udaiben (Hữu đại biện) và Kurōdo-dokoro (Tàng nhân đầu), tương lai rộng mở, lại được Thiên hoàng hết mực tín nhiệm. Hiện anh đang phụ trách công việc trùng tu Điện Seiryō-den và khu hậu cung.

“Vậy là tốt rồi. Anh vẫn luôn lo cho em, nhưng bận đến mức chẳng thể dành chút thời gian nào để chăm sóc em cả…”

Yukinari bật cười sang sảng. Đương nhiên, anh là một người bình thường, không thể nhìn thấy yêu quái.

Chẳng hạn, lúc này đang có một con quỷ nhỏ chỉ to cỡ con thỏ, có cánh tay gầy trơ xương, đang ngồi trên vai anh. Còn trên bàn chân thì có một con yêu quái vừa lùn vừa thô đang quấn lấy. Nhưng vì anh không nhìn thấy, nên cũng chẳng thấy điều gì khác lạ.

Ngài Yukinari đúng là kỳ lạ một cách hợp với yêu quái ghê.

Masahiro đã phát hiện điều đó ngay từ khi mới vào làm.

Tuy rất hợp, nhưng không nhìn thấy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thôi thì, được yêu thích vẫn còn tốt hơn bị ghét. Có lẽ là vậy…

Ngay lúc này, Mokkun bất thình lình nhảy lên vai Yukinari.

“Ê —— Yukinari —— dạo này khỏe không ——? Ngươi cũng cực thật đấy nha. Vụ phóng hỏa chưa tìm ra thủ phạm, mà còn phải tăng tốc trùng tu Điện Seiryō-den suốt ngày đêm nữa. Ngươi vất vả chăm chỉ quá, ta khâm phục thật luôn đó!”

Mokkun đứng trên vai Yukinari, dùng chân trước làm động tác cúi đầu bội phục. Dĩ nhiên, Yukinari chẳng cảm nhận được gì cả.

“À phải rồi, có thể mời ngài Seimei đến tế đàn một chút được không?”

Masahiro trầm ngâm suy nghĩ.

“Ách… Hồi nãy hình như còn ở Âm dương liêu… nhưng sau đó lại bảo đi xem tế đàn, e là… Có chuyện gì sao ạ?”

Nếu cần tìm Seimei, hẳn là việc không đơn giản.

Abe no Seimei hiện là âm dương sư của Tàng nhân sở, hoàn toàn tự do tự tại, trên danh nghĩa cũng không trực thuộc Âm dương liêu.

Như trong lễ tế long trọng lần này, dù ông phải chủ trì nghi thức hiến tế, nhưng phần lớn thời gian vẫn là nhàn rỗi ở nhà. Ai muốn nhờ ông giúp thì phải tự mình đến hoặc sai người đến mời.

Nghe Masahiro hỏi, Yukinari lắc đầu.

“Không, chỉ là anh muốn trước khi bắt đầu công trình sẽ làm một nghi thức trấn hồn, để an ủi những vong linh đã khuất. Vì đây không phải nghi lễ do triều đình ra lệnh, nên anh muốn nhờ ngài Seimei – bởi vì ông ấy không thuộc Âm dương liêu.”

Thì ra là vậy.

Masahiro gật đầu tỏ ý đã hiểu.

“Như vậy cũng tốt. Những người đã hy sinh chắc chắn sẽ có thể yên lòng ra đi.”

“Masahiro, cậu trả lời trôi chảy ghê nha —— tốt quá, thật sự tốt quá! Nhớ hồi trước, mới hoàn tất nghi thức genpuku, cậu nói chuyện vẫn còn ấp a ấp úng, chẳng quen nói với người lạ, còn bị líu lưỡi nữa chứ. Hồi đó làm người ta lo ghê luôn á! Trẻ con lớn nhanh thật, cảm động muốn khóc luôn ~”

Mokkun vui vẻ nói, vẫn bám chặt trên vai Yukinari không chịu xuống.

Masahiro đột nhiên quay nhìn sang hướng khác.

“A! Ngài Yukinari, nhìn kìa ~”

“Gì cơ?” 

Yukinari cũng quay đầu nhìn theo.

Thừa cơ hội này, Masahiro túm lấy Mokkun đang đứng trên vai Yukinari kéo xuống.

“Bịch!”

Mokkun rơi bịch xuống sàn gỗ, trừng mắt nhìn Masahiro đầy tức giận.

“Masa —— hiro ——!”

“Có gì ở đó vậy?”

Yukinari quay lại hỏi. Masahiro mỉm cười đáp:

“A a, lúc nãy em hình như thấy một con chuồn chuồn hồng bay qua… nhưng chắc là nhìn nhầm rồi. Giờ vẫn còn hơi sớm mà.”

“À, ra vậy.” 

Yukinari bật cười.

“Giờ còn sớm thật. Đến khi thấy chuồn chuồn hồng bay là đã vào giữa thu rồi. Khi ấy chắc trời sẽ bớt nóng.”

“Dạ vâng.”

Yukinari không trò chuyện thêm nữa, xoay người bước về phía Điện Shishin-den vẫn chưa có chủ. Năm sau, nội cung sẽ trải qua một năm vắng bóng Thiên hoàng…

“Được rồi! Mokkun, mình về thôi.”

“Biết rồi biết rồi ~ Masahiro cậu quá đáng thật đó —— tớ đang định bồi dưỡng thêm tình cảm với Yukinari mà cậu lại phá đám!”

Masahiro bế lấy Mokkun đang hờn dỗi.

“Ừ ừ, cứ giận tiếp đi. Trưa rồi, tớ đói muốn xỉu luôn đây này.”

Vì đã hoàn thành nhiệm vụ, Masahiro được phép rời khỏi đó. Tuy mệt mỏi có thể ngồi nghỉ trên tấm ván, nhưng bụng cậu thì cứ réo mãi không thôi.

Mokkun miễn cưỡng nhảy lên vai Masahiro. Có lẽ lúc ngủ toàn thân thả lỏng nên mới thấy nặng nề, còn bây giờ thì chẳng cảm thấy gì cả.

Vừa bước qua bức màn, Masahiro bắt gặp một nhóm quý tộc đang tụ lại bàn bạc điều gì đó.

Đã vội thế này rồi còn bàn bạc gì nữa chứ?

Liếc qua họ một cái, Masahiro vốn định phớt lờ mà đi thẳng, nhưng bỗng nghe thấy một từ khiến cậu lập tức khựng lại.

“… Đúng thời điểm…”

Không ai để ý đến Masahiro đang đột ngột dừng chân, các quý tộc vẫn tiếp tục trò chuyện.

“… Mỗi đêm đều nghe thấy… Nghe nói là tiếng búa đóng đinh…”

“Người hầu của ta nói đã thấy nữ quỷ mặc kimono trắng…”

“Rốt cuộc là muốn nguyền rủa ai bằng cây đinh kia chứ…”

“Thật kinh khủng… Từ thời Thiên hoàng Saga đến nay vẫn chưa dứt, Đền Kifune luôn bị oán niệm và thù hận của phụ nữ ám lấy…”

Cây đinh.

Kimono trắng.

Nữ quỷ.

Đền Kifune.

“… Giờ Sửu đi vào…”

Masahiro khẽ thì thầm.

Lúc này các quý tộc mới chú ý đến cậu.

“Ồ, chẳng phải là cháu trai ngài Seimei sao?”

Đừng gọi ta là cháu trai! – Masahiro tức tối gào thét trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn gượng cười.

“Thật xin lỗi. Vừa rồi vô tình nghe được vài chuyện kỳ lạ nên mới…”

Các quý tộc tỏ vẻ thông cảm, nhìn nhau rồi hỏi:

“Chỉ là lời đồn thôi mà… À mà này, Âm dương liêu có nói gì không?”

“Đúng đấy, đúng đấy. Bói toán ra điều gì à? Có điềm báo gì không?”

Masahiro lặng lẽ thở dài khi nghe họ hỏi.

Thực ra, trước cả khi những lời đồn này lan ra, đất nước đã bị yêu quái ngoại lai tấn công, lâm vào hiểm họa mà không ai hay biết.

Vậy mà không hiểu sao, các tiến sĩ trong Âm dương liêu lại chẳng phát giác ra gì. Dù có bói toán thì kết quả vẫn luôn là “bình yên vô sự”.

Biết đến sự tồn tại của bọn Kyuki, ngoài Seimei ra thì chỉ có mỗi Masahiro. Và chính Seimei đã nghiêm cấm cậu kể điều đó cho bất kỳ ai.

Ông bảo:

Không thể gây hoảng loạn và bất an trong dân chúng. 

— Nếu con muốn đánh bại chúng, thì hãy tự mình giải quyết.

Seimei khi đó vẫn nở nụ cười ẩn ý thường thấy, như thể đang âm thầm sắp đặt điều gì. Nhưng lời ấy lại là một mệnh lệnh chân thực và đáng tin cậy. Vì vậy, từ trước đến nay Masahiro chưa từng tiết lộ với bất kỳ ai.

“Hiện tại thiên hạ thái bình, không có gì đáng lo ngại. Xin mọi người yên tâm.”

“Đó là lời của ngài Seimei sao?”

“Ông nội em không nói gì cả. Đây chỉ là kết quả bói toán từ Âm dương liêu thôi ạ.”

Các quý tộc nghe vậy liền tỏ ra yên lòng, gật gù.

“Ngài Seimei không nói gì tức là mọi chuyện đều ổn rồi.”

“Không hổ là cháu trai của ngài Seimei, lời nói cũng thật thuyết phục ~”

“Dù sao thì, cậu cũng là thiếu niên được Tả đại thần coi trọng kia mà. Mong đợi vào tương lai của cậu lắm đó ~”

Masahiro điềm tĩnh đáp lại bằng một nụ cười nhè nhẹ rồi lễ phép cúi đầu chào:

“Vậy, em xin phép cáo lui.”

Nhìn bóng Masahiro nhẹ nhàng vén rèm bước đi, các quý tộc không khỏi thán phục:

“Quả đúng là cháu trai ngài Seimei, luôn thu hút sự chú ý.”

“Vận mệnh tương lai của chúng ta, e là cũng phải trông cậy vào cậu nhóc này rồi?”

“Có được sự giúp sức của một âm dương sư tài ba là yếu tố then chốt để nổi bật. Nói thật thì, chỉ riêng việc Tả đại thần có Seimei là đã đủ khiến người ta ganh tị rồi.”

Hiện giờ trong cung, không ai có thể sánh ngang với Tả đại thần Fujiwara no Michinaga. Ngay cả Thiên hoàng đương nhiệm cũng phải thuận theo ý ông, chẳng nắm thực quyền gì.

Nơi duy nhất mà ngài Michinaga chưa kiểm soát được là hậu cung. Nhưng nghe nói chỉ trong vòng một năm nữa, ông cũng sẽ nắm được cả phần ấy.

“Chắc ngài ấy không thích cảnh Thiên hoàng và hậu cung hòa thuận đâu…”

Là ngoại thích của Thiên hoàng, mục tiêu của Tả đại thần Fujiwara no Michinaga chính là giành lấy quyền lực tuyệt đối.

Các quý tộc đồng loạt thở dài. Vinh hoa phú quý của Tả đại thần giờ đây đã là một thực tế không thể lay chuyển.

Lúc này, một trong số họ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong vắt không gợn mây, chợt thốt lên:

“Dù vậy, gần đây cũng chưa có trận mưa nào nhỉ…”

Đã hơn hai tháng trời không mưa lấy một giọt. Dù đã vào đầu thu, nhưng thậm chí đến một cơn mưa rào cũng chẳng thấy.

“Nếu cứ không mưa thế này thì sắp hạn hán rồi.”

“Đúng vậy. Nếu đến sau lễ Thất Tịch vẫn chưa có mưa, e là sẽ phải kinh động đến Thiên hoàng mất…”

Quả thật, bầu trời không một bóng mây.

※※※※※


Vừa về đến nhà, Masahiro đã bị mẹ gọi lại.

“Masahiro à, ông nội và cha con khi nào mới về vậy?”

Mẹ cậu – bà Tsuyuki – không phải một phụ nữ xuất chúng nổi bật, nhưng lại là một phu nhân trầm tĩnh, dịu dàng và đầy khí chất. Bà lớn hơn Yoshimasa hai tuổi, và dù đã hơn bốn mươi, mái tóc vẫn đen tuyền, dung mạo vô cùng xinh đẹp.

Masahiro thường nghĩ: cha mình có thể cưới được một người phụ nữ nữ tính và hiền hậu như mẹ, hẳn là rất hạnh phúc. Quan hệ giữa cha mẹ cậu cũng luôn hòa thuận.

“Dạ chắc ông nội và cha phải đến chạng vạng mới về. Chuẩn bị cho lễ Thất Tịch nghe nói rất phiền phức ạ.”

“Vậy à... Phải làm sao bây giờ…”

Nhìn thấy mẹ có vẻ bối rối, Masahiro hơi ngạc nhiên, liền hỏi:

“Có chuyện gì vậy mẹ?”

Nghe cậu hỏi, bà Tsuyuki lập tức đi vào trong phòng, mang theo một bức thư ra ngoài.

“Vừa rồi phủ Tả đại thần có người đưa công văn tới, bảo phải chuyển tận tay ông nội con. Họ nói chuyện này rất khẩn, mong nhận được hồi đáp càng sớm càng tốt.”

“Từ phủ Tả đại thần sao?... Vậy thì…”

Masahiro không nói tiếp, lơ đãng liếc nhìn mẹ.

Nếu là công văn khẩn do nhà Fujiwara gửi đến, hẳn là tình hình không tầm thường.

Tả đại thần Fujiwara no Michinaga – người đang kiểm soát trung tâm triều đình Nhật Bản – mỗi ngày đều phải vào cung tham kiến Thiên hoàng, rất hiếm khi xuất hiện ngoài nội cung.

Chẳng lẽ đã xảy ra việc hệ trọng liên quan đến quốc gia?

Suy nghĩ đến đây, sắc mặt Masahiro thay đổi rõ rệt.

“Mẹ ơi!” 

Masahiro chìa tay ra.

“Mẹ đưa thư cho con đi. Con sẽ lập tức vào cung tìm ông nội để chuyển thư ngay.”

Từ nhà Abe đến đại nội cũng không quá xa. Thực ra lúc này Masahiro đã đói đến hoa mắt, nhưng không phải lúc để nghĩ đến chuyện đó.

Vẫn luôn im lặng quan sát, Mokkun cuối cùng cũng lên tiếng.

“Muốn đi cũng được, nhưng trước hết ăn chút gì đã!”

“Không sao đâu. Chỉ là chạy một chuyến thôi mà.”

“Đừng có lý sự! Mau ăn đi! Nếu cậu ngất giữa đường vì đói, thì đừng mong tớ chịu trách nhiệm! Từ bữa sáng đến giờ đã hơn 45 phút rồi còn gì!”

“Tớ nói là không sao rồi mà!”

“Masahiro, con có để gì ở—À, đây là ‘ngài Mokkun’ mà cha con vẫn nói à?”

Yoshimasa chưa từng nói rõ với vợ về thân phận thật của Mokkun, nên trong mắt bà Tsuyuki, “ngài Mokkun” chỉ là một người bạn kỳ lạ của cậu con trai ngốc nghếch Masahiro.

“Đúng đúng! Chính là như vậy đó ~” – Mokkun hào hứng phụ họa.

Vì bà Tsuyuki không có Kenki, nên trong mắt bà, Masahiro chỉ như đang... nói chuyện với không khí.

Nhưng dù vậy, bà vẫn là vợ của Yoshimasa, con dâu của Seimei, và còn là thanh mai trúc mã của Yoshimasa nữa. Bởi vậy, bà có sức thích nghi rất mạnh mẽ với những chuyện kỳ quái. Dù gặp chuyện siêu nhiên thường xuyên, bà cũng không hề biến sắc. Quả thật không hổ danh là vợ và mẹ của các âm dương sư!

Người vợ quá cố của Seimei thì ngược lại — bà là người rất nhút nhát, cực kỳ sợ ma quỷ. Trớ trêu thay, bà lại có Kenki. Vì vậy, mỗi khi nhìn thấy Shikigami hay Thần tướng, bà đều run lên bần bật vì sợ.

Khi còn sống, Seimei thường để mười hai Thần tướng trú tại dị giới, chỉ khi thật cần thiết mới triệu hồi, lại còn phải tạo kết giới để tiện cho họ ra vào. Đúng là vô cùng vất vả.

Masahiro chưa từng gặp bà nội – bà đã mất trước khi cậu ra đời – nên cũng không biết bà là người như thế nào.

Mỗi khi hỏi về bà nội, Mokkun lại không chút giữ mồm giữ miệng mà nói:

“Là một cô gái nhát gan, yếu ớt, nhỏ nhắn, dễ khóc, nhưng lúc cười lại rất rạng rỡ. Rõ ràng sợ quỷ nhất, lại đi yêu một gã kỳ quặc như Seimei! Dù sợ đến chết cũng không chịu bỏ chạy. Vừa cứng đầu vừa bướng bỉnh!”

Thì ra là vậy... Có lẽ chính vì là người như thế, nên bà mới có thể ở bên ông nội cả đời. Masahiro dường như đã hiểu rõ.

“Tóm lại, cứ để Tsuyuki chuẩn bị ít đồ ăn cho cậu lót dạ trước đã!”

“… Thật hết cách…”

Masahiro không cãi lại nổi Mokkun, đành nhẹ nhàng thở dài.

“Mẹ ơi, "ngài Mokkun" cứ khăng khăng bắt con ‘ăn lót dạ trước’... Mẹ có thể chuẩn bị cho con chút cơm hay món gì nhanh được không ạ…”

Tsuyuki mỉm cười hiền hậu.

“Mẹ đã nấu xong cơm trưa rồi. Con ăn cho no đi, ăn xong rồi hãy đi. Cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian đâu.”

A… Đây chính là tình thương của mẹ.

“Thấy chưa? Cả Tsuyuki cũng đồng ý với tớ đó nha ~”

Mokkun đứng thẳng trên hai chân sau, lấy chân trước chống nạnh, tỏ vẻ kiêu ngạo. Masahiro còn đang định bật lại “đừng có vênh váo”, thì bụng lại kêu “ùng ục” thật to.

“… Vậy ăn trước vậy…”

“Bụng là thành thật nhất ~”

“Lèm bèm!”

Masahiro nhẹ nhàng đá Mokkun một cái trong khi bạn mình đang cười ha hả.


Chương trước                    Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chương 2

Chương 4

Chương 11