Chương 5

Vừa động đũa, Masahiro đã xúc động vì mùi vị của những món ăn.

“Tớ đói muốn xỉu rồi!”

Mokkun ngồi bên cạnh, vừa vuốt ve chén đũa vừa gật đầu đồng tình.

“Không sai ~ không sai ~ giờ cậu đang trong tuổi dậy thì, phải tranh thủ ăn nhiều một chút đi!”

“Mokkun, sao cậu nói y như mấy con Zakki vậy…”

“Ngay cả Yoshimasa và Seimei cũng sẽ nói thế thôi. Masahiro, cậu thử tưởng tượng xem, không ăn gì mà chạy tới chỗ Seimei, đến lúc bụng cậu réo lên…”

Masahiro đột nhiên nhíu mày.

“… Seimei nhất định sẽ nói kiểu này: ‘A a, Masahiro à ~ con biết câu ngạn ngữ dục tốc bất đạt rồi phải không. Ăn no mới có sức lực và sinh khí, nếu đói bụng thì những việc vốn có thể làm được cũng sẽ thất bại đấy. A a, chính vì vậy mà con thất bại nhiều lần, ông nội thật đau lòng…’ Nên cậu tốt nhất đừng thử kiểu đó!”

“… Không cần phải tức giận như vậy. Tuy những lời đó rất có thể đúng là từ miệng Seimei nói ra, nhưng thật sự là ý kiến rất chính xác mà.”

Masahiro phồng má, thưởng thức món cơm niêu do mẹ cậu chuẩn bị. Ngoài lề một chút, cậu rất thích loại cơm niêu này – không quá mềm cũng không quá cứng – ngon hơn hẳn cháo hay cơm chan canh. Mỗi miếng đều dậy hương thơm ngon, khiến người ta ăn mãi không chán.

“Tuy là vậy thật, nhưng chỉ cần bị ông nội nói, tự nhiên tớ cũng thấy bực mình.”

Mokkun lập tức nhớ đến một câu thành ngữ:

Ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng. Dù Seimei có nói đúng, cũng bị bác bỏ ngay.

“… Đúng là thâm căn cố đế…”

Chuyện năm 5 tuổi bị bỏ lại ở Đền Kifune đã để lại vết thương lòng sâu hơn Masahiro tưởng.

“Từ đó tới giờ tớ chưa từng quay lại Đền Kifune lần nào nữa. Vì hễ nhớ lại là máu nóng lại sôi lên!”

Tuy đang tức giận, nhưng Masahiro vẫn ăn hết sạch các món mẹ – bà Tsuyuki – chuẩn bị, vét sạch cả hạt cơm cuối cùng trong bát. Ăn xong, cậu gọn gàng xếp lại chén đũa, chắp tay trước ngực cảm ơn:

“Con ăn no rồi ạ ~” – Masahiro đứng lên cúi đầu. Chỉ nhìn hành động này cũng đủ thấy cậu được dạy dỗ rất chu đáo.

“Rồi! Chúng ta xuất phát thôi!”

“Đi thôi!”

Nhận lấy công văn mẹ đưa, Masahiro và Mokkun lại lên đường tới đại nội lần thứ hai trong ngày.

Người ta đang chuẩn bị dựng tế đàn cho lễ Thất Tịch tại Nam đình trước Điện Shishin-den.

Lễ Thất Tịch là dịp cầu xin Chức Nữ ban phước cho con người thêm khéo léo trong việc may vá, thêu thùa.

Giữa tiếng đàn và tiếng ngâm thơ, Thiên hoàng sẽ quan trắc các ngôi sao trên bầu trời. Tuy gọi là “quan trắc”, nhưng vì không có chuyên môn, nên thực tế chỉ là đọc theo bản lịch pháp do Âm Dương Liêu biên soạn sẵn.

Xếp đồ tế lên đàn, thắp đèn, đốt hương và nến, kéo dài đến tận bình minh.

“Thiên hoàng cũng thật vất vả, còn phải thức suốt đêm. Mà trên thực tế lại chẳng nắm thực quyền, như thể chỉ tồn tại để cử hành các nghi lễ cúng tế thôi vậy.”

“… Mokkun, giờ chỉ có mình tớ nghe thì không sao, nhưng lúc vào cung cậu tuyệt đối đừng nói lung tung. Những lời phạm thượng kiểu này mà bị vị sư thầy nào nghe thấy thì họ sẽ ra tay tiêu diệt cậu đấy. Bớt lời thì hơn.”

“Ồ, cậu đang lo cho tớ à? Masahiro đúng là tốt bụng nha ~”

Mokkun đột nhiên đứng thẳng dậy, vừa đi vừa cười.

“Tớ mà dễ bị sư thầy ở đây tiêu diệt được sao? Muốn động đến tớ thì trừ phi là âm dương sư số một thiên hạ, bằng không đừng mong đụng được một sợi lông ~”

“Thì ra là vậy.”

Masahiro đáp qua loa, ánh mắt nhìn xa xăm. Âm dương sư số một thiên hạ — chính là Abe no Seimei, ông nội của cậu, người được Tả đại thần Fujiwara no Michinaga quyền khuynh triều chính vô cùng tín nhiệm.

Rốt cuộc công văn này là chuyện quan trọng gì?

Bìa thư có nét chữ đẹp đẽ, ngay ngắn. Nếu nói là do một người đàn ông trung niên viết thì nét bút này lại có phần quá mềm mại.

“A?” – Masahiro đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

Trong công văn có một mùi hương thoang thoảng.

Giới quý tộc thường dùng hương liệu đặc chế – phối trộn nhiều thành phần để tạo ra mùi hương độc quyền cho bản thân. Phần lớn được các thị nữ pha chế, nhưng cũng có một số ít quý tộc tự tay điều phối.

Mùi hương này… cậu cảm giác như đã từng ngửi thấy ở đâu đó… rất quen thuộc.

“———— A!”

Masahiro đột ngột dừng lại, rút từ trong áo ra một chiếc túi thơm nhỏ đeo trước ngực. Cậu đưa lên ngửi – mùi thơm y hệt tức thì xộc vào mũi.

“Chẳng lẽ công văn này là Akiko phái người đưa tới…”

Nghe Masahiro thì thầm, Mokkun – vẫn luôn yên lặng quan sát – đột nhiên bật cười.

“Ai nha ai nha ~”

Nó lấy chân trước chọc chọc vào chân Masahiro, khúc khích cười.

“Ai nha —— chăm chút dữ ghê nha. Không ngờ cậu lại ngày ngày mang theo bên người. Hơn nữa ~ để khỏi làm mất, còn dùng dây buộc lại đeo trên cổ!”

Bị trêu, Masahiro tức giận cãi lại:

“Cậu nói cái gì đó hả! Có gì đâu! Tớ chỉ nghĩ túi thơm có thể trừ tà, nên mang theo vẫn tốt hơn không mang, chỉ có vậy thôi!”

“Nếu muốn mang theo bên người thì vật gì khác cũng được mà ~ đâu cần đúng cái này.”

“Ách…”

Thấy Masahiro cứng họng, Mokkun đắc ý cười, bồi thêm cú cuối:

“Tuổi trẻ thật tốt ~ đừng để lỡ quãng thời gian đẹp đẽ này nha ~”

Masahiro chống nạnh hét lên:

“Nhảm nhí! Cậu lảm nhảm đủ chưa! Mokkun, mình đi thôi!”

Chỉ cần nhìn đôi tai đỏ bừng của Masahiro là đủ biết cậu đang cố che giấu sự xấu hổ của mình. Mokkun vội vã chạy theo sau, trong lòng thầm nghĩ có khi nào mình đùa hơi quá trớn rồi không.

Chiếc túi thơm ấy là quà tặng từ Akiko – trưởng nữ của Fujiwara no Michinaga.

Masahiro đã phát hiện cô bị quái vật tấn công và liều mình từ Âm Dương Liêu chạy tới Điện Higashi Sanjoin, đánh bại Ban Ban để cứu cô.

Để cảm tạ, Akiko đã tặng chiếc túi thơm ấy cho Masahiro.

Nếu là mấy công tử tiểu thư tuổi trẻ trao vật đính ước thì người ta sẽ gọi đó là tình yêu. Nhưng Masahiro mới 13 tuổi, Akiko cũng chỉ là cô bé chưa làm lễ trưởng thành.

Masahiro rất thích mùi hương của chiếc túi thơm Akiko tặng. Hơn nữa, hương thơm có thể dẫn linh lực, phá tà trừ ma. Tuy người thường cho rằng đó chỉ là chút lực lượng nhỏ nhoi, nhưng với một âm dương sư kiến tập như Masahiro, nó lại hỗ trợ không ít. Chỉ đơn giản là vậy thôi.

Mokkun hiểu rõ kiểu lý luận ngốc nghếch ấy của Masahiro, nhưng chẳng tiện nói ra.

Trên đường đến đại nội, Masahiro liếc nhìn công văn trong tay.

Nét chữ đẹp đến vậy — hóa ra Akiko viết chữ đẹp thế. Quả không hổ là con gái của kẻ quyền thế nhất đương triều, hẳn đã được dạy dỗ cẩn thận từ nhỏ.

Nhớ tới chữ viết của mình, Masahiro âm thầm hạ quyết tâm:

Phải nỗ lực hơn, nghiêm túc hơn trong việc rèn chữ.

※※※※※

Thấy Masahiro vừa đi rồi lại quay về, một người thị vệ quen biết lên tiếng chào hỏi.

“Ô, chẳng phải là Masahiro-dono sao? Sao lại quay lại rồi?”

Masahiro vừa bước vào thì thị vệ đứng tuổi đã thuận miệng hỏi. Vì cậu là cháu trai út của Abe no Seimei, nên không chỉ các đại thần mà ngay cả những quan lại cấp thấp cũng không ai là không biết đến cậu. Nếu cậu dựa vào danh tiếng ông nội mình để tỏ vẻ ta đây, hẳn sẽ khiến người ta khó chịu. Nhưng vì cậu tính tình ngay thẳng, không chấp nhặt, nên luôn được mọi người quý mến.

“Cháu có việc gấp muốn tìm ông nội… A, ông ấy vẫn chưa đi phải không ạ?”

Thị vệ mỉm cười.

“Chưa đi đâu. Ngài Seimei mỗi năm đều bận tối mặt tối mày. Nhớ đến tuổi tác của ông ấy, thật đúng là kỳ tích. Chúng tôi vẫn thường bàn tán về chuyện này đấy.”

“… Ông ấy là tanuki biến hình đấy, tuyệt đối không thể lơi lỏng cảnh giác đâu!”

Masahiro nghiêm túc nói, nhưng với thị vệ thì chỉ là đang đùa giỡn. Ông bật cười ha hả rồi mở cửa cho Masahiro vào.

Trên đường đi về phía Điện Shishin-den, Masahiro vừa lách qua các công trình đang thi công vừa lầu bầu bực bội.

“Tớ nói thật đấy! Ổng nhất định là tanuki biến thành! Nhưng chẳng ai tin lời tớ cả. Đúng là che giấu quá giỏi luôn, hơn 50 năm rồi mà không ai phát hiện ra! Thủ đoạn quá cao tay!”

“Nói là hồ ly thì có khi còn có người tin, chứ tanuki thì chắc chẳng ai tin nổi đâu…”

Mokkun đi bên cạnh cậu, cười khổ. Masahiro vẫn khó hiểu, thở dài một hơi rồi vội vã chạy đến Nam đình – nơi sẽ tổ chức lễ Thất Tịch.

Thông thường, nếu không có đặc chỉ của Thiên hoàng, dân thường không thể vào Nam đình thuộc Điện Shishin-den. Nhưng do cần chuẩn bị cho lễ Thất Tịch, nên các quan lại cấp thấp được phép ra vào. Khung cảnh rộng lớn của Nam đình trở nên nhộn nhịp, người qua lại tấp nập.

Trước tế đàn ở phía đông Nam đình, Trưởng quan của Âm dương liêu và Seimei đang mở một quyển trục ra, dường như đang bàn bạc điều gì đó.

Giờ chắc mình nên đứng ngoài đợi.

Masahiro định chờ họ bàn xong rồi mới tới, nên đi đến bên cạnh Nam đình đứng đợi.

Các quan viên trẻ đang bận rộn chuẩn bị nghi lễ, thỉnh thoảng lại ngước nhìn về phía Seimei.

Nhận ra điều này, Masahiro chớp mắt.

Rất nhiều người trẻ ở Âm dương liêu ngưỡng mộ Seimei như thế. Ai nấy đều dùng ánh mắt sáng rực để nhìn ông.

Đó chính là sự ngưỡng mộ và khát khao trở thành một âm dương sư vĩ đại như Abe no Seimei.

A a, mình cũng muốn trở thành âm dương sư, phải làm được để cho mọi người thấy! Không… không cần tài năng thiên bẩm, ít nhất cũng phải chạm tới cái bóng của ông ấy!

“… Nếu muốn lấy lão tanuki đó làm mục tiêu thì tốt nhất nên từ bỏ. Mọi người hiểu lầm hết rồi, vậy là đi lạc hướng đấy!”

Nghe Masahiro nói, Mokkun ngẩng đầu, vẻ mặt không vui.

“… Phải không?”

Đáp lấy lệ, Mokkun ngẩng lên thì thấy Masahiro đang cười tự hào, ánh mắt rực sáng, hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của cậu ta. Masahiro vẫn còn ngây thơ, chuyện gì cũng hiện hết lên mặt.

“Không sai! Ổng đúng là tanuki mà ~ chỉ là giấu kỹ thôi.”

… Thật chẳng có chút sức thuyết phục nào.

Mokkun thở dài lén lút, rồi lấy cái đuôi dài vỗ nhẹ vào chân Masahiro.

“Seimei rảnh rồi đấy, có chuyện thì tranh thủ lúc này đi.”

Đúng là Seimei đang một mình. Masahiro liền đi nhanh qua Nam đình, tiến về phía ông.

Thấy cháu mình đã quay về sớm như vậy, Seimei có phần ngạc nhiên.

“A, Masahiro hả? Có chuyện gì vậy con?”

“Dạ có công văn, do ngài Tả đại thần cho người đưa đến phủ, bảo giao tận tay ông ạ.”

“Gì cơ?”

Seimei nhận công văn từ tay Masahiro, thuần thục mở ra và đọc nhanh dòng chữ ngay ngắn.

Masahiro chán, bèn tò mò ngó quanh tế đàn được thiết kế riêng cho lễ Thất Tịch.

Seimei liếc nhìn Mokkun đang đứng cạnh Masahiro, mắt híp lại như đang nghĩ ngợi điều gì, sau đó khẽ gật đầu.

“… Masahiro.”

“Gì ạ?”

Seimei gấp công văn lại, đưa đến trước ngực Masahiro. Thấy cậu theo phản xạ đón lấy, ông liền cười tươi như hoa. Trong mắt Masahiro, điệu cười đó rõ ràng là có mưu đồ.

“… Có chuyện gì vậy ạ?”

Thấy Masahiro đầy vẻ nghi ngờ, “lão tanuki” đáp:

“Chuyện này hơi rắc rối. Con đến phủ Tả đại thần xem tình hình một chút đi. Cứ nói là ông bảo con đến, họ sẽ hiểu.”

“—— Thay ông tới đó… Thật đáng ghét mà!”

Rời Nam đình, băng qua Âm dương liêu rồi hướng về Cổng Bifukumon – cổng duy nhất ra vào Đại nội, Masahiro nhíu chặt mày.

Mokkun đi nhanh bên cạnh, Masahiro vẫn cau có từ đầu tới giờ, vẻ mặt đầy bối rối.

“Người ta muốn tìm ông nội cơ mà? Nhưng vì ông bận nên mới sai mình tới? Nhưng người gửi là Tả đại thần, phải không? Nếu mình hỏi thẳng thì lại thất lễ mất… Quả nhiên là thư Akiko gửi tới rồi. Nhưng nếu vậy thì rốt cuộc là chuyện gì? Đến mức phải gửi thư, chắc chắn không phải việc đơn giản. Mokkun, cậu thấy sao?”

“Cũng đúng. Chẳng lẽ là…”

“Hơn nữa… Đối với đứa cháu vừa về tới nhà lại phải quay đầu đi ngay, bình thường ổng sẽ nói mấy câu kiểu ‘đau lòng quá…’, ‘tổn thương ghê…’, ‘buồn lắm a…’ rồi luộc mình một trận cho hả dạ. Mà giờ lại thản nhiên sai mình tới phủ đại thần, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Ừ… Nhất định là vậy…”

“Còn nữa, dù chỉ nói sơ sơ thôi cũng được, chẳng lẽ nói cho mình biết nội dung công văn là gì thì khó đến vậy sao? Cứ nói mỗi câu ‘con đi giúp ông đi’ là xong! Ông nội lúc nào cũng thế, chẳng bao giờ nói rõ ràng!”

“Không phải, nên tớ mới nói là…”

“Công văn gửi đến cũng không ghi rõ có được mở xem hay không, vậy thì làm sao mình hoàn thành nhiệm vụ chứ!”

“…”

Mokkun vừa đi trước vừa định nói hết câu nhưng chẳng chen vào được, đành thở dài.

Masahiro không để ý, chỉ không ngừng cằn nhằn. Thật ra, cậu đang lo lắng không biết Akiko có sao không. Chỉ nhìn nét chữ thôi cũng biết đó là bút tích của thiếu nữ, không phải của nam nhân. Hơn nữa, trên thư còn vương lại hương thơm giống chiếc túi thơm mà Akiko từng tặng. Rõ ràng người gửi thư là Akiko.

Seimei chỉ nói một câu “Lại xảy ra chuyện phiền toái”, nhưng nhìn vẻ mặt Masahiro là biết cậu đang lo sốt vó.

Kỳ lạ…

Đang đi thì chân trước Mokkun chợt khựng lại. Cậu ta hơi vểnh tai, rồi dừng bước.

Masahiro đi trước vài bước, không thấy bóng dáng màu trắng bên cạnh liền quay đầu lại.

“Mokkun?”

Mokkun nghiêm mặt, chăm chú nhìn về dãy phòng đối diện.

Masahiro nhìn quanh bốn phía. Đây là khu vực nằm giữa Minbu-shō (Dân Bộ Tỉnh) và Phong viện. Những dãy phòng nối tiếp nhau qua một hành lang gấp khúc. Masahiro đã băng qua Trung đình để đến đây. Vì phải đi qua hành lang nên có thể nghe được tiếng các quan lại trò chuyện, nhưng do đang vội nên cậu chẳng để tâm.

Mokkun vẫn đứng yên, chăm chú nhìn về phía hành lang gấp khúc. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Mokkun?”

Masahiro ôm lấy người bạn lông trắng của mình, nhìn theo hướng Mokkun đang quan sát.

Ở một góc hành lang, có mấy quan lại đang tụ tập nói chuyện. Dựa vào màu sắc quan phục, có thể đoán họ không phải quan lớn có đủ tư cách tiến cung tham kiến, mà chỉ là quan cấp thấp.

Mokkun nhảy khỏi tay Masahiro, chạy thẳng về phía hành lang. Masahiro cuống quýt đuổi theo, túm được Mokkun dưới bóng cây.

“Mokkun! Rốt cuộc là chuyện gì…”

Masahiro nhỏ giọng trách, nhưng đột nhiên nghe thấy có người nhắc đến tên Seimei.

Cậu lập tức nín lặng, lén lút quan sát nhóm người đang tụ lại nơi góc hành lang. Ông nội làm sao? Masahiro liếc Mokkun một cái, ánh mắt nghiêm túc hẳn lên.

Một lần nữa cậu dỏng tai lắng nghe, cố bắt kịp những câu nói bị gió thổi loãng của nhóm quan lại.

“… Thật là! Chẳng qua chỉ là một âm dương sư, mà cứ làm như mình tài giỏi lắm vậy…”

“Cũng bởi vì lão ta là ‘thiên hạ vô song âm dương sư’, lại rất được Tả đại thần tin tưởng.”

“Nói vậy chứ… xuất thân còn chẳng rõ ràng…”

“Nghe đồn là con lai giữa con người và hồ ly tinh…”

“Thế mà chúng ta lại phải dựa dẫm vào một con quái vật như vậy…”

“Nhưng mà, lỡ nói điều gì không hay, sẽ bị nguyền rủa chết…”

“Thật đáng sợ…”

Cơn phẫn nộ hiện rõ trên mặt Masahiro và Mokkun. Cả hai cùng nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh, thái dương nổi đầy gân xanh.

Masahiro cúi xuống nhặt một chiếc lá trước mặt, siết chặt trong tay sau khi xé nát.

“Ừm…”

Khi Masahiro ôm Mokkun bước qua Cổng Bifukumon, từ phía Minbu-shō bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Một lão thị vệ lớn tiếng hỏi. Masahiro hơi cúi đầu chào ông, rồi nhanh chóng đi lướt qua. Những quan lại vừa nãy giờ đã mềm nhũn cả người, không thể đứng dậy nổi. Sắc mặt họ tái nhợt, không ngừng kêu gào.

“Yêu… yêu quái… yêu quái…!”

“Đại nội xuất hiện quái vật rồi, không phải loại nhỏ đâu! Có quái vật!”

“Con quái vật đó như muốn nuốt sống bọn ta vậy!”

“Mau gọi âm dương sư! Gọi ngài Seimei đến!”

Thế nhưng, dù các thị vệ tìm kiếm thế nào cũng chẳng thấy bóng dáng con quái vật nào như lời bọn họ nói. Trên hành lang, chỉ còn lại một chiếc lá rụng đơn độc nằm im lìm.


Chương trước                    Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chương 2

Chương 4

Chương 11