Chương 3
Ánh lửa yếu ớt trên giá cắm nến lập lòe chiếu sáng căn phòng.
Bóng đêm dày đặc không thể bị xua tan chỉ bằng chút ánh sáng mỏng manh ấy. Ánh nến tròn tròn, cam hồng, như muốn rạch vỡ màn đêm, chập chờn lay động lúc ẩn lúc hiện.
Dưới bóng bức màn che và bình phong, một thiếu nữ có gương mặt hốc hác đang nằm trên giường.
Sắc mặt cô tái nhợt, không chút sinh khí, đôi mắt trũng sâu mờ mịt nhìn lên trần nhà.
Chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Mái tóc dài được cố định bằng chiếc lược, nhưng rối bù đến mức không thể nhận ra nổi kiểu tóc.
“————…”
Đôi môi nứt nẻ khẽ rung động. Hơi thở yếu ớt, gần như không nghe thấy âm thanh nào.
Nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt cô.
Cô đã nằm liệt giường suốt hơn hai mươi ngày vì bệnh nặng.
Người yêu của cô tuy chẳng xuất thân cao quý, nhưng lại hiền lành và chính trực.
Rõ ràng, họ đã sắp thành thân.
Nước mắt lã chã rơi.
Người ấy đã thay lòng.
Không, không hẳn là thay lòng...
Nghe nữ quan kể, có một tiểu thư không rõ từ đâu xuất hiện, tùy hứng mê hoặc người khác, nói những lời như: “Nếu không phải anh ta, ta nhất định không gả.”
Bởi vì tiểu thư đó xuất thân từ dòng dõi công khanh, người ấy đã không thể không chấp thuận.
Cha nàng cũng là đại thần trong triều, được phép vào cung yết kiến Thiên hoàng. Là người của gia tộc Fujiwara, thân phận đâu hề thấp kém.
Vậy mà kết quả lại là thế này…
Đáng giận!
Đáng giận!
Đáng giận!
Người phụ nữ đó đã cướp mất chàng.
Đã cướp đi hạnh phúc của ta.
Đáng giận…!
Lều vải bỗng khẽ lay.
Làn gió nhẹ lướt qua, vuốt ve khuôn mặt gầy gò của nàng.
Toàn thân nàng kiệt sức, chỉ có thể chớp mắt. Ngay cả chút sức lực để ngồi dậy cũng đã không còn.
Phía đối diện lều vải, xuất hiện bóng dáng của một loài chim khổng lồ ———— kinh khủng vô cùng.
“Nguyện vọng đó…”
“Để ta thực hiện thay ngươi…”
Từ một hướng khác vang lên một “giọng nói” ghê rợn.
Trong lều, thiếu nữ nhìn thấy bóng của con chim khổng lồ, thân hình to lớn chẳng kém gì một người trưởng thành.
Mí mắt nàng khẽ run.
“Ta sẽ cho ngươi mượn…”
“Sức mạnh đủ để hoàn thành nguyện vọng này…”
Một luồng gió ấm áp thổi tung lều vải.
Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn nến, thiếu nữ thoáng nhìn thấy diện mạo đáng sợ của yêu quái.
※※※※※
Bị người khác nắm tay dắt đi, cậu lúc nào cũng như sắp vấp ngã. Mỗi lần như vậy, cậu lại cố gắng điều chỉnh tư thế, bước nhanh hơn về phía trước, rồi nắm chặt lấy một bàn tay gầy guộc.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ông đi nhanh quá phải không con? Ông mà không để ý là lại đi nhanh ngay.”
“Không sao mà~”
Đứa bé ưỡn ngực đáp. Ông lão nhìn nó, cười khổ, rồi lại tiếp tục nắm tay đứa trẻ dắt đi.
“Masahiro đi bộ giỏi quá đi.”
Ông bật cười, nếp nhăn nơi khóe mắt càng sâu hơn.
Ngẩng đầu nhìn ông, Masahiro cũng “xì” một tiếng bật cười theo.
Ông cháu mình sắp ra ngoài, con đi chuẩn bị một chút nhé.
Vì đó là ông nội – người mà mình yêu thương nhất, nên Masahiro lập tức nghe lời.
Khi rời nhà thì đã quá giờ Ngọ (giờ Ngọ là từ 11h – 13h). Đi được khoảng mười lăm phút rồi mà vẫn chưa đến nơi.
Không lâu trước đây, Masahiro vừa được cử hành xong nghi thức Kamioki. Dù gọi là tròn ba tuổi, nhưng thật ra chỉ mới hai tuổi mấy tháng.
Để đứa nhỏ này đi bộ cùng quả thật vẫn hơi vội vàng.
Vượt xa mong đợi của ông, đứa bé ấy đang gắng hết sức, từng bước một tiến về phía trước.
Đứa trẻ ấy tên là Abe no Masahiro, con trai út của Yoshimasa – con thứ của ông lão Abe no Seimei này.
“Ông nội ơi, mình đi đâu vậy?”
Masahiro trông có vẻ mệt, ngẩng đầu nhìn ông nội đầy thắc mắc. Seimei hơi cúi người xuống trả lời:
“Ừ? Mình sẽ đến chùa Kiyomizu-dera, có chút việc cần làm. Vì người khác không giải quyết được, buồn đến phát khóc, nên ông nội được mời đến xử lý.”
“?”
“Tức là có rất nhiều chuyện, chỉ có ông nội mới xử lý được thôi.”
Seimei cười khổ, giải thích cho cháu hiểu.
Nghe xong, Masahiro như bừng tỉnh, đôi mắt sáng rỡ hẳn lên.
“Ông nội giỏi quá đi!”
“Đúng thế, ông nội rất giỏi. Nhưng nếu nhiều việc quá, ông cũng lo không xuể đâu con.”
“Chờ Masahiro lớn lên đi, con sẽ giúp ông ~”
Seimei mừng rỡ, chớp chớp mắt, rồi bật cười vui vẻ.
“Vậy nha ~ thế thì ông nội yên tâm rồi.”
“Masahiro nói thật đó ~ con muốn mau chóng lớn lên, rồi thì…”
Bỗng mở to mắt. Bên cạnh chẳng còn ai.
Masahiro đứng bật dậy, bước về phía trước.
“… A!”
Nhưng không biết vì sao, ở eo lại có một sợi dây thừng to buộc chặt khiến cậu ngã nhào xuống đất. Nút thắt to, ngón tay nhỏ xíu của đứa trẻ không tài nào tháo được.
“Sao mình lại ở chỗ này…?”
Masahiro sắp khóc, cố gắng tháo nút thắt.
—Ông nội có việc phải làm, con ngoan ngoãn chờ ở đây nhé. Để con không đi lạc, ông sẽ buộc con lại bằng sợi dây này.—
Hình ảnh ông nội vẫy tay rồi quay lưng bước đi chợt hiện ra trong đầu Masahiro.
Ngã phịch xuống đất, Masahiro thì thào khe khẽ.
Không thấy gì cả. Cây cối rậm rạp phủ kín cả bầu trời.
Muốn len qua tán cây để nhìn trời là điều không thể. Huống chi hôm nay là đêm trăng non, chẳng có lấy một tia sáng từ trên cao.
Ở cuối tầm mắt, một vật thể màu trắng lóe lên.
“Là… là người sao!?”
Toàn thân run rẩy, cậu nhìn về hướng đó, chỉ thấy một luồng sáng nhạt lắc lư, phiêu động.
Tim đập thình thịch. Trong không gian tĩnh mịch, cả âm thanh đó cũng khiến lòng người hoảng sợ.
Thất Tịch vừa qua, lũ côn trùng trong rừng hoang rậm rạp thi nhau kêu rả rích.
Nếu ở nhà, giờ này chỉ cần không cử động cũng đủ để mồ hôi tuôn ra, nhưng nơi đây lại khiến người ta cảm thấy lạnh đến rợn người.
Trong bóng tối đặc quánh, tiếng cú kêu, tiếng côn trùng, xen lẫn với tiếng nước róc rách không biết phát ra từ đâu, cùng với tiếng tim đập của chính mình – tất cả khiến dây thần kinh của Masahiro căng như dây đàn.
“… Ông… ông nội thật quá đáng… cố tình bỏ người ta ở nơi như thế này…”
Rõ ràng đã hứa là sẽ quay lại!
Chưa bao giờ bị tổn thương đến vậy. Masahiro đau lòng òa khóc. Rõ ràng mình tin ông nội vô cùng, vậy mà… thật là nhẫn tâm!
Các anh trai lớn hơn vài tuổi từng nói, trong giới quý tộc lan truyền “truyền thuyết yêu quái Abe no Seimei” là có thật. Dù thế nào đi nữa, bỏ mặc đứa cháu còn chưa đầy năm tuổi ở một nơi đáng sợ thế này… chẳng thể gọi là hành động của con người.
Toong…
“Cái gì…!?”
Masahiro hoảng hốt nín thở.
Tuy không thấy gì, cậu vẫn căng mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Toong…
Tim Masahiro lại đập thình thịch.
Không lâu trước đây, cha cậu – Yoshimasa, có đóng rương chứa quyển trục ngoài sân. Âm thanh đóng đinh lúc đó… rất giống với âm thanh vừa rồi.
“… Là… tiếng… đóng đinh…?”
Cậu run rẩy thì thào. Như để xác nhận suy đoán ấy, âm thanh đó lại vang lên.
Toong…
Masahiro run bắn người.
Quá sợ hãi. Đêm khuya thế này, chỉ có vài loài chồn hoang hoạt động. Huống hồ nơi đây là vùng sâu trong núi, ngay giữa trung tâm đền Kifune, xung quanh hoàn toàn không có bóng người… thế mà lại có tiếng đóng đinh.
Nỗi sợ mơ hồ dâng lên – cho thấy đây tuyệt đối không phải tưởng tượng.
Toong…
Không thể thở nổi.
Im lặng, Masahiro thấy nghẹt thở, như có vật gì đè chặt lên ngực.
Cậu quỳ rạp trên đất, hai tay ấn lên ngực.
Nặng quá. Cảm giác khó tả. Hô hấp khó khăn. Tim đập loạn nhịp, đầu như bị vật gì đè lên.
Mệt quá… ai đó cứu con với!
Tại sao ông nội lại bỏ con ở nơi đáng sợ thế này, để con lại một mình…
Ông không phải con người! Không phải con người! Không phải con người!
Mệt quá đi! Mệt quá đi! Mệt quá đi!
Nặng quá ————!
Masahiro nằm trên giường, mê man rên rỉ, gương mặt hơi vặn vẹo.
“… Ư… nặng quá… nặng quá…”
Bỗng nhiên cậu mở mắt.
Trần nhà quen thuộc hiện ra trước mắt.
Hơi thở dồn dập. Thỉnh thoảng còn nấc khẽ. Vừa chớp mắt, cậu đã cảm thấy có giọt nước lạnh đọng nơi khóe mắt.
Trên người đầy mồ hôi, khiến cậu cực kỳ khó chịu.
“… Hóa ra… là mơ à…”
Masahiro thở phào nhẹ nhõm, nhưng liền nhíu mày.
Ngực nặng nề, khó thở vô cùng. Cảm giác như có vật gì đang đè lên.
Sao lại thế? Mình đâu có bệnh, cũng không bị trúng bùa phép gì…
Masahiro chống khuỷu tay, gắng nâng nửa người lên, rồi chợt khựng lại, bất động.
“————”
Một vật thể trắng như tuyết đang đè ngay ngực cậu.
Hơn nữa, lại đè đúng chỗ đường thở. Masahiro nhíu mắt.
“… Ê!”
“Khò khò ——”
Nằm chễm chệ trên người Masahiro như nằm trên đệm, một con mononoke to cỡ mèo lớn, lông trắng như tuyết, đang say sưa ngủ.
“Bộp —— bộp —— bộp ——”
Nhìn con mononoke mặt mũi hạnh phúc khi ngủ, Masahiro không chút nể nang, vung tay đập bốp bốp lên đầu nó.
“Thật là, còn dám phá giấc ngủ của người ta!”
Vừa càu nhàu, Masahiro vừa ăn sáng.
Vì buổi sáng phải đi làm từ rất sớm nên Masahiro thường chỉ ăn cháo qua loa. Tuy nhiên, vì cậu phải làm việc liên tục đến tận trưa mới được nghỉ, mẹ cậu luôn cẩn thận chuẩn bị những món ăn phong phú để bồi bổ cho con trai. Món chính hôm nay là cá mòi nướng than – món được nhóm Zakki đề xuất từ tối qua.
Trước mặt cậu lúc này là một con mononoke đang ôm đầu rên rỉ, trông chẳng khác gì vừa bị đánh cho một trận tơi bời.
Các quý tộc vào triều đều phải dậy từ rất sớm. Mùa hè, mới tờ mờ sáng họ đã rời khỏi nhà. Nhưng vì vậy mà cũng được tan làm sớm – có người còn có thể rời khỏi đại nội ngay trong buổi sáng. Tuy nhiên, nếu công việc gấp rút thì đôi khi phải ở lại làm cả ngày.
Dạo gần đây, hình như các cuộc hội nghị thường xuyên diễn ra suốt đêm, nên có người cho rằng thà ở lại muộn một chút còn hơn phải đến sớm vào hôm sau.
Masahiro, với thân phận chỉ là một quan kiến tập cấp thấp, không thể không tuân thủ đúng quy định – ngày nào cũng phải rời nhà từ lúc trời chưa sáng. Nhất là gần đây, sau khi tan việc, cậu chỉ kịp nghỉ ngơi chốc lát ở nhà rồi lại phải ra ngoài, dẫn đến thiếu ngủ nghiêm trọng.
Tối qua, vì quá mệt, cậu đã quyết định không ra ngoài nữa, sớm đóng cửa đi ngủ, mong có một giấc ngon để hôm sau tỉnh dậy thật sảng khoái. Thế nhưng cuối cùng lại không yên lòng, thành ra vẫn ra ngoài… và rồi gặp Kurumanosuke.
Từ khi bắt đầu làm quan tới giờ mới chỉ một tháng, công việc cũng dần quen tay, tâm trạng cậu cũng thư giãn hơn. Dù vậy vẫn còn nhiều điều cần phải ghi nhớ, thành ra vẫn rất bận rộn.
Huống chi, đêm nay lại là đêm trước lễ cầu nguyện Chức Nữ vào dịp Thất Tịch, trong cung đang vô cùng bận rộn. Dù không trực tiếp liên quan, Masahiro ít nhiều cũng sẽ vất vả hơn thường ngày. Trong tình trạng như thế mà sáng sớm đã bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc… thật chẳng khác nào trò đùa!
“… Masahiro, ngài Touda bị gì vậy?”
Yoshimasa đến bàn ăn trễ hơn Masahiro một chút. Người trả lời lại không phải Masahiro mà là Mokkun:
“Yoshimasa, ngươi nghe ta nói này! Con út của ngươi thật quá đáng! Ta hiếm lắm mới được ngủ ngon, vậy mà bị đánh tỉnh dậy!”
Mokkun ôm đầu, đôi mắt to tròn ngấn lệ, đầy vẻ đau đớn lên án Masahiro.
Đối mặt với Mokkun, Masahiro lạnh nhạt đáp trả:
“Cái đồ dám nằm đè lên mặt người ta, khiến người ta nhớ lại những ký ức không vui, thậm chí còn làm người ta gặp ác mộng… thì không có tư cách nói những lời đó!”
“Quá đáng thật sự! Người ta ngủ say quá chứ bộ! Chuyện bất khả kháng mà! Cậu thật vô lương tâm, chẳng hề do dự gì đã đánh người ta rồi!”
“Cậu là mononoke, mà ngủ say như chết thế thì có biết xấu hổ không?”
“Đừng gọi tớ là mononoke nữa mà!”
Masahiro lè lưỡi trêu chọc Mokkun đang sụt sịt khóc, rồi đặt chén đũa xuống, chắp tay:
“Dạ, con ăn no rồi ạ.”
Chào xong, cậu lập tức túm cổ Mokkun lên.
“Thật thô lỗ! Cậu đối xử với động vật nhỏ mà chẳng chút dịu dàng!”
Masahiro làm lơ những lời oán trách của Mokkun, quay đầu nhìn cha mình:
“Con xin phép đi trước ạ.”
Yoshimasa đang cầm bát cơm, thấy con chuẩn bị rời đi thì gọi lại:
“Masahiro, con định đi đâu?”
“Dạ sao ạ?” – Masahiro quay đầu lại, một tay vẫn ôm Mokkun. – “Tất nhiên là đến đại nội…”
“Con không nghiêm túc xem lịch sao?”
“… Có chuyện gì vậy ạ?”
Yoshimasa thở dài, đặt bát đũa xuống.
Đúng lúc ấy, Abe no Seimei – chủ nhân của tòa dinh thự – xuất hiện. Ông tươi cười nhìn Masahiro:
“A a, là Masahiro à. Chào buổi sáng. Hôm nay cũng năng nổ quá nhỉ ~”
“… Chào buổi sáng ạ.” – Nhớ tới cơn ác mộng sáng nay, Masahiro theo phản xạ cảnh giác.
Seimei che miệng cười bằng cây quạt:
“Masahiro, hôm nay và ngày mai con phải ở nhà trai giới, con không biết sao?”
“————”
Masahiro nhìn Seimei, rồi quay sang Yoshimasa. Seimei vẫn cười, còn Yoshimasa gật đầu lặng lẽ. Cậu cúi xuống nhìn Mokkun dưới chân mình.
Mokkun ngẩng đôi mắt ươn ướt, đỏ hoe lên nhìn cậu:
“… Cậu tự kiểm điểm đi, cháu trai của Seimei!”
“Đừng có gọi tớ là cháu trai!”
Đáp lại theo phản xạ, Masahiro lại ôm chặt Mokkun, ngước lên hỏi:
“… Trai giới, nghĩa là…”
“Là đóng cửa, ở yên trong phòng để tu hành. Masahiro, chẳng lẽ… chẳng lẽ con không hề nhận ra chuyện quan trọng như vậy sao? Buồn thật đó… Dù biết là con người không thể giỏi mọi thứ, con không khéo xã giao cũng được, không giỏi nghiên cứu lịch pháp cũng không sao, nhưng ít ra cũng phải nắm rõ lịch trình của bản thân chứ…”
Masahiro cắn môi. Lần này đúng là cậu thua hoàn toàn.
Mới bắt đầu làm việc chưa đầy một tháng mà đã phải trai giới? Tùy mỗi người, thời gian trai giới khác nhau – từ 20 đến 80 ngày mỗi năm. Vậy năm nay mình sẽ phải trai giới bao nhiêu ngày?
Seimei tiếp tục cười nói bằng giọng tràn đầy "tình cảm":
“A a, thật không ngờ là do ông nội dạy dỗ không nghiêm, khiến đứa cháu đáng yêu của mình gặp phiền phức như vậy. Dù chỉ là kiến tập, nhưng con cũng là một âm dương sư. Vậy mà ngay cả ngày trai giới của mình cũng không nắm rõ… Có lẽ đây là biểu hiện của tinh thần làm việc đi xuống trong giới âm dương sư hiện nay? Masahiro ơi, ông nội đau lòng lắm…”
Masahiro cố gắng giữ chút lý trí còn lại, kìm nén cơn giận đang bốc lên. Thầm nghĩ: ha ha, lão cáo già như ông mà cũng biết đau lòng, biết bất đắc dĩ hả!
Mokkun ngẩng đầu nhìn Masahiro, thấy trán cậu gân xanh nổi rõ, liền nháy mắt ra hiệu với Seimei:
Đủ rồi đủ rồi, dừng lại đi! Masahiro sắp nổ tung rồi!
Seimei che miệng cười trộm, rồi dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên trán cháu mình:
“Vậy nên từ hôm nay, con phải trai giới. Ngoan ngoãn ở nhà cho ta.”
Masahiro mặt mày lầm lì, dậm chân mạnh một cái rồi uể oải quay về phòng.
Yoshimasa nhìn theo, thở dài:
“… Đúng là con trai con, nhưng cái tính cực đoan ấy thì thật khó mà…”
Seimei ngồi xuống bên cạnh, khẽ cười:
“Đúng vậy. Masahiro vốn không giỏi dùng đầu óc. Trước đây ta cũng vậy.”
Yoshimasa nhìn cha mình cười tươi không chịu nổi, chỉ đành bất đắc dĩ tiếp tục bữa sáng.
Ngày trai giới phải ở trong phòng dán bùa chú, cấm không cho ác linh tiến vào, toàn tâm toàn ý tu hành.
“Cho nên… Mokkun, tránh ra đi!”
“Masaーーhiroーー! Cậu cứ giận dỗi vớ vẩn chuyện gì thế hả!”
Masahiro chỉ tay ra sân. Mokkun cũng nổi nóng, cãi lại. Cậu ngồi xếp bằng trên giường, vẻ mặt nghiêm túc:
“… Tớ gặp ác mộng. Tất cả là lỗi của Mokkun!”
Nếu Mokkun không đè lên mặt mình, thì đâu có gặp ác mộng. Ít nhất sẽ không nhớ lại ký ức không muốn nghĩ đến – chuyện ở Đền Kifune.
Mokkun lắc đuôi:
“… Có khi nào đó là điềm báo…”
“Không có đâu!”
“Cậu đừng xem nhẹ bản thân như vậy. Dù cậu là con gà mờ, không đáng tin, lại còn đội sổ… nhưng dù sao cũng là âm dương sư đó nha!”
“… Cậu thôi châm chọc tớ đi!”
“A——a! Đầu tớ vẫn còn đau nè! Ai đã mạnh tay đánh tớ vậy hả!”
Thấy Mokkun chỉ tay lên đầu như thể đang tố cáo, Masahiro đỏ mặt.
“Đánh cậu… Thật xin lỗi. Nhưng mà cậu nặng lắm đó!”
Mokkun thường thích nằm đè lên người khác, rồi ngủ say như chết thế sao?
Masahiro không động đậy, chỉ lặng lẽ nhìn Mokkun đang dùng chân sau gãi cổ.
Những lúc như thế, Mokkun chẳng khác gì một con vật thực thụ, chỉ là vẻ ngoài hơi kỳ quái mà thôi. Ít nhất thì, nếu chỉ nhìn dáng vẻ duỗi lưng, vươn vai kia, sẽ chẳng ai tin rằng Mokkun còn có một “nhân cách” khác.
Dù hiểu rõ bản chất thật sự của Mokkun, Masahiro thỉnh thoảng vẫn cảm thấy: “Trên thực tế, Mokkun và Guren là hai người hoàn toàn khác biệt.”
Guren mà lại có thể nằm lăn ra ngủ say như lợn sao! Chỉ nghĩ đến thôi, Masahiro đã không nhịn được bật cười.
“… Không… Không hợp chút nào…”
Guren, xét cho cùng, vẫn phù hợp hơn với dáng vẻ kiêu ngạo, cuồng vọng, tay giơ cao đầy ngạo nghễ, thần thái đầy tự tôn. Mokkun nhận ra Masahiro đang bật cười thầm liền cảm thấy kỳ lạ, quay đầu hỏi:
“Cậu sao vậy?”
“Không, không có gì cả.”
“Thật không đó?”
Mokkun tiếp tục dùng chân sau gãi tai, mắt hơi híp lại. Không muốn bị truy hỏi, Masahiro lập tức đứng dậy, đến góc phòng lấy vài quyển sách từ núi sách cao ngất. Một lát nữa trời sẽ sáng hẳn, không cần thắp đèn cũng có thể đọc được rồi.
Masahiro đặt sách lên bàn, ngồi xuống chiếc đệm hương bồ, chống cằm lên tay, vừa đợi trời sáng vừa nghĩ lại giấc mơ khi nãy.
Mùa hè năm mình lên năm, Seimei từng bỏ mình lại một mình ở Đền Kifune. Từ đó trở đi chưa từng quay lại, nhưng con sông Kibune gần đó là nơi ngắm đom đóm đẹp nhất – giờ chắc khung cảnh nơi ấy cũng rực rỡ vô cùng.
Nói vậy… hình như lâu lắm rồi chưa có mưa. Hay là đến đền Kifune cầu mưa nhỉ? Hơn nữa, bọn yêu quái ngoại lai vẫn chưa tìm ra tung tích, thử ra ngoài thành một chuyến cũng không tệ…
“… Ây da?”
Mokkun duỗi lưng, rồi đứng thẳng dậy, khua chân trước, kéo giãn cơ bụng như thể đang tập thể dục buổi sáng. Nghe tiếng động, Mokkun quay đầu lại, chớp chớp mắt.
Chỉ thấy Masahiro, vốn đang ngồi đọc sách, giờ đã gối đầu lên chồng sách mà ngủ say như chết.
“A —— a… Ai, cũng không trách được.”
Hẳn là đã quá mệt mỏi rồi.
Mokkun kéo chiếc áo khoác dài đặt trên sàn, nhẹ nhàng đắp lên vai Masahiro.
Rồi đột nhiên, nó nhớ đến một chuyện.
“… Chẳng lẽ… Seimei nói là trai giới, nhưng thật ra là cố tình ngăn Masahiro vào cung, để cháu mình có cớ nghỉ ngơi cho khỏe?”
Trong đầu Mokkun hiện lên hình ảnh Seimei với vẻ mặt đầy toan tính, liền tiếp tục trầm ngâm.
Dù có đi hỏi, Seimei chắc chắn cũng sẽ không nói thật. Có lẽ hôm nay thật sự là ngày trai giới, nhưng với thân phận âm dương sư, ông ta chưa bao giờ quá bận tâm đến chuyện trai giới hay xúc uế. Kể cả khi Masahiro không nhận ra điều gì mà cứ thế vào cung, ông cũng sẽ chẳng lấy làm phiền.
Chẳng lẽ đây là tình thương của ông nội sao?
Nhưng Masahiro chắc chắn sẽ không chấp nhận cách làm này.
Không —— đúng rồi! Cái lão cáo già đó tuyệt đối không có ý tốt như vậy đâu. Nếu mình lơ là mà cứ thế đi làm việc, ông ta nhất định sẽ sai shikigami bay đến Âm Dương liêu, truyền lời: “Thật đáng buồn a… Seimei ký tên.”
Chuyện đó dễ như trở bàn tay, đến mức Mokkun không khỏi bật cười khi nghĩ đến phản ứng quen thuộc của Masahiro.
*****
Trưởng nữ Akiko của ngài Fujiwara no Michinaga đang chợp mắt trong Điện Higashi Sanjo-dono thì loáng thoáng nghe thấy có người gọi tên mình.
Nàng mở to mắt, nhìn quanh căn phòng tối om.
Phòng nàng nằm ở đối phòng phía Đông Bắc của Điện Higashi Sanjo-dono. Muốn vào nơi này, bất kể là ai cũng đều phải đi ngang qua khoảnh sân trước điện.
Giờ này… chắc là thị nữ?
Tuy không biết chính xác thời gian, nhưng hẳn vẫn còn tảng sáng.
“————…”
Akiko chớp chớp mắt.
Tiếng gọi càng lúc càng rõ ràng.
Là giọng nói thánh thót của một thiếu nữ.
Akiko đứng dậy. Âm thanh đó… rất quen thuộc.
Khoác thêm chiếc áo ngoài lên lớp áo đơn, Akiko bước ra phòng chính, chăm chú nhìn ra ngoài qua tấm rèm vải và bình phong. Phía sau mành và lan can chính là Đông viện.
Nhờ rèm và bình phong che chắn, người ngoài khó có thể nhìn vào, nhưng từ bên trong, nàng có thể quan sát rõ cảnh vật bên ngoài.
Bầu trời phía đông đang chuyển sang sắc tím nhạt. Trời sắp sáng rồi. Đình viện cũng không còn tối đen nữa, mà lấp loáng sắc lam, cảnh vật trong sân lờ mờ hiện ra.
“… Chắc là mình tưởng tượng thôi…”
Dù đã sang đầu thu, thời tiết vẫn còn vương lại chút nóng bức. Buổi sáng thì lành lạnh, nhưng mặt trời vừa lên là trời sẽ lại oi ả.
Đình viện được người hầu quét dọn kỹ càng, sạch sẽ, xinh đẹp. Vì phía đông là Đình viện mùa Xuân, nên chẳng có hoa nở rộ, nhưng cỏ cây vẫn xanh tốt, tươi tắn đầy sức sống, khiến người ta cảm thấy sảng khoái, thư thái.
Có lẽ… chỉ là mình nghĩ quá nhiều?
Akiko đang chuẩn bị quay lại phòng thì bất chợt khựng lại.
“Tiểu thư… Akiko…”
Nàng rùng mình, ngẩng đầu lên.
Trong bóng tối xanh thẫm, có ai đó đang đứng.
Chiếc áo đơn trắng tinh, bên ngoài khoác thêm lớp áo sẫm màu. Mái tóc dài buông xõa, bồng bềnh trong gió. Bầu trời phía sau nàng ta đang dần sáng lên.
Một trận gió thổi qua, cuốn mái tóc và cỏ cây lay động theo.
“… Ai?”
Akiko khẽ hỏi. Bóng người kia liền giơ tay lên, khẽ gọi:
“… Tiểu thư Akiko… lại đây đi…”
Akiko đưa tay nắm lấy mép rèm, nhìn kỹ hơn qua lớp vải.
“Tiểu thư... Keiko…?”
Người đang đứng kia là tiểu thư Keiko – họ hàng xa bên ngoại, lớn hơn nàng ba tuổi. Cũng là dòng dõi nhà Fujiwara, nếu Akiko nhớ không nhầm, cha nàng ta hiện giữ chức Chūnagon (Trung Nạp ngôn) trong triều.
Phu nhân Rinko, mẹ Akiko, và mẹ của Keiko là chị em họ. Từ nhỏ hai người đã thường xuyên thư từ qua lại, mỗi năm còn gặp nhau vài lần.
Với Akiko, Keiko là tiểu thư quý tộc thân thiết nhất bên cạnh nàng.
“Lâu quá không gặp… Nhìn qua rèm, không thấy rõ dáng người của tiểu thư Akiko… Mau lại đây, nhanh lên…”
Akiko bất giác run rẩy. Một cảm giác lạnh lẽo khó hiểu len lỏi khắp người.
Một tiểu thư khuê các nhà Fujiwara, sao lại có thể ra ngoài một mình vào giờ này? Không người hầu, cũng chẳng thông báo, lại lặng lẽ xuất hiện giữa đình viện?
Thông thường, dù chỉ là ghé thăm, cũng phải gửi thư báo trước. Hơn nữa, sẽ ngồi xe bò, dẫn theo thị nữ và người hầu cùng đến.
Tuyệt đối không thể xuất hiện một mình vào giờ giấc như thế này!
“—— Tiểu thư Akiko…”
Khóe môi Keiko bỗng nhếch lên.
Akiko rùng mình, chân phải bất giác lùi lại, ngón tay đang nắm rèm cũng run lên bất an.
Xung quanh Keiko… dường như có thứ gì đó.
—— Akiko có được Kenki.
Rốt cuộc là… hơi thở kỳ dị đó từ đâu ra?
Ầm!
Một âm thanh bén nhọn vang lên từ phòng chính. Akiko nín thở, lập tức quay đầu lại.
“Cái gì…?”
“… Đáng giận…”
Một tiếng thì thầm rợn người vang lên bên tai.
Khi nàng quay lại nhìn, xung quanh gương mặt hơi vặn vẹo của Keiko là những đám mây mù đen kịt như mực.
Hơn thế nữa ——
Sau lưng Keiko…
Có hai bóng đen kỳ dị đang đứng.
Không thể nhìn rõ hình dạng. Nhưng hơi thở lạnh buốt và u ám từ chúng khiến toàn thân Akiko đau nhói.
Ầm!
Tiếng động lại vang lên lần nữa.
Lớp màng mỏng bao quanh đối phòng Đông Bắc – vốn vô hình với mắt thường – đang vặn vẹo dữ dội, như sắp sụp đổ.
Akiko hoảng hốt lùi lại. Lưng đụng vào cột, mất thăng bằng rồi ngã phịch xuống đất.
Keiko bắt đầu bước tới gần. Đôi chân trần trắng bệch, như đã lâu không được sưởi ấm dưới nắng.
Ầm!
Một tiếng vang lớn nữa lại nổ ra.
Đúng lúc ấy, Akiko nghe thấy tiếng hô hoán của thị nữ.
“… Tiểu thư! Đại tiểu thư…!”
Tiếng bước chân vội vã vọng từ phía đối ốc.
Các thị nữ từ phòng nhỏ ngoài hành lang đang hốt hoảng chạy tới.
Luồng hơi thở kỳ dị lập tức tan biến.
Akiko ngước nhìn đình viện ——
Nơi ấy… không còn bóng ai.
“Biến mất rồi…”
Akiko thì thào, rồi ngồi thụp xuống, bất động.
Người vừa rồi… chắc chắn là Keiko.
“Tiểu thư Akiko…”
Utsugi – thị nữ hầu cận thân thiết nhất – gọi nàng, vừa chạy vội đến. Thấy Utsugi đến bên mình, Akiko như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm thở phào.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có điều gì bất thường sao?”
“Không có… Không có gì xảy ra cả.”
“Nhưng mà…”
Utsugi nhìn tấm rèm đổ sụp, rồi lại nhìn Akiko đang ngồi dưới đất. Dường như còn muốn nói gì đó, nhưng Akiko chỉ cố nở một nụ cười:
“Thật sự không có gì mà. Ta chỉ muốn ngắm bình minh một chút, chẳng may vấp vào rèm mà ngã thôi. Chỉ là vậy thôi.”
Akiko đứng dậy, rồi quay sang nói với Utsugi:
“Đừng lo. Ta không muốn bị người khác cười chê… nên đừng nói cho phụ thân ta biết nhé ~”
“V… vâng ạ…”
“Ta muốn ngủ thêm chút nữa. Lát nữa ngươi đánh thức ta như thường lệ nhé.”
Nói với thị nữ bằng giọng điệu dịu dàng, Akiko quay trở vào phòng chính.
Đợi tất cả các thị nữ rời khỏi hành lang, nàng lập tức thắp đèn, mở chiếc hộp khảm xà cừ giấu trong tủ ra.
Bên trong là một chuỗi tràng hạt màu đen. Trên đó còn có ba mảnh câu ngọc màu xanh lục đậm.
Akiko cầm chuỗi tràng hạt, soi dưới ánh đèn.
Ba mảnh câu ngọc ấy… toàn bộ đều đã nứt vỡ không rõ lý do!
“————”
Keiko đột nhiên xuất hiện… rồi biến mất. Và sau lưng nàng còn có hai luồng khí đen kỳ dị.
Akiko bất giác siết chặt chuỗi tràng hạt trong tay.
--------
Chú thích:
Kamioki: Nghi thức đánh dấu việc từ bỏ giai đoạn sơ sinh, bước vào tuổi thiếu nhi.
Nhận xét
Đăng nhận xét