Chương 2
“Từ từ ——”
Giữa âm thanh tức giận này, vang lên giọng nói đầy vẻ trêu chọc.
“Không đâu ~ những lúc thế này, thường sẽ không ai chờ đâu.”
Giọng nói bình tĩnh như đang truyền trực tiếp vào trong đầu, phát ra từ miệng một con quái vật đang chạy bằng bốn chân một cách nhẹ nhàng.
Thân hình nó trông như một con mèo lớn với bộ lông trắng. Gió thổi qua đôi tai thật dài của nó, đang đong đưa phía sau.
Đôi mắt tròn xoe có màu đỏ của ráng chiều. Trên chiếc cổ thon dài, đeo vài món giống như câu ngọc cùng một màu sắc.
Bốn chân vung vẩy những chiếc vuốt sắc nhọn.
“Đừng có lúc nào cũng đối đầu gay gắt với tớ như thế! Không có cách nào tốt hơn sao?”
Người đang nổi nóng kêu to là một cậu thiếu niên 13–14 tuổi. Cậu mặc bộ trang phục màu nâu, mang thủ sáo màu đen, đang nhẹ nhàng đuổi theo. Cậu búi tóc lên sau đầu, đuôi tóc đong đưa theo từng nhịp chạy.
“Đừng ỷ lại người khác! Dù gì cậu cũng là một âm dương sư mà. Tuy chỉ kiến tập, nhưng cũng là âm dương sư ~ tuy chỉ nửa vời cũng là âm dương sư ~ tuy không đáng tin cậy nhưng cũng là âm dương sư ~~ à —— còn có còn có…”
“Ai nha, phiền chết người! Nói cho cùng thì ai mới là người hả? Rõ ràng cậu chỉ là con quái vật thôi, Mokkun!”
Nghe thiếu niên nói, Mokkun cau mày.
“Đừng gọi tớ là Mokkun!”
“Thế cậu đừng gọi tớ là cháu trai Seimei!”
Như một câu cửa miệng, thiếu niên la lên, cắt lời Mokkun.
Cậu là cháu trai út của âm dương sư vĩ đại nhất trên đời, Abe no Seimei — tên là Masahiro. Năm nay vừa tròn 13 tuổi.
Hai người đang chạy vội trên đường phố tối mịt của kinh thành. Trước mặt họ xuất hiện một con yêu quái.
Masahiro và Mokkun vì một lý do nào đó mà mỗi đêm đều lang thang khắp đường phố kinh thành. Vừa khéo, đang trên đường thì đụng phải yêu quái.
“Ê, từ từ! Từ từ nha!”
※※※※※
Masahiro là một âm dương sư — âm dương sư “miễn cưỡng, kiến tập, nửa vời, không đáng tin cậy” như Mokkun nói. Thực ra, cậu vẫn chưa được chính thức công nhận là âm dương sư.
Vì thông hiểu âm dương thuật nên được gọi là âm dương sư. Trong mắt thế nhân, chỉ cần vậy là đủ.
“Từ từ nha!”
Từ nãy đến giờ, hai người vẫn luôn đuổi theo một con yêu quái — một chiếc xe bò có mặt quỷ ở bánh xe. Nó dùng ma trơi để chiếu sáng đường đi, vì thế ở một khía cạnh nào đó, có thể xem là một con yêu quái rất biết suy xét. Nhờ vậy mà khi đuổi theo nó, họ cũng không cần lo lắng chuyện ánh sáng.
Toàn thân xe đều bốc cháy lên những ngọn lửa ma trơi màu trắng bạc, xung quanh được chiếu sáng trưng.
Nếu là người bình thường mà nhìn thấy cảnh kinh dị này, nhất định sẽ bị dọa tới mức hai chân nhũn ra. Nhưng Masahiro và Mokkun thì khỏi cần đuốc để đuổi theo nó. Nếu cứ mặc kệ, không chừng sẽ gây ra chuyện lớn, họ mới muốn đưa nó về dị giới.
Nhưng mà ——
“A, nhanh quá…!”
Masahiro thở hổn hển, Mokkun gật đầu:
“Vì nó là xe mà.”
“Giờ là lúc quan tâm chuyện đó hả?!”
“Xe bò chạy nhanh lắm á. Vì có bánh xe nên nó có thể lướt bon bon về phía trước. Tuy ngồi trên xe sẽ thấy lung lay, nhất định không thoải mái đâu, nhưng không cần tự đi bộ thì cũng rất tốt đó ~”
Mokkun dù chạy thế nào cũng không phát ra tiếng động. So với nó, Masahiro thật ầm ĩ vô cùng.
“Thật không may, tớ cho tới giờ vẫn chưa ngồi xe bò lần nào cả.”
“Thật đáng buồn nha… Lần nào Seimei tiến cung đều ngồi xe bò đó. Lần sau mình cũng ngồi đi.”
“Một quan viên cấp thấp như tớ, chỉ đóng vai quần chúng thôi mà dám ngồi xe bò tiến cung? Cậu giỏi thì thử xem! Đến lúc đó tớ cũng mặc kệ người ta nói xấu cậu!”
“Mấy thằng nhóc ngu ngốc nhà đại quý tộc, không có việc gì thì cũng ngồi xe bò nơi nơi hóng gió mà.”
“Bọn hắn là bọn hắn, tớ là tớ!”
Vừa thở hồng hộc, vừa phản bác đứt quãng, Masahiro đột nhiên cảm thấy mình lạc đề, liền ngậm miệng.
Masahiro nghiêng đầu, chép miệng, tay phải kết ấn.
Cứ đuổi như vậy không biết đến bao giờ mới xong. Hẳn phải có chú ngữ nào đó khiến nó dừng lại chứ.
“Ta không biết ngươi muốn chạy hướng nào, đứng lại! A bỉ la hồn khiếm!”
Yêu quái đang chạy như bay phía trước vừa rít lên một tiếng, đã đột ngột dừng lại.
Bụi bặm bay mịt mù.
“A, thì ra là thế! Hóa ra còn có chiêu này! Masahiro, sao cậu không sớm dùng cái này chứ!”
“Cậu còn dám nói hả, Mokkun?! Sao không nhắc tớ sớm hơn một chút!”
“Tớ vẫn luôn cho rằng cậu đã biết rồi, tưởng không cần nhắc thì cậu cũng sẽ dùng.”
“Nếu vậy, nói sớm một chút không phải tốt hơn sao?! Tớ thì cứ nghĩ Mokkun sẽ nhắc đó chứ!”
“… Mình đình chiến đi?”
“… Cũng được.”
Hai người nhìn nhau một cái rồi kết thúc màn tranh cãi vô nghĩa.
Masahiro và Mokkun chậm rãi bước tới, nhìn chằm chằm con yêu quái đang quay đầu lại.
Thở phì phò, Masahiro tiến từng bước đến gần.
Yêu quái toàn thân không thể nhúc nhích, hoang mang đảo mắt xung quanh.
“An a bỉ la hồn khiếm!”
Chân ngôn vừa vang lên, yêu quái lập tức nơm nớp lo sợ nhìn con người lại gần.
“Yêu quái bình thường lúc này hẳn sẽ liều mạng giãy giụa rồi? Như là bất chấp mọi thứ mà xông vào chúng ta chẳng hạn?”
“… Có lẽ đây là một con thật thà rồi. Bị cậu hàng phục dễ dàng như vậy, cũng hơi đáng thương.”
Mokkun nháy mắt, nhìn con yêu quái co rúm lại, lòng có chút phức tạp.
Masahiro chuẩn bị sẵn sàng bùa chú và tư thế phòng thủ, rồi từ từ tiếp cận yêu quái.
Đây là con yêu quái kỳ lạ cậu mới gặp lần đầu. Vừa không giống Tsukumogami, cũng chẳng giống oán linh.
Bước lại gần, thấy mặt quỷ ở bánh xe tái nhợt và đang run rẩy. Nước mắt nó như sắp trào ra.
“…À —— tình huống này nên xử lý sao đây?”
Masahiro liếc sang Mokkun, thấy bạn mình cũng đang cau mày, bĩu môi.
Cả hai đều cảm thấy yêu quái này quá nhút nhát, chẳng xứng chút nào với vẻ ngoài của nó. To ngang như xe bò, lớn hơn rất nhiều so với Masahiro và Mokkun. Nếu nó có ác ý, chỉ cần dùng bánh xe là đủ cán chết người.
Ma trơi dần trở nên mỏng manh như sắp tắt, toàn bộ xe run lên lạch cạch.
Chẳng lẽ đây là đang sợ run người sao…
“Ừm… Ngươi không làm chuyện xấu đúng không?”
Masahiro vừa giơ bùa vừa hỏi. Xe lập tức rung lên, như khẳng định.
“Làm sao mới được đây?”
Vì dường như đây là một yêu quái vô hại, Masahiro cất lá bùa vào trong ngực, vừa nhìn nó, vừa kết ấn sau lưng.
Mokkun lạnh lùng cười, nghiêng đầu, dạo một vòng quanh yêu quái xe.
“… Nếu không có lòng hại người thì thả nó cũng được. Mà sao ngươi lại bỏ chạy?”
Câu sau là hỏi yêu quái.
Yêu quái toàn thân run rẩy, phát ra âm thanh lạch cạch răng rắc, kể điều gì đó cho Mokkun bằng thứ ngôn ngữ Masahiro không hiểu.
Mokkun liên tục gật đầu, nghe xong liền quay sang Masahiro.
“…Masahiro.”
“Ừ? Sao vậy?”
“Mau diệt trừ nó đi!”
“Hả?”
Masahiro không kìm được kêu lên. Mokkun đứng thẳng trên hai chân sau, lấy chân trước phải chỉ vào yêu quái:
“Yêu quái yếu đuối như vậy đúng là tổn hại danh dự của yêu quái! Mau tiêu diệt nó đi!”
Yêu quái xe phát ra âm thanh răng rắc, như muốn nói “xin đừng tàn nhẫn như thế”, làm người ta cảm thấy hơi phiền.
Nhìn bộ dạng Mokkun và yêu quái, Masahiro vừa bịt tai vừa híp mắt, trong đầu hiện lên giả thuyết:
Trên đường phố kinh thành tối mịt, yêu quái “Kurumanosuke (tên tạm đặt)” hiền lành đang thong thả tản bộ, bất ngờ gặp phải âm dương sư, hoảng loạn bỏ chạy. Thiếu niên âm dương sư theo phản xạ liền truy bắt. Cuối cùng bị chú ngữ khống chế, yêu quái xe đáng thương đành cầu xin tha mạng —— kết thúc.
“…Thật vô dụng…”
Tuy giả thuyết này có chút khó tin, nhưng nhìn Mokkun kích động như vậy, lại nhìn bộ dạng yêu quái run rẩy vừa biện hộ cho mình, Masahiro cảm thấy giả thuyết ấy chưa chắc sai.
“A, thật vô dụng! Là yêu quái thì phải có bộ dáng của yêu quái! Phải kiên cường một chút chứ!”
“Mokkun, Mokkun, yêu quái cũng có đủ loại tính cách. Cậu không thể đem giá trị quan của mình áp đặt lên người khác được đâu.”
Mokkun xoay người lại, ngửa mặt lên trời, cười khổ, tỏ vẻ muốn ngăn cản Masahiro, sau đó lại giương nanh múa vuốt với cậu.
“Nhưng mà Masahiro! Cậu nhìn nó đi, nhìn kỹ đi! Vẻ ngoài đáng sợ này! Thân thể khổng lồ này! Ma trơi màu lam bốc cháy phừng phừng này! Đạt chuẩn hoàn toàn! Chỉ còn thiếu mỗi khí phách của yêu quái thôi!”
“Rồi rồi~ —— Cởi bỏ trói buộc bất động, thả lỏng tâm tình, a bỉ la hồn khiếm!”
Liếc nhìn Mokkun còn đang thao thao bất tuyệt, Masahiro giải trừ phép thuật đang trói buộc con yêu quái xe kia.
Đột nhiên cảm thấy mình được tự do, yêu quái hoảng hốt. Masahiro liền phất tay:
“A, ngươi đi được rồi. Vừa nãy đuổi theo ngươi, thật xin lỗi nha.”
Kurumanosuke nhìn chằm chằm Masahiro, vô cùng cảm động, sau đó liên tục rũ màn cửa xuống, lạch cạch đi xa. Đây hẳn là cảnh “liên tục cúi đầu” giống như con người phải không?
Tay lái chỉ dài bằng một nửa xe bò bình thường, có lẽ là do nó có thể tự mình đi mà không cần bò kéo. Nhưng nếu vậy, sao còn cần phần tay buộc trâu bò để làm gì? Chẳng lẽ là nó muốn được xem là xe bò thật sao… Không đúng, rất có thể là do tâm lý có vấn đề rồi.
Tuy vậy, nó vẫn có kết cấu tương đối hợp lý —— Masahiro thầm khen ngợi cái vấn đề vụn vặt này.
Những đốm lửa ma trơi mà nó phát ra cũng đã biến mất, đường phố lại lần nữa chìm trong bóng tối.
Vừa nãy đuổi theo yêu quái, cứ cắm đầu chạy, nên giờ mình đang ở đâu, Masahiro cũng không rõ lắm, có lẽ phải đi thêm một đoạn nữa mới nhận ra chỗ quen thuộc.
“Nóng quá…”
Lấy tay áo bộ kariginu phe phẩy quạt, luồng gió ấm nóng nhẹ nhàng vỗ về làn da đã ướt đẫm mồ hôi.
Tuy đã là tháng bảy nhưng trời vẫn rất oi bức. Do địa thế, đường phố trong kinh thành luôn bị bao phủ bởi hơi nóng. Nếu là phía Bắc Saga hoặc các quý tộc thượng lưu có biệt thự ở đó, bọn họ đã sớm đi tránh nóng. Nhưng nhà Abe an phận thủ thường, lại dễ dàng thích nghi với cuộc sống, nên những chuyện như tránh nóng, không ai nghĩ tới bao giờ.
Hơn nữa, trời đã hơn hai tháng không mưa. Không khí thật khô ráo, mỗi lần đi lại đều cuốn theo bụi bặm.
“… Mùa hè cũng sắp hết rồi sao?”
Masahiro nhìn lên bầu trời, khẽ nói.
Vào đầu hè, Masahiro đã cử hành nghi thức gepuku, được ban chức, chính thức bước lên đường hoạn lộ, tạm biệt thời thơ ấu của mình gần hai tháng.
“Hôm nay vẫn không tìm thấy rồi…”
Mokkun đột nhiên xuất hiện bên Masahiro, nhẹ giọng than thở.
“Đúng vậy… Thật là, mình phải đi về…”
Quan sát vị trí các ngôi sao một chút, Masahiro có thể xác định được canh giờ và vị trí hiện tại.
Giờ đã vào giờ Sửu (1–3 giờ sáng).
Mùa hè đến, thời gian làm việc sẽ sớm hơn, dù giờ trở về thì cũng chỉ nghỉ được nhiều nhất hơn 15 phút.
Cho dù còn trẻ, mấy ngày liên tục lăn lộn như vậy cũng thật khó chịu nổi. Sức chú ý giảm sút, khó tập trung, thất bại tăng lên, đến cả những chuyện vốn rõ rành rành giờ cũng không nghĩ ra được.
Vào giữa tháng sáu, trong nội cung đã xảy ra một vụ hỏa hoạn. Trận cháy bùng phát đột ngột, không rõ nguyên nhân, thiêu rụi gần như toàn bộ điện Seiryō-den và hậu cung. Thiên hoàng hiện đã dời sang một nội viện khác. Tuy có nghi ngờ có người phóng hỏa, nhưng chân tướng vẫn chưa được làm rõ.
Nhưng Masahiro biết.
Trận hỏa hoạn đó là sự giãy giụa cuối cùng của một yêu quái. Bị quái vật ngoại lai truy đuổi đến đường cùng, nó đã lấy sinh mệnh làm cái giá để nổi lửa, truyền tin đến bạn bè mình.
Thông thường, yêu quái không bao giờ ra tay với nội cung — nơi do Thiên hoàng, hậu duệ của Thần Amaterasu, cùng âm dương sư bảo vệ. Miễn là không dùng thủ đoạn, nhân loại và yêu quái có thể cùng tồn tại trong cân bằng. Chính vì hiểu điều đó, chúng mới sống lặng lẽ ở nơi không ai biết đến.
Hỏa hoạn ở nội cung đã phá vỡ ước định muôn thuở ấy. Chúng đã xâm nhập nơi tuyệt không thể xâm phạm. Điều đó chứng tỏ tình thế hiện tại đã đến mức nguy cấp.
Quái vật ngoại lai đã len lỏi vào quốc gia này — không, là ngay trong kinh thành.
Mấy hôm trước đã cử hành nghi thức trừ tà mùa hè. Thiên hoàng đọc lời cầu nguyện, âm dương sư đem những ô uế chuyển vào hình nhân rồi thả trôi theo sông Kamo.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Masahiro làm người hầu, đứng một bên chứng kiến toàn bộ nghi thức.
Nếu hình nhân giấy kia thực sự có thể gánh vác hết ô uế, thì vì sao trong kinh thành vẫn còn đầy yêu ma quỷ quái hoành hành như vậy?
Những yêu quái trong Bách Quỷ Dạ Hành giờ trở thành con mồi của quái vật ngoại lai, khắp nơi bị bắt làm thức ăn.
Hơn nữa, còn có một hiện tượng đáng lo ngại: những yêu quái chưa từng xuất hiện trước kia, gần đây liên tục lộ diện.
Đó là những kẻ vẫn luôn ẩn mình, lặng lẽ ngủ say, chưa từng xuất hiện trong kinh thành.
Chúng đôi khi cắn nuốt con người, cuốn họ vào trong bóng đêm.
Masahiro vừa nãy chỉ cần nhìn thấy con yêu quái xe kia là lập tức đuổi theo cũng vì lý do đó. Nếu cứ do dự chậm trễ, chính mình có thể gặp nguy hiểm.
Đám quái vật ngoại lai kia dường như đã phá vỡ mọi trật tự và cân bằng của quốc gia này.
“… Thật không nghĩ tới…”
Masahiro khẽ thở dài.
Từ ngày Kyuki đào tẩu đến nay, Masahiro chưa từng ngơi nghỉ việc tu luyện, càng chăm chỉ đọc sách, tu tâm dưỡng tính, rèn luyện còn nghiêm khắc hơn trước kia rất nhiều.
Nhưng dù vậy, cậu vẫn cảm thấy bản thân không thể đánh bại đám quái vật ấy.
Cậu đang thiếu một điều gì đó.
Cảm giác nôn nóng luôn canh cánh trong lòng.
“… Rốt cuộc là gì chứ?”
Đúng lúc Masahiro đang nhỏ giọng lẩm bẩm.
“——A! Tìm được rồi. Là cháu trai!”
Từ một phương hướng khác vang lên tiếng gọi.
Masahiro theo phản xạ ngẩng đầu. Cùng lúc đó, Mokkun hoảng hốt nhảy vọt ra khỏi chỗ.
“Oa ——!!!”
Vô số yêu quái từ trên trời rơi xuống, đè bẹp Masahiro dưới chân. Rời xa nơi hỗn loạn, Mokkun nhẹ nhàng tiếp đất, đau lòng nhìn Masahiro bị ép thành tấm đệm lót.
“… Thật là một đứa nhỏ đáng thương…”
Bên dưới đống Zakki, vang lên giọng nói mơ hồ:
“… Mokkun, cậu lại chạy trốn…!”
“Xin hãy tha thứ cho tớ. Tớ chỉ là một lòng muốn bảo vệ bản thân mà thôi. Đây là phản ứng bản năng của cơ thể.”
“Khỏi lươn lẹo!”
Masahiro bật dậy từ dưới núi yêu quái. So với lần trước bị đè đến không nhúc nhích nổi, ít nhiều cũng có tiến bộ rồi.
Cậu la lối ầm ĩ với đám yêu quái nhỏ đang bám lấy mình.
“Thật là! Mấy người không cần đè người ta dẹp lép như vậy chứ!”
Nhưng bọn yêu quái chẳng thèm để ý, thi nhau leo lên bộ kimono của Masahiro.
“Nè nè, vậy chuyện sau đó thế nào rồi?”
“Tìm thấy những tên đó không?”
“Bọn ta chỉ có thể dựa vào cậu thôi!”
“Ta mới thấy bạn mình bị chém làm đôi đó.”
“Còn có người bị giết, ném xác nữa!”
“Thế mà hung thủ không để lại dấu vết nào, thật đáng sợ!”
“Cho nên…”
“Làm ơn đó, âm dương sư!”
Trên trán Masahiro đã hiện đầy gân xanh, nhưng cậu vẫn lặng lẽ lắng nghe, rồi thở dài sườn sượt.
Mỗi đêm, bọn này đều xuất hiện ngay lúc cậu chuẩn bị về nhà! Rõ ràng là có âm mưu sắp đặt từ trước.
Các yêu quái tụ tập lại, đè bẹp Masahiro, rồi đồng thanh: “Làm ơn đó, âm dương sư!”
Mokkun thì đã thành thói quen, cảm giác được hơi thở của chúng là trốn xa ba mét, lần nào cũng an toàn. Còn Masahiro, là mục tiêu chính, không lần nào thoát.
“Các ngươi không cần quá đáng như vậy! Tránh ra!”
Vừa nghe Masahiro hét, chúng liền nhảy lên, ẩn mình vào bóng tối.
Mỗi đêm đều có màn này, dường như đó là kiểu “động viên” đặc trưng của bọn chúng.
“Sao gần đây thấy cậu dễ cáu quá nha.”
“Ăn cá cơm đi~”
“A a, cá cơm rất hiệu quả nha~”
“Hay ăn cá mòi đi~ Thích không?”
Masahiro thành thật trả lời:
“A, ta thích cá mòi.”
Từ “cá mòi” vốn bị giới quý tộc chê là thấp kém, nhưng Seimei lại rất thích, nói là bổ dưỡng. Masahiro được dạy dỗ như vậy từ nhỏ, thêm hương vị ngon, nên cũng rất thích.
Cậu luôn khỏe mạnh là vì không kén ăn, lại vận động nhiều, chạy khắp nơi.
“Vậy là tốt rồi, phải gặm cả xương nữa nha!”
“Không sai, khỏe mạnh là quan trọng nhất ~”
“Ăn nhiều rau và cơm nữa ~”
“Tốt nhất uống chút rượu ~”
“Không được, còn quá sớm!”
“Tạm biệt, cháu trai của Seimei ~”
“Đừng có gọi ta là cháu trai!”
Hét giận dữ với đám yêu quái rút lui, Masahiro mặt đầy tức tối, quay lưng lại.
Tùy tiện chọn một con đường để đi tiếp, chắc rồi cũng sẽ đến nơi quen thuộc.
Masahiro bắt đầu cất bước, Mokkun nhanh nhẹn nhảy lên vai cậu, đôi mắt ráng chiều chăm chú nhìn cậu.
“… Sao vậy? Sắc mặt cậu tệ quá. Hôm nay nghỉ đi, đừng đi làm nữa.”
“Sao có thể thế được, đó là công việc của tớ mà.”
“Chỉ cần nói là trai giới là được rồi. Mọi người cũng vậy mà!”
“Tuy là thế… Nhưng ông nội và cha tớ đều ở đó, tớ không thể chơi mấy trò thông minh vặt đâu.”
Kỳ thực, cậu là người vô cùng nghiêm túc. Hơn nữa lại sống cùng Yoshimasa và Seimei, không thể lười biếng.
Bởi con trưởng Seimei là Yoshihira sau khi kết hôn đã dọn về nhà vợ, nên con thứ Yoshimasa sống tại nhà tổ của dòng họ Abe. Mẹ Masahiro là họ hàng xa nhà Abe, cũng là thanh mai trúc mã của cha cậu.
Trong bóng đêm chỉ có vài ngôi sao lấp lánh, Masahiro vẫn bình thản bước đi. Nếu là quý tộc yếu đuối, hẳn đã sợ hãi co rúm lại rồi.
“Masahiro, cậu không sợ bóng tối chút nào nha.”
Mokkun thốt lên. Masahiro thấy hơi lạ:
“Sao phải sợ? Tối thêm chút thôi mà?”
Mokkun khẽ run tai.
“Không, tuy cậu nói đúng… Nhưng hai người anh của cậu đều sợ bóng tối. Con của Yoshihira cũng vậy…”
Trẻ con thường sợ bóng tối. Dù đã lớn cũng hay tưởng trong bóng tối có gì đó ẩn nấp, nên mới sợ.
Không có đèn, không có ánh trăng, trong đêm đen kịt, người bình thường khó mà hành động. Dù có ám thị thuật, màn đêm vẫn là màn đêm.
“Tớ biết trong đó không có gì cả. Hơn nữa…”
Masahiro bỗng cười.
“Giờ còn có Mokkun ở bên tớ mà.”
Masahiro từ nhỏ đã không sợ bóng tối. Cho dù chỉ có một mình cũng không thấy sợ hãi, vì với cậu, bóng tối chẳng bao giờ chứa đựng điều gì mơ hồ.
Huống hồ bây giờ, Mokkun đang đứng trên vai cậu.
“À, ra là vậy ha? Đúng đúng, cậu giờ đâu còn một mình ~”
Masahiro nghĩ, cậu ấy chắc hẳn rất vui, nhưng không nói ra, chỉ nhìn quanh một vòng.
Nơi này… là đâu chứ?
Xung quanh toàn kiến trúc lạ lẫm. Trực giác của cậu vốn tốt, nhưng mệt mỏi khiến cảm nhận trở nên chậm chạp, thật phiền phức.
“—— Đúng rồi đúng rồi!”
Đột nhiên, một con Zakki rơi xuống trước mặt hai người.
“Đây là Đại lộ Sai Oji ở Ukyō. Hướng bên kia chính là Gojo Oji, nên hai người đi ngược đường rồi.”
Nhìn yêu quái đang ưỡn ngực tự hào, Masahiro và Mokkun có chút bất ngờ, chớp mắt.
“… À, thì ra vậy.”
“Làm phiền ngươi phải tới chỉ đường, thật ngại quá.”
“Không có gì, không có gì~”
Xua tay tỏ vẻ không cần để ý, yêu quái lập tức nhảy lên không trung.
“Tạm biệt, cháu trai của Seimei ~”
Nhìn theo bóng dáng nghênh ngang rời đi của nó, Masahiro giận dữ hét lên:
“Đừng có gọi ta là cháu trai ——!”
------
Chú thích:
Kurumanosuke:
Tsukumogami: Những vật dụng cổ xưa, sau nhiều năm, sinh ra linh hồn, thành yêu quái như gương cổ, dù cổ,…
"Cá mòi" và "tiện: Từ “cá mòi” tiếng Nhật phát âm là IWASHI, từ “tiện” phát âm là IYASHI.
Nhận xét
Đăng nhận xét