Chương 1
Màn đêm đen đặc như đang dần lan rộng khắp không gian.
Trong một khe núi sâu hoắm, nơi có rừng cây sam tươi tốt, xanh um.
Sự im lặng bao trùm tất cả. Trong bóng tối, chỉ mơ hồ vọng lại tiếng nước chảy róc rách.
Những đốm sáng bập bùng – đó là điệu nhảy của những con đom đóm. Dù mùa đã qua, nhưng chúng vẫn còn phảng phất chút lưu luyến, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, lay động.
Nơi đây là một chốn núi cao, cuối mùa hè rồi mà vẫn khiến người ta cảm thấy mát mẻ như trước.
Ngược lên đầu nguồn con suối mát lạnh, chẳng bao lâu sẽ thấy được cảnh đàn đom đóm bay múa.
Nếu đó là năm ngoái.
Còn bây giờ, dù có đi mãi về phía trước, cũng không còn thấy bóng dáng một con đom đóm nào.
Núi cao như bị nhuộm thành màu đen, bóng tối hắc ám lan tràn bốn phía.
Gió rít gào quất đến, sương mù phiêu tán khắp nơi, không khí nặng nề như đè ép lên da thịt.
Trong bóng tối, hiện lên một hai đốm sáng nhỏ. Chúng chớp tắt lập lòe, ánh lên sắc lạnh, lạnh băng và sắc bén.
Là đom đóm sao?... Không.
Những đốm sáng đó dần dần tăng lên về số lượng, lan rộng ra khắp xung quanh.
Đó là ánh mắt của một loài sinh vật nào đó.
Trong màn đêm, đủ loại sinh vật bắt đầu rục rịch, cựa quậy.
Những sinh vật ẩn mình trong bóng tối đen kịt ấy được gọi là "yêu quái".
Mười mấy, thậm chí hàng trăm cặp mắt, đều đang dán chặt ánh nhìn về cùng một hướng.
Nơi mà chúng đồng loạt hướng đến, có một con yêu quái — một con ma thú với vẻ ngoài đáng sợ.
Toàn thân nó nổi bật với những sọc vằn màu bạc và đen, sau lưng mọc ra một đôi cánh chim ưng.
Trên cái đầu to lớn có một chỗ lõm xuống, đỏ sẫm, máu vẫn không ngừng rỉ ra, chỉ nhìn thôi cũng biết đó là vết cắn của một sinh vật nào đó.
Mỗi lần đôi cánh dang ra lại vỗ xuống đất phành phạch.
Mình hổ, cánh ưng, tròng mắt bạc lạnh như băng, sắc bén như ánh trăng.
Đó là con yêu quái nguy hiểm đến từ nước ngoài, không lâu trước đây đã vượt biển từ một vùng lục địa xa xôi – nơi thần tiên và yêu quái cùng tồn tại – để trốn chạy đến đất nước này.
Tên của nó là Kyuki.
“… Các ngươi.”
Kyuki lẩm bẩm, như đang rên rỉ.
Chỉ trong chớp mắt, nó liếc sang miệng vết thương chưa khép lại trên đầu mình.
Mỗi lần nhìn thấy vết thương ấy, cơn phẫn nộ điên cuồng lại trào lên trong ngực con quái vật.
— Mi sợ sao, Kyuki? Thật chẳng ra gì…!
Tiếng cười nhạo không ngừng vang lên bên tai Kyuki.
Kẻ thù của nó, vì chiến thắng mà kiêu ngạo, đã cắn xé miếng thịt bị ngoạm đứt, thậm chí còn lấy chân trước giẫm đạp lung tung lên khối thịt vẫn đẫm máu tươi. Rồi dùng yêu lực vô cùng đáng sợ của mình, quét sạch toàn bộ đám yêu quái thuộc hạ của Kyuki.
Ở vùng đất đó, bọn chúng liều chết tranh đấu để giành lấy quyền thống trị lãnh địa. Để khống chế vùng đất ấy, rồi tiếp theo là kiểm soát các quốc gia trên đó, phát động chiến tranh.
Kyuki đã thảm bại.
Khoảng cách sức mạnh giữa hai bên là một trời một vực. Kyuki bị khắc lên dấu ấn vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Hơn nữa, nó không bị đối phương kết liễu. Nhân cơ hội, nó trốn thoát. Tưởng rằng mình sẽ chết, nhưng đối phương lại không giết nó — có lẽ vì cho rằng nó thậm chí không xứng để chết dưới tay mình.
Trong mắt yêu quái, loài người chỉ là lũ kiến yếu ớt. Kẻ thù của Kyuki lúc này hẳn đang từng bước tiến vào trung tâm quốc gia rộng lớn kia.
Các ngươi… các ngươi… bọn chúng… bọn chúng…
Mỗi khi nó cử động thân thể, máu lại rỉ ra từ miệng vết thương.
Đám yêu quái thuộc hạ co rúm người lại, nín lặng trước làn yêu khí cuồng nộ đang tỏa ra từ nó.
Ngay lúc đó, hai bóng dáng đáp xuống trước mặt Kyuki.
Là hai con yêu quái với đôi cánh lớn, vóc dáng cao ngang một người đàn ông trưởng thành. Ẩn mình trong bóng tối, hai sinh vật ấy chính là những con chim khổng lồ.
“… Thưa chủ nhân.”
Kyuki lập tức quay đầu nhìn chằm chằm hai sinh vật ấy.
Dưới ánh mắt Kyuki, thân hình ẩn trong đêm tối của chúng hiện rõ như thể đang đứng dưới ánh mặt trời.
Hai con chim quái dị cúi đầu chào, ánh mắt rực sáng.
“Thuộc hạ đã trở về.”
“Xin hãy thứ tội cho bọn thuộc hạ vì đã lâu không ở bên ngài.”
Một con có hình dạng như diều hâu, vằn đen, đầu bạc, mỏ đỏ — tên nó là Gaku.
Con còn lại toàn thân mang vằn vàng, phần đầu trắng, tiếng kêu vang như chim hộc — tên Shun.
Chúng vốn là thần tiên, sau khi phạm tội khiến Thiên Đế nổi giận, đã sinh lòng oán hận, cuối cùng lưu lạc, trở thành loài yêu quái khiến người ta khiếp sợ.
Gaku vỗ cánh mấy cái, nghiêm túc báo cáo với Kyuki:
“Thưa chủ nhân… Con yêu quái đó đã xâm nhập vào trung tâm nước Tống.”
Dù đã phải chạy trốn đến tận đây, Kyuki vẫn luôn sai thuộc hạ do thám tình hình của vùng đất kia. Giờ là lúc chúng vừa hoàn thành nhiệm vụ và trở về.
Shun đưa mắt nhìn quanh:
“Thưa chủ nhân, ngài sao vậy ạ? Khi bọn thuộc hạ không có mặt, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Gaku và Shun quay đầu nhìn về phía đám yêu quái đang chờ đợi.
Một con trong số đó đang từ từ tiến lên.
“Thật ra…”
Nó ấp úng, lẩm bẩm không thành lời.
Sự hiện diện của Gaku và Shun dần trở nên đe dọa, khiến con tiểu yêu muốn báo cáo cũng hoảng sợ đến không thể mở miệng.
Chỉ trong chốc lát, cả hai đã hiểu hết mọi chuyện.
Chúng giận dữ, quay lại nhìn Kyuki — thủ lĩnh của mình.
“Thật khiến người đau lòng…”
“Nếu chúng ta có mặt ở đây, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.”
Gaku đưa móng vuốt tóm lấy chân con tiểu yêu đang co rúm người.
Rồi nó đẩy con yêu quái nhỏ đó đến trước mặt Kyuki, cúi đầu:
“Thưa chủ nhân, dù cho như thế nào…”
Máu của Kyuki vẫn chậm rãi chảy ra, miệng vết thương chưa khép lại. Nó lạnh nhạt liếc nhìn, nhẹ nhàng nhấc móng trước lên, vỗ xuống đầu con yêu quái nhỏ. Phịch một tiếng, đầu nó liền vỡ nát.
Trong dòng máu đen ngòm trào ra, ký ức của con yêu quái vừa bị giết lần lượt hiện lên. Một đứa trẻ loài người, cùng một sinh vật không rõ là yêu ma hay thần tiên—bọn chúng đã nhận được câu trả lời từ máu của nó.
Thằng nhóc đó, tuy còn nhỏ... chẳng lẽ cũng là đạo sĩ?
“Ở bên cạnh ngài mà lại sơ suất như vậy... Tất cả những kẻ có mặt ở đây đều phải chuẩn bị tinh thần!”
Shun liếc một vòng. Đám yêu quái hoảng loạn, lùi lại như những gợn sóng lan ra.
“Gaku này... Nhưng mà, vết thương của chủ nhân không thể chỉ dựa vào mấy con kiến mà lành lại được.”
“À, Shun, ta biết chứ. Chính vì vậy mới cần bàn bạc biện pháp.”
Hai con yêu quái chim vỗ cánh phành phạch, nở nụ cười gian xảo.
Tên đạo sĩ nhỏ tuổi đó không chỉ đánh bại Gouetsu, mà còn cùng một kẻ nhân loại có thân phận không rõ ràng tạm thời đẩy lui chúng. Ban Ban đến cả một bé gái cũng không bắt được, chật vật trốn thoát suýt nữa mất mạng.
Một lũ sâu kiến, mà dám cản trở chúng ta—tội không thể tha!
“Thưa chủ nhân... Muốn chữa lành vết thương, quả nhiên vẫn phải dùng đến con bé đó.”
Shun gật đầu tỏ ý đồng tình.
“Con bé ấy đúng là cống phẩm xứng đáng với chủ nhân. Để chúng ta đi cướp về đi.”
Tiếng nói của Gaku và Shun đan vào nhau, nhưng một loạt giọng nói sợ hãi cũng gấp gáp vang lên:
“Xin đợi một chút!”
“Không thể dễ dàng thành công đâu…”
“Đám nhân loại đáng ghét đó, biết đâu lại đến ngáng đường.”
Sau lưng Gaku và Shun, tiếng xì xào của đám yêu quái càng lúc càng lớn.
Ở quốc gia chúng đang chiếm cứ, tuy cũng có đạo sĩ, nhưng để có sức mạnh đủ khiến người ta kinh sợ như vậy, phải mấy trăm năm mới xuất hiện một người.
Hai con điểu yêu phá lên cười.
“Nói gì vậy… Chúng ta phải tốn thời gian dàn dựng một màn kịch…”
“Sau đó, chính là để thân thể chủ nhân phục hồi như trước.”
Để làm được điều đó, phải có được con bé kia!
Hình ảnh hiện lên trong dòng máu đen chính là Akiko, con gái trưởng của kẻ quyền lực nhất quốc gia—Fujiwara no Michinaga.
Vết thương của Kyuki là do một con yêu quái mạnh không kém gây ra. Dù có nuốt bao nhiêu người thường, vẫn không thể khiến nó hồi phục hoàn toàn.
Vì thế, không thể thiếu một thân thể có linh hồn cao quý.
Đúng vậy, giống như cô gái kia.
“À, đúng rồi…” Gaku như vừa nghĩ ra điều gì thú vị, mở miệng nói:
“Ăn sạch thịt, xương, nội tạng của cô ta, uống cạn máu cuối cùng, sau đó để một đứa trong chúng ta khoác lên lớp da của cô ta mà đóng giả—thế nào?”
“Ừm, không tồi. Cha cô ta đang là trung tâm quyền lực của đất nước này. Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ được dâng lên cho hoàng đế. Nếu có thể lừa được hoàng đế, thì quốc gia này chẳng mấy mà rơi vào tay chúng ta…”
“Ý này không tệ, không tệ…”
Gaku cười khanh khách, hòa với tiếng cười the thé, khó nghe của Shun. Trong khu rừng rậm rạp xanh um, vang lên tiếng vọng đáng sợ.
Kyuki nheo mắt, đặt cằm lên chân trước, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô gái đó, trời sinh đã mang vận mệnh trở thành vợ của vua. Gánh vác số mệnh làm vợ, làm mẹ của vua, rồi trở thành bà tổ của hoàng tộc.
Linh hồn nàng hẳn mang theo sự mát lạnh và cao quý. Chỉ cần nuốt nàng, vết thương sẽ lập tức lành lại, toàn thân tràn ngập sức mạnh xưa nay chưa từng có.
Kyuki nhe răng.
“…Cứ làm theo ý các ngươi đi. Ta mệt rồi…”
Vết thương mãi không lành đang dần khiến yêu lực của Kyuki suy yếu. Vài ngày trước còn bị tấn công, khiến vết thương trở nên trầm trọng hơn.
Kyuki tham lam muốn nghỉ ngơi, không cho phép bất cứ thứ gì xung quanh tiến vào.
Nó tạo nên một bức tường vô hình, rồi chìm vào giấc ngủ.
Hình bóng của chủ nhân biến mất sâu trong kết giới.
Cảm nhận được hơi thở của Kyuki đã hoàn toàn bị ngăn cách, đám yêu quái xung quanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Kyuki—con yêu quái từng tuyệt đối thống trị thời cổ đại—dù bại trận và lưu lạc tới quốc gia này, nhưng sức mạnh của nó vẫn khủng khiếp.
Một con yêu quái lấy chân trước từ từ xới đất.
“Nếu vết thương của chủ nhân lành hẳn… liệu có quay về đại lục không?”
Dù bị thương, yêu lực của Kyuki vẫn đủ khiến hai con yêu quái đáng sợ như Gaku và Shun trung thành tuyệt đối.
Kyuki—con yêu quái sinh ra từ thời khai thiên lập địa.
Vết thương khó lành của nó là do một con yêu quái khác—sức mạnh ngang ngửa Kyuki—gây ra. Sinh vật đó từng hủy diệt vài vương triều nơi đại lục, hiện đang chuẩn bị tiến vào trung tâm nhà Tống.
“Không cần hoảng loạn đến vậy…”
Đợi đến khi nắm được quốc gia này trong tay, có được sức mạnh ngang ngửa đối phương, rồi quay về cũng chưa muộn.
Hơn nữa, giữa cuộc tranh đoạt của loài người, chừng nào mặt đất chưa bị nhuộm đỏ máu tươi, Kyuki sẽ chưa thể thỏa mãn.
“Nhân loại vẫn chưa đáng để sợ…”
“Ngài Tả đại thần…”
Tiếng lẩm bẩm của Gaku và Shun bị bóng đêm nuốt trọn.
Không sai! Chỉ cần đánh bại được con yêu quái chín đuôi đáng sợ ấy, dù tốn bao nhiêu thời gian… cũng rất xứng đáng.
-------
Chú thích:
Shun (chim Tuấn) trong Sơn Hải Kinh:
Gaku (chim Ngạc) trong Sơn Hải Kinh:
Đoạn trích trong Sơn Hải Kinh về hai con yêu quái này:
“Lại hướng tây bắc 420 dặm là Chung Sơn. Con (của thần Chung Sơn) là Cổ 鼓, dạng nó là mặt người mà thân rồng, nó cùng với con Khâm (欽, loài chim lớn) giết thần Bảo Giang ở mặt nồm núi Côn Lôn 昆仑, Thiên Đế bèn giết nó ở phía đông Chung Sơn gọi là Dao Ngạn 瑶岸, Khâm (chim lớn) hóa làm con chim Ngạc lớn, dạng nó như chim diều hâu mà vằn đen đầu trắng, mỏ đỏ mà móng cọp, tiếng nó như chim hộc gáy buổi sớm, thấy được thì có chiến loạn to. Cổ cũng hóa làm con chim Tuấn 鵔, dạng nó như cú tai mèo, chân đỏ mà mỏ thẳng, vằn vàng mà đầu trắng, tiếng nó như chim hộc, thấy được thì xóm làng đại hạn (hạn hán lớn).”
Nhận xét
Đăng nhận xét