Chương 7

Lúc Masahiro và Mokkun trở lại nhà Abe thì đã qua giờ Tuất (giờ Tuất là từ 19h–21h) một chút.

Thấy con mình mệt mỏi rã rời, bà Tsuyuki vội vàng ra đón, vô cùng hoảng hốt.

“Masahiro, con không sao chứ? Đi đại nội lâu vậy còn không trở về, mẹ rất lo.”

Tuy trong lòng dậy sóng vì lo lắng, bà vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng đưa tay sờ lên trán con trai.

“Chắc là con quá mệt rồi. Mẹ đã chuẩn bị cơm tối, con có muốn ăn không?”

“Dạ có chứ… Bụng con xẹp lép rồi…”

Masahiro ngồi phịch xuống sàn, kiệt sức. Mokkun ở cạnh liền cổ vũ:

“Cố lên nào, đứng dậy đi, cơm tối ngay trước mặt rồi. Masahiro cố lên!”

“Ừ!”

Gắng gượng đứng dậy, Masahiro lắc lư bước vào nhà. Mokkun nhìn theo bóng cậu, nhẹ nhàng thở dài.

Ngay sau đó, giọng nói đầy quan tâm của Tsuyuki vang lên:

“…Tuy có ngài Mokkun đi cùng thì mẹ cũng yên tâm phần nào, nhưng nhìn dáng vẻ con như vậy… Tốt nhất là nên chuẩn bị thêm ít món để con bồi bổ sức khỏe…”

“Ừ, cũng tốt. Mà ta có nói thì ngươi cũng đâu nghe được…”

Lát nữa phải nhờ Yoshimasa chuyển lời vậy.

Khi Mokkun đang nhanh chân đuổi theo Masahiro, thì bất ngờ chạm mặt Seimei.

Thấy Mokkun có vẻ mỏi mệt, Seimei khẽ nhíu mày, xòe cây quạt trong tay ra, rồi lại gấp lại cái “roẹt”.

“… Ăn tối xong, bảo Masahiro đến chỗ ta một chút…”

“Hiểu rồi.”

Mokkun vừa lách qua cạnh ông vừa trả lời thì Seimei gọi giật lại:

“…Guren, ngươi sao vậy?”

Lưng Mokkun khẽ run lên, nhưng vẫn không quay đầu. Seimei không để ý, tiếp tục hỏi:

“Tâm trạng Seiryuu cũng không tốt… Các ngươi đã cãi nhau à?”

Giọng ông dần trầm xuống. Mokkun quay đầu lại, vẫn đưa lưng về phía Seimei.

“Không hẳn là vậy. Chỉ là… ta sơ suất, để kẻ địch kéo vào kết giới. Đây là lỗi của ta, không liên quan đến Masahiro.”

Seimei chớp mắt một cái.

Một lát sau, ông dịu dàng nói:

“Guren à… tha thứ cho Seiryuu đi. Hắn lúc nào cũng ngoan cố như vậy…”

“Ngược lại chứ. Người đáng trách là ta. Seiryuu nói cũng không sai. Ta thực sự không xứng đáng tiếp tục làm Shikigami…”

“Thật là… Lại lôi chuyện cũ ra nữa…”

Seimei xòe quạt, giấu đi nụ cười khổ, ánh mắt dịu lại:

“Bây giờ đã có Masahiro rồi. Với tấm lòng lương thiện đó, một ngày nào đó, ngươi sẽ có thể buông xuống tất cả…”

“Không… chuyện đó… e là không thể.”

Mokkun quay lưng về phía ông, đáp khẽ, rồi khuất bóng vào sâu trong nhà.

Seimei khẽ thở dài, rồi trở về phòng mình.

Thần tướng Seiryuu đang khoanh tay tựa vào cột, lặng lẽ đứng đó. Ánh mắt vẫn lạnh như băng, nhưng khi nhìn Seimei thì đã dịu đi đôi chút.

“Ngươi vừa đi xem tình hình của Masahiro và Guren về à? Cảm thấy thế nào?”

Nghe vậy, Seiryuu khẽ nhíu mày.

“…Thằng nhóc đó thì làm được tích sự gì…”

Giọng nói trầm thấp, khác hẳn Guren, mang theo vẻ lạnh nhạt như ánh mắt của anh.

“Ngươi nói sự tình… Là chuyện gì?”

Seimei ngồi xuống, khom lưng mở chồng sách trên bàn. Seiryuu nói tiếp:

“Lúc chạng vạng, thằng nhóc đó và Touda đều rơi vào bẫy kẻ địch. Tới khi hoàn toàn tiến vào không gian khác mới phát hiện… Đó là người kế nghiệp của ngươi sao, Seimei?”

“Không sai.”

Seimei bình thản khẳng định, mỉm cười.

“Đó là người nối nghiệp duy nhất của ta. Ta từng nói rồi. Guren cũng vì điều này mà ở lại bên cạnh Masahiro.”

Seiryuu buông tay xuống, đôi mắt băng giá bùng cháy ngọn lửa xanh trắng.

“Seimei, ta không thể thừa nhận điều đó. Chủ nhân của ta chỉ có một — Abe no Seimei! Bắt ta đi theo thằng nhóc vô dụng đó? Không thể nào!”

“Tuy chưa phải bây giờ… Nhưng ta sắp phải nghênh đón thiên mệnh rồi… Ngươi chỉ cần hứa sau này thôi, thật là khó chiều…”

Seimei ngẩng lên, ánh mắt mơ hồ nhìn trần nhà. 

Seiryuu lãnh đạm nói:

“Đến lúc đó, ta sẽ vứt bỏ thân phận Shikigami, trở lại thế giới của mình.”

Mộc tướng Seiryuu, có thuộc tính là ‘Phúc trợ’. Nhưng điều đó hoàn toàn trái ngược với tính cách của anh. Tên anh mang chữ ‘Thủy’, nên cũng có thuộc tính nước.

Cùng Touda như nước với lửa, hai người căn bản không thể hòa hợp.

Seimei thở dài bất lực.

Thực ra, từ khi cả hai trở thành Shikigami của ông, Seiryuu đã cố chấp ghét bỏ Touda. Và chuyện năm đó là ranh giới định đoạt tất cả.

“Ta sẽ không tha thứ cho Touda… Người mà Touda thừa nhận, ta không thể tin tưởng!”

“Seiryuu. Shouran… Chẳng lẽ cái tên đó chỉ mình ta được gọi sao?” 

“Dài dòng!”

Ném lại một câu, Seiryuu lập tức biến mất.

Seimei không phải không hiểu lòng Seiryuu. Anh là kẻ cương trực, ngoan cố, nhưng trong trái tim lạnh lẽo ấy, lại ẩn chứa cơn cuồng lưu như dòng nước dữ dội.

Vì vậy, ông luôn mong Seiryuu giữ được sự bình thản, tựa như bầu trời chạng vạng tĩnh lặng mà trầm mặc.

Seimei chống cằm lên bàn, khuôn mặt đầy vẻ buồn bực.

Một thần tướng ẩn mình khẽ thì thầm:

“Xin ngài lắng nghe Seiryuu đi.”

“…Nếu là Touda nói thì sao?”

“Chúng ta cũng cảm thấy… khó có thể tha thứ cho Touda.”

Giọng nói ấy vừa trầm ổn, vừa thanh thoát.

Ngay khoảnh khắc đó, một thiếu nữ dịu dàng với mái tóc bạc dài đến lưng hiện ra.

Nàng vận y phục như nữ thần trong đền thờ, tay đeo vòng ngọc thạch trong suốt, đôi mắt màu xanh lục sẫm, long lanh như nước.

Đó là Thủy tướng Tenkō trong mười hai thần tướng. Dù ít khi hiện thân, nhưng thật ra nàng luôn ở bên Seimei.

Quỳ một gối bên ông, nàng điềm đạm nói:

“…Chuyện này ở thế giới loài người đã là rất lâu, nhưng với chúng ta thì như vừa xảy ra hôm qua. Việc ngài còn có thể ngồi đây… e là chỉ nhờ may mắn…”

“Thần tướng cũng tin vào may rủi sao? Đây không phải may rủi, mà là thiên mệnh… Nhưng thiên mệnh của ta cũng sắp tận rồi…”

“Ngài Seimei!”

Giọng nói xen lẫn trách móc.

Vị nhân loại được thần tướng công nhận này, thật sự lúc nào cũng khó đoán.

“Tenkō, mọi sinh vật đều sẽ thay đổi.”

Trên thế gian này, không gì vĩnh viễn bất biến.

Chỉ cần một cơ hội nhỏ nhoi, tư tưởng con người cũng sẽ đổi thay.

Theo thời gian, cây cối hay hoa trái đều thay hình đổi dạng. Nhân tâm cũng vậy. Dù không phải nhân loại, thần linh cũng không ngoại lệ.

“Chắc vậy đi…”

Seimei khẽ cười, bất đắc dĩ.

“Nói vậy chứ, Seiryuu lúc đầu cũng hay lắm… Từng tuyên bố nhất quyết không phục tùng nhân loại.”

Nhưng cuối cùng vẫn thay đổi.

Thời gian làm biến chuyển lòng người. Một ngày nào đó, hắn cũng sẽ hiểu và thừa nhận Masahiro.

“Guren cũng vậy… Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, cứ lặp đi lặp lại… Chỉ cần còn trái tim, thì sẽ biết đau. Các ngươi chẳng lẽ nghĩ Guren hoàn toàn không cảm nhận gì sao… Nếu thật sự nghĩ vậy, thì nên thay đổi cái nhìn đi… Các ngươi sai rồi.”

Seimei… là người có một linh hồn thiện lương như thế.

Bản tính trời sinh là gì chứ? Đó chỉ là một phần của Guren mà thôi.

“Xin hãy truyền lời đến những người không có mặt. Người kế nghiệp của ta… chỉ có thể là Masahiro. Ngoài nó ra, không ai khác có thể đảm đương được. Rồi sẽ có một ngày, nó chứng minh cho các ngươi thấy.”

Tenkō lặng lẽ hành lễ, rồi biến mất.

Còn lại một mình, Seimei đưa tay xoa huyệt Thái Dương.

“Tương lai của con… chắc sẽ nhiều tai ương đây…”


Lúc này, bữa tối đã xong, Masahiro cùng Mokkun xuất hiện.

“Ông nội tìm con sao?”

Chỉ liếc một cái là thấy rõ sự cảnh giác hiện lên trong mắt cậu. Biểu cảm dễ đoán ấy của Masahiro thật khiến người ta thích thú.

Seimei phe phẩy cây quạt, chỉ về chiếc đệm trải bằng hương bồ.

“Ngồi xuống đó đi.”

Masahiro ngồi xếp bằng, Mokkun thì nằm bên cạnh, chiếc đuôi trắng nhẹ nhàng ve vẩy.

“Con đã hỏi chuyện của tiểu thư Akiko chưa?”

Masahiro không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu. Quả nhiên là chuyện đó...

Phải bắt đầu từ đâu đây?

Suy nghĩ một lúc, Masahiro chậm rãi lên tiếng:

“Tóm lại, con đã cường hóa kết giới xung quanh Điện Higashi Sanjo-dono trước, rồi mới tới phủ đệ ở Bandai-dori…”

Mẹ của Keiko là người tiếp đón Masahiro, với gương mặt tái nhợt, tiều tụy. Dù mới chỉ xem sơ thư của Akiko, bà vẫn dễ dàng cho Masahiro vào trong. Có lẽ, Akiko đã từng nói qua rằng “sẽ nhờ đến âm dương sư” rồi.

“Xin cậu nhất định phải cứu lấy Keiko…”

Mẹ của Keiko không ngừng lặp lại câu nói ấy, nước mắt lặng lẽ lau bằng tay áo. Masahiro chỉ có thể im lặng gật đầu.

Chướng khí dày đặc bao phủ khắp phủ đệ, đáng sợ và ngột ngạt. Ngày ngày bị luồng khí độc ấy xâm nhập, thân thể sao có thể không suy yếu?

Keiko sống trong đối phòng phía tây. Để thông thoáng, cửa sổ được mở, rèm cửa theo gió đong đưa. Bình phong khẽ lay, hoàng hôn kéo theo cơn gió ẩm ướt len lỏi vào phòng. So với việc không có gì, thế này có lẽ vẫn tốt hơn… nếu như đây là tình trạng bình thường.

“Xem ra trực giác của Akiko là đúng…”

Masahiro lẩm bẩm, Mokkun đứng trên vai cậu cũng lặng lẽ gật đầu. Từ lúc vào đây, nó đã căng thẳng đến không thể thả lỏng.

“Có thứ gì ở đây…”

Mokkun khẽ nhắc vào tai Masahiro. 

"Cái gì chứ?" Masahiro hỏi lại.

Luồng chướng khí vây quanh phủ đệ này, không khác gì thứ mà họ vừa gặp trên đường.

Bước vào đối phòng, lớp chướng khí dày đặc khiến Masahiro gần như ngạt thở. Qua tấm bình phong, vừa trông thấy dung mạo tiểu thư Keiko, cậu liền hít sâu, mắt khẽ híp lại.

Gương mặt hốc hác, tóc tai rối bời, khí sắc ảm đạm. Làn da tái xám, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi, hệt như một bệnh nhân sắp lìa đời. Nhưng Keiko này… chính là người cậu đã gặp lúc nãy trên đường.

Có thứ gì đó đang xúi giục Keiko, muốn lôi kéo nàng vào vòng xoáy hắc ám…

Ra khỏi phòng, Masahiro nói với mẹ nàng:

“Các người tốt nhất nên cầu nguyện đức Phật phù hộ… Chỉ cần ác linh bị tiêu diệt, tiểu thư nhất định sẽ hồi phục.”

Nghe đến đó, mẹ Keiko bật khóc, quỳ rạp xuống trước bình phong, hai tay ôm mặt.

“A a, xin cậu… Xin cậu nhất định phải cứu lấy Keiko! Đứa trẻ này thật quá đáng thương…”

“Nghe nói vị quý tộc từng có hôn ước với nàng lại thay lòng, cưới một tiểu thư quý tộc khác. Vì chuyện đó, Keiko buồn bã mà sinh bệnh, để quái vật ngoại quốc thừa cơ nhập vào. Có lẽ là…”

“Có lẽ?” – Seimei nhướng mày hỏi lại.

Masahiro khẽ gật đầu. Dường như Seimei vừa sực nhớ điều gì, im lặng trong chốc lát. Masahiro không lên tiếng, chỉ lặng chờ ông nội nói tiếp.

Seimei khép cây quạt lại, ánh mắt chùng xuống.

“—— Mà này, Masahiro…”

“Gì ạ?”

“Giữa trưa nay, con đã dùng pháp thuật hù dọa một vị quan viên, đúng không? Con nghĩ gì khi làm vậy?”

Masahiro lặng thinh. Không ngờ ông nội lại nhắc tới chuyện đó — và lại còn biết nữa! Chắc là dùng Thiên Lý Nhãn rồi, cái gì cũng thấy!

“A… Không phải… cái này… cái kia… có chút…”

Khó nói lắm! Đám người đó dám nói xấu Seimei, nên cậu với Mokkun mới tức giận mà dạy dỗ họ một chút! Nhưng nếu kể ra, lão gấu mèo này thể nào cũng vênh mặt đắc ý.

Mà lạ thật… Sao mình lại giận? Bình thường mình cũng hay gọi ông là "lão già gian xảo", vậy mà nghe người khác nói, lại tức đến không chịu nổi. Mâu thuẫn thật đấy. Nghĩ lại thì, đáng ra lúc đó cứ mặc kệ là xong, đâu đến mức bị ông nội răn dạy thế này. Còn chẳng được chợp mắt, lát nửa đêm lại phải đi tuần...

Masahiro im lặng, Seimei thở dài rõ to, có vẻ cố tình.

“Masahiro à… Tuy con đang trong độ tuổi nghịch ngợm, nhưng đem âm dương thuật ra dọa người, con không thấy là sai sao?”

“… Dạ đúng ạ.”

“Đúng không? Con nghe kỹ đây. Pháp thuật của chúng ta là để trợ giúp con người. Thỉnh thoảng cũng có thể giúp đỡ yêu ma, thần linh gặp khó khăn, nhưng đó chỉ là trường hợp đặc biệt.”

“… Vâng, con hiểu.”

“Vậy mà con lại làm chuyện như thế ở nơi quan trọng như đại nội… Là ông nội dạy dỗ không nghiêm sao? Trước kia con còn là cái đuôi nhỏ theo ông cơ mà…”

“… Đúng…”

“Còn từng nói muốn giúp đỡ ông, ba tuổi đã năn nỉ học âm dương thuật.”

“Con từng nói thế sao?” – Masahiro hỏi lại theo phản xạ.

Seimei lập tức giả bộ như muốn khóc.

“Dù thất bại bao nhiêu lần cũng không bỏ cuộc… Ông cứ tưởng con là đứa có chí khí...”

“… Thật luôn hả?” – Masahiro nhíu mày, gân xanh nổi lên.

Mokkun đứng cạnh nhìn cả hai, đổ mồ hôi lạnh. Seimei cứ như cố ý biến Masahiro thành trò tiêu khiển, lải nhải không ngừng. Nhưng Masahiro lại phản ứng thật đến tội.

“Masahiro à… Ông nội đau lòng lắm con. Không biết chừng một ngày nào đó ông sẽ đột ngột ra đi… Con vẫn cứ như vậy…”

“Xùy xùy… Toàn nói gở!”

Ngửa mặt nhìn trần nhà, Masahiro tức tối.

“Thật xin lỗi. Con đã dùng phép thuật không đúng chỗ. Từ nay về sau con sẽ cẩn thận, tuyệt đối không tái phạm!”

Từ giờ, dù ai có nói gì, mình cũng sẽ không nổi giận nữa! Tức giận chỉ khiến bản thân mệt mỏi thôi! A —— tức chết mất!

Masahiro gào thét trong lòng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh, cúi chào rồi trở về phòng.

Nhìn theo bóng lưng cậu, Mokkun ủ rũ hẳn đi.

“Nè nè, Seimei, ngươi nói kiểu đó, thằng nhóc kia về phòng thể nào cũng đập phá cho mà coi! Hậu quả để ngươi tự giải quyết đấy!”

“A ~ a ~ Guren à, không sao đâu. Masahiro cũng cần phải bùng nổ một chút, không thì ấm ức mà chết mất.”

“… Ngươi lải nhải như vậy chẳng phải đang lấy Masahiro làm trò vui sao?”

Seimei không đáp. Chỉ khẽ cười.

“Tóm lại, giờ cứ cầu nguyện đã. Cuối cùng thì cũng không biết có ích gì không. Thật sự cảm thấy mình đang bị cuốn vào một thứ gì đó…”

“Không gì đáng sợ và đáng buồn bằng tình cảm của phụ nữ…”

Seimei rút một quyển sách trên bàn, lật vài trang sột soạt rồi lại khép lại. Không phải để đọc, chỉ là thói quen.

“Guren… xin ngươi… đừng để chuyện của Seiryuu trong lòng nữa…”

Ánh mắt Mokkun thoáng chững lại. Seimei khẽ vuốt đầu nó, mỉm cười.

“Ta đã quên từ lâu rồi… Sao các ngươi cứ như vậy…”

“… Dối trá. Làm gì quên được chứ…”

Giọng Mokkun run nhẹ. Nụ cười của Seimei càng rõ ràng, bàn tay xoa đầu cũng mạnh hơn.

“Masahiro chắc đang phát cáu rồi. Giờ là lúc ngươi đi dọn dẹp hậu quả đó.”

Seimei vỗ nhẹ lên lưng Mokkun, thúc giục. Mokkun ỉu xìu đi ra ngoài.

Hình dạng nhỏ bé với bộ lông trắng giúp Guren hành động dễ dàng hơn. Vì vậy, từ khi chọn ở bên Masahiro, anh đã quyết định duy trì hình dạng Mokkun.

Ở dạng này, Guren chỉ phát huy được một phần mười sức mạnh. Chỉ khi thực sự cần thiết, anh mới trở lại hình dạng thật — đó là lựa chọn của chính anh.

Và tuyệt đối không được tháo chiếc vòng trên trán.

Chiếc vòng ấy là phong ấn do Seimei đặt, cũng là hy vọng để Guren tự khống chế sức mạnh hủy diệt của mình.

Ngọn lửa cháy dữ dội xé tan bầu trời, biến đất thành máu, đó là địa ngục nghiệp hỏa, đủ để thiêu rụi mọi thứ. Phải ngăn chặn ngọn lửa ấy — đó là trách nhiệm Seimei chấp nhận khi thu nhận Touda làm Shikigami.

Đến tận bây giờ, ký ức ấy vẫn chưa phai nhòa.

Tiếng gào thét trong đau đớn. Xen lẫn là tiếng rít đầy phẫn nộ.

—— Không thể tha thứ…

Sẽ không có lần thứ hai. Nếu ngày đó xảy đến, ta sẽ tự tay tiêu diệt Touda…

Đó là cảm xúc mãnh liệt mà một người điềm tĩnh như Seiryuu từng bộc lộ. Lần đầu tiên, Seimei được thấy nội tâm chân thật của vị thần tướng ấy.

Mười hai thần tướng vừa là Shikigami, vừa là bạn. Chính vì thế, Seimei mới hy vọng có thể để họ ở lại bên Masahiro.

“Xem ra… chuyện này không hề dễ dàng rồi…”

※※※※※

Masahiro quay về phòng, nổi trận lôi đình đúng như dự đoán.

“Nhưng —— a ——!”

Lần này, cậu không ném chăn màn gối đệm nữa, mà lại cầm quần áo quay vòng vòng khắp nơi, vừa đi vừa la hét om sòm.

“A ——! Tức chết đi được! Bị mấy chuyện mình đã quên từ đời tám hoánh nào đẩy vào ngõ cụt! Mấy chuyện xưa lơ xưa lắc đó lôi ra nói làm gì chứ!”

“… Masahiro, bình tĩnh lại một chút đi!”

Được rồi, hít thở sâu nào.

Nghe lời Mokkun khuyên nhủ, Masahiro hít một hơi đầy căng lồng ngực, sau đó như muốn trút sạch mọi bực dọc trong lòng, cậu thở hắt ra rồi buông bộ kimono xuống.

“Tớ không nên để tâm mấy lời của mấy ông quan đó làm gì!”

“Thôi, chuyện cũng qua rồi mà.”

Nheo mắt lại, Mokkun cười khổ.

Seimei có lẽ cũng đã hiểu vì sao Masahiro lại dùng ảo thuật để hù dọa đám quan lại kia.

Thật là! Rõ ràng trong lòng vui như mở hội, nói thẳng ra chẳng phải tốt hơn sao! Còn bày trò trêu chọc Masahiro, làm cháu mình giận đến sôi máu… tốt tính dễ sợ thật đấy. Masahiro gọi Seimei là “lão gấu mèo”, xét cho cùng cũng chẳng sai chút nào.

Hơn nữa, dạo gần đây Masahiro cũng ít khi gọi ông nội bằng cái tên đó.

Có lẽ từ khi vào Âm dương liêu, cậu đã thật sự cảm nhận được công lao của đại âm dương sư Abe no Seimei, và cả sự kính nể mà đám quan lại trong liêu dành cho ông.

Đối với Masahiro, dù Seimei có gian xảo đến đâu, thì ông vẫn luôn là âm dương sư đệ nhất thiên hạ.

Nhưng dù lý trí thừa nhận điều đó, thì cảm xúc lại chẳng dễ kiểm soát như thế — nhất là với một người dễ bốc đồng như Masahiro.

“Cứ chờ đấy, lão già thối tha! Ta nhất định sẽ vượt qua ông!”

Masahiro gào lên, mắt ánh lên những tia lửa giận. Đôi mắt đen nhánh ấy sáng rực, đầy quyết tâm. Chừng nào còn giữ được ánh mắt ấy, thiếu niên Masahiro tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Cậu có tiềm năng vô tận, chỉ cần được mài giũa một chút, nhất định sẽ trở thành viên ngọc quý giá nhất.

Con cái của Yoshihira, cũng như những người con khác của Yoshimasa, dù rất kính trọng Seimei, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc vượt qua ông. Ngay từ đầu họ đã cho rằng đó là chuyện bất khả thi và sớm từ bỏ.

“… Được lắm.”

Có lẽ sau khi trút hết cơn giận, tâm trạng Masahiro đã khá hơn. Cậu đứng phắt dậy, vui vẻ nói:

“Đi thôi, chúng ta đến phủ nhà Keiko nào.”

Masahiro tháo chiếc mũ ô-sa mình vẫn nghiêm túc đội, cột tóc lên, cởi bộ noshi mặc khi đến Âm dương liêu làm việc, thay bằng bộ kariginu xanh biển để dễ di chuyển trong đêm tối. Sau đó, cậu đeo đôi găng tay đen, lấy những lá bùa trên bàn sách kẹp trước ngực.

Mokkun đứng dậy bằng hai chân sau, vươn hai chân trước để giãn gân cốt.

“Mokkun, tớ thắc mắc từ lâu rồi… Sao cậu cứ phải làm mấy động tác khởi động này chứ?”

“Khởi động rất quan trọng đó nha! Lỡ đến lúc nguy cấp mà bị chuột rút thì mất mặt lắm!”

“Chà, rõ ràng chỉ là một con mononoke…”

“Tớ không phải mononoke!”

Mokkun lập tức phản đối, hất cằm đầy kiêu hãnh.

“Tớ có khởi động hay không thì không sao, nhưng cậu thì phải nghiêm túc lên đấy, cháu trai của Seimei.”

“Đừng có gọi tớ là cháu trai!”

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, như bắn ra tia lửa điện.

Masahiro chợt như nhớ ra điều gì đó. Cậu lấy chiếc túi thơm Akiko tặng, xỏ vào một sợi dây dài rồi đeo lên cổ. Lập tức, hương già la nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian.

“… Tớ mang theo vì nó có thể trừ tà thôi đó.”

Masahiro quay đầu lẩm bẩm một câu, Mokkun ngây thơ đáp:

“Tớ có nói gì đâu mà…”

“Ách…”

Thấy Masahiro nghẹn lời, Mokkun cười gian xảo. Chỉ nhìn mắt là đoán được Masahiro đang nghĩ: chết rồi, giờ nói gì cho đỡ quê đây?

Masahiro chớp chớp mắt, rồi bất ngờ túm cổ Mokkun kéo lại gần mình. Cậu ngồi bệt xuống, đè hai chân sau của Mokkun xuống.

“Oa?”

Mokkun nhận ra Masahiro đang làm gì đó, nhưng bị đè nên không nhúc nhích được. Một lát sau, Masahiro vò đầu Mokkun rối tung.

“Gì vậy nè? Làm cái gì vậy?”

Mắt trợn tròn nhìn Masahiro, tay chân giãy giụa, Mokkun bỗng cảm thấy có mùi hương già la tỏa ra ngay cổ mình.

Masahiro buông cậu ra.

“Cái quái gì vậy?”

Mokkun lắc cổ, quay lại nhìn, thì thấy Masahiro đang thắt chặt miệng túi thơm. Sau khi buộc nút, cậu đeo nó lên cổ, giấu vào trong lớp áo, rồi cười ha hả:

“Vì đây là hương trừ tà mà. Còn là già la hương cực kỳ quý giá nữa đấy, tớ chia cho cậu một ít đó, mau cảm ơn tớ đi!”

Mokkun chớp mắt, liên tục nhìn xuống cổ mình. Hương thơm nhẹ nhàng thoảng tới — không chỉ có mùi già la thanh nhã, mà còn xen lẫn cả trầm hương. Đây là mùi hương độc nhất vô nhị, do chính tay Akiko điều phối.

“Không chỉ có già la hương… còn có cả mùi khác nữa…”

“Thật sao?”

Masahiro ngạc nhiên tròn mắt, Mokkun liếc xéo cậu một cái.

“Thật đáng buồn… Đến mùi hương cũng không phân biệt được.”

Mokkun vẫy vẫy đuôi, Masahiro gõ gõ đầu cậu rồi đáp:

“Không sao đâu mà, vì đâu phải tớ tự tay điều phối đâu. Với lại… tớ cũng chẳng cần thêm mùi hương nào khác…”

Và đúng như những gì cậu nói, suốt cả cuộc đời mình, Masahiro chỉ dùng duy nhất một loại hương này mà thôi.

-----

Chú thích:

Shouran (Tiêu Lam) là tên mà Seimei đặt cho Seiryuu khi thu phục Thần tướng này.

Cùng với Guren (Hồng Liên), Seimei còn đặt tên cho hai Thần tướng khác là Kouchin và Rikugou. Bốn vị này chủ trách chiến đấu, là chiến thần nên Seimei mới đặt thêm một cái tên khác cho họ.

Tenkō (Thiên Hậu):



Chương trước                    Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chương 2

Chương 4

Chương 11