Chương 4
Vì Điện Seiryō-den và hậu cung hầu hết đều bị lửa lan đến, nên đương kim Thiên hoàng tạm thời chuyển vào nội viện để sinh sống.
Đám cháy chỉ ảnh hưởng đến khu nội cung, nên chính sự không bị gián đoạn. Mọi việc vẫn được xử lý trôi chảy như thường, Thái Chính quan phụ trách điều phối quan viên để nhanh chóng tái thiết lại hậu cung. Người đỡ đầu của Masahiro, Fujiwara no Yukinari, được giao đảm nhiệm việc này.
Chiếc túi tỏa ra một hương thơm dịu nhẹ…
Mokkun đặt chân trước lên bàn, lười biếng liếc nhìn những thứ Masahiro đang cầm.
Nói cho cùng, mấy việc phải động tay động chân mới hợp với cậu hơn.
“Xem tinh tượng với lập lịch mà kém như vậy… Với âm dương sư thì đúng là thảm họa rồi đó…”
Masahiro khẽ nhướng mày nhìn Mokkun đang tròn mắt ngạc nhiên.
“Nhưng mà, tớ nghĩ kiểu gì cũng không hiểu nổi! Ví dụ như hôm nay, trời thì nhiều mây, âm u đến mức không nhìn thấy lấy một ngôi sao, vậy mà ngay lúc đó lại có một ngôi sao yêu quái xẹt qua chân trời — rõ ràng là điềm báo thiên địa sắp có biến động, nhất định sẽ có chuyện xảy ra!”
“Dù nói vậy, nhưng không hiểu cũng không thể viện cớ được đâu nhé… Cậu đừng ngụy biện nữa.”
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết! Cậu chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi!”
Bị Mokkun ép uổng như thế, Masahiro dù không am hiểu thì vẫn là không am hiểu. Chẳng phải chỉ cần quyết tâm là có thể giỏi lên trong một sớm một chiều được.
“A— a, tớ đúng là chẳng hiểu nổi mấy cái xem sao này chút nào hết!”
Masahiro ngán ngẩm giơ hai tay đầu hàng. Mokkun thấy thế liền thở dài.
“Cháu trai của Seimei mà ra nông nỗi này thì biết làm sao giờ…”
“Đừng gọi tớ là cháu trai nữa mà!” Masahiro buột miệng hét lên theo phản xạ, rồi vội gấp tấm bản đồ sao lại, lấy Lục Nhâm Thức Bàn ra. Đây là một trong những đạo cụ mà âm dương sư thường dùng để bói toán chuyện quá khứ, hiện tại và tương lai.
Từ sau trận hoả hoạn, Masahiro đã luôn âm thầm tự mình suy nghĩ nhiều điều.
Dù có trực tiếp đi tìm nguyên nhân cũng chẳng giúp ích được gì. Nói đúng hơn, những âm dương sư giỏi giang khác hẳn đã sớm vào cuộc rồi.
“Hay là dùng chiêm thức để tra nguyên nhân vụ cháy nhỉ?”
Masahiro đột ngột giơ ngón trỏ phải lên, nói ra suy nghĩ của mình. Mokkun chớp chớp mắt, hỏi:
“Nếu biết được nguyên nhân rồi thì cậu định làm gì tiếp?”
Bị hỏi vậy, Masahiro ôm đầu, nhất thời không biết trả lời ra sao.
Nhìn dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa rối rắm của cậu, Mokkun chỉ bĩu môi tỏ vẻ chẳng mấy bận tâm.
“Muốn tìm ra nguyên nhân vụ cháy đâu có dễ. Mấy âm dương sư khác cũng đang cố tra mà. Bọn cận vệ với binh lính cũng đang điều tra phải không?”
Masahiro gật đầu.
“Vậy thì, cậu thử bói về luồng yêu khí kỳ quái mà hôm đó cậu cảm nhận được đi, thế nào?”
“A, đúng rồi ha!”
Masahiro vỗ tay đôm đốp.
“Mokkun đúng là thông minh thật!”
“Chỉ là đổi góc nhìn một chút thôi mà.”
Huống chi, chính Mokkun cũng cảm nhận được loại yêu khí đó ngay từ đầu.
Khi ấy, Mokkun đã để ý đến yêu khí kỳ lạ đó, nhưng nó không giống như đang ẩn nấp ở Âm Dương Liêu. Dù mọi người đều mải lo dập lửa, không ai phát hiện ra luồng yêu khí kia, thì vẫn thật nực cười.
Bảo vệ nội cung bằng chú thuật vốn là trách nhiệm của âm dương sư cơ mà.
Thế mà lúc ấy, chỉ có một mình Masahiro phát hiện ra bất thường tại Điện Higashi Sanjō-dono.
Cũng nhờ vậy mà ngài Michinaga đã có ấn tượng cực kỳ tốt về Masahiro, còn khen cậu là âm dương sư “có tiền đồ”.
Tuy điều đó đáng để vui, nhưng nếu lúc ấy Masahiro không kịp phản ứng, để yêu quái ra tay được, thì Fujiwara no Akiko hẳn đã mất mạng rồi. Nghĩ đến đó, Masahiro không khỏi rùng mình.
May mà không lâu sau, Seimei đã kịp tới Điện Higashi Sanjō-dono, thi triển pháp thuật mới, tái lập kết giới bảo hộ. Như vậy Akiko đã có thể an toàn rồi.
Ngồi bên Mokkun, Masahiro bắt đầu chuẩn bị nghiêm túc để xem Lục Nhâm Thức Bàn.
Điều khiến người ta bực nhất chính là — tất cả những thứ này đều là do Seimei dạy.
Hồi nhỏ, Masahiro rất nghe lời, suốt ngày bám theo Seimei gọi “ông ơi, ông ơi”, nên mỗi khi có chuyện gì xảy ra, cậu đều được ông chỉ dạy rất nhiều điều.
Giờ nghĩ lại, Masahiro nhận ra lý do mình muốn trở thành âm dương sư, phần lớn là vì bị ảnh hưởng từ Seimei.
Từng nghĩ rằng tương lai của mình là do chính mình quyết định, vậy mà giờ đây Masahiro mới nhận ra: bản thân vẫn chưa thể thoát khỏi lòng bàn tay của ông.
Ít nhất thì, với Seimei, nghe cháu mình nói “cháu nhất định phải làm âm dương sư”, có lẽ là điều đáng mừng nhất trên đời... hoặc cũng có thể chỉ là một trò tiêu khiển thú vị đối với ông mà thôi.
Masahiro trầm ngâm suy nghĩ, bất chợt có linh cảm, nhớ lại một vài chuyện có liên quan.
...Rốt cuộc thì, tại sao ông nội lại phải phong ấn Kenki của mình?
―― Kenki của Masahiro không phải là tự nhiên biến mất. Sự thật là Seimei đã phong ấn năng lực ấy thật sâu trong cơ thể cậu.
Ký ức xa xăm nhất còn đọng lại trong trí nhớ của Masahiro là buổi lễ đổi trang phục vào năm cậu ba tuổi.
Trong trang viên nhà Abe, buổi lễ hôm ấy vô cùng náo nhiệt, khách khứa tấp nập, yến tiệc bắt đầu từ lúc chạng vạng tối. Masahiro – nhân vật chính hôm ấy – khi đó vẫn còn bé xíu, mệt mỏi rã rời nên chập chững bước tới phòng riêng của Seimei để nằm nghỉ.
Cậu cũng chẳng nhớ rõ vì sao lại đi đến phòng ông nội. Lần trước khi kể chuyện này với Mokkun, nó chỉ nhún vai đáp: “Chắc tại hồi đó cậu rất quý Seimei, còn hay bám đuôi ông ấy suốt.” Nghĩ đến giờ mà thấy khó tin, mình khi xưa lại từng bám theo Seimei như vậy sao?
Có lẽ đúng là vì lý do đó, nên vào năm ba tuổi, Masahiro đã mò đến phòng Seimei chơi. Phòng ấy nằm ở phía đông của trang viên Abe. Phía sau tấm mành là một hồ nước nhỏ, lúc nào cũng tràn đầy ánh sáng.
Phòng ông lại nằm một bên dinh thự chắc hẳn có lý do gì đó. Nghĩ kỹ, phía đông chính là gần với hướng Cấn, hình như có liên quan đến “quỷ môn”. Kết luận này là kết quả của chuỗi ngày Masahiro “học hành khổ cực” gần đây mà ra.
Chống tay lên bàn, nâng cằm, Masahiro bắt đầu hồi tưởng về ngày xưa.
Hồi bé, Masahiro rất thích ngồi trên tấm đệm hương bồ trong phòng Seimei để ngắm nhìn qua sân trong. Tuy rằng toàn bộ trang viên nhà Abe đều được chú thuật bảo vệ chống tà linh, nhưng những yêu quái vô hại thì vẫn tự do lui tới.
Đúng rồi, hôm đó là lần đầu tiên mình thấy “yêu quái”. Nói “lần đầu tiên” thì cũng chưa chính xác — nên nói là, đó là ký ức đầu tiên còn sót lại thì đúng hơn.
―― A a, cái kia là gì vậy? Cái màu đen đen đó đó~
Masahiro nắm lấy tay áo ông nội, ngạc nhiên hỏi.
―― Cháu có thể thấy cái đó sao?
Trong đầu Masahiro vẫn văng vẳng giọng nói đầy thận trọng của Seimei ngày hôm đó. Mãi sau này, cậu mới biết: cái bóng đen đó thật ra là một yêu quái yếu ớt, ngay cả Yoshimasa cũng chỉ lờ mờ cảm nhận được.
Thế nhưng, Masahiro khi đó chỉ mới ba tuổi, đã có thể chỉ ra yêu khí mỏng như vậy — bảo sao Seimei không hoảng hốt cho được.
Nhưng đồng thời, ông bắt đầu lo cho tương lai của đứa cháu này.
Một đứa trẻ mới ba tuổi mà đã sở hữu sức mạnh vượt trội như thế, e rằng sẽ dễ bị ác linh nhắm đến. Yêu quái vốn rất sợ người có Kenki ưu việt, nên sẽ tìm mọi cách “trừ khử từ trong trứng nước” trước khi đối phương trưởng thành.
―― Thấy được quá nhiều, cũng chẳng phải chuyện tốt...
Sau khi cân nhắc kỹ càng, Seimei rốt cuộc đã hạ quyết tâm phong ấn Kenki của Masahiro.
Thế nhưng… Masahiro lại nghĩ khác.
Cho dù ông không phong ấn, thì mấy thứ vẫn luôn vờn quanh cậu chắc cũng chẳng đáng lo lắm đâu. Hơn nữa, hồi nhỏ cậu rất ít khi rời khỏi nhà Abe mà.
“Bởi vì chỉ được chơi trong nhà, nên tớ đã làm đủ trò luôn đấy. À, hình như tớ từng rơi xuống hồ nữa cơ!”
Lúc đó, xung quanh không có ai. Đang chơi một mình, Masahiro chợt tò mò trong hồ có gì, thế là liền nghiêng người ra sát bờ ao để nhìn xuống.
Và sau đó――
Masahiro chớp mắt.
“…… Kỳ lạ nhỉ?”
“Gì cơ?”
Mokkun ngẩng đầu nhìn cậu.
“…… Sao lúc đó tớ lại rơi xuống nhỉ…”
“À à, cái ao hả?”
Masahiro gật đầu, rồi ôm đầu, cố gắng nhớ lại.
Thật kỳ quặc.
Khi ấy, cậu đang cúi người xuống, mặt nước phản chiếu ánh nắng chói loà. Bên cạnh không một bóng người. Nhưng...
“…… Rồi đột nhiên tớ ngã xuống.”
Cậu nhớ rõ cảm giác mặt nước đang tiến gần lại mình. Nhưng đến lúc nhận ra — không phải mặt nước tới gần, mà là chính mình nghiêng về phía mặt nước, thì đôi tay đang vươn ra đã gần như chạm mặt hồ rồi.
Dù hồ trong nhà Abe không lớn, nhưng cũng sâu hơn hai thước. Khi đó, Masahiro còn bé xíu, lại chưa biết bơi, mà ngã xuống thế thì chỉ có chết.
Ấy vậy mà vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, có ai đó đã kịp thời ôm lấy cậu. Đôi tay rắn chắc ấy bế bổng cậu, đặt lên tấm ván cạnh hồ.
Cậu không hiểu chuyện gì vừa xảy ra cả.
—— Sau này đừng tới gần nước nữa, kẻo bị kéo xuống.
Một giọng nói trầm ấm vang lên từ trên đầu. Nhưng khi Masahiro quay lại, xung quanh đã chẳng còn ai.
“A, sao tớ lại quên khuấy mất chuyện này cơ chứ!”
Đầu óc cứ trống rỗng.
Nghĩ kỹ thì… kỳ lạ thật đấy. Đôi tay đó đã cứu cậu, đặt cậu lên tấm ván, vậy mà khi quay lại thì chẳng thấy người đâu. Như một câu chuyện ma trong cổ tích vậy.
“Cậu bị yêu quái lẻn vào rồi xô xuống đấy.”
“…… Gì cơ?”
Masahiro quay ngoắt sang nhìn Mokkun. Lúc này, Mokkun không còn ngồi xổm như thường ngày nữa, mà đứng thẳng trên hai chân sau, chậm rãi bước đến cạnh bàn.
Chiếc đuôi dài lắc nhẹ phía sau, đôi tai nhọn hơi rung rung.
“Dù cậu không còn nhìn thấy chúng nữa, chúng vẫn rất sợ cậu. Nên chắc là định ra tay trước, tranh thủ lúc cậu còn nhỏ mà khử luôn.”
Masahiro không nhìn thấy nét mặt của Mokkun, nhưng giọng nói ấy… lại giống như đang hoài niệm một điều gì, như thể chính Mokkun đã ở đó lúc ấy.
Đôi tay đó đã cứu mình… Âm thanh ấy vẫn vang vọng bên tai…
Là…
“Mokkun… chẳng lẽ…”
Mokkun ngoảnh mặt lại nhìn Masahiro, rồi phá lên cười:
“Những chuyện đó là tớ nghe Seimei kể lại thôi.”
Masahiro lập tức rũ người xuống, uể oải hẳn đi.
“…… À, thì ra là vậy!”
“Ừ. Thiệt là — may mắn hết sức! Cậu còn đứng đây được đúng là kỳ tích đấy. Không khéo thì giờ đã lên đường sang sông Tam Đồ rồi. Cuộc đời cháu trai của Seimei lúc nào cũng đầy rẫy hiểm nguy ha.”
“Đừng có gọi tớ là cháu trai nữa!”
Bực bội cãi lại, Masahiro quay ngoắt người nhìn xuống bàn bói.
Gì chứ! Hóa ra người cứu mình lúc đó lại là ông nội à! Nhưng hồi ấy ông cũng già rồi, vậy mà vẫn bế nổi một đứa nhỏ sao? À không — chắc là nhờ shikigami mà ông nội giỏi nhất giúp một tay. Nhưng dù là cách nào, thì rõ ràng mình đã được ông cứu. Nếu không sớm thay đổi tình hình, e là cả đời cũng không thoát khỏi cái biệt danh “cháu trai của Seimei”. Phải quyết tâm lên! Mình nhất định phải cố gắng!
Thuật bói chỉ được dùng một lần mỗi ngày cho cùng một việc — quá giới hạn thì sẽ không còn hiệu nghiệm. Với bói toán, kết quả lần đầu luôn là quan trọng nhất. Dù cho không hài lòng hay không hiểu ý nghĩa, thì cũng chỉ có thể dựa vào lần đó để định thắng thua.
“— Xem ra là đã định rồi nhỉ?”
“Ừ thì… đúng là vậy đó —”
“Vậy thì phải tuân theo quy củ!”
“Ừ, tớ cũng nghĩ vậy, nhưng mà —”
“Nếu cậu bói đi bói lại mà kết quả vẫn thế, thì chứng tỏ số mệnh đã định sẵn rồi, từ bỏ đi là vừa.”
Giọng Mokkun nhẹ tênh như không, nhưng Masahiro vẫn không chịu khuất phục.
“Nhưng mà tớ vẫn chưa hiểu quẻ nói gì hết!”
Kết quả hiện lên trên bàn bói rất kỳ quặc và rối rắm.
Có điềm xấu. Dù có thử lại bao nhiêu lần, kết quả vẫn như vậy.
Masahiro đặt tay lên mặt bàn, không giấu nổi vẻ cau có.
“Giống như… có thứ gì đó rất xấu, rất ô uế. Chắc là ở đâu đó trong kinh thành. Tớ có linh cảm như vậy.”
“Có thể phát ra yêu khí, thì chắc chắn là yêu quái rồi.”
Nhưng — Mokkun nhớ lại, thứ đó không phải yêu quái thông thường. Không chỉ là mạnh hay yếu, mà là một thứ gì đó khác biệt hẳn với mọi thứ từng gặp từ trước đến nay.
Masahiro suy nghĩ rất lâu, rồi cắn môi, hạ quyết tâm:
“Tớ muốn xem lại một lần nữa!”
Mokkun gục đầu xuống như kiệt sức.
“Tớ ~ nói ~ rồi ~ xem nữa cũng vô ích thôi!”
Nhưng rồi, Mokkun nghiêng đầu, nheo mắt cười tinh quái:
“Hay mình cứ đi hỏi thẳng Seimei đi? Seimei là chuyên gia số một trong việc bói toán mà!”
Masahiro trợn mắt ngạc nhiên, rồi lập tức làm mặt ghét bỏ, lè lưỡi.
“Không cần!”
“Biết ngay mà ——”
Mokkun thở dài, trông có vẻ bất lực. Masahiro chẳng mảy may để tâm đến lời Mokkun, lại chuẩn bị "khiêu chiến" với quẻ bói thêm lần nữa. Mokkun chỉ biết nhún vai, rồi đột nhiên ngẩng đầu.
Có một cảm giác kỳ lạ — như thể có đôi tay vô hình khẽ chạm vào người mình.
Bước ra ngoài tấm mành, Mokkun quan sát xung quanh.
Không có gì ngoài gió. Gió thổi lộn xộn khắp nơi.
Không cần lý do, Mokkun thừa biết trong lòng mình đang có gì. Bản năng đang kêu vang hồi chuông cảnh báo.
Cảm giác này đã bắt đầu từ hơn một tháng trước.
Đó là khi Masahiro chuẩn bị làm lễ đội mũ. Khi ấy, Masahiro đã nói:
“Ổn rồi, cậu có thể quay về bên ông nội được rồi.”
Masahiro có lý do riêng để nói vậy. Nhưng Mokkun thì không thể làm theo.
Chỉ sợ linh cảm của mình là đúng. Giờ vẫn chưa thể rời khỏi Masahiro.
Masahiro có thể chưa nhận ra, nhưng trong cậu chứa đựng sức mạnh chẳng hề thua kém Seimei. Việc sức mạnh ấy có thể phát huy được hay không, còn tùy vào nỗ lực của chính cậu — nhưng tuyệt đối không thể để nó mai một.
Seimei biết điều đó, nên mới phái Mokkun đến bên đứa cháu vẫn còn non trẻ của mình. Nhưng, chính Mokkun cũng đã chọn ở lại bên Masahiro ngay từ đầu.
Vì sao ư? Không ai biết. Ngay cả Seimei cũng không rõ.
Khẽ liếc Masahiro, trong mắt Mokkun ánh lên một tia sáng dịu dàng.
Masahiro vẫn đang tập trung hết sức vào “cuộc chiến” với bàn bói, chẳng nhận ra gì cả.
Còn Mokkun thì chăm chú nhìn cậu, ánh mắt trầm lặng và đầy trìu mến.
Mokkun đứng bên cậu, khẽ thì thầm. Giọng nói nhỏ đến mức dễ dàng tan vào trong gió:
“Biết không ——”
Ở nơi mà chính mình cũng chẳng hề hay biết…
Cậu đã ban cho ta ánh sáng.”
-----
Lục Nhâm Thức Bàn:
Nhận xét
Đăng nhận xét