Chương 1
“... Chật quá đi.”
Trong
bóng tối, một giọng nói cằn nhằn vang lên khe khẽ:
“Hết
cách rồi, tớ đã chui sát vào trong góc rồi còn gì, cậu đừng than nữa!”
“Đầu tớ
hơi to, nên cảm thấy chật hơn cậu. Nhích qua thêm chút nữa đi!”
“Cho
nên tớ mới nói—đừng có dựa sát lại đây!”
Cuộc đối
thoại thì thầm, đứt quãng giữa hai người dần dần trở nên gay gắt.
Tiếng
thở gấp gáp vang vọng trong màn đêm đặc quánh.
“Thật
là... Sao cậu không nghĩ ra cách nào hay hơn chứ? Sao lại chỉ có thể dùng cái
cách vừa rườm rà, vừa đáng sợ, lại tốn thời gian mà chẳng hiệu quả này?”
“Vậy
Mokkun, cậu có cách nào hay hơn không?”
Không
khí bắt đầu căng thẳng. Đối phương gắt lên, không chút kiêng dè:
“Mấy
chuyện lên kế hoạch là phần của cậu mà. Đừng có ỷ lại người khác như thế!”
“……”
Bị đối
đáp một câu cứng rắn, người bạn của cậu im bặt. Nhưng Mokkun thì vẫn không chịu
ngừng lời:
“Ái chà
chà… Đêm nay cũng chẳng thu hoạch được gì cả. Trời mà sáng là lại phải tiu nghỉu
mà về nữa chứ. Mai phục tới bốn ngày rồi, tớ thật sự muốn được ở nhà nghỉ ngơi
một bữa. Đêm là để ngủ cơ mà…”
Chỉ một
giây yên lặng trôi qua, rồi một giọng nói trầm khàn bật lên, đầy bực bội, như
muốn quát:
“Không
muốn đi với tớ thì biến lẹ về nhà đi! Với lại, cậu là yêu quái đấy! Đừng có mặt
dày mà nói mấy câu kiểu ‘muốn ngủ nghỉ buổi tối’, ‘đêm là để ngủ’ gì đó nghe
xem được không hả?!”
“Ơ kìa,
cậu nói thế mà nghe được à? Tớ mà không ở đây, cậu chẳng phải sẽ lo phát khóc
luôn sao? Dù sao thì cậu cũng chỉ là một tên gà mờ thôi mà. A a, cậu bé
Masahiro lanh lợi, đáng yêu, dễ thương ngày nào giờ đã chẳng còn nữa rồi, hu hu
hu~”
Masahiro
trừng mắt nhìn đứa bạn đang giả vờ rấm rứt nước mắt, lạnh lùng đáp:
“... Tớ
gặp cậu lần đầu chắc mới mấy tháng trước thôi thì phải? Giờ tớ cũng mười ba tuổi
rồi đó, sao cậu còn dám dùng mấy từ như ‘đáng yêu, dễ thương, lanh lợi’?”
Trong
cái không gian tối đến mức giơ tay không thấy ngón, khung cảnh này lại trở nên
buồn cười một cách khó hiểu.
“Ái
chà, bị phát hiện mất rồi.”
Không hề
tức giận cũng chẳng ngạc nhiên, Masahiro chỉ khẽ thở dài. Nhưng rồi bất chợt, cậu
cau mày.
Sột soạt…
Có thứ gì đó, lạnh lẽo, đang tiến lại gần.
Đó là một
dạng tồn tại dị thường—thứ mà người thường không cảm nhận được. Nhưng với những
ai mẫn cảm hơn, sẽ có thể cảm giác được hơi thở ấy. Nếu đứng ở nơi cao nhìn xuống,
có lẽ sẽ thấy một cái bóng—mờ ảo hay rõ nét, còn tùy vào mức độ nhạy bén của từng
người.
Trán
Masahiro ướt đẫm mồ hôi.
“Tới rồi…”
Lúc
chúng mình để lộ hành tung, nó quả nhiên không xuất hiện. Ba ngày chờ đợi trong
vô vọng, đêm nay mới quyết định thử ẩn nấp. Xem ra... lần này phán đoán đúng rồi.
Vậy kế
tiếp mình phải làm gì đây? Nếu muốn tóm gọn trong một mẻ lưới, thì phải đợi đến
khi nó đến sát ngay trước mặt, rồi mới bất ngờ xuất hiện—đó mới là thượng sách.
Một giọng
nói thì thầm đầy vẻ khẩn trương và cứng nhắc vang bên tai Masahiro:
“Chớ có
mà sơ suất đấy, cháu trai của Seimei.”
Lách
cách.
Như có
thứ gì đó vỡ vụn trong đầu. Theo phản xạ, Masahiro hét toáng lên:
“Đừng có gọi tớ là cháu trai!”
Rầm!
Tiếng động vang lên át cả giọng cậu. Masahiro bất ngờ bật
dậy, khiến nắp chiếc tủ karabitsu (1) mà hai người đang trốn trong
đó văng ra.
Tầm nhìn đột ngột mở rộng.
Đã quá nửa đêm. Trong căn phòng đổ nát như có thể sụp xuống
bất cứ lúc nào, ánh trăng rọi qua những lỗ thủng trên mái, trải dài khắp mặt
sàn.
Khung cảnh rộng rãi, sáng rực đến lóa mắt—hoàn toàn trái
ngược với sự chật chội, tối tăm của chiếc tủ ban nãy. Masahiro không nói gì, chỉ
lặng lẽ cúi nhìn xuống dưới chân mình. Mãi một lúc sau, cậu mới thở dài, làu
bàu:
“Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có để tớ nghe thấy cái
từ ‘cháu trai’ đó! Mokkun, cái đồ mononoke cứng đầu kia, cậu nghe hiểu tiếng
người không hả?”
“Vậy thì cậu cũng đừng có gọi tớ là Mokkun!”
Kẻ vừa lên tiếng là một sinh vật bốn chân đang đứng cạnh
Masahiro, giọng điệu đầy kiêu ngạo.
Trông nó có dáng như một con mèo, nhưng lại chẳng phải
mèo, cũng không phải chó, và càng không giống bất kỳ sinh vật nào từng thấy.
Trên trán nó là những đường vằn đỏ uốn lượn như một bông hoa. Đôi tai dài thượt,
rũ xuống tận sau lưng. Quanh cổ là một vòng màu đỏ nổi bật, trông như chiếc
vòng cổ đính ngọc. Đôi mắt tròn xoe, trong vắt, mang sắc đỏ như ráng chiều.
Tuy có vẻ ngoài đáng yêu, nhưng sinh vật này lại chính là
một “quái vật” thực thụ. Ma quái, oán linh, dị hình, yêu quái, hóa sinh… tên gọi
thì muôn hình vạn trạng, nhưng Masahiro tạm thời gọi nó bằng cái tên thân mật
là mononoke Mokkun. Dù vậy, bản thân Mokkun—một dị hình yêu quái—lại rất ghét bị
gọi là “mononoke”. Theo lời nó, mononoke là chỉ những linh hồn con người chết
đi mang theo hận thù hoặc đau khổ, còn như nó… là chuyện hoàn toàn khác.
Masahiro thì chỉ thản nhiên đáp: “Vậy thì sao chứ, cũng
đâu đến nỗi ghê gớm, mà có khác gì lắm đâu? Đừng để bụng chuyện nhỏ.”
Thế nên, dù không vui vẻ gì, Mokkun cũng đành cắn răng chịu
đựng, để mặc cho cậu gọi mình là “Mokkun”.
Lúc này, nó phe phẩy cái đuôi mảnh khảnh, nhìn chằm chằm
Masahiro không chớp mắt, rồi đột ngột đảo mắt, ra vẻ không thèm chấp.
“Này ——”
“Gì?”
“Phía trước.”
“Hả!?”
Masahiro vừa định tiếp tục tranh cãi thì đông cứng lại,
rùng mình rít lên một hơi lạnh.
Xuất hiện ngay trước mắt hai người—là một bộ xương khô khổng
lồ.
Cậu suýt quên mất, đây mới chính là mục tiêu hành động lần
này.
Ngay khi Masahiro còn đang sững sờ, con khô lâu há to cái
miệng như chậu máu, lộ ra hàm răng đều tăm tắp, mỗi chiếc to gần bằng cả cái đầu
người.
※※※※※
Đã hơn hai trăm năm trôi qua kể từ khi kinh đô dời từ
Nagaoka-kyō đến Heian.
Trong thành, yêu quái hoành hành, náo loạn khắp nơi, quấy
nhiễu cuộc sống yên bình của dân chúng.
Con khô lâu khổng lồ mà Masahiro đang đối mặt lúc này,
chính là một trong số những loài yêu quái đó.
Cậu bé họ Abe, tên Masahiro, năm nay mười ba tuổi. Dù đã đến tuổi, nhưng vẫn chưa làm lễ đới quan (genpuku). Gia đình đã định sẽ tổ chức, chỉ còn chờ chọn ngày tốt.
Người phụ trách việc xem quẻ chọn ngày là ông nội của
Masahiro.
Cậu sinh ra trong gia tộc Abe—dòng họ bao đời là onmyōji,
những âm dương sư trừ tà nổi danh.
Hơn nữa, ông nội của Masahiro chính là người nổi tiếng nhất
trong số đó: Abe no Seimei—một âm dương sư xuất chúng, được ngợi ca là thiên
tài cổ kim độc nhất.
Vì có người ông lừng danh như thế, nên dù không cần gọi
tên, ai cũng biết Masahiro là cháu trai của Seimei, và suốt ngày cứ "cháu
trai của Seimei" mà gọi.
Còn với chính chủ—thì đó là điều chẳng thoải mái chút
nào.
“Masahiro!!”
Tiếng hét đó khiến cậu bừng tỉnh khỏi cơn choáng ngợp.
Cái miệng to như chậu máu vẫn đang há ngoác ra trước mặt.
Hàng răng to bằng đầu người, sắc bén, sáng loáng, đang chực chờ nuốt chửng cậu.
Masahiro trừng mắt, hốt hoảng kêu lên.
“Hàm răng ——!!!”
Đừng đùa chứ! Nếu bị cái hàm răng kia ngoạm trúng, thì
mình chắc chắn sẽ bị cắn đôi người, một phát đi thẳng sang thế giới bên kia.
Theo phản xạ, Masahiro định nhấc chân phải để lùi về sau,
nhưng lại bị nắp tủ cản lại, ngã nhào một cú trời giáng, tay chân giơ lên trời
hết cả. Đúng lúc ấy, bộ xương khổng lồ từ phía trên lao tới, sượt ngang qua người
cậu. Cái hàm răng ghê rợn cắn hụt, phát ra âm thanh "lách cách" lạnh
sống lưng.
Nếu không vấp té thì có lẽ cậu đã bị nó ngoạm rồi.
Masahiro chỉ muốn reo lên vì may mắn, nhưng mồ hôi lạnh
trên trán đã túa ra như tắm. Đúng là "trong họa có phúc". Mặc dù lưng
và đầu bị va chạm đau điếng—không, phải gọi là đau muốn chết thì đúng hơn—cũng
bị cậu tạm gác lại một bên.
“Masahiro, đứng lên mau!”
Mokkun vội vàng dùng miệng kéo tay áo bộ kariginu của cậu,
lôi đi. Masahiro lúng túng bật dậy, nhưng chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Mokkun
đẩy mạnh ra ngoài.
“Ái da!”
Cậu lăn mấy vòng rồi mới dừng lại được. Masahiro chống
tay xuống đất, gượng nhổm dậy, lầm bầm:
“Cậu định làm cái trò...”
Chưa kịp nói xong, cậu kinh hoảng phát hiện vị trí mình vừa
nằm đã bị bộ xương đâm xuyên qua. Một tiếng động rợn người vang lên—chiếc tủ cũ
kỹ, lớp sơn đã bong tróc, bị đập tan thành từng mảnh. Căn phòng hoang phế cũng
rung chuyển dữ dội, bụi bay mù mịt.
“Uầy...”
Mononoke chạy đến bên Masahiro, người vừa bị dọa cho mặt
mũi trắng bệch, rồi liếc về phía bộ xương khổng lồ.
“Cuối cùng cũng chịu ló mặt. Dám bắt tụi mình đợi suốt bốn
ngày, giờ thì hay rồi, tóm được rồi nhé.”
“Vậy thì tốt quá... Dạy dỗ nó giùm tớ cái.”
Masahiro run rẩy siết chặt tay để trấn tĩnh, còn mononoke
thì hùng hổ tuyên bố:
“Nghe
đây, đồ bộ xương to xác! Đừng có tưởng bở nhé. Tuy trước mặt ngươi là một âm
dương sư non nớt, xếp chót lớp, chẳng đáng tin tí nào, nhưng dù gì cậu ta cũng
đang thực tập đấy! Biết đâu vài năm nữa sẽ trở thành một đại âm dương sư lừng
danh, cho nên đừng có xem thường!”
Masahiro
chỉ biết nằm vật ra mà cười khổ.
Mononoke
ngẩng cao đầu tuyên bố hùng hồn, giọng vang dội đầy khí thế—chỉ có điều... nội
dung thì đúng là chẳng biết nên khóc hay cười.
Masahiro
nhăn mặt, cố gượng dậy, vẻ mặt hết sức bất mãn.
“Này,
Mokkun, nói kiểu đó là quá đáng lắm đấy!”
“Tớ nói
sự thật thôi. Khách quan, công bằng, không thiên vị. Mà này, đừng có gọi tớ là
Mokkun nữa!”
Mặc kệ
Masahiro phản đối, con mononoke nghiêm mặt chuyển hướng trở lại vấn đề chính:
“Cẩn thận,
nó đang lao tới!”
※※※※※
Trong một
căn nhà hoang ở kinh thành, mỗi đêm đều có quái vật xuất hiện, lừa dụ động vật
hoặc người qua đường để nuốt chửng—phải nghĩ cách giải quyết thôi.
Là nhân
vật chính của buổi lễ, Masahiro cũng phải chăm chỉ tu hành, trước mắt cậu như dựng
sừng sững một ngọn núi không thể vượt qua.
Trong
phòng riêng của mình tại phủ Abe, Masahiro ngồi giữa đống sách chất như núi, cắm
cúi đọc mà không chút xao lãng.
Từ ông
nội Seimei đến cha là Yoshimasa, rồi anh cả Narichika và anh hai Masachika—ai nấy
đều có vô số sách vở về Âm Dương Đạo. Sách chất đầy xung quanh Masahiro. Chỉ có
Mokkun bên cạnh đang giúp cậu nhặt sách, cuộn lại mấy quyển trục lộn xộn.
Đúng
lúc đó, Seimei xuất hiện.
“A ha,
đáng khâm phục thật đấy. Hóa ra con cũng chăm chỉ ghê ha ~”
“Ông có
việc gì không mà đích thân tới đây vậy?”
Masahiro
vừa hỏi vừa nhíu mày, liếc nhìn ông lão với gương mặt hiền từ, đột nhiên xuất
hiện như từ dưới đất chui lên.
Masahiro
tin chắc một điều:
Ông nội
của cậu, đại âm dương sư Abe no Seimei—không phải người bình thường.
Có lời
đồn mẹ Seimei là hồ ly, ông khi còn nhỏ thì thích ăn những thứ kỳ quặc, lại hiểu
được tiếng chim... Với tất cả những câu chuyện quái đản đó, Masahiro chỉ rút ra
một kết luận:
Ông ta
là cáo. Không sai—một con cáo chính hiệu.
Không
những thế, còn là loại cáo già sống lâu trăm tuổi, yêu lực sâu không lường được.
Từ bé, Masahiro đã dần dần xác nhận sự thật đó qua đủ loại “trò hề” và “hành vi
đáng ngờ” của ông.
Seimei
cười hiền, nhẹ nhàng bước qua đống sách vở và quyển trục vương vãi, khẽ “ay da”
một tiếng rồi ngồi bệt xuống sàn như thể mỏi nhừ cả người.
Thấy thế,
Masahiro khẽ chặc lưỡi, rồi đứng lên, đưa đệm hương bồ của mình cho ông ngồi.
“Con ngoan
ghê~”
“…… Có
chuyện gì thì nói đi.”
Masahiro
vừa ngồi lại xuống sàn, vừa nghi hoặc nhìn ông nội. Seimei chỉ cười khà khà rồi
nói thẳng:
“À, cái
chuyện có quái vật xuất hiện đó... con đi xử lý giúp ông cái nhé.”
…… Cho
một đứa 13 tuổi, chưa chính thức vào Âm Dương Liêu, đi tiêu diệt yêu quái? Nói
thế nào thì đây cũng là việc chỉ dành cho người có đầu óc hơi bị lạc trôi mới
nghĩ ra nổi. Lại còn dùng cái giọng nhẹ hều như giao cho nó dọn rác!
“Mokkun,
chẳng phải cậu cũng thấy vô lý à?!”
Bị bộ
xương khổng lồ rượt đuổi chạy trối chết, Masahiro vẫn không quên “bóc phốt” ông
nội Seimei.
“Tớ hiểu
mà, thôi lo phản đòn trước đã!”
Con
mononoke chạy bằng bốn chân như chó săn, mặc dù nó hoàn toàn có thể đi bằng hai
chân.
Dù đã
thành phế tích, nhưng đây từng là dinh thự quý tộc, nên phòng ốc cực kỳ rộng.
Masahiro và Mokkun vừa chạy trốn, vừa đá bay mấy tấm bình phong rách nát, lướt
qua rèm vải phủ đầy bụi.
Bộ
xương khổng lồ đuổi sát nút, tông sập mọi chướng ngại, tạo nên cảnh tượng hãi
hùng—cột nhà bị húc gãy, tiếng kẽo kẹt vang khắp nơi.
“A!”
Masahiro
bất ngờ vấp ngã, lăn mấy vòng vì vướng vào một góc tatami mục nát giữa bóng tối.
“Đau!
Trời ơi đau muốn khóc luôn ~~~~~~”
Bộ
xương theo quán tính cũng lao tới, sượt qua đầu Masahiro, rồi tông thẳng vào cột
nhà. Tiếng gỗ rên rỉ vang lên rùng rợn. Bụi rơi từ giếng trời như mưa rào.
Không
nghi ngờ gì nữa—tòa nhà sắp đổ đến nơi!
“Hê,
làm tốt vào cho tớ nhờ, cháu trai của Seimei!”
Bị
Mokkun trừng mắt mắng, Masahiro cắn răng đứng dậy, đối đầu với bộ xương đang tiến
tới.
Bộ
xương nghiến răng rắc rắc, chầm chậm bay về phía cậu.
Masahiro
điều chỉnh hơi thở, hai tay kết ấn, miệng niệm chú:
“Ân a
ti lạp ô ngô ca lạp lạp khô tháp tháp……”
Bộ
xương lập tức khựng lại, bất động. Masahiro tháo chuỗi tràng hạt đeo cổ, quấn
quanh hai tay, tiếp tục đọc thần chú.
Yêu khí
từ người bộ xương tuôn ra như sóng, biến thành những chiếc gai nhọn muốn xuyên
thủng Masahiro. Nhưng tràng hạt phát sáng, hóa giải tất cả, đánh bật yêu khí
ngược trở lại.
“Ồ,
cũng có tiến bộ đấy!”
Mononoke
chen ngang một cách thiếu duyên, bị Masahiro đá nhẹ ra, rồi rút lá bùa từ trong
ngực:
“Cẩn thỉnh
cung phụng, hàng lâm chư thần chư chân nhân, phược quỷ phục tà, bách quỷ tiêu
trừ, cấp cấp như luật lệnh!”
Lá bùa
bay ra, dán thẳng vào trán bộ xương, phát sáng chói lòa.
Tiếng
rít ghê rợn vang khắp nơi. Bộ xương rú lên thảm thiết.
“Không
có cổ họng mà còn gào được, âm thanh từ đâu ra vậy trời?”
“Bỏ cái
câu thắc mắc vô duyên đó đi!!”
Masahiro
gào lên với Mokkun, đang đứng bên cạnh ngẩn tò te.
※※※※※
“Masahiro,
tớ vẫn thường nghĩ…”
“... Gì
nữa đây.”
Cả người
lấm lem tro bụi, Mokkun lên giọng đầy cảm khái:
“Gặp
may đúng là một chuyện tốt. Tuy tớ chẳng bao giờ đặt niềm tin vào những gì cậu
làm, nhưng chỉ cần may mắn thì mọi chuyện cũng có thể xoay chuyển được.”
Masahiro,
cũng bụi bặm không kém, đang ngồi bệt xuống đất, mệt rã rời đến mức không nhúc
nhích nổi.
“Sao cậu
không nói là nhờ tớ luôn ngay thẳng, đàng hoàng, nên mới thoát được cảnh bị sập
nhà đè bẹp?”
Masahiro
nhăn mặt nói, nhưng Mokkun chẳng buồn trả lời, chỉ đảo mắt nhìn quanh một lượt.
Tàn
tích của căn phòng đổ nát nằm ngổn ngang khắp nơi.
May là
chỗ Masahiro và Mokkun đứng không có những xà gỗ lớn, nên chỉ bị vài vết sưng,
không thương tích nghiêm trọng.
Nhưng
Masahiro biết rất rõ: khi căn nhà sập xuống, trong khoảnh khắc đó đã có một luồng
sáng đỏ chợt lóe lên — và bên trong là bóng dáng một người.
Còn có
một cánh tay rắn rỏi, vững chãi, vung lên nhẹ như không, đã đỡ hết tất cả mảnh
vỡ gỗ vụn khỏi đầu cậu. Nhờ vậy, Masahiro chỉ bị phủ đầy bụi đất, chứ không hề
bị bất kỳ mảnh gỗ nào rơi trúng. Dù nghĩ cách nào đi nữa, chuyện này chắc chắn
không thể chỉ là "may mắn".
Sau khi
mọi chuyện yên ổn, người ấy biến mất, để lại chỉ còn lại cậu và Mokkun.
“A— a—
chỗ nào cũng tan nát cả rồi.”
Masahiro
vừa ngáp vừa nhìn Mokkun đang uể oải duỗi người. Trên mặt cậu hiện lên một nụ
cười ẩn ý, rồi không kìm được, cậu lại ngáp dài một cái.
“À ~ à
~ ô…”
Ba đêm
liên tục rình rập, đến đêm thứ tư mới đánh một trận sống mái — cậu đã kiệt sức
hoàn toàn.
Bây giờ,
khi mọi thứ đã lắng xuống, mi mắt cậu cũng bắt đầu sụp xuống.
Nhìn thấy
Masahiro như con thuyền nghiêng ngả chuẩn bị chìm, Mokkun vội hoảng hốt.
“Ê ê ê,
đừng có ngủ! Ngủ ở cái chỗ này là bị sâu bọ gặm, sáng dậy người ê ẩm hết đó… Cậu
có nghe không hả!”
“Ừ…”
Masahiro
gối đầu lên một tấm gỗ vừa vặn, rồi lập tức chìm vào giấc ngủ say.
Mokkun
lay mạnh Masahiro.
“Này, đồ
cứng đầu! Dậy mau! Cháu trai của Seimei! Tớ gọi cậu đấy— ‘cháu
trai’!”
Dù bị gọi đúng vào điểm nhạy cảm, Masahiro vẫn thở đều,
chẳng hề có ý tỉnh dậy. Cậu thật sự đã ngủ say như chết rồi.
“Tớ mà bỏ mặc cậu ở đây thì cũng đáng thôi, đáng giận!”
Tiếng la của Mokkun vang vọng trong bóng tối. Trời phía
đông đã dần chuyển sang màu tím sẫm.
Lúc phát hiện ra điều đó, Masahiro hơi cựa mình trên tấm
gỗ.
“… Hử?”
Ngồi dậy, cậu nhìn quanh. Là giếng trời và những đồ dùng
quen thuộc hằng ngày. Mành che đã bạc màu vì nắng, tấm màn lay động trong gió sớm.
Chân cậu đang tựa bên chồng sách và quyển trục.
Không nghi ngờ gì nữa — đây là phòng mình.
Bên cạnh cậu, Mokkun đang nằm phơi bụng ngủ ngon lành,
chân giơ lên trời. Dù nói gì thì, thế này cũng quá sơ hở rồi.
Bình thường, Mokkun sẽ không để ai thấy mình ngủ kiểu này
đâu nhỉ?
Masahiro đưa tay lên trán, thầm nghĩ: chắc không có chuyện
gì bất thường. Nếu có kẻ nào liều lĩnh dùng tà thuật xâm nhập vào dinh thự này,
đại âm dương sư Abe no Seimei sẽ không ngồi yên. Hơn nữa còn có Yoshimasa, con
trai Seimei, trấn giữ ở đây. Chẳng yêu quái nào đủ gan làm loạn nơi này cả.
Masahiro cúi đầu nhìn lại mình.
Trên người chỉ mặc một lớp áo mỏng.
Bộ kariginu và kimono mà cậu mặc hôm qua nằm vắt vẻo dưới
đất. Quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù dính đầy bụi tro. Có chỗ còn lem cả bùn.
Tổng hợp tình hình, xem ra là Mokkun đã lôi cậu về nhà.
Nhìn thân hình nhỏ xíu của nó, không thể nào vác mình chạy được…
Mà, dù sao thì—
“Có ngủ lại đó cũng đâu đến nỗi nào.”
Masahiro vừa lẩm bẩm vừa gãi đầu. Đúng lúc ấy,
Mokkun—đang ngủ say—đột nhiên giơ chân đá thẳng vào hông Masahiro.
“A!”
Cậu ôm lấy hông quay sang nhìn Mokkun.
Mokkun đã bật dậy, khoanh tay đứng chồm trên hai chân
sau, tỏ vẻ đầy tức tối:
“Cảm ơn cái coi! Tớ liều mạng lôi cậu, đánh cũng không tỉnh,
về tới tận đây đó!”
Nhưng Masahiro chẳng hề để tâm đến lời của Mokkun. Vừa trải
lại bộ kimono và kariginu cho phẳng phiu, cậu vừa lẩm bẩm:
“Ừm… Tuy bị dơ, nhưng không rách. Mình bị kéo về thật rồi…
Lạ ha, sao chẳng thấy đau chỗ nào cả?”
“Lúc nói chuyện thì phải nhìn người ta đàng hoàng, ánh mắt
giao tiếp, nghiêm túc lắng nghe! Cậu chưa từng được ai dạy à?”
“A, hay là Mokkun kéo tớ về bằng tấm ván gỗ hay gì đó nhỉ?
Cũng thông minh ghê đó chứ~”
“Ờ, thì… đúng là tớ đã nghĩ nếu cả bộ kimono mà rách nốt
thì…” Mokkun bị Masahiro dẫn lạc đề, tới khi nhận ra mới gào lên: “Không đúng!”
“Hơn nửa tháng Năm rồi, sáng sớm lạnh như vậy mà tớ còn
lo cậu bị cảm, mới ráng lôi cậu về! Masahiro, cậu đúng là đồ vô lương tâm. Hồi
xưa cậu đáng yêu lắm kia mà…”
“‘Hồi xưa’ là hồi nào? Đừng có lấy mấy tháng trước ra mà
làm quá!”
Masahiro vừa nhìn lên giếng trời vừa suy nghĩ. Đúng là
hôm qua mình buồn ngủ đến mụ mị… Nhưng rồi, cậu bật cười.
“Mokkun đúng là chu đáo ghê. Cảm ơn ~”
“Cảm ơn gì mà nghe không có thành ý chút nào.”
Masahiro khẽ vỗ lên đầu con mononoke đang nhắm hờ một mắt,
rồi siết chặt nắm tay.
“Tốt lắm! Con quái xương khổng lồ đã bị tiêu diệt. Giờ tớ
có thể hùng dũng đến báo với ông nội rồi!”
Thấy chưa, lão cáo già kia, cháu đã hạ được yêu quái rồi
đấy!
“...
Cái kia thì sao, Masahiro.”
Mokkun
chỉ tay ra trước mặt, nơi có một lá thư nằm trên bàn.
“Cái
kia là do ông nội gửi tới.”
“Ông nội
á?”
Buông bộ
kimono đang gấp dở, Masahiro cầm lá thư lên. Nét chữ đẹp đến mức không thể rời
mắt.
“…”
Sắc mặt
cậu dần tối lại. Tay nắm lá thư siết chặt, khiến giấy bị nhăn dúm.
Vai bắt
đầu run lên.
Lá thư
từ Seimei viết rằng:
“Tuy
con đã một mình diệt trừ yêu quái, nhưng không thể vì vậy mà phá hỏng một căn
nhà hoang. Lại còn nửa đêm gây ồn ào, làm phiền cư dân lân cận. Con nên suy
nghĩ lại hành vi của mình cho đàng hoàng. Con vẫn còn non tay lắm. — Seimei.”
Nói
cách khác, Seimei đã dùng pháp thuật nhìn xuyên toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.
“…”
Người
ta thường nói câu gì nhỉ? “Chuyện không liên quan tới mình…” rồi sao nữa ấy?
Mokkun
thầm hiểu trong lòng, lập tức rón rén bước lùi lại để giữ khoảng cách.
Rồi bỗng
nhiên, Masahiro vò lá thư thành một cục, ném thẳng vào tường.
“Lão
già xấu xa ——————!”
Chú
thích:
(1) Karabitsu: một loại tủ gỗ cỡ lớn có nắp, thường được dùng ở Nhật xưa để đựng đồ tế lễ hoặc tài liệu quan trọng.
Nhận xét
Đăng nhận xét