Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2025

Chương 11

Hình ảnh
Masahiro nắm chặt lá bùa trong tay, sững người đứng nhìn. Có vài người vừa xuất hiện giữa chiến trường, tiêu diệt đám yêu quái đông nghịt chỉ trong chớp mắt – nhẹ nhàng như gió lướt qua mặt nước. Họ không phải người phàm. Tuy có hình dáng giống hệt nhân loại, nhưng luồng khí chất họ toát ra lại thanh cao, trong trẻo, mang dấu ấn của thần linh. Kyuki quay phắt lại, ánh mắt đỏ ngầu căng lên đầy cảnh giác. Nó gầm gừ, nhe hàm răng sắc bén với địch thủ mới. Trong số đó, nó đặc biệt trừng mắt nhìn chằm chằm một người – một thanh niên trẻ tuổi, mang theo vẻ tĩnh lặng như mặt hồ trước bão tố. “… Người đó là ai?” Masahiro lẩm bẩm, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc. Người kia trạc hai mươi, khoác trên mình bộ kariginu sẫm màu, mái tóc dài được buộc gọn sau đầu. Không đội mũ ô sa như những người đã trưởng thành, vẻ ngoài anh trông thật giản dị – nhưng chính điều đó lại khiến người ta không thể rời mắt, như đang đứng trước một điều gì đó thiêng liêng và phi thường. Bên cạnh anh là những người hộ vệ – kh...

Chương 10

Hình ảnh
Chỉ vừa nhìn thấy tòa dinh thự bỏ hoang nhiều năm, Masahiro đã hiểu được những chuyện từng xảy ra nơi đây. Cả nhà từng bị bọn cướp xông vào sát hại. Ngay cả người hầu cũng không được buông tha. Vật dụng sinh hoạt cùng sàn nhà đều vấy máu, tiếng kêu thảm thiết và tiếng thở dốc vang lên nối tiếp nhau, cuối cùng là tiếng gào đau đớn đầy tuyệt vọng trước lúc lìa đời. Âm thanh cầu cứu yếu ớt vang lên một cách mỏng manh... chẳng bao lâu sau thì dần dần... dần dần lịm tắt —— Masahiro ghét nhất những nơi bị hơi thở người chết ô nhiễm. Dù đã từng được làm lễ trấn hồn, nhưng vết thương trong lòng người để lại không dễ gì có thể lấp đầy. Nếu nơi đây còn lẩn khuất những cô hồn dã quỷ, cậu e rằng mình cũng chẳng thể nào xoa dịu được họ. Cảm thấy có chút nặng nề, Masahiro cúi đầu bước vào bên trong dinh thự. Vạch qua bụi cỏ dại mọc cao, cậu tiến vào trong sân. Một khu nhà cũ kỹ nghiêng ngả hiện ra trước mắt. Ngay phía trước căn phòng chính là một khoảng sân phủ đầy cát, không một ngọn cỏ mọc. Masahi...

Chương 9

Hình ảnh
Đêm nay trăng hơi khuyết. Hình như có người ở Âm Dương Liêu từng nhắc qua—sắp tới sẽ tổ chức hội trăng tròn. Yến tiệc từng được lên kế hoạch, nhưng vì nội cung xảy ra hỏa hoạn trong tháng này nên phải hoãn lại, có lẽ sẽ chờ dịp thích hợp để tổ chức lại theo cách khác. Từ lúc cử hành nghi lễ đeo mũ quan đến giờ chưa đầy một tháng, vậy mà đã xảy ra biết bao chuyện. Masahiro và Mokkun cùng nhau đi về phía Nam dọc theo đại lộ Nishinotoin. Vừa đi không ngừng nghỉ, có điều gì đó khiến Mokkun thoáng kinh ngạc, hoa văn trên trán cũng hằn sâu hơn. “...Là yêu quái từ nước ngoài đến à. Quả thật là chuyện không lường trước được.” “Vậy ra cũng có chuyện mà đến cả Mokkun cũng không biết luôn nha. Không biết là ai từng khoe khoang mình sống lâu cực kỳ, kiến thức uyên bác, lại còn rất vĩ đại nhỉ?” Bị Masahiro trêu chọc đầy tinh quái, Mokkun lè lưỡi làm mặt quỷ đáp lại. “Cho dù sống lâu cực kỳ, kiến thức uyên bác đến đâu thì cũng đâu thể biết được chuyện ở nước ngoài! Từ lúc sinh ra đến giờ tớ tiêu dao...

Chương 8

Hình ảnh
Đang ôm chồng sách Sơn Hải Kinh trên tay, Masahiro may mắn gặp được phụ thân Yoshimasa của mình ở một góc Âm Dương liêu. Yoshimasa đang ngồi viết bùa chú bên án thư, mực ông dùng là do Masahiro đã mài suốt buổi. “Ai nha, còn chưa về sao con?” Ngoài Yoshimasa, còn có vài người quyền quý khác cũng đang viết bùa chú. Vì tế điển phòng hỏa hoạn do Seimei chủ trì sẽ được cử hành trong vài ngày tới, mọi người hiện đang gấp rút chuẩn bị. Mặt trời đã lặn từ lâu. Đại nội cũng không cách nhà Abe bao xa, mà giờ này thì cũng nên về nhà rồi. Yoshimasa cũng sắp về. Trên bàn không còn bao nhiêu giấy trắng, cạnh đó là những tờ đã viết xong với nét chữ đẹp đẽ, được xếp ngay ngắn bên cạnh. “Mấy quyển sách đó là sao thế con?” Thấy con mình ôm cả chục quyển sách, Yoshimasa lấy làm ngạc nhiên. Masahiro một lần nữa cầu xin cha mình cho phép. “Cha ơi, con xin cha chuyện này ạ. Con muốn được yên tĩnh đọc hết quyển sách này, hôm nay cha có thể cho con trực đêm không ạ?” “Trực đêm?” Thấy ...