Chương 6
“Tớ ghét bói toán nhất luôn đó!”
Ngồi trước thức bàn, Masahiro bất chợt gục mặt xuống bàn.
Bói đi bói lại cũng chỉ toàn thấy dấu hiệu yêu khí, thế mà tuyệt nhiên chẳng lần nào cho ra kết quả ra hồn.
Mình đúng là không hợp với mấy việc liên quan tới chữ nghĩa như bói toán hay soạn lịch chút nào...
Giờ biết làm sao đây?
Masahiro ngẩng đầu, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Đã mười ngày trôi qua kể từ vụ hỏa hoạn.
Ngày nào cậu cũng đến Âm Dương Liêu đúng giờ, tiếp tục làm những việc vặt vãnh quen thuộc.
Thời gian cứ thế trôi đi trong tất bật, đến chạng vạng lại lặng lẽ quay về nhà.
Mỗi ngày đều yên bình một cách kỳ lạ, chẳng có gợn sóng gì.
Ít ra là… khi chân tướng sự việc vẫn chưa đến tai các quan chức – những “diễn viên quần chúng” trong vụ rắc rối lần này.
Nhưng còn chuyện chính trị thì sao?
Chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt nghiêm nghị của ngài Fujiwara là Masahiro lại thấy thấp thỏm.
Hẳn là ngài ấy đang nghi đối thủ chính trị của mình là kẻ chủ mưu đốt phá, nhưng thực ra thì điều đó... hoàn toàn bất khả thi.
Địch thủ mà nhiều quá thì cũng đáng sợ lắm chứ chẳng đùa.
À không, không phải chuyện đó.
Masahiro lắc đầu, cố đổi hướng suy nghĩ.
Có thứ gì đó đã lặng lẽ xâm nhập vào Kinh thành Heian. Một thứ mang điềm dữ, nhưng lại ngày càng trở nên mạnh mẽ, đang dần dần ăn mòn trung tâm kinh đô.
“Chắc là yêu quái thôi.”
Trong nội cung xưa nay vốn đã có không ít yêu quái lẩn trốn, nên Masahiro cũng không chắc lắm.
Dù vụ cháy lần này có vẻ là do yêu quái gây ra, nhưng thủ phạm thực sự dường như không phải là mấy luồng yêu khí lởn vởn đó.
Không, nó giống như một vị khách không mời mà đến.
Masahiro khựng lại trước phán đoán của chính mình.
Một thứ từ trước tới giờ chưa từng hiện diện, nay lại bất ngờ xuất hiện. Mà dường như cũng chẳng ai chào đón nó.
Nó là gì? Từ đâu tới? Tới đây để làm gì?
Mình không biết gì cả. Những tư liệu hiện có hoàn toàn không đủ để lần ra lời giải.
Còn nữa — về con yêu quái tấn công Điện Higashi Sanjo-dono... Masahiro chưa từng gặp qua loại chướng khí kỳ lạ như vậy.
Và điều khiến cậu bất an hơn, là chưa bao giờ cảm thấy mình thực sự đã tiêu diệt được nó.
Masahiro khoanh tay trầm ngâm suy nghĩ.
“Này, Mokkun.”
Cậu quay sang con mononoke đang nằm trên người mình, mắt vẫn nhìn ra thức bàn.
“Tớ định ra ngoài một lát.”
“Ra ngoài? Đi đâu?”
“Không biết nữa.”
Mokkun nhíu mày:
“Không biết là sao hả?!”
Masahiro dứt khoát đứng bật dậy, tháo mũ ô sa xuống, mái tóc vốn được búi gọn giờ buông xõa, rồi cậu nhanh tay buộc lại.
Thấy Masahiro đang chuẩn bị tràng hạt và bùa chú, Mokkun nghiêng đầu nhìn cậu đầy nghi ngờ.
“Rốt cuộc cậu định đi đâu vậy?”
Masahiro ngoái đầu, đáp tỉnh rụi:
“Đi hỏi người biết nhiều hơn tớ.”
“Seimei à?”
“Cậu nghĩ sao chứ!”
Masahiro híp mắt, gạt phăng.
“Này Mokkun, nếu bây giờ tớ chạy tới chỗ ông nội, rồi mở miệng nói ‘ông ơi, con bói đi bói lại mà chẳng hiểu nổi kết quả, chắc là do con coi sai, ông dạy con lại từ đầu đi!’, cậu đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra?”
Vừa nói, Masahiro vừa diễn minh họa – lúc thì chắp tay nài nỉ, lúc lại giơ thẳng ngón trỏ lên truy vấn.
Mokkun bị khí thế của cậu làm cho lùi lại nửa bước theo phản xạ.
“Sao cơ?”
Nghe Mokkun tò mò hỏi, Masahiro dang hai tay ra, ánh mắt nhìn xa xăm, như thể đang diễn trên sân khấu.
“Lão cáo già đó chắc chắn sẽ nói thế này: "Chuyện này cũng tốt thôi. Nhưng Masahiro à, thật khiến người ta đau lòng quá đi mất. Tuy không còn nhìn thấy yêu quái nữa, nhưng chẳng lẽ con đã quên hết những gì từng học rồi sao? Thôi được rồi, ông đành dạy lại cho con từ đầu đến cuối một lần nữa vậy. A a, thật là đau lòng quá…’”
Masahiro nghiến răng, giận sôi máu vì chính cảnh tượng mà mình tưởng tượng ra.
Mokkun cười khổ. Dù là tưởng tượng thôi, nhưng... chắc cũng chẳng lệch đi đâu được mấy. Seimei chắc chắn sẽ diễn như thế thật.
“Trước kia hùng hồn tuyên bố sẽ trở thành một âm dương sư vĩ đại, giờ lại chẳng đi nổi nổi một bước…
Nghĩ vậy, ông nội mà không đau lòng mới là lạ.”
Vừa nói, Masahiro vừa vờ lấy tay áo lau nước mắt, vẻ mặt lâm ly bi đát đến mức chính mình cũng thấy đau lòng thay.
Cậu tiếp tục thao thao bất tuyệt, còn Mokkun thì dễ dàng tưởng tượng ra cả khung cảnh ấy trong đầu.
“Rồi ông ấy sẽ nói tiếp những câu kiểu như "Hồi ông nội xuất sư, đã học được hết những gì sư phụ truyền dạy, y như người ta rót nước từ một bình đầy mà không tràn ra giọt nào. Khi truyền lại cho con, ông càng dốc hết tâm huyết, muốn dạy hết mọi thứ mình biết. Thế mà… tất cả công sức của ông đều uổng phí rồi sao? Masahiro ơi, ông thật đau lòng, thật sự đau lòng đó…"
Vừa nói vừa lấy tay áo chùi nước mắt – mà nước mắt thì nặn mãi cũng chẳng ra giọt nào!
Tớ nói thật, tớ có thể tưởng tượng ra cảnh đó rõ mồn một luôn!”
Mokkun suýt nữa thì vỗ tay tán thưởng khả năng dựng hiện trường của Masahiro.
Nhưng nghĩ lại… Mokkun khẽ chau mày, trầm ngâm.
Seimei à, ta biết cháu ông đáng yêu lắm, nhưng mà đùa dai quá là dễ bị ghét đó.
Thở dài bất lực, Mokkun gật gù:
“Rồi ~ rồi ~ biết rồi mà ~~~”
Mokkun vội giơ tay ngăn Masahiro lại, không để cậu tiếp tục nói thêm nữa. Nếu không cản, Masahiro có thể thao thao bất tuyệt nói xấu Seimei cả ngày cũng được.
“Vậy cậu định đi đâu?”
Masahiro gật gù.
“Tớ muốn đi xem Bách Quỷ Dạ Hành một chút.”
Cùng lúc đó, trong một gian phòng tĩnh lặng tại trang viên nhà Abe, Seimei đang ngồi lặng lẽ, ánh mắt dán chặt vào lục nhâm thức bàn.
Khoanh tay, ánh mắt trầm ngâm, ông chăm chú xác nhận lại kết quả bói toán, không nói một lời.
Vài ngày trước, vụ hỏa hoạn trong cung bùng phát dữ dội và lan rộng một cách bất thường. Sau khi tiến hành bói toán, kết quả bất ngờ đến mức chính Seimei cũng phải sững người.
Nguyên nhân là... ma trơi.
Điều này càng củng cố suy đoán ban đầu của ông — ở một nơi vốn không có vật gì bén lửa, lại đột nhiên bốc cháy, nếu không phải do con người, vậy chỉ có thể là yêu quái ra tay.
Phải, chính là vậy. Một con yêu quái đã phóng hỏa nội cung. Ngọn lửa đó không chỉ phá hoại mà còn như một tín hiệu — một lời cảnh báo dành cho đồng bọn của nó.
Sau khi dập được lửa, người ta không tìm thấy thi thể hay dấu vết nào của yêu quái gây ra vụ việc.
Không khí sạch trơn, ngay cả một chút hơi thở cũng chẳng lưu lại.
Ngọn lửa này có khả năng thanh tẩy — nuốt trọn mọi thứ, xóa sạch mọi dấu vết.
Dẫu vậy, Seimei vẫn cảm nhận được một tia yêu khí thoáng qua.
Chỉ trong khoảnh khắc, nó biến mất, nhưng với trực giác sắc bén của ông, như vậy đã là quá đủ.
Suốt nhiều ngày sau đó, Seimei cẩn trọng quan sát thiên tượng, giữ mình trong trạng thái trai giới thanh tịnh, tinh thần chuyên chú, tiếp tục bói toán.
“Mối đe dọa đến từ phương Tây xa xôi, từ một vùng đất lạ, sẽ hóa thành tai họa giáng xuống đầu người dân.”
Một thứ chưa từng xuất hiện trong kinh thành — giờ đây đã đặt chân đến nơi này.
Gương mặt Seimei dần hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Có nên thượng tấu lên cấm cung không?
Nhưng cho dù có tấu, cũng chỉ càng khiến triều đình thêm rối ren.
Những chuyện thế này, Thiên hoàng rốt cuộc vẫn chỉ có thể dựa vào ông.
Không ai khác đủ sức gánh vác.
Vậy phải làm gì đây?
Seimei khẽ cười, nụ cười mỏng như gió thoảng, mang theo chút tự giễu.
“Xem ra mình già thật rồi…”
Nếu là mấy chục năm trước, khi còn sung sức, ông đã chẳng do dự nhiều như thế này.
Người khác không nhận ra, nhưng Seimei tự biết rõ — theo năm tháng, pháp lực trong cơ thể ông cũng đang dần suy yếu.
Đang trầm ngâm, ông chợt phát hiện tấm rèm bên cửa khẽ động.
Không phải gió.
Là thức thần mà ông sai đi đang lén hành động.
Ánh trăng sáng vằng vặc, chiếu rõ khắp khu vườn.
Qua khe hở rèm, Seimei trông thấy một bóng người mảnh khảnh đang lặng lẽ bám trên vách tường.
“Lại đang làm gì vậy kia?”
Trong màn đêm, theo mệnh lệnh của ông, một kẻ lặng lẽ hòa mình vào gió, đi khắp nơi thu thập tin tức.
Seimei đặt tay lên cằm, trầm ngâm.
Bên trong quẻ bói, ông còn nhìn thấy một điềm báo khác —
Một mối đe dọa to lớn đã len lỏi xâm nhập kinh thành trong bóng tối.
Nhưng đồng thời, còn có một tia sáng mảnh mai — tuy yếu ớt, nhưng đủ sức xé toạc màn đêm, đang dần thức tỉnh.
“Có lẽ… không đến nỗi nào.”
Ông lẩm bẩm.
“Dù sao vẫn còn tên đó bảo vệ Masahiro. Nếu có chuyện gì bất thường, hắn sẽ báo cho mình biết ngay thôi.”
Masahiro — chính là tia sáng ấy.
Dù vẫn còn non nớt, chưa thể đối đầu trực diện với hiểm họa, nhưng cậu là người có khả năng kế thừa ông.
Một ngày nào đó, cậu sẽ thay ông bước vào bóng tối, chặt đứt nanh vuốt của thế lực ngoại lai, mở ra con đường cho ánh sáng.
Và để bù đắp cho những thiếu sót hiện tại của Masahiro, ông đã phái Mokkun đến ở bên cạnh cậu.
Suy nghĩ ổn thỏa, Seimei vươn tay lấy một lá bùa đặt trên bàn, miệng tụng chú ngữ.
Lá bùa lập tức sáng lên, rồi hóa thành một con bướm nhỏ, nhẹ nhàng bay vào màn đêm sâu thẳm.
Bách quỷ dạ hành là chỉ cảnh tượng vô số yêu quái xuất hiện và diễu hành trong đêm tối.
Ngay từ khi Kinh đô Heian vừa được lập nên, nơi này đã liên tục bị ác quỷ và oán linh quấy nhiễu. Vì vậy, khi Thiên hoàng Kanmu dời đô đến đây, ông đã ra lệnh thi triển nhiều loại chú thuật mạnh mẽ nhằm bảo vệ an toàn cho bản thân cũng như cho người dân.
“Vì dùng phép quá mạnh, nên nếu yêu quái bên ngoài lỡ bước vào thì sẽ không thể thoát ra được nữa.”
Đi dọc con đường nhỏ về đêm, Masahiro ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Thế thì sao ngay từ đầu không đuổi sạch yêu quái ra ngoài luôn cho rồi? Lúc đó hẳn là đã có Âm dương liêu, và cả các âm dương sư rồi chứ?
Dù thời đó chưa có vị âm dương sư nào thực sự nổi danh, nhưng chắc hẳn vẫn có những biện pháp đối phó tương ứng, phải không?
Về chuyện này, Mokkun — kẻ lúc nào cũng tự nhận mình “sống lâu và uyên bác” — đã đáp như sau:
“Bởi vì cho dù có dùng bao nhiêu phép trừ tà hay xua đuổi, thì chúng vẫn cứ kéo nhau đến hoài. Nơi này là chốn yêu quái thích trú ngụ, nên chúng rất dễ tụ tập lại đây.”
Vừa đi, Mokkun vừa thong thả nói tiếp:
“Nhưng có một điều bất lợi là: con trai của Thiên hoàng Kanmu, tức Thiên hoàng Saga, lại rất ghét Âm Dương Đạo. Tuy không rõ lý do cụ thể, nhưng vào thời điểm đó, Âm dương liêu thực sự chẳng có chút địa vị nào cả.”
“Thật hả?”
Ngay cả Masahiro cũng bất ngờ trước sự thật này. Với tình trạng hiện tại của kinh thành, đến cả một âm dương sư non nớt mới mười ba tuổi như cậu còn có thể nhìn ra được.
“Vậy thì hỏng rồi. Có lẽ chính vì thời ấy, Thiên hoàng Saga đã làm suy yếu sức mạnh của Âm dương liêu nên giờ đây yêu ma quỷ quái và oán linh mới dám lộng hành khắp nơi như vậy.”
Nếu đó là sự thật, thì vị Thiên hoàng kia thật sự đáng giận.
Dẫu sao, chuyện này cũng đã là chuyện của gần hai trăm năm trước. Vị Thiên hoàng thuở ấy chắc chẳng thể nào tưởng tượng được Kinh thành Heian về sau sẽ ra nông nỗi này.
“Thôi bỏ đi,” Mokkun an ủi Masahiro đang bực bội, quay đầu lại nhìn cậu.
“Có lẽ ông ta cũng có cách nghĩ riêng. Dù sao thì huyết thống Thiên hoàng vốn là hậu duệ của Thần Amaterasu, mà Âm Dương Đạo lại là dị giáo từ nhà Đường xa xôi truyền đến — không thể chấp nhận cũng là điều dễ hiểu.”
“Nhưng Kinh thành Heian vốn bắt chước thủ đô Trường An của nhà Đường mà xây dựng. Vùng đất này lại ứng với bốn phương thần thú, hoàn toàn phù hợp. Theo tư tưởng Đạo giáo, đây rõ ràng là nơi lý tưởng để lập thủ đô và thi triển chú thuật rồi mà? Như vậy chẳng phải mâu thuẫn lắm sao?”
Masahiro híp mắt lại, nghi hoặc hỏi.
Mokkun tỏ vẻ đồng tình, nhưng rồi cũng thở dài.
“Suy cho cùng, đó là cách nghĩ của con người. Chỉ cần có chỗ không hiểu, thì sẽ để lộ sơ hở ngay thôi. Với lại, nếu yêu ma quỷ quái không lộng hành, thì làm sao chứng minh được tầm quan trọng của âm dương sư chứ? Nếu không có chuyện gì, bọn mình cũng thất nghiệp mất.”
“Ờ ha, nghĩ vậy thì đúng thật. Không cần bực mình làm gì, xuất hiện đúng lúc mới gọi là lý tưởng chứ, hoàn toàn hợp lý!”
Masahiro liên tục gật đầu, cảm thấy vô cùng hài lòng với suy nghĩ thực tế này của mình. Nhưng rồi, cậu đột ngột dừng bước.
Mokkun đang đi thẳng bằng hai chân sau bên cạnh cậu, thấy vậy thì ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên:
“Masahiro?”
Masahiro đưa tay sờ gáy.
Có cảm giác đau nhói, như thể vừa bị thứ gì đó đâm vào.
Không rõ là gì, cậu quay đầu nhìn lại phía sau.
Ánh trăng đêm nay rất sáng, nên cả hai không mang theo bó đuốc. Chỉ cần mắt đã quen với ánh sáng yếu, tầm nhìn sẽ trở nên rất rõ ràng. Huống hồ, ánh mắt của Mokkun vốn luôn sắc bén, dù là ngày hay đêm cũng không thành vấn đề — nên Masahiro có bỏ sót thứ gì cũng không cần quá lo.
Masahiro quay đầu lại, chớp chớp mắt, vẫn đứng yên, nhìn chăm chú con đường tràn ngập ánh trăng phía sau.
Thông thường, các con đường trong kinh thành đều rất rộng rãi. Dù là đường nhỏ thì ít nhất cũng đủ cho một chiếc xe bò đi qua. Hơn nữa, tất cả đều được xây thẳng tắp, nên nếu không có vật cản thì có thể nhìn suốt đến cuối đường.
Làm theo Masahiro, Mokkun cũng quay đầu lại. Hắn hạ hai chân trước xuống đất, bước lên một bước.
Đã qua nửa cuối tháng Sáu, trong gió đêm vẫn còn sót lại hơi nóng ban trưa, mang theo chút ấm áp.
Nhưng cũng chính lúc này, dường như có một luồng không khí kỳ lạ lướt qua gương mặt.
Sau một lúc đứng yên bất động, cứ mãi nhìn chằm chằm, cuối cùng Masahiro cũng giơ tay chỉ thẳng về phía trước:
“Cái đó… là gì vậy?”
Ở nơi đầu ngón tay Masahiro chỉ đến, phía xa xa, dường như có “thứ gì đó” đang hiện diện.
Mokkun mở to đôi mắt tròn xoe, cố gắng nhìn chằm chằm về phía bên kia, hoa văn đỏ trên trán khẽ bốc lên như đang rực cháy.
“—— Trâu?”
Đột nhiên, con trâu ấy động đậy. Toàn thân nó phủ lớp lông trắng như tuyết, phản chiếu ánh trăng lấp lánh.
Nó xổng ra từ phủ đệ của một vị quý tộc nào đó ư? Nhưng... cảm giác có gì đó thật bất thường.
Giữa đêm khuya, con trâu lặng lẽ bước về phía này. Tuy khoảng cách còn xa, không nhìn rõ được, nhưng vẫn có thể chắc chắn rằng nó đang tiến về phía Masahiro và Mokkun.
“—— Sao lại là —— con trâu ——”
Tim Masahiro đột nhiên đập mạnh.
Hơi thở trở nên dồn dập. Một nỗi bồn chồn khó hiểu trào lên, máu trong người như đông lại, toàn thân run rẩy không rõ nguyên do.
Con trâu đang tiến lại gần.
“—— Masahiro, chạy mau!”
Mokkun lập tức cảm nhận được điều gì đó bất thường, bộ lông toàn thân dựng đứng.
Con vật kia nhìn thì giống trâu, nhưng... tại sao lại có đến bốn cái sừng trên đầu?
Masahiro như bị tiếng quát của Mokkun làm cho bừng tỉnh, lùi lại một bước.
Ngay khoảnh khắc ấy, thân thể con trâu phình to lên. Không, phải nói là bộ lông dày trắng muốt của nó dựng đứng lên như một chiếc áo tơi mới đúng.
Từ nãy đến giờ, Masahiro không cảm nhận được yêu khí, vậy mà lúc này, yêu khí lại bất ngờ bộc phát từ cơ thể con vật trông giống trâu ấy.
“Đây là ——!”
Masahiro kinh ngạc.
Yêu khí. Một luồng yêu khí mỏng manh nhưng quái dị đang lan ra từ con trâu đó.
“Thứ gì vậy chứ! Chưa từng thấy bao giờ!”
Gương mặt Mokkun lập tức tái nhợt.
Đây là một con quái vật mà cả hai chưa từng đối mặt trước đây.
Hình dạng thật của nó không thể nào xác định được nữa. Thứ duy nhất cảm nhận rõ là yêu khí khổng lồ và ánh mắt lạnh băng đang bám sát phía sau.
Thì ra cảm giác như bị chích vào gáy vừa rồi chính là từ ánh mắt sắc nhọn ấy.
“Masahiro, chạy mau!”
Ngay khi Mokkun quay người lại, quái vật lao thẳng đến như một tia chớp.
“Thật —— thật nhanh!”
Mokkun đá nhẹ vào Masahiro, người vẫn còn sững sờ trước tình huống đột ngột này. Cơn đau khiến Masahiro lập tức lấy lại tinh thần.
“Masahiro, chạy mau!”
“A —— ơ —— cái gì?!”
Ngay khi cậu vừa xoay người định chạy, ánh trăng bỗng tối sầm lại.
Masahiro ngẩng lên nhìn trời, thân thể cậu vẫn cứng đờ, không nhúc nhích nổi.
Quái vật đã bật nhảy lên — nhảy rất cao, như một con thiên mã. Sau đó nó rơi mạnh xuống ngay trước mặt Masahiro và Mokkun, rồi xoay người lại, chậm rãi tiến đến gần.
Với khoảng cách này, nếu quay người bỏ chạy, quái vật chắc chắn sẽ đuổi kịp trước khi họ kịp thoát.
Masahiro và Mokkun liên tục lùi lại, tranh thủ điều chỉnh hơi thở.
Không thể trốn thoát! Đã như vậy — chỉ còn cách chính diện ứng chiến.
Dù đối phương là quái vật, thì cũng không thể khác biệt quá nhiều so với các loại yêu quái mình từng đối mặt trước đây… đúng không?
“—— Hy vọng là không khác lắm…”
Tự trấn an mình, Masahiro rút ra một lá bùa từ trong áo. Cùng lúc đó, hoa văn trên trán Mokkun phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
Quái vật giậm mạnh xuống đất.
Chuẩn bị sẵn chú pháp, Masahiro hét lên:
“Tất thần hỏa đế, vạn ma củng phục!!”
Rồi phóng thẳng lá bùa về phía con quái vật đang lao đến.
Phù chú tỏa ra bốn phía. Đồng thời, linh lực mãnh liệt bùng nổ, ào ạt đánh về phía quái vật.
Ngay sau đó, nó gào lên thảm thiết — một tiếng gầm nặng nề, như vọng lên từ đáy sâu tăm tối, không ánh sáng mặt trời.
Gió gào rít, yêu khí phản ngược lại, đẩy lùi pháp thuật của Masahiro.
“Ô oa!”
Đôi chân Masahiro cứng lại, không thể điều khiển được, khiến cậu ngã nhào xuống đất. Cậu lập tức dùng khuỷu tay chống đỡ, cố gắng nâng phần thân trên, nín thở nhìn lên.
Quái vật đã ngay trước mặt, gầm lên rồi chồm người chuẩn bị vung vuốt đánh xuống.
“——!”
Masahiro nghẹn giọng, không thể thốt ra lời. Theo phản xạ, cậu nhắm chặt mắt, đưa tay che lấy mặt.
Ngay lúc ấy —
Trong khoảnh khắc hé mắt nhìn ra, Masahiro thấy một luồng sáng đỏ rực đập thẳng vào mắt mình. Gió nóng hừng hực táp vào má khiến cậu giật mình mở to hai mắt.
Một bóng người cao gầy đứng chắn trước mặt Masahiro.
Là một thanh niên vóc dáng cường tráng, toàn thân toát ra khí thế mạnh mẽ. Anh dồn toàn bộ sức lực, chặn đứng con yêu quái đang lao đến, nắm lấy sừng nó và hất tung ra xa.
Quái vật bị quật mạnh xuống đất. Nhưng nó lập tức đứng dậy, ánh mắt giờ đã chuyển thành đen ngòm, bùng cháy ngọn lửa phẫn nộ.
Nó lấy chân giẫm mạnh xuống mặt đất, tiếng gào thét vang rền như muốn xuyên thủng màng nhĩ Masahiro.
Thế nhưng, người thanh niên kia đã tránh hết toàn bộ các đòn công kích. Không hề nao núng, anh giơ cao một bàn tay. Chiếc khăn lụa quấn nơi cổ tay tung bay trong gió — cùng lúc ấy, ngọn lửa đỏ rực bốc lên.
“Biến đi!!”
Những con rắn lửa gào rống lao ra, quấn chặt quanh thân thể quái vật.
Quái vật vùng vẫy dữ dội, cố sức giãy giụa để thoát ra khỏi vòng lửa. Mỗi lần nó giẫm xuống, đất rung chuyển dữ dội.
“——!”
Ngọn lửa bốc cao, như đang nhảy múa siết chặt lấy con quái vật. Dù nó có quẫy đạp đến thế nào, cũng không thể thoát thân.
Cuối cùng, quái vật bất động.
Lúc này, Masahiro mới dám thở hắt ra một hơi.
“……Guren……”
Masahiro nghẹn ngào gọi tên anh. Người thanh niên cao gầy ấy quay lại và quỳ xuống.
“Không sao chứ?”
Giọng anh trầm thấp, điềm tĩnh. Masahiro không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
Trên trán Guren, một chiếc vòng rực cháy phát ra ánh sáng chói lóa.
Anh cao hơn sáu thước (hơn 1 mét 8), gương mặt cương nghị sắc sảo, không mang nét quý phái kiểu cách của hoàng thất. Đôi mắt dài, mảnh, tròng mắt màu vàng kim rực cháy như lửa. Bên môi thấp thoáng những chiếc răng nanh sắc bén. Mái tóc dài đỏ sẫm, bù xù như bị lửa nung. Đôi tai nhọn, gương mặt góc cạnh như loài quỷ. Thân hình rắn rỏi, vận y phục trang nghiêm như tượng thần trong đền miếu.
Hít một hơi sâu, Masahiro cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hét lên với người thanh niên:
“Mokkun! Cậu biến thân trễ quá đấy!”
Guren cau mày.
“Đừng gọi ta là Mokkun! Khi ta trong hình dạng này, hãy gọi là Guren.”
“Gọi Mokkun là được rồi! Khi nãy tớ tưởng mình mất thêm mười năm tuổi thọ luôn rồi đó!”
Cậu biết rõ nếu tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ bị đánh trúng, nhưng cơ thể hoàn toàn không còn sức lực để đứng dậy.
Nhìn thấy vai Masahiro đang run lên vì thở gấp, Guren thở dài, nhún vai.
“Vẫn còn dư 90 năm, thế là ổn rồi.”
Vừa đáp, Guren vừa nhẹ nhàng đỡ Masahiro đứng dậy.
Toàn thân Masahiro vẫn còn run rẩy — yêu khí của quái vật dường như đã thẩm thấu vào cơ thể, khiến cậu trở nên nhợt nhạt dưới ánh lửa.
Đúng lúc đó, một tiếng rống giận dữ vang lên, chấn động cả mặt đất.
Masahiro và Guren đồng loạt quay lại, Masahiro không kìm được hít sâu một hơi lạnh.
Quái vật vẫn chưa chết. Nó đang quằn quại trong đau đớn, gào thét, giãy giụa, cố phá bỏ những con rắn lửa đang siết chặt thân thể.
“……Ngọn lửa của Guren, đúng thật là nghiệp hỏa địa ngục……”
Guren không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
Ngọn lửa thiêu đốt tất cả, biến mọi thứ thành tro bụi, rực cháy trong màn đêm.
Thế nhưng con quái vật ấy — dù đã bị bao trùm trong ngọn lửa đó — vẫn không ngừng giãy giụa, đôi mắt vẫn không rời khỏi Masahiro.
Guren bước tới, chắn trước mặt cậu. Đôi mắt anh, như hai ngọn lửa, bừng bừng cháy sáng.
“……Ngươi là thứ gì……”
Từ mấy trăm năm trước, Guren đã có thể hóa thành hình dạng con người như hiện tại. Dù vậy, khoảng thời gian anh sống còn dài hơn thế rất nhiều.
Trong suốt chặng thời gian ấy, vô số yêu ma anh từng đối mặt chưa từng có ai giống như sinh vật trước mặt.
Bị chất vấn, quái vật khẽ cười.
Phải, nó đang cười — nụ cười khinh miệt, như thể nó hiểu rõ mọi thứ.
Dù bị rắn lửa quấn quanh, nó vẫn cười nhạo họ.
“……Giao đứa bé đó cho ta.”
Giọng nói như vọng lên từ bóng tối, lạnh buốt như băng, không truyền qua tai, mà vang lên thẳng trong đầu.
Masahiro vô thức siết chặt tay Guren, toàn thân run lên.
Guren nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu, mắt anh hẹp lại thành một đường sắc lẻm.
“Trả lời ta!”
Ngọn lửa bốc lên dữ dội quanh quái vật.
Nhưng nó không đáp, chỉ cười nhạt.
“Giao nó cho ta. Ta muốn dâng linh lực khổng lồ ẩn giấu trong đứa trẻ này… hiến tế cho ——”
“Hiến tế?”
Lửa giận dâng trào quanh Guren. Tóc anh tung bay, mảnh vải trên cổ tay cũng phất phới. Hơi thở nóng rực phả lên mặt Masahiro.
“……Tên kia! Ngươi không phải yêu quái!”
Quái vật phá lên cười.
“Một kẻ thuộc Thần tộc sa sút… phải phục tùng con người sao?”
Masahiro sững người. Lời nói ấy như xuyên vào tâm trí, khiến cậu ngẩng đầu lên nhìn.
Guren mỉm cười — một nụ cười đáng sợ.
Anh để lộ răng nanh. Thần khí quanh người bùng phát mãnh liệt.
Masahiro ngẩng nhìn anh. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Guren phẫn nộ đến vậy.
Thời gian họ bên nhau chưa lâu. Đây cũng chỉ là lần thứ hai Masahiro thấy được hình dạng này của Guren.
Nhưng, cậu được phép gọi anh là Guren.
Mokkun không phải yêu quái.
Mặc dù bề ngoài hơi giống loài quỷ, nhưng Guren thuộc Thần tộc, tỏa ra thần khí thanh khiết — không phải yêu khí, cũng không phải ma khí.
Đôi mắt Guren rực sáng.
“……Đúng, ta tự nguyện phục tùng con người. Nhưng ta chưa từng suy đồi đến mức để cho lũ các ngươi tùy tiện cười nhạo.
Ngươi dám lớn tiếng xúc phạm Touda ta…
—— Ngươi sẽ phải hối hận!”
Ngọn lửa lập tức bùng lên trắng xóa, thiêu đốt dữ dội quanh quái vật.
Tiếng da thịt cháy khét vang lên, mùi tanh nồng nặc lan khắp nơi, khiến ai nấy muốn buồn nôn.
Dù Masahiro đã đứng cách xa, nhưng hơi nóng vẫn khiến mồ hôi túa ra.
Cậu kéo tay Guren, hét lên:
“Guren! Nóng quá! Nếu thiêu luôn nhà cửa thì sao!?”
Guren điềm nhiên:
“Ta đâu có ngu đến mức đó? Người cần lo là cậu kìa.”
Ngay lúc ấy —
“————!!”
Tiếng gào thảm thiết vang lên.
Thân hình to lớn của quái vật vặn vẹo, yêu khí bắn tung tóe, hai chân trước nhấc lên, thân thể giãy giụa dữ dội.
“Cái gì!?”
Guren giật mình, hít sâu.
Dù toàn thân đã bị thiêu bỏng, da cháy rụi, thịt đỏ hồng, con quái vật ấy vẫn không gục xuống.
Từng mảng da cháy xém rơi lộp bộp xuống đất.
Bộ lông như áo tơi đã bị thiêu rụi. Da thịt bong tróc, trơ ra lớp cơ đỏ lòm, máu đen sền sệt nhỏ xuống như nhựa độc.
Dù thê thảm như vậy, nó vẫn cười nhạt — như đang chế giễu chính mình — khiến người ta sởn gai ốc.
“Hết cách rồi…… Có vẻ ta phải dâng luôn cả thân xác này……”
Bất ngờ, một lớp sương mù đen đặc quấn chặt lấy nó.
Một cơn gió lạnh lướt qua.
Con quái vật — biến mất.
Trong bầu không khí nóng hừng hực, vẫn còn sót lại tàn dư của yêu khí.
Đợi mọi thứ tan biến hẳn, Masahiro cẩn thận kéo tay Guren, dùng mũi chân khều nhẹ lớp da bị cháy xém còn vương trên mặt đất.
Lớp da bị thiêu rụi phát ra tiếng sột soạt khô khốc.
Khi đã chắc chắn rằng chúng hoàn toàn không còn động tĩnh, Masahiro vừa định vươn tay ra thì liền bị Guren ngăn lại.
“Dừng lại! Đừng chạm vào những thứ không rõ nguồn gốc! Nếu không suy nghĩ cẩn trọng, sau này sẽ phải hối hận đó!”
Vừa dứt lời, Guren phóng ra một ngọn lửa thiêu rụi đống da kia. Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, lớp da lập tức hóa thành tro tàn và tan biến.
Masahiro nhìn quanh quan sát tình hình.
Luồng gió ấm tách bớt hơi nóng, tạo ra một không gian tĩnh lặng bao quanh hai người.
Xung quanh không còn cảm nhận được yêu khí bất thường nào nữa.
Khi đã yên tâm phần nào, Masahiro cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực.
Cậu bất chợt khuỵu xuống, ngồi phịch xuống đất, thở dốc một hơi thật sâu.
Guren khoanh tay, híp mắt nhìn Masahiro như thể thấy chuyện gì đó thú vị.
“…… Nhát gan thật đấy. Vậy mà cũng là cháu trai của Seimei cơ à?”
Masahiro lập tức ngẩng đầu lên.
“Đừng có gọi tớ là cháu trai!”
Thấy cậu nổi cáu, Guren chỉ nhún vai, cười nhạt.
Người vừa xuất hiện kịp thời để cứu Masahiro—chính là Guren—Shikigami của Seimei.
Anh vốn là Hỏa Tướng Touda, một trong Thập Nhị Thần Tướng. Bình thường, anh phong ấn thần khí của mình, xuất hiện với hình dạng Mokkun yếu ớt. Chỉ khi Masahiro rơi vào tình cảnh nguy hiểm, anh mới hiện nguyên hình.
Thập Nhị Thần Tướng là các vị thần được ghi trong Lục Nhâm Thức Bàn, gồm: Thiên Nhất (Ten'itsu), Chu Tước (Suzaku), Lục Hợp (Rikugou), Câu Trận (Kouchin), Thanh Long (Seiryuu), Thiên Hậu (Tenkō), Thái Âm (Tai’in), Huyền Vũ (Genbu), Thái Thường (Taijō), Bạch Hổ (Byakko), Thiên Không (Tenkū), và Đằng Xà (Touda).
Đại Âm Dương Sư Abe no Seimei dùng sức mạnh phi thường của mình để triệu hồi họ, khiến họ trở thành thuộc hạ trung thành.
Mỗi vị thần đều có đặc tính riêng.
Touda là Hỏa Tướng, tượng trưng cho mặt trái của cảm xúc: nỗi sợ hãi.
Trên thân anh là ngọn địa ngục nghiệp hỏa, thứ có thể thiêu rụi tất cả mọi thứ.
Tuy là thần, anh lại bị mọi người e sợ và tránh xa.
Đối mặt với Touda khi thu phục các Thần Tướng, Seimei đã từng nói một câu thế này:
“Ai nói ngọn lửa bao quanh thân thể ngươi là địa ngục nghiệp hỏa chứ? Rõ ràng trông giống đóa sen đỏ nở rộ trên mặt nước kia mà.”
“Được rồi, tên của ngươi sẽ là Guren. Như một đóa sen đỏ đẹp đẽ nở trên mặt nước mát, khiến lòng người trở nên yên ổn.”
Lần đầu tiên được đặt một cái tên mang đầy ý nghĩa, với anh, đó là một báu vật vô hình.
Và cái tên ấy—chỉ có Seimei, người đã đặt ra nó, cùng với thiếu niên hiện đang đứng trước mặt anh, mới có thể gọi.
Guren khuỵu gối, nhìn thẳng vào mắt Masahiro.
“Được rồi, đứng lên đi. Đêm nay coi như đại công cáo thành. Tốt nhất là mau mau trở về nhà thôi.”
Masahiro gật đầu. Nhưng thân thể vẫn không ngừng run rẩy, đầu ngón tay vẫn còn lạnh ngắt.
Cậu vẫn chưa thể bước đi nổi.
“…… Lạnh quá.”
Là do huyết áp giảm chăng? Hay do vẫn chưa hồi phục sau chấn động quá lớn ban nãy?
Đã từng có người vì cú sốc tinh thần mà mất mạng. Bệnh này—không thể xem thường!
Dù Masahiro không phải loại người yếu đuối, nhưng chuyện hôm nay hoàn toàn vượt quá dự đoán.
Có thể khiến cậu co rúm lại, chỉ có thể là do yêu khí kinh khủng tỏa ra từ con quái vật kia.
Guren bực bội tặc lưỡi.
Rõ ràng mình ở ngay cạnh mà vẫn để cậu bị chấn động đến mức đó, tim như bị bóp chặt bởi một bàn tay lạnh ngắt.
Thân thể con người—thật quá yếu ớt.
Từ lâu anh đã thề rằng, dù có xảy ra chuyện gì, bản thân bị thương cũng không sao.
Nhưng Masahiro—tuyệt đối không thể để cậu rơi vào nguy hiểm.
Bản thân Guren không biết sợ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tiếng rít và yêu khí ghê rợn kia như muốn lột da xé thịt.
Anh cõng Masahiro lên vai, nhảy vút lên và nhẹ nhàng đáp xuống nóc một căn nhà gần đó.
Ngồi xếp bằng trên mái, Guren đặt Masahiro vào lòng mình, tay khoanh lại, ôm cậu từ phía sau.
“Không phải nói là phải về nhà sao?”
Masahiro ngoảnh đầu lại, thân thể vẫn run lẩy bẩy.
Guren đáp lại bằng giọng bất lực:
“Ta cũng muốn về lắm, nhưng trở về trong tình trạng này thì nhất định sẽ bị Seimei mắng một trận ra trò.”
Masahiro giật mình, tròn xoe mắt.
“Bị ông nội mắng? Vì chuyện gì?”
“…… Không, không có gì. Coi như ta đang nói linh tinh đi.”
Guren thở dài, nhẹ nhàng gõ đầu Masahiro.
Seimei hẳn đã theo dõi toàn bộ sự việc bằng cách nào đó như thường lệ rồi.
Đúng như dự đoán, một con bướm nhỏ chấp chới bay vào tầm mắt anh.
Không ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Trước kia anh vẫn nghĩ chuyện đó không thể nào có—quả là sơ suất.
Hơn nữa…
Mặt của Masahiro giờ ở ngay trước mắt anh.
“——”
Cảm xúc dâng trào.
Trước kia, cậu bé nhỏ đến mức có thể nằm gọn trong lòng mình, bây giờ đã lớn đến mức khiến anh phải giật mình.
Bàn tay từng bé xíu, giờ đã không còn như trước.
“…… Anh đang làm cái gì vậy hả!”
Masahiro trừng mắt đầy bất mãn. Guren mới giật mình tỉnh lại.
Hình như anh vừa vô thức vò tóc cậu.
“Không có gì đâu, ta chỉ đang nghĩ kiểu tóc này trông cũng dễ thương đó chứ~”
“Cái gì hả!”
“Đừng để ý mà.”
Bình tĩnh trả lời cậu nhóc đang cau có, Guren khẽ cười khổ.
Đúng là trưởng thành nhanh thật—nhưng vẫn chỉ là một con gà mờ.
Dù sao thì, khi gặp nguy hiểm, vẫn không thể nào bỏ mặc được.
Masahiro lại nhớ đến hồi còn nhỏ thường ngồi trên đùi cha mình thế này.
Rồi lại nhớ đến lời con quái vật vừa nói.
“Tiến hiến” ư?
Nó muốn đem Masahiro tiến hiến cho ai đó…
Còn gọi cậu là “con mồi có nguồn linh lực vô cùng mạnh mẽ”.
Nếu đã là "hiến tế", thì hẳn là dâng lên cho thứ gì đó còn cao cấp và đáng sợ hơn cả nó.
Từ trước đến nay, cậu chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe nói về một con quái vật kỳ lạ đến như vậy.
Một con quái vật dã man như nó…
Rốt cuộc muốn dâng con người cho ai?
----
Thập Nhị Thần Tướng:
Nhận xét
Đăng nhận xét